1. KÝ ỨC MÙA ĐÔNG
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
Gối êm, chăn ấm, phòng riêng
Mà nghe Đông thấm lạnh trong lòng
Mây trôi, gió lướt ngang bầu trời
Nhớ về những năm tháng đã qua
Mẹ ướt đẫm giọt sương rơi
Đàn con co ro bên ổ rơm
Cha hút thuốc, hơi ấm lan tỏa
Ôm ấp con trong những đêm lạnh
Tiếng gà gáy vang giữa đêm
Hạt cơm, lát sắn trong những năm đói kém
Giờ đây trong chăn gối ấm áp
Vẫn còn cảm giác lạnh lẽo của ngày xưa.
Ngọc Thị Lan Thái
2. HẤP THỤ ÁNH NẮNG
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
Em ngồi thu ánh nắng trên cánh đồng
Nhìn gương con lạch, chải tóc trong nắng
Con đường dài dưới gốc Bồ Đề
Bóng cha mang cuốc từ đồng trưa trở về
Ruộng cao, tiếng ếch gọi mưa
Ì ầm từ khuya đã khàn tiếng
Cánh đồng xưa xa vắng
Nhớ về cái đói và sự thiếu thốn
Cánh đồng làng giờ đã đổi thay
Nông thôn đổi mới, không còn lo đói nghèo
Dồn điền, cải tạo ruộng kém
Đồng xanh mênh mông, gió chiều lồng lộng
Giờ đây khi thăm đồng
Đường bê tông thẳng tắp, không còn gập ghềnh
Cánh đồng lúa giờ đã thâm canh
Em đi thu ánh nắng trải bốn mùa xanh
Đầm mương nước đầy
Cất vào dĩ vãng những lời thề xưa
Còn đâu “kiếm gạo nuôi con”
Còn đâu “đi trẩy nước non Cao Bằng”
Thương những người gạn đục khơi trong
Mải mê lo lắng về lúa đồng và gạo quê
3. MƯA
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
Trời mưa xối xả trên mái nhà
Tiếng mưa rơi vang vọng vùng đất xa
Mưa là gì, mưa ơi?
Sao lại dẫn lối để tôi hồi tưởng về...
Ngày xưa tường vách, mái che
Mỗi lần mưa, chiều tối lạnh lẽo
Nón lá của bố đội nghiêng
Nồi niêu, âu chậu của bố treo trong nhà
Mái lá thủng, bục lòa xòa
Nước mưa dội xuống như ngoài sân
Mẹ ngồi co ro, bàn chân lạnh
Mũi kim vá dệt nên nỗi nhọc nhằn
Giọt mưa vỡ vụn, lăn vào gầm trạn
Biến thành nỗi đau khi cơm thiếu rau
Bát canh thiếu muối, nước chuyển màu
Đêm nghe tiếng mưa rơi
Như hồi tưởng về muôn dặm xa xưa
Sấm vang dội làm tan cơn mê
Những ê chề của mưa thấm vào tâm hồn.
4. ÂM THANH ĐÊM
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
Đêm vang vọng tiếng thở dài Tân Sửu
Gió lạnh buốt báo đông đã về
Gà gáy ngân vang, âm thanh dài nối nhịp
Chuông chùa gõ, canh thâu nát đêm
Sương lạnh đầm đìa trên đất vắng
Lá cây lặng im, tĩnh mịch
Thương những dế, giun khóc lạc lõng
Trong đêm dài, tiếng nấc đơn độc...
Chào năm mới Nhâm Dần với hương sắc
Những nỗi đau dần tan biến
Dịch Covid lùi bước về góc khuất
Lũ, giông, gió sẽ tan biến
Xuân đến, hoa đào nở rực rỡ
Bưởi trĩu cành, ngọt ngào, lá đung đưa
Tiếng cười vui lấp lánh trong ánh mắt
Trao yêu thương, vũ điệu đón giao thừa.
5. THƠ BAY TRÊN NÚI
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
Nhìn qua mành tre
Gió rừng chiều xào xạc
Thời gian như lắng lại
Những chú khướu líu lo, líu ríu
Tiếng 'Bắt cô trói cột' xưa cũ
Ký ức buồn đã xa rồi, cụ núi!
Giờ đây bản làng vui tươi
Con gái, con trai đeo vòng bạc lấp lánh
Cổ đeo hạt cườm, rực rỡ như ngọn núi cao
Lá khoai mở mắt trên nương xanh
Suối róc rách hát bài ca huyền thoại
Chè xanh khoác áo mới
Vạt đồi rộn ràng mơ ước
Nắng vàng trải dài, gió thổi vù vù
Những búp non vươn đến đất mới
Chè xanh thức giấc
Ngọt ngào hương thơm tràn ngập
Thắp lên ký ức trên những sườn đồi
Cùng những câu thơ trong vành nón trắng
Hòa quyện với tiếng thủ thỉ của núi
Nghiêng vạt áo
Thả thơ bay lên
6. NGHIÊNG XÓM
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
Khám phá trong dòng sông
Sóng vỗ lớp lớp, cuốn vào quá khứ
Khám phá trong cánh đồng
Con ốc già yếu ớt
Ếch nhái cười như hóa đá
Gió sương nghìn vạn kêu than đói khổ
Chuông chùa xé nát ánh trăng rằm
Đêm tối đếm từng phút giây
Tiếng gà vang vọng trong vũ trụ
Tìm kiếm trong gốc tre xù xì, viên bi thời thơ ấu mắc trong lá
Lời ru ầu ơ biến thành tiếng ho hù hụ run rẩy hướng về mặt trời
Đếm tiếng mõ trâu bên sườn đồi, lá sim rơi rụng
Mảnh trời nát vụn, hình ảnh cô tiểu thư oằn mình, thơ thẩn bên vực thẳm
Bình minh rót mật vào quầng đông lạnh giá
Ông mặt trời run rẩy vì lạnh
Cuộc đời chao đảo như chiếc võng.
Đêm 3/3/2022
7. THĂM QUAN CẢNH CHÙA QUÊ
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
Quay trở về thăm cảnh chùa quê
Như người hành khất trở lại nơi đây
Bỏ lại bao năm xa lạ
Lá đa ngày xưa giờ đã héo mòn
Chuông chùa ngân vang qua tháng ngày
Vai gầy gánh nặng cày cối cong
Lúa lấp ló, long đong
Cá cờ, cá quả còn lởn vởn
Hôm nay về tham dự lễ chùa
Cờ bay, trống nổi, gió lùa xào xạc
Tiếng mời chào râm ran
Miếng trầu đỏ môi, mắt đong đưa
Xa quê bao mùa
Chuông chùa ai thỉnh, bỏ bùa vào tôi.
8. VỢ CHỒNG LÍNH
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
Khi mới quen biết
'đấy' lúc lớp 8,
'đây' đã bước vào lớp 9
Gặp nhau tại sân trường 'đây' vẫn gọi 'ấy' ơi!
Dù miệng nói vậy nhưng ánh mắt vẫn rụt rè
Môi nở nụ cười chứa đựng niềm tin...
Thời gian trôi qua nhưng ký ức vẫn còn nguyên
Hai đứa cùng gia nhập quân đội
Tuổi trẻ tràn đầy sức sống
Nụ cười tỏa sáng cả con đường quê.
Ngày gặp nhau ở dốc Con Đê
'đấy' lại hỏi: 'ấy' có về phép không?
Ánh mắt trao nhau vội vã
Vẫn bồi hồi trong những bước hành quân...
Mùa xuân tiếp nối mùa xuân
Chúng ta trưởng thành
Lòng người lính bận rộn
Bạn gái vẫn xao xuyến tình cảm...
Cô dâu, chú rể
Rạng ngời trong đêm tân hôn...
Hãy dậy đi, gà đã gáy rộn ràng
Bình minh đã leo qua vách núi
'Đôi bạn xưa' vội vã
Chuẩn bị ba lô lên đường.
Lối rẽ mờ sương
Giây phút chia tay bịn rịn:
Phải xa 'đằng ấy', nhớ nhiều !!!
Gần 40 năm lưu luyến biết bao
Thời gian bên nhau
Đếm trên đầu ngón tay vẫn chưa đủ
Giờ đây đã trở thành ông bà...
Về hưu
Đôi mũ kepi đặt sát nhau, trong tủ kính
Áo cựu chiến binh
Còn gắn cầu vai, những ngôi sao lấp lánh
Hai chiếc ba lô giữ làm kỷ niệm
Bên dưới hai chồng đồ
Ghi dấu: 'Đấy' và 'Đây'.
9. LỜI CHÚC MỪNG SINH NHẬT
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
(Dành tặng người lính tôi yêu)
Bao buổi chiều mình đứng chờ nhau
Tại một nơi - chỉ trong mơ mới thấy
Gió nhẹ bay, mây nhẹ trôi
Và em, tuổi mười sáu trăng tròn
Chúng ta đã qua thời quân ngũ
Những bức thư gửi về
Ngàn trùng sóng gió
Khát khao một đêm trăng trong trẻo.
Thời hoa lửa đã qua
Chỉ còn lại em và anh
Chắt lọc bằng thời gian
Lửa thử vàng lấp lánh
Anh chọn em
Cô bạn gái với má lúm đồng tiền
Chúng ta đã có nhau
Như mơ, như thực
Hôm nay sinh nhật anh
Em tìm về ký ức
Tìm lại từ thuở xa xưa
Em thấy trong lòng bàn tay nhỏ:
Anh là món quà của trời dành cho em
Tình yêu của anh là thật...
Sinh nhật anh em gửi lời chúc:
'Không cần thử vàng - Là thật - Chúng ta ở bên nhau.'
10. GÁI BẢN
Thơ của Ngọc Thị Lan Thái
Bố mẹ là người miền xuôi
Yêu thích vẻ đẹp núi rừng
Em vốn là người Kinh
Nhưng sinh ra giữa núi non
Tiếng khóc lúc mới sinh
Tiếng thở trong địu bé
Nhờ bóng cây che mát
Chim sâu mổ vào trán
Chơi đùa trong lòng lán
Mẹ trồng khoai, hái bắp
Cha chặt măng, hái trám
Cháo bột từ ngô non
Trò chơi là con xoáy
Váy thổ cẩm xòe rộng
Tiếng cười vang núi đá
Âm thanh vọng xuống thung
Lớn lên theo cọn nước
Quay tròn mãi không dừng
Thày mo buộc chỉ đỏ
Cổ tay có nốt ruồi son
Gặp chài bên dòng suối
Nước chảy qua vai
Nước thấm vào áo
Tim cứ đập liên hồi.
Tại con chim hót hay
Âm thanh vang nhanh chóng
Ngựa phi làm rung yếm
Gió làm bung cúc áo.
Noọng là người miền xuôi
Nhưng giờ thuộc về núi
Dù tiếng chim không gọi
Dù tiếng suối không mời
Tiếng khèn và tiếng chài
Chân noọng vượt đồi
Đôi mắt như gió
Thổi reo mãi không ngừng.
Noọng là người núi
Gặp chài người rừng
Tên noọng là Phjắc Cút
Dú cằn khuổi lai bâư**
Giờ noọng thuộc về núi
Không muốn về xuôi đâu
Như măng, như nứa
Uống nước từ nguồn sâu.
(*) Phjắc Cút: Rau Dớn. Loại rau đặc sản, thường mọc ở nơi ẩm ướt, khe suối trong rừng Việt Bắc
(**) Phjắc Cút dú cằn khuổi lai bâư: Rau Dớn nhiều lá ở bờ suối: Biểu thị sự tươi tốt của Phjắc Cút khi sống ở ven nước, bờ suối trong rừng.