1. Mẹ bảo vệ con trước sóng gió cuộc đời
Tác giả: Bùi Như Mai - Học sinh lớp 11 - Trường Trung Học Phổ Thông Trần Đại Nghĩa - TP Hồ Chí Minh
Từ một bức ảnh do tác giả Ngô Trần Hải Anh chụp, ghi lại khoảnh khắc mẹ dắt xe, chở con trai lớn qua dòng nước lụt ở Sài Gòn, nữ sinh lớp 11 Bùi Như Mai đã sáng tạo một bài cảm nhận về tình mẫu tử. Bài văn của em đã nhận được điểm 9 và lời khen ngợi từ giáo viên. Với lối viết chân thực, lời văn trong trẻo, giàu hình ảnh và xúc động, Bùi Như Mai đã làm cho độc giả dễ dàng đồng cảm với tâm hồn của mình về tình cảm mẹ dành cho con, thật sự bao la và cao thượng.
Trong bức ảnh, người mẹ như phải vươn mình trong cơn mưa, bước qua nước để dắt chiếc xe đã khó khăn, với sức nặng của một cậu con trai quý tử ngồi phía trên. Điều này thực sự để lại ấn tượng sâu sắc đối với tác giả. Hình ảnh đó khiến tác giả tự nhìn nhận, suy nghĩ và nhận ra chính mình trong đó. Mỗi ngày, tác giả đều nhận được tình yêu vô điều kiện từ mẹ, và tâm trạng đối với những hành động của mình trở nên trầm trọng hơn. Nhìn thấy bạn trẻ ngồi trên xe mà mẹ phải lội nước, tác giả lại nhìn nhận về bản thân mình, phải cố gắng hơn để làm mẹ vui.
Gần đây, Sài Gòn trải qua những ngày mưa liên tục, làm cho đường phố biến thành con sông. Trong cảnh trời đất mênh mông ấy, có nhiều cảnh ấm áp và cảm động. Trong đó, hình ảnh người mẹ giữa cơn mưa âm u, lội nước và đẩy chiếc xe chết máy qua nước, cố gắng giữ cho đứa con của mình khô ráo. Hình ảnh này làm cho bất kỳ ai nhìn thấy cảm nhận được sự bao la của tình mẫu tử.
Tình mẫu tử là tình yêu của người mẹ dành cho đứa con, từ khi đứa con chưa hình thành đến khi mẹ nhắm mắt xuôi tay. Tình cảm đó là vô điều kiện, không có người mẹ nào khi chăm sóc con lại nghĩ về báo hiếu của con sau này như thế nào, chỉ cần con khỏe mạnh là đủ. Các cô gái có thể yếu đuối, nũng nịu, thậm chí là kiêu kỳ khi còn trẻ. Nhưng khi trở thành mẹ, tình mẫu tử mang lại sức mạnh để mạnh mẽ, kiên cường vì con. Có thể nói, tình mẫu tử không đơn giản là tình cảm mềm yếu, mà là sức mạnh, là phép nhiệm màu của loài người.
Tình mẫu tử tự nhiên hiện hữu trong trái tim phụ nữ. Khi phụ nữ biết mình mang thai, trong tim bắt đầu nảy sinh tình yêu và sự bảo vệ đặc biệt dành cho sinh linh nhỏ bé đó. Tình cảm thiêng liêng ấy không thể nào tưởng tượng được, nhưng thiếu nó, không đứa con nào có thể phát triển toàn diện. Khi con còn nhỏ, mẹ sẽ bảo vệ con, cản trở những sóng gió cuộc đời, tạo cho con một tuổi thơ an lành và ấm áp. Khi con lớn, mẹ vẫn ở phía sau, âm thầm dõi theo và dẫu cho con đi đến đâu, chỉ cần quay đầu lại, mẹ vẫn ở đó, vì mẹ chính là nơi an ninh, là nguồn yêu thương bất tận.
Tình mẫu tử còn nghĩa là tình bao dung vô hạn. Dù con có phạm sai lầm, dù thế giới có quay lưng, mẹ vẫn sẵn sàng ôm con vào lòng, tha thứ tất cả. Những người mẹ già tóc bạc, lưng còng xuống vẫn dõi theo con vào trại giam để thăm những đứa con lầm lạc. Tình mẫu tử là sự hy sinh, là hình ảnh những người mẹ làm mọi cách, từ việc bán mặt đất đến việc chất chiu từng đồng để nuôi con học.
Còn bao nhiêu phụ nữ, có thể sống cuộc sống thoải mái, nhưng họ vẫn lao vào kiếm tiền để đảm bảo tương lai tốt đẹp hơn cho con cái. Sự hy sinh này không thể diễn đạt hết bằng lời, nhưng một nhà thơ đã viết: 'Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá - Sao đong đầy hai tiếng: Mẹ ơi'. Tình mẫu tử không chỉ nuôi dưỡng con lớn mạnh mẽ mà còn giúp phụ nữ trở nên mạnh mẽ hơn, dạy họ sống vị tha, vị kỷ, và bỏ những mong muốn cá nhân để dành hết cho con cái, dạy họ sống bền bỉ, mạnh mẽ để làm gương, làm ngọn sóng cho suốt cuộc đời con cái.
Mẹ yêu con bao nhiêu thì con cũng phải hiểu, nhưng không phải lúc nào cũng có thể đồng cảm, cũng không phải lúc nào con cũng biết thấu hiểu tình yêu của mẹ. Như đứa con trong bức ảnh, trẻ trung sức dài vai rộng mà để mẹ lội nước giữa cơn mưa tầm tã. Còn nhiều người khác trên thế giới đối xử với phụ nữ, đặc biệt là người mẹ, một cách không tôn trọng. Họ vô ơn và chỉ cần một lời mẹ nói lớn cũng đủ khiến họ giận dữ rời bỏ, để lại một người mẹ ở nhà lo lắng. Bất hiếu nhất là khi mẹ đã hy sinh tất cả, nhưng con lại lười biếng, không chịu học hành, chỉ biết ăn bám mẹ. Những người như vậy đáng trách biết bao. Còn có những người phụ nữ khác, không quan tâm đến công ơn sinh thành, chỉ vì hoàn cảnh khó khăn mà trách mẹ không lo được cho mình.
“Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”, những người trách mẹ như thế, không xứng đáng với tình cảm của đấng sinh thành dành cho họ. Bản thân tôi cũng có lúc tỏ ra giận dữ với mẹ. Nhưng khi trưởng thành hơn một chút, tôi đã hiểu mẹ đã hy sinh cho tôi nhiều đến mức nào. Vì vậy, mỗi ngày tôi cố gắng học tập, hỗ trợ mẹ nhiều hơn. Có thể tôi không thể làm cho mẹ hạnh phúc tuyệt vời, nhưng tôi chắc chắn có thể đem lại hạnh phúc cho mẹ mỗi ngày. Mẹ có thể không thể cho con điều tốt nhất trên thế giới, nhưng mẹ sẽ luôn cung cấp điều tốt nhất mà mẹ có thể. Tình mẫu tử là vĩ đại, và tôi hy vọng mọi người đều có thể trải nghiệm niềm vui, hạnh phúc và tình yêu xứng đáng từ con cái của họ. Và hãy nhớ: “Ai còn mẹ, đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe không?”.
2. Mặc dù mẹ không ở bên, nhưng con cảm nhận được sự theo dõi, con luôn giữ kỷ niệm về mẹ.
Tác giả: Nguyễn Thị Kiều Vân - Học sinh lớp 8
'Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi, và mẹ em chỉ có một trên đời', quả đúng như vậy, có mẹ là niềm hạnh phúc nhất trên đời và mất mẹ cũng đồng nghĩa với bất hạnh nhất. Bài văn của em học sinh lớp 8 Nguyễn Thị Kiều Vân thật khiến cho người đọc rơi nước mắt. Mới có 9 tuổi, mẹ của Vân đã ra đi mãi mãi vì căn bệnh hiểm nghèo. Thế nhưng công sinh thành và dưỡng dục trong suốt những năm tháng ấy khiến cô bé Vân khắc ghi suốt đời và không bao giờ quên. Trong bài văn viết về mẹ, Nguyễn Thị Kiều Vân đã viết bằng cả trái tim mình với những ngôn từ mộc mạc và dung dị nhưng chan chứa tình cảm và niềm thương nhớ mẹ.
Hình ảnh mẹ bé Vân hiện lên trong lời kể của em thật tuyệt vời, yêu thương con hết mực và luôn dạy cho con những đạo lý làm người. Cũng qua bài văn, chúng ta càng thêm yêu thêm quý một cô bé yêu mẹ vô vàn. Tình yêu ấy đã tiếp thêm cho em sức mạnh để em sống giàu nghị lực và bản lĩnh giữa cuộc đời. Cái cảm nhận của một cô bé mồ côi khi mất mẹ như gửi tới bạn đọc một thông điệp mà không phải ai cũng dễ dàng nhận ra và trân quý những gì mình đang có: Hãy biết sống tốt để không phụ lòng mẹ, không làm mẹ khóc, dù chỉ một lần.
Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này.
Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Nhưng hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ côi mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ mẹ nhiều lắm, nhất định con sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”. Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”
3. Mẹ luôn âu yếm con hết mực và luôn khoan dung cho những sai lầm của con
Tác giả: Phương Linh - Học sinh lớp 12A1 - Trường THPT Nhân Việt - Quận Tân Phú - TP Hồ Chí Minh
Bài văn về mẹ của tác giả Phương Linh được trình bày trong hoàn cảnh đặc biệt, ngày khai giảng năm học mới. Thay vì những lời cảm nhận chung chung về mái trường, Linh đã chia sẻ về mẹ qua những câu chuyện giữa mẹ và con gái. Nhiều người đã rơi nước mắt khi nghe bài văn chạm đến trái tim, làm tâm hồn họ lắng lại và suy nghĩ về giá trị của tình mẫu tử thiêng liêng.
Qua lời kể chân thực, Phương Linh thổ lộ sai lầm của mình khi trẻ con, khiến mẹ phải phiền lòng. Cô cảm nhận sâu sắc tình thương vô điều kiện của mẹ, dù có những thời điểm mâu thuẫn. Cuối cùng, Linh nhận thức giá trị của mẹ và xin lỗi mẹ vì những đau khổ mà cô gây ra. Bài văn là sự thức tỉnh cho nhiều tâm hồn trẻ, nhấn mạnh giá trị của tình mẫu tử trong cuộc sống.
Lớp 9, Linh từng ghét mẹ vì những yêu cầu khắt khe. Lớp 11, mối quan hệ giữa mẹ và con gặp thách thức lớn khi Linh phải chuyển trường. Tuy nhiên, những cử chỉ âu yếm và quan tâm của mẹ đã thay đổi tâm trạng của Linh. Đến lúc khó khăn, Linh mới thấu hiểu sự bao dung và hy sinh của mẹ. Bài văn là câu chuyện về sự trưởng thành, lòng biết ơn, và tình mẫu tử không ngừng thay đổi.
'Con xin lỗi mẹ! Vì con không bao giờ chịu ngồi xuống lắng nghe lời mẹ dạy, con đã luôn để ngoài tai những gì mẹ dặn dò, răn bảo. Con hư đốn lắm phải không mẹ? Những việc mà con gây ra chắc chắn đã làm mẹ tổn thương nhiều lắm. Nhưng dù sao con cũng thấy mình may mắn vì đã kịp nhận ra để biết tôn trọng mẹ từng phút, từng giây khi mẹ còn bên cạnh…'
4. Lời cảm ơn vẫn còn nhỏ bé trước những hy sinh của mẹ vì chúng con
Tác giả: Bùi Văn Ánh - sinh viên nghành xây dựng cầu đường - ĐH Xây dựng Hà Nội (năm thứ 3)
Trong số những bài viết về mẹ đặc sắc, Bùi Văn Ánh, một sinh viên nam ngành kỹ thuật, đã tận dụng từng từ ngữ để chạm đến trái tim độc giả. Bài viết không chỉ là sự biểu đạt tình cảm, mà còn là câu chuyện về tình yêu thương vượt qua khó khăn. Ánh sáng của người mẹ trong bài viết này thật tuyệt vời và lớn lao. Tác giả không chỉ viết về ngày của mẹ mà còn là lời tri ân sâu sắc nhất, là sự thấu hiểu đến từng góc khuất mà mẹ đã trải qua, là động viên, là tình yêu không lời được biến thành lời.
Hãy đọc và trải nghiệm để cảm nhận sự trưởng thành của một chàng trai, mặc cho hoàn cảnh khó khăn, anh vẫn nỗ lực vươn lên. Lời viết của tác giả gần gũi, dễ hiểu, trôi chảy như những lời tâm tình chân thành của người con dành cho người mẹ, tạo nên sợi dây tình cảm mẹ con bền vững, đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thách thức.
Không chỉ những ngày lễ như 8/3 hay 20/10, mẹ luôn hiện diện như một 'Mother's day' riêng, không bao giờ nghỉ ngơi, luôn lo lắng cho gia đình nhỏ, dù con trai đang học xa, đối mặt với những khó khăn và cám dỗ. Ngay cả khi con mua hoa, mua quà, mẹ vẫn cười và nói: 'Cha bố anh, tiền đâu để vẽ?' Mẹ luôn tận tâm, không bao giờ nghĩ cho bản thân mình, luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con cái. Trong tâm trí con, hình ảnh mẹ luôn tươi đẹp và hiền hậu. Mẹ không bao giờ trừng phạt con cái, chỉ nói nhẹ nhàng. Ai cũng nói mẹ giống như cô giáo. Nhưng cuộc sống khó khăn khiến cho mẹ ngày càng suy nhược...
Tuổi thơ con trôi qua êm đềm trong vòng tay yêu thương của mẹ. Bố đi làm xa, mẹ ở nhà chăm sóc ba anh em con, đối mặt với những công việc nặng nhọc. Lúc đó con còn nhỏ, chưa thể giúp được gì nhiều, nhưng từ những khoảnh khắc đó, tình cảm thương mẹ trong con trở nên mạnh mẽ hơn. Mỗi khi mùa vụ đến, nhìn thấy đôi vai mẹ còng xuống, gánh mạ lúa, chở lúa, con chỉ mong mình lớn nhanh để có thể giúp mẹ. Mỗi khi về nhà, mẹ chỉ ăn một chút rồi lại đi làm giữa cái nắng hè oi bức. Mặc dù vậy, mẹ vẫn giữ vẻ vui vẻ, cười đùa cùng ba anh em. Khi con lên lớp 5, mẹ quyết định vào Nam làm thuê cùng bố. Con nhớ, lúc đó con rất buồn bã. Con không muốn mẹ đi xa mình chút nào, nhưng con hiểu rằng mẹ làm điều đó chỉ vì mong muốn tốt đẹp cho tương lai của con. Ở quê nhà, dựa vào cây lúa, củ khoai làm sao có thể sống sót. Đêm trước khi mẹ đi, con không thể ngủ được. Mẹ đã đi một khoảng thời gian dài, nhưng con vẫn luôn cảm thấy trống rỗng.
Nhưng con trai, con đã trưởng thành và mạnh mẽ để vượt qua cảm giác đó. Con biết rằng mẹ luôn mong con trở thành người anh cả, có thể chăm sóc cho ba em. Khi bố mẹ trở về Bắc, tưởng như gia đình sẽ đoàn tụ và sống hạnh phúc, nhưng thực tế lại khác. 18 tuổi, niềm vui đến bất ngờ khi con đỗ đại học và HV Quân y với số điểm cao. Con chọn học HV Quân y vì được miễn học phí, thuận lợi cho việc học tập và tìm việc sau này, đồng thời phù hợp với tình hình gia đình. Nhưng, thảm họa đã đến, con gặp tai nạn giao thông ngay ngày nhập học. Bác sỹ nói rằng chân trái của con bị gãy đôi. Điều này đã làm tan vỡ ước mơ của con, cũng như hy vọng của bố mẹ. Con trở thành sinh viên ĐH Xây dựng, và là người nhập học sau cùng.
Mẹ lên trường học để chăm sóc con, kiếm sống từ việc lao động vất vả. Con nhớ khi mẹ đi làm thủ tục nhập học, mẹ phải đi lại giữa trời nắng đổ lửa, nhưng vẫn chăm sóc con bằng cách nắn bóp chân con, mặc dù mồ hôi trên gương mặt mẹ như muốn rơi xuống. Con cảm thấy bất lực và vô dụng, nhưng con cũng hiểu rằng mẹ sẽ phải vất vả nhiều hơn cho tương lai của con. Mẹ và con sống trong một căn nhà kho dành cho nhân viên lao động. Giữa thành phố ồn ào, con vẫn hạnh phúc vì có mẹ bên cạnh. Mỗi ngày, mẹ quét sân trường, con đi học. Mức lương cỏm cõi của mẹ không đủ cho thuốc thang và sinh hoạt, nhưng mẹ vẫn cố gắng để được ở lại và giúp con. Mặc dù con có nhiều mặc cảm về gia đình mình, nhưng dần dần con quen với nó và nhận được sự giúp đỡ từ bạn bè.
Chỉ còn bố và em trai ở nhà, mọi trách nhiệm đều neovpx trông nom công việc. Nhưng không lâu sau đó, bố cũng gặp tai nạn, gãy xương gót chân, không thể lao động. Những lần ốm bệnh khiến bố không thể chăm sóc đàn gà, đàn cá, cả gia tài trong nhà giờ cũng trở nên vô giá trị. Làm sao chúng con có thể vượt qua những khó khăn đó? Cùng với đó, người thầu lao động mới của trường cũng không cho mẹ và con ở trong trường nữa. Con phải tự lo lắng, đi dạy gia sư để tự trang trải cuộc sống. Mẹ đi bán hàng thuê, từ Hà Nội về Ninh Bình, từ Ninh Bình lên Hà Nội, cảm giác như một lần nữa tai họa đã đến với gia đình bé nhỏ của con. Em trai bị tai nạn giao thông trong ngày ôn thi đại học cuối cùng. Tai nạn đó đã mang lại đau đớn, khiến em trai bị chấn thương sọ não, liệt nửa người, ý nghĩa với việc ước mơ vào đại học của em trai cũng như tan thành hư không.
Như một cú sốc kinh hoàng, con suy sụp hoàn toàn. Con hiểu rằng mẹ là người đau đớn nhất khi thấy cả chồng và con cái đều phải trải qua tai nạn. Không bao giờ con quên được hình ảnh mẹ đau khổ, giọt nước mắt trên khuôn mặt gầy còm của mẹ. Đôi khi, con tự hỏi tại sao cuộc sống lại đối xử không công bằng như vậy? Tại sao những người phụ nữ khác có được hạnh phúc, trong khi mẹ lại phải sống với những khó khăn không ngừng? Những câu hỏi ấy khiến con chán nản và mệt mỏi trước cuộc sống. Nhưng khi lớn lên, con đã hiểu rằng không nên đổ lỗi cho số phận, không nên tự ti, thay vào đó hãy học tốt để mẹ không phải làm việc vất vả như bây giờ nữa.
Mẹ ơi, hãy yên tâm về con, con sẽ không làm gì để làm mẹ buồn. Cảm ơn mẹ, hàng nghìn, hàng vạn lần, nhưng điều này cũng không đủ bày tỏ lòng biết ơn con dành cho mẹ. Con chưa bao giờ mong muốn có một cuộc sống như mỗi khi nghĩ về mẹ. Dù con chưa bao giờ nói lên câu 'Con yêu mẹ,' nhưng trong trái tim con, mẹ luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
5. Mẹ
Tác giả: Phạm Thị Thu Hà - học sinh lớp 6
Trong bài văn với đề bài 'Miêu tả người thân trong gia đình', Phạm Thị Thu Hà - học sinh lớp 6 đã sáng tạo và giàu cảm xúc khi tả mẹ của mình. Dù mới bắt đầu làm quen với viết văn từ lớp 5, nhưng bài văn của Hà không chỉ thể hiện tài năng văn chương mà còn là sự giàu cảm xúc của một cô bé. Bài văn mở đầu ấn tượng với những câu thơ tinh tế từ nhà thơ Trần Quốc Minh. Từ đó, Hà mô tả mẹ theo trình tự từ ngoại hình đến tính tình và hoạt động hàng ngày.
Nếu không có tình yêu và quan tâm đặc biệt đối với mẹ, không sự quan sát kỹ lưỡng về cuộc sống hàng ngày của mẹ, Hà sẽ không thể tả mẹ một cách chân thực và gần gũi như vậy. Dù cuộc sống của mẹ đầy khó khăn và vất vả vì công việc đặc biệt, nhưng mẹ trong bài văn không chỉ đẹp một cách giản dị - nét đẹp của phụ nữ lao động hiện lên rất kín đáo và duyên dáng. Tác giả tinh tế sử dụng các hình ảnh so sánh để nổi bật nét đẹp của mẹ. Mẹ chăm chỉ, chu đáo, là người được mọi người yêu mến và là niềm tự hào của tác giả, là động lực để Hà cố gắng học tập và trở thành một người con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ.
“Những ngôi sao bên ngoài kia
Không sánh kịp mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay, giấc ngủ con tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”.
Mỗi khi nghe những câu thơ của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, Hà luôn nghĩ về người mẹ thân yêu của mình. Hà cảm thấy thương cho những ai không có mẹ, vì mẹ là người dành trọn sự thương yêu và chăm sóc cho chúng ta. Mẹ của Hà năm nay gần bốn mươi, nhưng mọi người thường nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ là do những gánh nặng của cuộc sống? Công việc chủ yếu của mẹ là làm ruộng. Mẹ có dáng vóc cao ráo, nước da ngăm đen và chịu tác động của nắng ngoài đồng ruộng, tạo nên cuộc sống ấm no cho Hà. Khi làm việc, mẹ thường búi tóc gọn lên để lộ những dòng tóc xoăn, trông rất duyên dáng. Với mái tóc đó, khuôn mặt hình trái xoan của mẹ trở nên quyến rũ. Vầng trán cao rộng của mẹ đôi khi nheo lại, thể hiện vẻ suy nghĩ sâu sắc. Qua thời gian, những nếp nhăn nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt mẹ.
Nhưng thời gian không thể xóa nhòa đi nét dịu dàng và phúc hậu trên gương mặt đó. Đôi mắt đen láy của mẹ thấm đẫm tình thương, trìu mến. Người ta thường nói 'Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn', và nhìn vào đôi mắt của mẹ, Hà có thể đoán được những suy nghĩ và tâm tư của mẹ. Khi Hà làm điều tốt, đôi mắt ấy trở nên hạnh phúc và sáng lên như đèn. Ngược lại, chúng đỏ hoe mỗi khi Hà mắc lỗi, làm mẹ buồn. Nhìn vào đôi mắt mẹ, Hà tự trách mình vì làm mẹ phải lo lắng. Đôi mắt đó còn là nơi chứa đựng cặp lông mi dài và đôi chân mày nặng nề. Bàn tay mẹ chịu đựng nhiều vết sậm do công việc khó khăn, những vết nứt nẻ là những dấu hiệu của những cố gắng và gian khổ. Đôi bàn chân của mẹ cũng không kém phần nứt nẻ. Khi trời lạnh, chúng đau nhức, và mẹ phải ngâm nước muối để giảm đau. Đôi vai gầy gộc của mẹ trải qua bao thăng trầm của thời tiết.
“Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành bữa cơm”.
Đúng vậy! Nhờ vào bàn tay đầy nghị lực của mẹ, Hà đã được nuôi dưỡng lớn khôn đến ngày hôm nay. Bàn tay ấy đã sậm, vết nứt đánh dấu những gian khổ của mẹ. Đôi chân cũng vậy, chúng cũng phải chịu đựng nhiều gian khổ. Những khi trời lạnh, chúng đau nhức, và mẹ phải ngâm vào nước muối. Vai mẹ đã trở nên gầy gộc với bao nhiêu thăng trầm của thời tiết. Nhìn tất cả, Hà cảm thấy yêu mẹ nhiều, rất nhiều. Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng cây lúa, từng luống rau, Hà cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến đâu. Mẹ là người không thể thiếu trong gia đình. Mỗi ngày, mẹ làm việc như một cô tấm, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa... rất nhanh nhẹn và gọn gàng. Dù nhà đang rối bời, nhưng nếu có bàn tay siêng năng của mẹ, mọi thứ sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo lắng cho cuộc sống gia đình, mẹ không bao giờ dừng lại, không bao giờ rảnh rỗi, luôn làm việc nhà và đi làm ruộng.
Mẹ luôn dành sự yêu thương và quan tâm đặc biệt cho Hà. Dù Hà làm sai điều gì, mẹ không la mắng mà chỉ dạy dỗ, giúp Hà hiểu được những điều tốt lành. Mặc dù mẹ bận rộn, nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm đến việc học của Hà. Khi Hà bị ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở để giúp Hà vượt qua. Đối với hàng xóm, mẹ luôn thân thiện, hòa nhã, khiến ai cũng quý mến mẹ. Trên công việc, mẹ là người nhiệt huyết, mọi người đều kêu mẹ khi đi dặm hay gặt lúa.
Đó chính là mẹ yêu thương của Hà, mẹ là nguồn động viên lớn nhất. Hà yêu mẹ nhiều lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Hà tự hứa sẽ cố gắng học giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, để mai sau có thể đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã dành cho Hà suốt những năm qua.
“Mẹ như biển cả bao la
Con sẽ ghi nhớ công ơn của mẹ suốt đời”.
6. Tình Cảm Đặc Biệt với Mẹ
Tác giả: Lê Thị Thùy Linh - Sinh viên năm 2 - Đại học Văn Lang - TP Hồ Chí Minh
Nhìn vào bức tranh sống động về tình mẫu tử của Lê Thị Thùy Linh, sinh viên năm 2 tại Đại học Văn Lang, TP Hồ Chí Minh, tôi bất giác cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm đặc biệt giữa con và mẹ. Trái tim con ngập tràn tình yêu thương, lòng biết ơn sâu sắc đối với người mẹ quan trọng trong cuộc đời mình.
“Tình mẫu tử - một đề tài vô cùng quen thuộc, nhưng bức tranh mà Linh vẽ lên không chỉ là về hình ảnh mẹ dắt con qua những thử thách của cuộc sống mà còn là về sự hiểu biết, biết ơn và trân trọng những giá trị tốt đẹp từ người mẹ. Điều này thật sự đầy ý nghĩa và đáng quý” - đó là những chia sẻ của giáo viên về bức tranh của Linh.
Trong cuộc sống hối hả, người ta thường quên mất những giây phút bình dị nhưng chứa đựng tình cảm đặc biệt. Linh đã chọn lựa bức tranh của mình như một thông điệp gửi gắm đến những người trẻ, nhắc nhở về giá trị của tình mẫu tử. Một bức tranh sâu sắc với nét vẽ tinh tế, thể hiện được sự chân thành và tình cảm chân thành nhất từ con đối với mẹ yêu thương.”
Trong cuộc sống, chúng ta có thể bận rộn với những lo toan, những áp lực từ công việc và học tập. Tuy nhiên, bức tranh này như một lời nhắc nhở, nhất quán với thông điệp của Linh, rằng tình mẫu tử luôn là nguồn động viên, là đỉnh cao của tình yêu thương. Hãy trân trọng những khoảnh khắc bình dị bên mẹ, vì đó là những khoảnh khắc ý nghĩa nhất trong cuộc sống.”
Bức tranh không chỉ là sự kết hợp màu sắc hài hòa mà còn là hình ảnh diễn đạt sâu sắc tâm hồn, nâng cao giá trị nghệ thuật của tác phẩm. Bằng cách này, Linh đã tạo ra một tác phẩm độc đáo, góp phần làm phong phú thêm thế giới nghệ thuật và lan tỏa thông điệp về tình mẫu tử đẹp đẽ đến mọi người.”
Tình mẫu tử không chỉ là nguồn động viên mà còn là bảo bối vô giá mà chúng ta nên trân trọng. Hãy để những giây phút bên mẹ trở nên ý nghĩa, và đây có lẽ là thông điệp quý báu mà Linh muốn chia sẻ đến với tất cả mọi người.”
7. Mẹ ơi, hãy để con chia sẻ bước chân trong thế giới túng thiếu, bản lĩnh của bố mẹ
Tác giả: Nguyễn Trung Hiếu - Học sinh lớp 11 chuyên Lý - trường chuyên Amsterdam - Hà Nội
Với đề bài: 'Nêu quan điểm của anh (chị) về vai trò của đồng tiền trong cuộc sống', Nguyễn Trung Hiếu đã chia sẻ về mẹ và những gian khổ hàng ngày với cơm áo, gạo tiền. Bài văn đạt điểm 9 và nhận được sự khen ngợi từ cô giáo văn. Đối với độc giả, bài văn là cái nhìn sâu sắc về vai trò quan trọng của đồng tiền trong cuộc sống gia đình, đặc biệt là đối với những người phải đối mặt với khó khăn về kinh tế và sức khỏe.
Mẹ của Nguyễn Trung Hiếu, suy thận độ 4, mỗi ngày phải chạy thận ở bệnh viện. Mẹ, người phụ nữ mạnh mẽ, không ngần ngại đối mặt với khó khăn, luôn quan tâm đặc biệt đến con cái. Hiếu, người con biết ơn về tình mẫu tử, đã thể hiện quan điểm vừa ghét vừa quý trọng đồng tiền qua những góc nhìn riêng của mình. Cậu muốn chia sẻ gánh nặng với mẹ, học tốt để mẹ an tâm.
“Mẹ ơi, anh ăn sáng đây, đừng lo lắng về đồng tiền. Đừng nghĩ rằng thiếu tiền làm anh mất mẹ. Anh muốn chia sẻ và học tốt để giúp mẹ. Đừng cấm con khi con cố gắng tiết kiệm, vì con cảm nhận giá trị đóng góp của mình. Mẹ yên tâm điều trị, để những suy nghĩ về tiền không còn làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của gia đình chúng ta.”
8. Mẹ, ngọn gió dẫn đưa con suốt cuộc đời
Tác giả: Đang cập nhật
Không gian tình mẹ hiện hữu qua nhiều dạng biểu hiện, mỗi bài viết về mẹ đều là một cách tuyệt vời thể hiện tình cảm từ trái tim con. Dù lời vẫn còn vụng về, nhưng câu chuyện dưới đây khiến người đọc xúc động. Bằng lối viết đậm chất cảm xúc và hình ảnh, tác giả đưa chúng ta đến với cuộc sống bình dị của hai mẹ con, những khoảnh khắc tuy nhỏ nhưng đong đầy cảm xúc. Mặc dù con thường ngây ngô, nhưng mẹ vẫn luôn là người bao dung, quan tâm và yêu thương con nhất.
“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Trong cuộc sống này, ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, nghe tiếng ru êm đềm ầu ơ ngọt ngào. Và không ai lại không trải qua giấc mơ bên những làn gió mát mẻ từ tay mẹ quạt mỗi trưa hè. Trong mọi hoàn cảnh, mẹ là người duy nhất yêu con không điều kiện.
Tôi thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không phải vì nét đẹp bề ngoài như nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh. Mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấn trán cao và những nếp nhăn của tuổi 40, của những lo âu trong đời. Nhưng bố tôi nói mẹ đẹp bởi vẻ đẹp tâm hồn. Mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn và tháo vát. Dù có lúc tôi nghĩ mẹ lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay âu yếm vuốt tóc tôi, mọi suy nghĩ đều tan biến. Tôi cảm nhận sự ấm áp và xao xuyến, cảm giác chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương như vậy.
Một dòng yêu thương mãnh liệt chảy vào trái tim tôi qua bàn tay mẹ, qua ánh mắt dịu dàng, qua đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào. Tình yêu ấy chỉ hiểu được khi ở gần mẹ lâu, khi ta trải qua những chặng đường cùng mẹ. Từ bé đến lớn, tôi nhận được tình yêu vô hạn từ mẹ như một điều hiển nhiên. Trong mắt của đứa trẻ, mẹ là người sinh ra để chăm sóc con. Tôi chưa bao giờ đặt ra câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt với tôi, nhưng đôi khi tôi nghĩ mẹ quá đáng, quá ác. Có nhiều lần tôi đã khóc khi bị mắng, không phải vì hối hận mà vì uất hận.
Một lần, tôi đi học về thấy mẹ đang đọc nhật ký của mình. Tôi tức giận, giữ cuốn nhật ký từ tay mẹ và la lên: “Tại sao mẹ lại làm như vậy! Đây là bí mật của con, mẹ không được động vào. Mẹ độc ác quá, con không cần mẹ nữa!” Tôi nghĩ mình sẽ nhận được một cú tát, nhưng không, mẹ chỉ lặng lẽ, đôi má ửng hồng, khóe mắt rưng rưng. Có điều gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tôi chạy vào phòng, khóa cửa và không mở cho bố gọi mãi. Tôi khóc nhiều, gối ướt đẫm nước mắt. Đêm về, tôi thao thức và cảm thấy sự hụt hẫng không lúc nào ngừng. Tôi tự an ủi bản thân bằng cách tưởng tượng mình sống trong một thế giới không có mẹ, không có học hành, nơi mà tôi sẽ thật hạnh phúc.
Nhưng đó không thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn tôi. Liệu có phải tôi đang hối hận? Liệu có phải tôi cần sự yêu thương? Suy nghĩ vô tận khiến tôi dần mất đi sự tỉnh táo. Trong giấc mơ, tôi cảm thấy có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi, kéo chăn che phủ cho tôi. Tôi mong mỏi cái cảm giác đó, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dễ chịu đó, nhắm mắt để giữ lại cảm giác ấy. Khi tỉnh dậy, căn nhà trở nên u ám hơn. Có cái gì đó thiếu, sáng sớm tôi phải ăn bánh mỳ thay vì cơm như mọi ngày. Tôi hỏi bố về mẹ, và bố nói mẹ phải nằm viện một tuần. Nỗi buồn ập đến, tâm hồn tôi tràn ngập cảm giác đau đớn. Mẹ nằm viện, ai sẽ nấu cơm, giặt giũ, và chia sẻ buồn vui cùng tôi?
Tôi hối hận quá, chỉ vì một hành động nóng giận mà làm tan vỡ hạnh phúc của gia đình. Tại sao mẹ lại ốm vì tôi? Cả tuần đó, tôi sống trong nỗi buồn. Không có nụ cười của mẹ, nhà cửa trở nên trống rỗng. Mỗi bữa ăn không có mẹ, tôi nhớ những bữa cơm với những món ăn ngon mà chỉ mẹ mới nấu được. Mẹ quan trọng đến đâu, mỗi công việc mẹ làm như thần kỳ. Buổi sáng sớm hay buổi tối, mẹ lo cả việc nhà và nấu những bữa cơm ngon ơi là ngon. Những bữa ăn ấy không chỉ ngon miệng mà còn chứa đựng tình thương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non, nhận nhận giọt yêu thương từ mẹ. Mọi hoạt động trở nên hỗn loạn khi không có mẹ. Mẹ không chỉ giặt giũ, lau chùi nhà cửa, mà còn nấu ăn cho gia đình. Mẹ đã đặt cả trái tim vào việc chăm sóc con. Con biết ơn mẹ nhưng chưa bao giờ nói lên điều đó. Đôi khi con cố gắng nói với mẹ rằng: “Con yêu mẹ!” nhưng lại không thể, chỉ mong mẹ hiểu lòng con hơn.
Con luôn yêu mẹ, hạnh phúc khi có mẹ và buồn khi mẹ gặp khó khăn. Mẹ là cả cuộc đời của con, con chỉ mong mẹ mãi sống để yêu thương, chăm sóc, và là người đồng hành của con. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất, đã nuôi dưỡng con trưởng thành và dạy dỗ con khôn lớn. Mẹ là người mang lại cho con tình yêu ấy. Vì vậy, con luôn yêu mẹ, mong được lớn nhanh để làm niềm tự hào của mẹ. Con muốn nói với mẹ rằng: “Dù con lớn rồi, con vẫn là con của mẹ. Đi suốt cuộc đời, con mong được mẹ theo sát.”
9. Mẹ, nguồn sáng rực rỡ trong cuộc sống con
Tác giả: Tăng Văn Bình - Lớp 6 năm 2003 - Trường THCS Lý Nhật Quang - Thị trấn Đô Lương - Nghệ An
Với đề bài: 'Em hãy kể về người mẹ kính yêu', cậu học sinh lớp 6 Tăng Văn Bình đã tạo nên tác phẩm đặc sắc, đoạt điểm tuyệt đối: 10 điểm với nhận xét của cô giáo: 'Tương lai tươi sáng đang chờ đón em. Hãy cố gắng, Bình nhé!' Điều ấy đã trở thành hiện thực, khi Bình lên đại học Ngoại thương và đạt điểm tối đa 30/30. Hãy cùng khám phá câu chuyện đằng sau sự thành công của Bình, được bắt đầu bởi tình cảm sâu sắc đối với người mẹ.
Bài văn ngắn gọn, không dài dòng, câu từ mạch lạc, trong sáng, diễn đạt ý hay, Tăng Văn Bình đã chia sẻ về người mẹ của mình một cách tự nhiên. Sinh ra và lớn lên trong nghèo đói, cùng với sự vắng bóng của người cha, Bình và mẹ phải đối mặt với những khó khăn, nhưng nhờ tình yêu thương vô bờ bến của mẹ, Bình nhận ra ý nghĩa của sự hy sinh và quyết tâm học tập.
'Mỗi người đều có một người mẹ. Đó là một chỗ dựa tinh thần rất lớn, mà ai cũng phải trân trọng. Mẹ tôi cũng vậy, luôn dành tình yêu thương lớn nhất để bù đắp cho sự vắng bóng của người cha.
Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy khuôn mặt cha. Đó là một mất mát lớn, nhưng mỗi khi ở bên mẹ, tôi cảm thấy hạnh phúc. Năm tôi tròn một tuổi, mẹ tôi phải làm mọi nghề, từ đóng gạch đến cuốc mướn. Cảnh tượng đó khiến tôi không thể kiềm chế được nước mắt. Mẹ tôi quả là người phụ nữ rất khó khăn! Mẹ làm hết mình để có đủ ăn, thậm chí còn phải làm nghề dạy trẻ. May mắn, mẹ đã tìm được một công việc ổn định.
Bàn tay mẹ, tần tảo nhưng đầy những vết chai sần. Đôi mắt quầng đen vì làm việc vất vả. Tôi biết vào những ngày Tết, khi mọi người vui đùa, mẹ lại nằm trong vườn, lặng lẽ rơi nước mắt. Những giọt nước mắt chứa đựng tâm hồn trong sáng và sự chung thủy của mẹ. Mẹ thật cao cả! Mẹ luôn theo dõi từng bước đi của tôi như nguồn động viên không ngừng.
Có lẽ ông trời không dừng lại để mẹ nghỉ ngơi. Tuy nhiên, mẹ vẫn giữ tâm hồn lạc quan và yêu đời. Tôi thật sự khâm phục mẹ. Mọi đau khổ và niềm vui, mẹ đều chấp nhận. Mẹ như tia sáng rực rỡ trong cuộc đời con. Tôi biết mẹ ấp ủ ước mơ: 'Không để cuộc đời con phải trải qua những gì mẹ đã trải qua'. Vì con, mẹ sẵn lòng hy sinh tất cả, thậm chí là niềm vui.
Vì vậy, mẹ luôn nghiêm túc khi tôi mắc lỗi. Tôi tỏ ra khâm phục trước tình thần mạnh mẽ của mẹ. Tôi phải cố gắng trở thành một người con ngoan để mẹ không phải lo lắng, để đền đáp công lao nuôi dưỡng của mẹ. Mẹ không giống bất kỳ người mẹ nào khác. Trong tâm hồn mẹ, tôi là tia hi vọng rực rỡ. Tôi vẫn giữ mãi câu nói: 'Nếu mẹ là dòng sông, con là nước. Dòng sông không thể chảy nếu thiếu nước'.
10. Tình Mẹ, dịu dàng như nguồn suối mát lành
Tác giả: Đang cập nhật
Với nhiều người, việc diễn đạt tình cảm đối với mẹ thường khó khăn hơn so với việc tỏ tình với người khác. Bài viết dưới đây là sự chia sẻ của người con về tình cảm đặc biệt với người mẹ, tình yêu thầm lặng mà con không thể nói ra trực tiếp. Hãy cùng đọc và cảm nhận để hiểu rằng, mọi người mẹ đều có điều đặc biệt, và tình yêu của con dành cho mẹ là vô hạn.
Con đã viết nhiều về nhiều điều, nhưng chưa bao giờ viết về mẹ. Mẹ luôn ở bên con, là người yêu thương con nhất. Hôm nay, con cảm nhận ánh sáng trong ánh mắt của mẹ. Khi mẹ nhìn ba bố con, con cảm thấy an toàn và ấm áp. Mẹ luôn đến cổng nhìn con mỗi khi con đi hoặc về. Bước chân mẹ làm con yên bình, và con luôn cảm nhận được sự bảo bọc trong những chuyến đi của mình.
Đôi tay mẹ là nơi con tìm thấy niềm tin. Mẹ làm mọi thứ, từ nấu ăn đến dọn dẹp nhà, và những công việc đó gắn liền với ký ức của con. Con thường so sánh món ăn của mẹ với mọi người khác và nhận ra rằng, mọi người đều liên kết với hình ảnh của mẹ. Bàn tay mẹ không vết thương, nhưng âm thanh bước chân mẹ trên sàn nhà là nguồn an toàn cho con. Con thường nhớ những âm thanh đó, đặc biệt vào buổi trưa và chiều, khi mẹ làm việc xung quanh nhà.
Tiếng nói của mẹ là hướng dẫn cho sự trưởng thành của con. Những lời dạy, những lần trừng phạt, những câu chuyện dài dằng là những điều mà con không hiểu ngay lúc đó. Mẹ không chỉ dạy con cách xử lý mọi tình huống, mà còn giúp con chọn lựa cách tiếp cận cuộc sống một cách tích cực. Nước mắt của mẹ khiến con cảm thấy đau lòng, nhưng cũng làm con hiểu rằng mẹ luôn quan tâm đến con. Con đã quên những cử chỉ như hôn và ôm, nhưng những giọt nước mắt của mẹ là điều con nhớ mãi.
Con viết những dòng này không phải vào những dịp lễ, mà vào một ngày bình thường. Con cảm nhận tình yêu của mẹ không cần lời nói, và điều này khiến con cảm thấy thật tận thế với tình yêu đặc biệt của mẹ. Bài viết được viết bằng tình cảm chân thành nhất từ con. Con sẽ giữ bí mật bài viết này với hy vọng mẹ không bao giờ đọc được, vì mẹ yêu con thầm lặng, và con cũng muốn yêu mẹ theo cách đó. Bởi vì mẹ và con, luôn tự hỏi tại sao họ khó hiểu nhau. Vì sao việc diễn đạt tình yêu với mẹ lại khó khăn như vậy?