Bài văn mẫu số 1
Xuất hiện từ đầu đến cuối tác phẩm, nhân vật tôi là người bạn, là nguồn động viên tinh thần cho lão Hạc. Suy nghĩ của nhân vật này giúp người đọc hiểu rõ hơn về con người lão Hạc. Nhân vật lão Hạc được khám phá qua góc nhìn của nhân vật tôi.
Tác phẩm thu hút ở điểm tác giả cố tình đánh lừa người đọc, thậm chí cả người thân của lão Hạc như thầy giáo vẫn có lúc hiểu lầm về lão. Nhưng thông qua nhân vật tôi, sự hiểu lầm được giải thích, và người đọc có cơ hội hiểu sâu hơn về con người Lão Hạc. Khi nghe Binh Tư kể về việc lão Hạc xin bã chó, thầy giáo bàng hoàng, bối rối: “Một người như lão Hạc cũng phải dấn thân vào cuộc sống khó khăn để kiếm sống sao? Cuộc đời thực sự luôn đầy bi kịch”. Đoạn này tạo điểm cao truyện, làm thay đổi quan điểm tích cực của thầy giáo và độc giả: Một người nhân từ, cao quý như lão Hạc cuối cùng cũng bị cay đắng của cuộc sống làm biến chất sao? Nếu Lão Hạc như vậy, thì niềm tin vào cuộc sống và tấm lòng của thầy giáo sẽ tan nát như mảnh kính vỡ tan.
Nhưng sau khi chứng kiến cái chết đau đớn của lão Hạc vì ăn bã chó, thầy giáo nhận ra: “Không! Cuộc đời không chỉ đầy bi kịch mà còn có ý nghĩa khác”. Từ đây, truyện mở ra một hướng mới, mở cửa cho tâm tư chân thành, sâu sắc của thầy giáo về Lão Hạc và người nông dân… “Ôi! Nếu chúng ta không hiểu biết và đồng cảm với những người xung quanh mình, chúng ta sẽ thấy họ ngu ngốc, bần tiện, ác ôn … và không bao giờ cảm thông với họ, không bao giờ yêu thương họ”.
Đây có thể là triết lý sống cùng cảm xúc đầy xót xa của Nam Cao. Đời sống cần phải có một trái tim biết rung động, chia sẻ và yêu thương, chúng ta cần nhìn nhận mọi người xung quanh chúng ta một cách toàn diện, và biết đặt mình vào tình hình của họ để hiểu và chia sẻ.
Với Nam Cao, con người mới xứng đáng với danh hiệu con người khi họ biết đồng cảm với người khác, biết trân trọng và yêu thương những điều quý giá và đáng thương. Để làm được điều này, chúng ta cần hiểu rõ hơn về hoàn cảnh cụ thể của người khác và thực sự đồng cảm với họ.
Câu chuyện được kể từ góc nhìn của nhân vật tôi, khiến cho người đọc cảm thấy như đang trải qua một câu chuyện thực tế. Nhờ nhân vật tôi, Nam Cao đã thể hiện được bản chất con người của mình.
Dù đau đớn và xót xa, nhưng không bao giờ mất đi niềm tin vào con người. Nam Cao không bao giờ khóc vì khổ đau hay bất hạnh của bản thân, nhưng lại khóc cho tình người, cho cuộc sống. Đôi khi ta không thể phân biệt giữa giọt nước mắt của lão Hạc và giọt nước mắt của thầy giáo: Đó có thể là nước mắt ẩn trong nụ cười, nước mắt rơi lặng lẽ, nước mắt tuôn trào... Thậm chí, nước mắt còn ẩn chứa trong cả nụ cười: cười nhẹ, cười rớt nước mắt, cười và khóc…
Việc tác giả chân dung hóa vào nhân vật tôi làm cho cách kể câu chuyện trở nên linh hoạt hơn, lời kể di chuyển giữa không gian, thời gian và kết hợp giữa tường thuật và mô tả, giữa kí ức và triết lý sâu sắc…
Truyện ngắn Lão Hạc không chỉ là một tác phẩm về bi kịch của cuộc sống mà còn là bi kịch vĩnh cửu. Tác phẩm này gợi lên tất cả những khía cạnh của con người, từ cao quý đến thấp hèn. Qua nhân vật tôi, tác giả muốn cảnh báo: Hãy bảo vệ nhân phẩm con người trong cuộc đời đầy biến động, nơi mà tiền tố làm mờ đạo đức và sự sống. Do đó, chúng ta cần phải xem xét nhân vật tôi một cách kỹ lưỡng hơn khi đọc tác phẩm.
Mẫu số 2
Trong truyện 'Lão Hạc', chúng ta được chứng kiến nhiều nhân vật, nhiều số phận, và nhiều câu chuyện đáng chú ý. Những tấm lòng nhân hậu, những hành động đầy ý nghĩa của họ làm ta nhận ra rằng, ngay cả trong bóng tối của cuộc đời, vẫn có ánh sáng của tình thương và lòng nhân ái. Một trong những nhân vật đặc biệt trong truyện là ông giáo, một biểu tượng của sự trí thức và nhân văn trong một xã hội nghèo khó.
Dù tên tuổi của ông giáo không được biết đến, nhưng vai trò của ông trong làng quê trước năm 1945 rất quan trọng. Người ta kính trọng ông không chỉ vì kiến thức uyên bác mà còn vì tính nhân từ và sự tôn trọng của ông đối với mọi người.
Điều đặc biệt về ông giáo là sự đam mê và nỗ lực không ngừng nghỉ của ông. Dù cuộc sống không mấy dễ dàng, ông vẫn không bao giờ từ bỏ niềm đam mê với tri thức và ý nghĩa cuộc sống. Những cuốn sách là cả một thế giới với ông, là nguồn cảm hứng và niềm tự hào trong cuộc sống.
Mặc dù ông giáo không giàu có về vật chất, nhưng ông lại giàu có về tấm lòng và đạo đức. Ông luôn sẵn lòng giúp đỡ những người xung quanh, kể cả khi ông phải đối mặt với khó khăn và nghịch cảnh trong cuộc sống của mình.
Trong một thời kỳ khốn khó, ông giáo là điểm tựa tinh thần của lão Hạc. Ông luôn lắng nghe và chia sẻ những gánh nặng của lão Hạc, và sẵn sàng hỗ trợ mọi khi cần thiết. Mối quan hệ giữa họ không chỉ là của một thầy và một trò, mà còn là của hai người bạn đồng hành trong cuộc sống.
Trước cái chết của lão Hạc, chỉ có ông giáo hiểu được những suy tư và nguyện vọng cuối cùng của ông. Ông không chỉ hứa sẽ giữ gìn những gì lão Hạc đã để lại mà còn cam kết sẽ truyền lại cho thế hệ sau. Điều đó cho thấy ông giáo không chỉ là một người thầy mà còn là một người bạn đồng hành trung thành và đáng tin cậy của lão Hạc.
Ông giáo không chỉ là một nhân vật trong truyện, mà còn là người kể chuyện. Mặc dù không phải là nhân vật chính, sự hiện diện của ông giáo đã làm cho bức tranh về cuộc sống ở làng quê ngày xưa trở nên sống động hơn. Nhân vật của ông giáo là một nguồn động viên và sự khích lệ cho những ai đang phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống.