1. Phân tích bài thơ 'Thơ duyên' - mẫu 4
Xuân Diệu, được mệnh danh là “ông hoàng của thơ tình”, đã mang đến những vần thơ ngọt ngào và say đắm về tình yêu đôi lứa. Mỗi bài thơ của ông đều để lại ấn tượng sâu sắc và cảm xúc mạnh mẽ trong lòng người đọc. Bài thơ “Thơ duyên” tràn đầy niềm cảm hứng, phấn khởi và sự tin tưởng trong những khoảnh khắc đầu tiên của tình yêu.
Ngay từ tiêu đề, độc giả đã cảm nhận được sự quyến rũ và nét đẹp tiềm ẩn của từ “duyên”. Cảm xúc chính trong bài thơ là sự hứng khởi, vui tươi và tràn đầy sức sống trong những giây phút đầu đời của tình yêu. Những câu thơ nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Xuân Diệu mở đầu bài thơ với một không gian thơ mộng và lãng mạn. “Chiều mộng” không phải chỉ là một buổi chiều thông thường, mà là một buổi chiều đầy chất thơ và nhạc, làm say đắm lòng người. Một buổi chiều thu nhẹ nhàng, tinh tế, với cặp chim đang nhảy nhót trên cành cây. Sự hòa quyện giữa thiên nhiên và đất trời tạo nên một cảm giác tuyệt vời. Dù giọng thơ nhẹ nhàng, nhưng đầy nhiệt huyết.
Cụm từ “nhánh duyên” gợi cho người đọc một mối duyên còn ngượng ngùng, chưa rõ ràng.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến – nơi nơi động tiếng huyền
Hai câu thơ tan chảy vào đất trời, mùa thu hiện rõ với từng đường nét và nhẹ nhàng trong lòng người. Màu xanh của bầu trời như “đổ” xuống vạn vật, tạo nên một màu “ngọc” trong sáng và mát mẻ. Từ “đổ” làm cho câu thơ bừng sáng, báo hiệu một mùa thu ngọt ngào. Một buổi chiều thơ mộng thêm thi vị với câu chuyện tình lứa đôi:
Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu
Lả lả cành hoang nắng trở chiều
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu
Vẻ vui tươi của đất trời bắt nguồn từ nỗi rung động đầu tiên. Hình ảnh con đường nhỏ với những cành lá đâm ngang tạo nên một bức tranh thu nhẹ nhàng, tinh tế. Một không gian như lạc vào cõi tiên, với cảm giác lâng lâng của tình yêu. Câu thơ bừng lên niềm vui nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Thơ Xuân Diệu nhẹ nhàng, đằm thắm như duyên của con gái. Trong những vần thơ tiếp theo, nhân vật chính của tình yêu đầu tiên xuất hiện nhẹ nhàng:
Em bước điềm nhiên không vướng chân
Anh đi lững thững chẳng theo gần
Vô tâm – nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cặp vần
Chàng thi sĩ dạo bước trên con đường như lạc vào miền say đắm, với tâm trạng “lững thững” bình yên và nhẹ nhàng. Chàng giữ khoảng cách đủ để cảm nhận tình yêu hòa quyện với mùa thu ngọt ngào. Cả “anh” và “em” đều “vô tâm” nhưng ai cũng muốn xích lại gần hơn. Câu chuyện tình nhẹ nhàng như một cặp vần, với nhịp điệu chậm rãi gieo vào lòng người niềm vui tươi. Cảnh vật trong bài thơ đầy duyên dáng và huyền diệu, làm nền cho tình cảm thêm lãng mạn:
Ai hay tuy lặng bước thu êm
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm
Trông thấy chiều hôm ngơ ngác vậy
Lòng anh thôi đã cưới lòng em
Mùa thu “êm” như lặng lẽ đi vào trái tim những người đang yêu, không cần bày tỏ nhưng khiến mọi thứ lâng lâng. Buổi chiều thu “ngơ ngác” nhưng Xuân Diệu khẳng định “lòng anh đã cưới lòng em”. Một Xuân Diệu duyên dáng nhưng cũng mãnh liệt. Không chỉ là cưới em mà là “lòng anh cưới lòng em”.
“Thơ duyên” của Xuân Diệu là bài thơ tràn đầy yêu thương và sức sống. Một bài thơ tình nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mãnh liệt.

2. Phân tích bài thơ 'Thơ duyên' - ví dụ 5
Hồn thơ của Xuân Diệu luôn mở rộng ra mọi không gian và thời gian, hòa quyện với con người, thiên nhiên, và vũ trụ. Bài thơ 'Thơ duyên' thể hiện rõ điều này.
Bài thơ không phải là một tác phẩm tình cảm nồng nàn như nhiều bài thơ khác của Xuân Diệu. Trong 'Thơ duyên', nhân vật anh và em như những người xa lạ, không quen biết. Em thì “điềm nhiên” còn anh thì “lững thững”, cả hai đều “vô tâm”.
Ở đây, “duyên” có thể hiểu là sự kết hợp của thiên nhiên, vũ trụ và lòng người. Đó là sự hòa quyện âm thầm, mạnh mẽ và quyến rũ. Nó bắt đầu từ sự cảm nhận tinh tế, để rồi mọi thứ trở nên đầy mộng mơ, từ chiều tà đến tiếng nhạc vô hình làm xao xuyến con tim.
Mọi thứ hòa quyện trong tình yêu mãnh liệt, càng lúc càng rõ nét. Chiều tà hòa quyện với nhánh duyên, cây me có chim ríu rít như không biết là chiều mà cứ ngỡ sáng bình minh. Chim chuyền cành, bầu trời xanh như đổ ánh sáng qua lá, mùa thu đến với âm thanh của nhạc trời. Con đường nhỏ lả tả trong gió, cành hoang nhẹ nhàng như có tình với ánh nắng chiều, con cò trên cánh đồng cảm thông với “Mây biếc về đâu bay gấp gấp”, nên cũng cảm thấy “phân vân”. Tất cả, từ chim, hoa đến con người, đều hòa quyện như có duyên từ bao giờ, kể cả anh và em, mặc dù không quen biết nhưng vẫn như “một cặp vần” trong thơ, thậm chí “Lòng anh thôi, đã cưới lòng em”...
Cảnh vật trong thơ tươi sáng, tình cảm hòa quyện nhịp nhàng. Đây là một bài thơ vui vẻ dù viết về cảnh chiều thu, trái ngược với cảm giác buồn thường thấy trong thơ truyền thống. Xuân Diệu không nhìn cảnh vật theo cách cổ điển, mà tìm thấy vẻ đẹp và niềm vui trong mùa thu của đất nước mình bằng con mắt chân thực. Mùa thu ở đất nước nhiệt đới cũng có cái đẹp riêng, như bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ, và cảnh vật vui tươi.
“Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu.
Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều.
Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng
Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng…”
Trong thơ Xuân Diệu, mùa thu không chỉ là sự chuyển giao giữa các mùa mà còn là một cảm xúc êm ái, dịu dàng. Nhà thơ cảm nhận mùa thu như một bài thơ dịu dàng, với những bước đi nhẹ nhàng và lắng nghe mùa thu qua những rung động tinh tế:
“Ai hay tuy lặng bước thu êm”.
Nhà thơ cảm nhận sự hòa quyện giữa lòng mình với thiên nhiên, đặc biệt là với những người vô tình gặp gỡ trên đường.
Hoài Thanh đã nhận xét tinh tế về Xuân Diệu: “… Sự sống muôn hình thức nhưng hình thức nhỏ nhặt thường lại ẩn chứa một nguồn sống dồi dào. Không cần phải là con hổ hay chim đại bàng mới là sống. Sự bồng bột của Xuân Diệu được thể hiện đầy đủ qua những rung động tinh vi!”
Bài thơ “Thơ duyên” cho thấy sự sống trong cảm nhận tinh tế về thiên nhiên và cuộc sống của Xuân Diệu. Cảnh vật thơ yên tĩnh nhưng vẫn có sự xôn xao từ lòng sự vật, cảm nhận tinh vi khó diễn tả rõ ràng:
“… Thu đến – nơi nơi động tiếng huyền”
“… Con đường nhỏ, gió xiêu xiêu
Lả tả cành hoang, nắng chuyển chiều”.
Hoài Thanh viết: “Cảnh như muốn tan ra theo lời thơ, chỉ cần một chút rõ ràng là đủ thơ mộng hơn nhiều”.
Thiên nhiên có hồn, vận động tinh vi mà khó gọi tên. “Nắng chuyển chiều” là màu sắc thế nào? Khó nói rõ. Cảm nhận còn tinh tế hơn trong các câu thơ:
“Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Chim nghe trời rộng dang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần”.
Hoài Thanh viết: “Sự khác biệt giữa con cò của Vương Bột và con cò của Xuân Diệu là sự khác biệt giữa thế giới xưa và nay. Một bên là sự vận động bên ngoài, một bên là cảm nhận vô hình”.
Nhà thơ cảm nhận sự rộng lớn của không gian qua con chim, và cái se lạnh của hoa khi sương chiều buông xuống. Bài thơ giúp ta hiểu sự yêu đời, yêu sống của Xuân Diệu và cảm nhận cảnh vật thu tươi sáng, trong trẻo và êm dịu, làm mát tâm hồn và tinh tế hơn với cuộc sống.

3. Phân tích bài thơ 'Thơ duyên' - mẫu 6
Thơ Xuân Diệu thường mang đến cảm xúc mãnh liệt và tình yêu cuồng nhiệt. Tuy nhiên, trong tập Thơ thơ, có một bài thơ nhẹ nhàng và tinh tế: Thơ duyên. Đây là một tác phẩm nói về tình yêu không chỉ với người mà còn với cuộc sống và mọi vẻ đẹp xung quanh. Thơ duyên khám phá sự hòa hợp tuyệt vời giữa các yếu tố trong vũ trụ và cuộc đời.
Bài thơ miêu tả những khoảnh khắc đẹp đẽ, như khi nhìn lên bầu trời và mặt đất, chỉ thấy cái đẹp:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên.
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
Khoảnh khắc này là sự kết hợp hoàn hảo giữa không gian và thời gian, khi mọi thứ đều trở nên tuyệt mỹ. Cặp chim hót ríu rít, và màu xanh của trời và lá trở nên xanh ngọc. Xuân Diệu phát hiện ra:
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
Điều này gợi cảm giác huyền bí và đẹp đẽ, như một âm thanh không thể nghe thấy nhưng rất mạnh mẽ. Từ đó, mọi vật xung quanh cũng trở nên cảm động và hòa hợp:
Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu
Là lá cành hoang nắng trở chiều
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu.
Con đường nhỏ hơn và gió chiều nhẹ nhàng hơn, tạo nên một sự hòa hợp với thiên nhiên. Xuân Diệu cảm nhận được sự cảm thông và hòa hợp từ lòng mình, không phải tình yêu cá nhân mà là nỗi thương yêu rộng lớn. Điều này cũng được thể hiện qua:
Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững thững chẳng theo gần,
Đã 'điềm nhiên' lại còn “không vướng chân” hình như nhà thơ dùng từ hơi thừa thãi, nhưng đó chính là cách để nhà thơ muôn nhấn mạnh vào tâm trạng điềm nhiên, hoàn toàn vô tư của con người.
Xuân Diệu dùng hình ảnh một cặp vần để thể hiện sự hòa hợp tuyệt đối:
Anh và em như một cặp vần
Sự hòa hợp này là sự kết hợp hoàn hảo của ngôn từ và âm thanh. Nhà thơ cảm nhận được sự thay đổi trong vạn vật, từ những đám mây đến cánh cò, tất cả đều mang một sự trăn trở:
Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần
Những hình ảnh này phản ánh sự xao động và cảm xúc của một thế hệ mới. Cuối cùng, nhà thơ nhận ra:
Ai hay tuy lặng bước thu êm
Tuy chẳng búng nhăn gạ tô niềm
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy
Lòng anh thôi đã cưới lòng em
Sự hòa hợp giữa hai tâm hồn là tự nhiên và không thể chối bỏ. Xuân Diệu thể hiện rằng tình yêu và cảm xúc là sự hòa hợp không thể thiếu trong cuộc sống. Thơ của ông không chỉ nghệ thuật vì nghệ thuật mà còn là tình yêu cuộc sống, giúp chúng ta quý trọng vẻ đẹp xung quanh và góp phần làm cho cuộc đời trở nên đẹp hơn.

4. Phân tích tác phẩm 'Thơ duyên' - mẫu 7
Trên đời này, ít ai có thể thoát khỏi sự cuốn hút của tình yêu. Xuân Diệu, nhà thơ nổi tiếng với những vần thơ đẹp, đã dành cả đời để tìm kiếm tình yêu định mệnh của mình. Mặc dù cuộc đời ông đầy rẫy những câu chữ, nhưng tiếc thay, ông vẫn không thể tận hưởng trọn vẹn tình yêu. Trong bài thơ 'Thơ Duyên', Xuân Diệu thể hiện tâm hồn say mê của mình qua sự hòa quyện hoàn hảo giữa thiên nhiên và con người, phản ánh một tình yêu vừa mới chớm nở đầy thơ mộng.
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền
Ngay từ đoạn đầu, chúng ta thấy một khung cảnh thiên nhiên rực rỡ được ghi lại qua ánh mắt của tác giả. Cảnh chiều mộng mơ, ánh nắng nhẹ nhàng tạo nên cảm giác ấm áp, tiếng chim ríu rít làm bức tranh thêm sinh động. Cây cối không u buồn mà tươi sáng, hòa cùng âm thanh của mùa thu tạo nên một bản nhạc dịu dàng.
Vào một buổi chiều thu nào đó, tình yêu chớm nở giữa khung cảnh lung linh, những âm thanh như bản tình ca chúc phúc cho đôi trái tim đang rạo rực.
Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu
Lả lả cành hoang nắng trở chiều
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nói thương yêu
Khung cảnh nắng thu trong khổ thơ thứ hai dần trở nên sống động với những âm thanh và chuyển động nhẹ nhàng. Con đường gió xiêu xiêu, cành hoang lả lả, trời ngả chiều tạo nên một bức tranh đầy sức sống. Tác giả thể hiện sự rung động của trái tim trong lần đầu biết yêu, tạo nên một vẻ đẹp e lệ cho mùa thu.
Em bước điềm nhiên không vướng chân
Anh đi lững thững chẳng theo gần
Vô tâm – nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cặp vần
Những từ “điềm nhiên” và “không vướng chân” nhấn mạnh tâm trạng tự tại của cô gái, trái ngược với sự bối rối của chàng trai phía sau. Dù anh có vẻ lơ đãng, nhưng trong khung cảnh lãng mạn, cả hai như hòa quyện vào nhau như một cặp vần trong bài thơ, thể hiện sự hòa hợp tuyệt đối.
Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần
Cuối cùng, thiên nhiên trong khổ thơ này trở nên đầy tình cảm với sự nhân hóa của mây, cò, chim và hoa. Tất cả đều mang một vẻ đẹp đa tình, phản ánh sự tinh tế của Xuân Diệu trong việc cảm nhận thiên nhiên.
Ai hay tuy lặng bước thu êm
Tuy chẳng búng nhăn gạ tô niềm
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy
Lòng anh thôi đã cưới lòng em
Trong ánh nắng dịu dàng của mùa thu, mọi thứ lặng lẽ trôi qua. May mắn thay, có người đồng hành để cùng tận hưởng vẻ đẹp này. Chàng trai cảm thấy ngẩn ngơ, không chỉ vì vẻ đẹp của mùa thu mà còn vì ánh mắt người con gái. Từ “cưới” được dùng để diễn tả sự hòa hợp sâu sắc giữa hai trái tim.
Bài thơ 'Thơ Duyên' là một tác phẩm thể hiện tình yêu chớm nở trong mùa thu. Cả cảnh vật và tình yêu đều khiến trái tim người thi sĩ rung động, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật tinh tế và lãng mạn. Xuân Diệu qua bài thơ này đã khắc họa tình yêu đầy sâu sắc và dịu dàng.

5. Phân tích bài thơ 'Thơ Duyên' - mẫu 8
Xuân Diệu là một nhà thơ với tâm hồn mãnh liệt và sôi nổi, luôn mở rộng trái tim với thế giới và cuộc sống. Ông luôn khao khát hòa quyện với thiên nhiên, con người và mọi vật xung quanh. Trong những bài thơ trước Cách mạng tháng Tám, giữa những nỗi buồn, hiện lên rõ nét bài thơ 'Thơ Duyên' với sự tươi mới, yêu đời và cảm xúc mãnh liệt. Bài thơ không chỉ là tình yêu, mà còn là sự hòa quyện, là mối giao hòa kỳ diệu giữa vũ trụ, thiên nhiên và con người. Bài thơ diễn tả mùa thu qua cái nhìn của một chàng trai mới lớn, với tâm hồn tràn ngập yêu thương và sự giao hòa tuyệt vời giữa cảnh vật và cảm xúc. Chiều thu trong 'Thơ Duyên' không chỉ là khung cảnh đẹp, mà còn là sự hòa hợp nhẹ nhàng, tinh tế giữa ánh sáng, gió và cảnh vật. Xuân Diệu đã khéo léo khám phá vẻ đẹp tinh túy của thiên nhiên và con người, thể hiện trong những vần thơ tươi vui, hồn nhiên và đầy cảm xúc. 'Thơ Duyên' không chỉ là một bài thơ tình yêu mà còn là một bức tranh sống động về cuộc sống và sự hòa quyện giữa con người với thiên nhiên.

6. Phân tích bài thơ 'Thơ Duyên' - Mẫu 9
Trong bản giao hưởng của những bài thơ về cuộc sống, Xuân Diệu gây ấn tượng mạnh với “Thơ duyên” nhờ vẻ đẹp nhẹ nhàng, tinh tế và mê hoặc. Tựa đề “Thơ duyên” ngọt ngào, không chỉ là thơ tình hay thơ yêu, mà là một hương vị ngọt ngào và êm ái trong bộ sưu tập cảm xúc của ‘Ông hoàng thơ tình Việt’ - Xuân Diệu.
Huy Cận đã có một nhận xét thú vị: “Những người yêu nhau thường ra giữa thiên nhiên… đó là một quy luật – vì chỉ có vũ trụ mới có thể đo lường sự vô tận của cảm xúc tình yêu.” Có lẽ vì thế mà Xuân Diệu “lần đầu rung động nỗi thương yêu” trong không gian thơ mộng này:
“Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến – nơi nơi động tiếng huyền.”
Cảnh vật trong đoạn mở đầu được hòa quyện một cách tuyệt vời qua cảm nhận nhạy bén của Xuân Diệu, phản ánh tâm trạng con người có sự chuyển biến mới. Trời và nhánh, “chiều mộng” và “nhánh duyên” hòa quyện thành một bản thơ hoàn hảo. Cảnh vật hiện lên với vẻ đẹp mơ mộng, trời trong xanh và gió nhẹ lướt qua cành lá. Chim chóc ríu rít tạo nên âm thanh vui tươi, màu sắc xanh ngọc tươi mới. Xuân Diệu đã tạo nên một bức tranh thiên nhiên không chỉ đẹp mà còn gợi cảm xúc, như trong bức tranh thôn Vĩ của Hàn Mặc Tử:
“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc.”
(Đây thôn Vĩ Dạ)
Trong khổ thơ này, mọi yếu tố từ màu sắc, âm thanh đều hòa quyện với tâm trạng con người, tạo nên sự động lòng của mùa thu. Âm thanh của mùa thu được diễn tả như “tiếng huyền,” là âm thanh kỳ diệu của vũ trụ và lòng người. Xuân Diệu nhấn mạnh thiên nhiên hữu tình qua nhiều tác phẩm của ông:
“Một tối bầu trời đắm sắc mây
Cây tìm nghiêng xuống cánh hoa gầy
Hoa nghiêng xuống cỏ trong khi cỏ
Nghiêng xuống vườn xuân một tối đầy.”
Trong “Đây mùa thu tới,” Xuân Diệu thể hiện nỗi buồn và sự chán nản của mình lan tỏa ra thiên nhiên:
“Mây vẩn tầng không chim bay đi
Khí trời u uất hận chia ly
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa của nhìn xa nghĩ ngợi gì.”
Trái ngược với không khí u sầu, “Thơ duyên” mang đến một chiều không khí tươi trẻ và hồn nhiên. Cảnh vật trong chiều thu hiện lên đầy sống động:
“Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều.”
Cảnh vật hiện lên với vẻ đẹp nhỏ nhắn, dễ thương, gió và ánh nắng hòa quyện tạo nên một bức tranh tuyệt vời. Tình cảm nhẹ nhàng “lần đầu tiên” ấy luôn vang vọng trong lòng mỗi chúng ta. Nhân vật xuất hiện trong một cảnh chiều lãng mạn:
“Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững thững chẳng theo gần.
Vô tâm – nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần.”
“Anh” và “em” cùng dạo bước trong một buổi chiều tự nhiên, dù chưa quen biết nhưng sự “duyên” đã gắn kết họ trong khung cảnh chiều đáng nhớ. Xuân Diệu khéo léo nhấn mạnh sự gần gũi trong khi vẫn giữ khoảng cách. Sự khao khát gắn bó của ông như là quy luật của cuộc sống. Trong không gian đặc biệt này, “anh” và “em” dù vô tâm nhưng vẫn hòa quyện như “một cặp vần” trong “bài thơ dịu” không thể tách rời. Sự hòa hợp hoàn hảo của ngôn từ và âm thanh tạo nên thơ. Cảnh vật và tâm trạng thi sĩ hòa quyện, dường như cùng chia sẻ tâm trạng:
“Mây biếc về đâu bay gấp gấp,
Con cò trên ruộng cánh phân vân.
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.”
Những đám mây bay nhanh, cánh cò phân vân là những hình ảnh quen thuộc nhưng được Xuân Diệu làm mới với phong cách độc đáo. Sự tĩnh lặng trong tâm hồn thi sĩ hướng tới chiêm nghiệm. Xuân Diệu với cảm xúc nồng nàn:
“Ai hay tuy lặng bước thu êm,
Tuy chẳng băng nhân gia tỏ niềm.
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy,
Lòng anh thôi đã cưới lòng em.”
Ngẩn ngơ của “anh” có thể vì bóng chiều, nhưng câu thơ kết lại lạ lùng với “Lòng anh thôi đã cưới lòng em.” Từ “thôi” thể hiện sự chấp nhận không thể cưỡng lại. “Anh” và “em” dù chưa quen biết nhưng như có duyên tiền định. “Anh” đã cảm nhận được nỗi khát khao sánh đôi với em mãi mãi trên con đường đời. Duyên đã tự định, không cần mai mối. Xuân Diệu đã khắc họa một tình yêu nhẹ nhàng, lãng mạn và thơ mộng trong “Thơ duyên,” góp phần làm đẹp thêm cuộc đời.

7. Mẫu bài phân tích tác phẩm 'Thơ duyên' - mẫu 10
Trong phong trào thơ mới, chúng ta không chỉ được trải nghiệm sự bay bổng của Thế Lữ, sự điên dại của Hàn Mạc Tử, hay sự lãng mạn của Lưu Trọng Lư mà còn đắm chìm trong thế giới thơ ca của Xuân Diệu. Nhà thơ này yêu đời với một niềm đam mê mãnh liệt, và những tác phẩm của ông thường chứa đựng tình yêu, mùa xuân, và tuổi trẻ. Đặc biệt, bài thơ 'Duyên' của ông để lại ấn tượng sâu đậm, càng đọc càng cảm nhận được vẻ đẹp của nó.
Khác với bài thơ 'Đây mùa thu tới' mang một nỗi buồn nhẹ nhàng, bài thơ 'Duyên' chỉ mang đến cảm giác thanh thoát của mùa thu mà không hề có sự u sầu. Sự tinh tế và vẻ đẹp của bài thơ được thể hiện rõ ngay trong nhan đề của tác phẩm. Thay vì gọi là thơ tình, nhà thơ chọn từ 'duyên' để diễn tả. Duyên không chỉ là sự gặp gỡ, yêu thương giữa hai người, mà còn là sự kết nối ngẫu nhiên giữa thiên nhiên và con người, và giữa con người với con người. Bài thơ này bắt nguồn từ cảm hứng tình yêu, nhưng còn rộng lớn hơn, là sự hòa hợp và giao cảm giữa các yếu tố thiên nhiên và con người.
Sự hay và đẹp của bài thơ được thể hiện ngay từ khổ thơ đầu tiên, với cảnh mùa thu rực rỡ:
“Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên.
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền. ”
Cái đẹp ở đây chính là cái duyên của thiên nhiên. Buổi chiều hòa quyện vào những nhánh cây duyên, và thiên nhiên nơi đây cũng mang một cái duyên tình. Cảnh vật như cây me ríu rít cặp chim chuyền cành, và màu trời xanh ngọc như được rắc lên muôn lá. Âm thanh của mùa thu, như tiếng lá rơi xào xạc, tạo nên một bản nhạc du dương, hòa quyện với cảnh đẹp của thiên nhiên. Tất cả những điều đó tạo nên cái duyên của trời đất.
Trong khổ thơ đầu tiên, cái đẹp của bài thơ đã hiện ra rõ ràng, mang đến cho chúng ta cảm giác như bước vào một cõi tiên thơ mộng. Tuy nhiên, chính cái cõi tiên ấy lại gần gũi và thân quen. Nhờ sự cảm nhận của Xuân Diệu, chúng ta không cảm thấy nỗi buồn của mùa thu mà chỉ thấy vẻ đẹp của nó.
Khổ thơ thứ hai chuyển từ thiên nhiên hòa hợp với nhau sang việc con người 'bạn' và 'ta' chú ý đến nhau:
“Con đường nho nhỏ, gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều.
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn.
Lần đầu rung động nỗi thương yêu”
Con đường nhỏ, gió mùa thu nhẹ nhàng, làm cho con người cảm thấy thanh thoát. Cành cây lả lơi dưới nắng chiều, và không gian làm nền cho sự chú ý giữa 'ta' và 'bạn'. Cảnh vật đẹp và tinh tế của Xuân Diệu khiến cho tình cảm của con người thêm nồng nàn. Chính những nhận xét của Hoài Thanh đã làm nổi bật bài thơ này, khiến nhiều người yêu thích hơn. Con đường nhỏ có thể là con đường tình yêu, và sự giao hòa của thiên nhiên làm nền cho tình cảm con người.
Khi đến khổ thơ tiếp theo, tình yêu đôi lứa hiện lên qua hình ảnh anh và em:
“Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững thững chẳng theo gần,
Vô tâm – nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần. ”
Hình ảnh anh và em mặc dù có khoảng cách nhưng lại gợi lên một tình yêu thắm thiết. Dù có vẻ vô tâm, nhưng cái duyên vẫn hiện hữu trong mối quan hệ của họ. Thiên nhiên như một bản nhạc làm nền cho tình yêu, khiến cho tình cảm trở nên sâu lắng và đẹp đẽ.
Khổ thơ cuối cùng thể hiện những tình cảm đẹp:
“Ai hay tuy lặng bước thu êm,
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy
Lòng anh thôi đã cưới lòng em. ”
Những cảm xúc trong bài thơ tuy nhẹ nhàng nhưng lại sâu lắng. Cảnh thu và tình thu hòa quyện, tạo nên một cảm giác êm đềm. Lòng anh đã cảm nhận tình cảm, dù chưa bộc lộ ra ngoài. Điều này làm nổi bật sự cảm nhận tinh tế và tình yêu sâu đậm.
Với bài thơ này, chúng ta không chỉ thấy sự đẹp và hay trong ngôn từ mà còn cảm nhận được vẻ đẹp của cảnh và tình. Mùa thu, dù buồn, lại trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng, đồng thời tình cảm con người cũng phát triển trong chính cảnh thu ấy.

8. Phân tích bài thơ 'Duyên' - mẫu 1
Xuân Diệu đã thể hiện sự say mê, nồng nhiệt với mùa xuân qua những vần thơ đầy cảm xúc:
... 'Tháng giêng ngon như một cặp môi gần...
... Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi'...
Nhưng khi viết về mùa thu, Xuân Diệu lại khám phá một thế giới khác, đượm buồn và lãng mạn. Ông dùng lối viết đầy tinh tế và cảm xúc để diễn tả vẻ đẹp mùa thu qua bài thơ 'Thơ duyên', với những hình ảnh tinh tế, phản ánh tâm hồn mộng mơ của một chàng trai lãng mạn và đa tình.
Bài thơ 'Thơ duyên' không chỉ miêu tả vẻ đẹp của mùa thu mà còn khám phá mối quan hệ kỳ diệu giữa vũ trụ, thiên nhiên và con người, đặc biệt là giữa các cặp đôi. Một buổi chiều thu êm đềm, với cơn gió nhẹ nhàng và tiếng chim hót, tạo nên một cảnh tượng thơ mộng. Cây me và tiếng chim hòa quyện với cảnh thu làm tăng thêm vẻ đẹp của bức tranh thu:
'Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đồ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền'.
Với hình ảnh gió reo, chim hót và bầu trời thu xanh trong, Xuân Diệu tạo nên một không gian thu đẹp như ngọc, đầy huyền bí và thơ mộng. Cảm giác này được nhấn mạnh qua các hình ảnh độc đáo, như câu thơ miêu tả con cò trên cánh đồng:
'Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần'.
Cảnh thu hiện lên rộng lớn và lạnh lẽo, với những áng mây chiều và cánh cò thân thuộc. Xuân Diệu khéo léo kết hợp hình ảnh thơ từ cổ điển và hiện đại, làm nổi bật cảm giác bâng khuâng của mùa thu. Bài thơ thể hiện sự giao hòa giữa tâm hồn thi sĩ và thiên nhiên, với một tình yêu mộng mơ, lãng mạn, phản ánh qua những câu thơ tuyệt vời.
'Thơ duyên' vẫn giữ được vẻ đẹp tươi mới qua thời gian, nhờ vào sự kết hợp hoàn hảo giữa cảnh thu đẹp và tình yêu lãng mạn. Được đưa vào tuyển tập '100 bài thơ tình', 'Thơ duyên' chứng tỏ sự vĩnh cửu và hấp dẫn của Xuân Diệu trong thơ mới.

9. Bài viết phân tích tác phẩm 'Thơ duyên' - mẫu 2
Như một câu nói nổi tiếng, “Xuân Diệu là nhà thơ của tình yêu”, quả đúng vậy, mặc dù trong suốt cuộc đời, từ những khoảnh khắc cuối cùng, ông không thể trải nghiệm trọn vẹn những hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu như trong thơ mình. Tuy nhiên, tình yêu trong thơ ông lại phong phú, từ những đam mê nồng nàn đến những rung động đầu tiên của một tâm hồn thuần khiết, như trong Thơ duyên. Bài thơ tình này, trích từ tập thơ đầu tay Thơ thơ của Xuân Diệu, khắc họa sự hòa quyện tinh tế của hai trái tim đang yêu, mới chớm nở trong một tình yêu thơ mộng.
Bài thơ mở đầu với một bức tranh thiên nhiên đẹp rực rỡ:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Cây me ríu rít cặp chim chuyền
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến - nơi nơi động tiếng huyền
Bức tranh chiều tuyệt đẹp như mộng, với âm thanh ríu rít của chim, màu xanh ngọc của bầu trời trút qua lá, và những nét hòa quyện tinh tế. Vần thơ rạo rực trên “nhánh duyên” chiều mộng, âm thanh huyền diệu làm cho không gian tràn đầy sự sống và vẻ đẹp. Cảnh vật như được thổi sức sống và hơi ấm của tình yêu, làm cho mọi thứ trở nên tươi sáng hơn:
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên
Câu thơ diễn tả niềm hạnh phúc tràn ngập trong tâm hồn. Chiều không chỉ là một buổi chiều bình thường mà là “chiều mộng” - đẹp như giấc mơ tình yêu. Những vần thơ trữ tình hòa quyện, tạo nên một không gian lãng mạn, với cành cây và bầu trời như mang màu sắc của hạnh phúc. Không gian rộn ràng âm thanh vui tươi của chim chóc:
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Tiếng chim chuyền ríu rít làm âm thanh trở nên rộn ràng và vui tươi, hòa quyện vào trời chiều thơ mộng. Không chỉ con người tìm kiếm hạnh phúc, mà chim chóc và cây cỏ cũng có đôi lứa, cũng tận hưởng niềm vui của tình yêu “cặp chim chuyền”.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá
Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
Màu xanh ngọc của bầu trời hòa vào cảnh vật, tạo nên sự tinh khiết và thanh thoát. Bầu trời trong tình yêu xanh như được rót qua hàng triệu lá cây. Âm thanh huyền diệu của mùa thu làm cho không gian thêm lung linh, như chỉ có thể nghe thấy bởi trái tim đang yêu:
Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu
Lả lả cành hoang nắng trở chiều,
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nói thương yêu
Bức tranh thiên nhiên không tĩnh mà động, với sự chuyển động tinh tế của cảnh vật. Những từ láy “nho nhỏ”, “xiêu xiêu”, “lả lả” miêu tả sự chuyển động của cảnh vật dưới ánh nhìn say đắm, như tình yêu làm cho mọi thứ trở nên đẹp hơn:
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn
Lần đầu rung động nỗi thương yêu
Người con trai cảm nhận rằng người bạn gái cũng có cảm xúc tương tự, hai trái tim hòa quyện trong những rung động đầu tiên của tình yêu:
Em bước điềm nhiên không vướng chân
Anh đi lững đững chẳng theo gần
Tác giả khắc họa tâm trạng của hai người, họ cố gắng tỏ ra bình thản, dù thực sự đang có những rung động e ấp. Cả hai đều giữ khoảng cách, với những rung động sâu sắc của tình yêu mới chớm:
Vô tâm - nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cặp vần
Tình yêu giữa “anh và em” như một cặp vần hòa quyện trong một bản nhạc êm ái. Cuộc đời như một bài thơ dịu dàng, hai người như cặp vần hòa quyện, tạo nên một sự hòa hợp tuyệt vời.
Mây biếc về đâu bay gấp gấp
Con cò trên ruộng cánh phân vân
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.
Hình ảnh mây và cánh cò đối lập, mây bay nhanh còn cò phân vân. Điều này phản ánh sự mâu thuẫn trong lòng người, giữa sự hối hả và sự e ngại. Cảnh vật và tâm trạng con người hòa quyện, tạo nên vẻ đẹp mới lạ:
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần
Không gian xám trong màn sương, cánh chim nhỏ cảm thấy cuộc tình mênh mông quá, và sự lạnh lẽo của hoa trong sương làm cho bài thơ kết thúc bằng một khúc nhạc tình êm ái, tha thiết:
Ai hay tuy lặng bước thu êm
Tuy chẳng búng nhăn gạ tô niềm
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy
Lòng anh thôi đã cưới lòng em
Chiều thu kết nên một mối tình lặng lẽ, bắt đầu từ hai trái tim hòa hợp. Đây là một tình yêu hiện đại, đích thực, dù không cần lời hứa nhưng vẫn bền chặt, với những cảm xúc tinh tế và gắn bó sâu sắc. Bài thơ của Xuân Diệu khắc họa thành công tình yêu chớm nở và sự hòa quyện giữa tâm hồn người yêu với thiên nhiên vũ trụ.
Bài thơ kết thúc nhưng dư âm của tình yêu vẫn mãi vấn vương. Những rung động và xúc cảm mới mẻ của tình yêu say đắm làm bài thơ thêm sức hấp dẫn và lôi cuốn, mãi đẹp trong lòng người đọc, đặc biệt là trái tim tuổi trẻ.

10. Phân tích bài thơ 'Thơ duyên' - mẫu 3
Khi nghĩ về Xuân Diệu, người ta lập tức nhớ đến một thi sĩ với khả năng quan sát sâu sắc và tình cảm nồng nàn. Trong các tác phẩm của ông, đặc biệt là bài thơ 'Thơ duyên', người đọc luôn cảm nhận được tình yêu cuộc sống và sự trân trọng mọi khoảnh khắc. Bài thơ thể hiện sự tinh tế trong việc mô tả sự trôi chảy của thời gian và bức tranh mùa thu. 'Thơ duyên' là một bản tình ca say đắm với thiên nhiên, nơi chữ 'duyên' phản ánh sự hòa quyện với cuộc sống và sự chuyển mình của thời gian, từ hạ sang thu. Không chỉ riêng bài thơ này, mà trong tập 'Thơ thơ', Xuân Diệu còn viết về mùa thu với cảm xúc u sầu trong 'Đây mùa thu tới'. Tuy nhiên, 'Thơ duyên' bắt đầu bằng những hình ảnh trong sáng và nhẹ nhàng.
'Thơ duyên' khắc họa một bức tranh mùa thu tươi sáng với hình ảnh 'chiều mộng' lãng mạn, cùng với âm thanh vui tươi của 'cặp chim chuyền' trên 'cây me'. Cảnh vật như bừng sáng với màu xanh ngọc và không gian tràn ngập tiếng động huyền bí, báo hiệu mùa thu đã đến. Cảnh thu được mô tả qua khổ thơ đầu tiên như một bức tranh sinh động, với những hình ảnh quen thuộc của Hà Nội xưa và sắc màu tươi vui của thiên nhiên.
Khổ thơ tiếp theo đưa không gian gần gũi hơn với hình ảnh con đường nhỏ và sự chuyển mình của ánh nắng. Tác giả sử dụng các từ láy để gợi sự đáng yêu và sự chuyển biến của thời gian. Những cảm xúc của thi sĩ khi nhớ lại lần rung động đầu tiên được thể hiện qua từ 'nghe', cho thấy sự thầm lặng nhưng sâu sắc trong tâm hồn. Hình ảnh 'em' và 'anh' dạo bước trên con đường nhỏ tạo nên một kết nối đặc biệt, dù có vẻ xa lạ nhưng lại đầy duyên nợ.
Trong khổ thơ thứ ba, Xuân Diệu thể hiện sự hòa quyện giữa con người và thiên nhiên qua hình ảnh 'cặp vần' - một biểu tượng của sự kết nối và gắn bó. Cảnh vật mùa thu rộng lớn và hoạt động của thiên nhiên trở nên gấp gáp hơn, với hình ảnh mây và con cò phân vân giữa sự chuyển động của không gian. Tác giả khéo léo dùng hình ảnh cánh chim để diễn tả bầu trời rộng lớn, gợi cảm giác không gian bao la và sự thay đổi của mùa thu.
Khổ thơ cuối cùng tái hiện hình ảnh mối tình đầu của thi sĩ, hòa quyện vào thiên nhiên mùa thu. Sự rung động của nhân vật được thể hiện qua hình ảnh 'bước thu êm' và động từ 'cưới' gợi sự chắc chắn trong tình cảm. Xuân Diệu đã khắc họa mùa thu với những hình ảnh đặc trưng và cảm xúc chân thành, kết hợp hài hòa giữa thiên nhiên và tình cảm con người. Bài thơ không chỉ xuất sắc về nội dung mà còn về hình thức với cách ngắt câu sáng tạo, tạo nên một dấu ấn đặc biệt trong thơ ca của ông.
