1. Bài văn cảm nhận về truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 4
“Bức tranh của em gái tôi” là một tác phẩm truyện ngắn đạt giải nhì trong cuộc thi sáng tác “Tương lai vẫy gọi” do báo Thiếu niên Tiền phong tổ chức năm 1988 và được in trong tập “Con dế ma” của tác giả Tạ Duy Anh. Với lối viết giản dị và tự nhiên, tác phẩm mang đến bài học quý giá về tình cảm anh em trong gia đình.
Nhân vật chính trong câu chuyện là hai anh em Kiều Phương, được kể lại qua góc nhìn của người anh. Kiều Phương là một cô bé hiếu động và yêu thích hội họa. Tình cảm giữa hai anh em tốt đẹp cho đến khi tài năng của Kiều Phương nổi bật, người anh cảm thấy bất mãn và ghen tị. Tuy nhiên, khi bức tranh đạt giải nhất của Kiều Phương là hình vẽ người anh được trưng bày, người anh đã cảm thấy ngạc nhiên, tự hào và xấu hổ vì nhận ra lòng nhân hậu của em mình.
Câu chuyện được kể từ góc nhìn của người anh trai, giúp thể hiện rõ những suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật. Những sự kiện trong truyện cho thấy dù người anh đáng trách nhưng cũng đáng được cảm thông. Khi tài năng của em gái được phát hiện, người anh ghen tị và cư xử không tốt với em. Tuy nhiên, trước bức tranh của em gái, người anh nhận ra và cảm thấy xấu hổ vì sự ghen tị của mình. Điều này chứng minh rằng, tính cách ghen tị của người anh chỉ là nhất thời và được xua tan bởi lòng nhân hậu của em gái, dẫn đến việc tình cảm anh em chiến thắng những toan tính ích kỷ.
Tác phẩm còn làm nổi bật tính cách của Kiều Phương. Cô bé hiếu động, đáng yêu và không kiêu căng dù có tài năng hội họa. Dù bị anh trai ghen tị và cáu gắt, hình ảnh người anh trong lòng cô bé vẫn tốt đẹp, giúp tình cảm anh em vượt qua những tính toán nhỏ nhen.

2. Bài viết cảm nhận về truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - phiên bản 5
Tạ Duy Anh, một cây bút trẻ nổi bật trong giai đoạn đổi mới văn học, đã ghi dấu ấn qua những truyện ngắn gây ấn tượng mạnh. Truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' của tác giả đã giành giải nhì trong cuộc thi viết với chủ đề 'Tương lai vẫy gọi' của báo Thiếu niên tiền phong.
Truyện xoay quanh mối quan hệ giữa người anh và cô em gái có tài hội họa. Qua câu chuyện, chúng ta thấy sự trong sáng và lòng nhân hậu của cô em đã giúp người anh nhận ra những hạn chế của bản thân và điều chỉnh thái độ, vượt qua tính ghen tị với thành công của người khác.
Cốt truyện đơn giản nhưng đầy ý nghĩa: Người anh không coi trọng cô em gái Kiều Phương và gọi em là Mèo vì mặt em thường bẩn. Một ngày, khi phát hiện em tự chế màu vẽ mà không quan tâm, người anh vẫn thờ ơ. Nhưng khi tài năng hội họa của Kiều Phương được công nhận và cả nhà yêu mến, người anh cảm thấy bị bỏ rơi vì sự bất tài của mình. Khi lén xem những bức tranh của em gái, cậu phải thừa nhận chúng đẹp và có hồn. Kiều Phương giành giải nhất quốc tế với bức tranh 'Anh trai tôi' nhờ sự giới thiệu của họa sĩ Tiến Lê.
Đứng trước bức tranh của em gái, người anh trải qua những cảm xúc ngỡ ngàng, hãnh diện, rồi xấu hổ khi nhận ra sự trong sáng và lòng nhân hậu của em. Truyện được kể từ ngôi thứ nhất, giúp tác giả thể hiện rõ nét tâm trạng nhân vật và diễn biến tâm lý qua sự thay đổi của người anh.
Trong câu chuyện, cả hai nhân vật đều quan trọng, nhưng người anh đóng vai trò chính trong việc thể hiện chủ đề tác phẩm. Truyện không chỉ nhằm ca ngợi phẩm chất của cô em mà còn hướng người đọc tới việc tự thức tỉnh qua những diễn biến tâm trạng của người anh.
Người anh tỏ thái độ không thiện cảm với em gái, gọi em là Mèo và coi những hành động của em là trò nghịch ngợm. Khi tài năng của em được phát hiện, người anh cảm thấy buồn và tự ti, cho rằng mình bị bỏ rơi. Thái độ coi thường dẫn đến ghen tị và không thể hòa đồng với em như trước. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể rời mắt khỏi những bức tranh của em và âm thầm cảm phục tài năng của em.
Khi xem tranh, người anh nhận xét một cách trẻ con nhưng tinh tế, cảm thấy mình trong bức tranh đẹp hơn cả con hổ và không thể tin rằng em lại vẽ mình như vậy. Cảm xúc của cậu từ ngỡ ngàng đến hãnh diện rồi xấu hổ, nhận ra mình không xứng đáng với sự yêu quý của em. Cậu đứng trước bức tranh như soi vào lòng mình để thấy rõ hơn những khuyết điểm của bản thân.
Người anh hiểu rằng bức tranh là tác phẩm từ tâm hồn và lòng nhân hậu của em gái. Đây là lúc cậu tự nhận thức để hoàn thiện nhân cách của mình. Kiều Phương, với sự hồn nhiên và lòng nhân hậu, dù được khen ngợi vẫn giữ nguyên sự trong sáng và tình cảm chân thành với anh trai. Truyện gợi ra bài học về cách ứng xử trước thành công của người khác và cách tự hoàn thiện bản thân. Tác phẩm có ý nghĩa giáo dục sâu sắc mà không khô khan, thể hiện qua nhận thức và hành động của nhân vật.

3. Bài viết cảm nhận về truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 6
Truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' đạt giải nhì trong cuộc thi viết Tương lai vẫy gọi của báo Thiếu niên Tiền phong. Tác giả Tạ Duy Anh, một cây bút trẻ của thời kỳ đổi mới, đã thu hút sự chú ý với các tác phẩm của mình. Câu chuyện xoay quanh gia đình hai anh em, người anh và em gái Kiều Phương.
Truyện mở ra tình huống kịch tính, miêu tả sâu sắc tâm lý nhân vật người anh qua ngôi kể thứ nhất. Cả hai nhân vật đều được khắc họa sinh động, gần gũi với tuổi thơ. Câu chuyện hấp dẫn người đọc qua diễn biến tâm trạng của người anh qua ba giai đoạn.
Đầu tiên, người anh tự giới thiệu về em gái với cái tên chế giễu: 'Mèo' và tỏ thái độ khó chịu với việc em gái thường xuyên lục lọi. Khi phát hiện em gái thích vẽ và tự chế tạo màu, người anh coi đó là trò chơi trẻ con, không quan tâm đến việc em đã tạo ra thuốc vẽ.
Người anh bắt đầu cảm thấy khó chịu khi phát hiện tài năng hội họa của em gái, vì không tìm thấy tài năng nào ở chính mình và cảm thấy bị lãng quên. Sự tự ti khiến người anh trở nên gắt gỏng và không còn gần gũi với em như trước. Nhưng khi lén xem tranh của em gái, anh dần cảm phục tài năng của Kiều Phương. Câu chuyện tiếp tục hấp dẫn với những bất ngờ mà người anh gặp phải khi nhìn thấy bức tranh đoạt giải nhất của em gái, nơi anh nhận ra mình trong bức tranh và cảm thấy ngạc nhiên, hãnh diện và xấu hổ.
Nhìn bức tranh, người anh nhận ra những yếu kém của mình và thấy mình được vẽ lên bằng lòng nhân hậu của em gái. Đây là lúc nhân vật nhận thức được bản thân và bắt đầu hoàn thiện nhân cách. Kiều Phương với biệt danh 'Mèo' có tài năng hội họa và lòng nhân hậu, điều này được thể hiện rõ qua bức tranh 'Anh trai tôi', giúp người anh vượt qua sự đố kỵ và tự ti của mình.
Truyện mang đến bài học quý giá về việc trân trọng và vui mừng trước thành công của người khác, dù là bạn bè hay người thân. Với cách kể hấp dẫn và nghệ thuật xây dựng nhân vật tinh tế, Tạ Duy Anh đã khiến người đọc rút ra bài học: hãy dùng 'nhân hậu' làm tiêu chuẩn soi sáng tâm hồn mình.

4. Bài viết cảm nhận về truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 7
'Bức tranh của em gái tôi' của Tạ Duy Anh là một tác phẩm như những lời tâm sự chân thành về sự ghen tị trong cuộc sống. Câu chuyện kể về một bức tranh và mối quan hệ giữa hai anh em nhỏ, cùng những bài học sâu sắc về tình yêu thương, lòng vị tha và sự ích kỷ.
Truyện xoay quanh Kiều Phương, cô bé có biệt danh 'Mèo' và người anh trai. Kiều Phương yêu thích vẽ và ghi lại mọi vật xung quanh gia đình mình: con mèo, bát đũa, nhưng tất cả các bức tranh của cô đều được giữ bí mật cho đến khi Mèo chia sẻ với bé Quỳnh, con gái bạn của bố. Khi tài năng của Kiều Phương được phát hiện, bố mẹ cô vô cùng bất ngờ và tự hào.
Nhưng khi tài năng của em gái được công nhận, người anh trai lại cảm thấy ghen tị và thất vọng vì không tìm thấy tài năng ở chính mình. Anh cảm thấy bị lãng quên và tự đẩy mình ra xa gia đình. Sự ghen tị càng tăng khi những hành động của em gái, vốn trước đây là đáng yêu, giờ đây làm anh cảm thấy bực bội. Anh tự cô lập mình và càng cảm thấy sự đố kị với em gái.
Dù bị thái độ thờ ơ và tức giận của anh trai, Kiều Phương vẫn dành tình yêu thương cho anh. Điều này thể hiện rõ qua bức tranh cô vẽ trong kỳ thi, không phải là một người anh trai thường xuyên trách móc, mà là một hình ảnh người anh hoàn hảo, tỏa sáng với sự trong sáng và mơ mộng. Đây là hình ảnh người anh lý tưởng trong suy nghĩ của Kiều Phương.
Khi nhìn thấy bức tranh của mình, người anh cảm thấy ngạc nhiên, hãnh diện rồi xấu hổ vì sự hoàn hảo mà em gái thấy ở anh. Anh xấu hổ vì đã ghen tị và cáu giận với em gái, và nhận ra rằng bức chân dung là hình ảnh của lòng nhân hậu và sự trong sáng của em. Câu nói của anh: “Đấy là tâm hồn và lòng nhân hậu của em con đấy” thể hiện sự nhận thức về lỗi lầm của mình và tình cảm sâu sắc của em gái.
Câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất của người anh, bộc lộ các cảm xúc đa dạng và chân thực. Tạ Duy Anh đã chọn ngôi kể phù hợp và sử dụng ngôn ngữ tinh tế để miêu tả tâm trạng nhân vật, làm cho câu chuyện trở nên xúc động và thuyết phục. Câu chuyện khép lại với nhiều dư âm, cho thấy tình cảm trong sáng và lòng nhân hậu của Kiều Phương giúp người anh nhận thức được những hạn chế của bản thân.

5. Bài viết cảm nhận về tác phẩm 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 8
Trên gương mặt tinh khôi của chúng ta, đặc biệt là của trẻ nhỏ, đôi khi có thể xuất hiện những vết nhọ, có thể do mực bút, mồ hôi, hay do sự bất cẩn. Một chiếc gương giúp phát hiện những vết này, và việc tắm rửa hàng ngày giúp làm sạch chúng. Tuy nhiên, còn có một loại vết nhọ khó nhìn thấy hơn, đó là vết nhọ của nhân cách, của tâm hồn, mà chúng ta không thể chấp nhận. Loại vết nhọ này như những cỏ dại lan tràn: 'Hoa thường hay héo, cỏ thường tươi' (Nguyễn Trãi). Bức tranh của em gái tôi đặt ra một vấn đề rất cấp bách: việc hoàn thiện nhân cách.
Nhân vật Kiều Phương trong câu chuyện giống như một bông hoa. Đầu tiên là sự hồn nhiên, từ việc bôi bẩn lên mặt mỗi ngày (người anh trai đặt cho em biệt danh Mèo cũng có phần đúng), vui vẻ nhận tên gọi thứ hai và dùng nó để gọi bạn bè, hồn nhiên lục lọi đồ vật trong nhà vì lý do hồn nhiên 'Mèo mà!'. Trong sinh hoạt và giao tiếp hàng ngày, kể cả công việc bố mẹ giao, bé Phương luôn vui vẻ và dễ chịu. Cuộc sống với em dường như luôn tươi đẹp, nhưng qua hai sự kiện sau, sự hồn nhiên của Phương có một ý nghĩa sâu xa hơn.
Trước hết, sự hồn nhiên của Phương không cho phép sự kiêu ngạo chen vào, tâm hồn em thật thánh thiện. Khi tài năng hội họa của em được phát hiện, mọi người vui mừng và chuẩn bị tất cả những gì cần thiết cho em, chú họa sĩ Tiến Lê còn tặng một hộp màu ngoại xịn. Một thế giới mới mở ra với ánh sáng và tương lai. Dù bao quanh là sự hứng khởi và thay đổi, gương mặt của Phương vẫn không thay đổi, vẫn là gương mặt của ngày hôm qua, không bị ảnh hưởng bởi những biến đổi. Niềm vui của Phương chỉ đơn giản là được vẽ, dù chỉ với những màu sắc em tự chế tạo, kể cả thứ bột đen mà em dùng.
Thứ hai, sau khi trở về từ trại thi vẽ quốc tế, người đón em là bố mẹ, không phải anh trai. Tuy nhiên, Phương lại có hành động lạ là ôm cổ anh trai và muốn anh cùng đi nhận giải. Điều này cho thấy em đã bỏ qua mọi sự cản trở trước đó và làm theo lời dạy của chú Tiến Lê: 'Vẽ những gì thân thuộc nhất với cháu'. Phương dành những gì đẹp nhất cho anh trai, chứng tỏ tâm hồn em cao đẹp và thánh thiện. Sự trong trẻo ấy luôn hiện diện như tâm hồn trẻ thơ từ bao đời nay.
Trong một gia đình yên ấm, anh trai của Phương không vui vì sự phát triển nghệ thuật của em. Cậu ta cảm thấy ghen tị và tâm trạng thay đổi. Cậu ta bắt đầu vô tâm và cảm thấy bị đẩy ra ngoài. Sự phát triển tài năng của em gái làm cậu ta cảm thấy mình không đủ tốt và bị lãng quên. Cậu ta ghen tị và không thể chấp nhận tài năng của em gái mình.
Việc dùng tài năng để đảo lộn giá trị và ảnh hưởng đến tình cảm là điều đáng trách. Cậu anh trai cảm thấy mình không xứng đáng và bị tổn thương vì tài năng của em gái. Tuy nhiên, sau khi xem những bức tranh của Phương, cậu ta ngạc nhiên và cảm thấy niềm vui và tình cảm thật sự. Cậu ta nhận ra rằng Phương không để ý đến những khuyết điểm của mọi người mà chỉ tập trung vào cái đẹp.
Những bức tranh của Phương không chỉ thể hiện tài năng mà còn phản ánh tâm hồn trong sáng của em. Cậu anh trai cảm nhận được điều đó qua các bức tranh và cảm thấy ân hận vì những suy nghĩ tiêu cực trước đó. Bức chân dung của Phương giống như một chiếc gương cho cậu anh soi vào, tìm ra vết nhọ không phải trên mặt mà trong tâm hồn. Sự chuyển biến trong cảm xúc của cậu ta là một bài học quan trọng về lòng nhân hậu và sự chân thành.
Việc miêu tả nhân vật và cách kể chuyện trong truyện đều thể hiện rõ nét. Tác giả Tạ Duy Anh đã viết một câu chuyện gần gũi và chân thực, thể hiện sự phát triển tâm lý của các nhân vật và bài học nhân sinh thấm thía.

6. Phân tích truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 1
Truyện 'Bức tranh của em gái tôi' kể về hai đứa trẻ, nhưng thông điệp của nó lại có ảnh hưởng sâu rộng hơn, nhấn mạnh việc vượt qua sự đố kị bằng sự khiêm tốn.
Mặc dù truyện không dài, nhưng tài năng xây dựng nhân vật của Tạ Duy Anh là rất ấn tượng. Tác giả kể chuyện từ góc nhìn của người anh trai về em gái, thể hiện sâu sắc tâm trạng và cảm xúc. Vẻ đẹp của cô em gái được miêu tả rõ nét hơn.
Tác giả dẫn dắt diễn biến tâm trạng của người anh trai từ từ qua các tình huống, từ việc coi thường em gái đến việc nhận ra tài năng của cô. Người anh cảm thấy bị lãng quên và tức giận khi thấy em gái thành công. Tâm trạng này thể hiện lòng tự ái thường thấy. Tạ Duy Anh đã mô tả tâm lý trẻ em rất tinh tế.
Cuối truyện, khi nhận được bức tranh đoạt giải của em gái và phát hiện chính mình trong đó, người anh bất ngờ và cảm thấy xấu hổ. Đây là lúc anh nhận ra sự ích kỷ của mình và tự thức tỉnh. Câu hỏi bỏ lửng “dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến thế ư?” thể hiện sự dằn vặt và tỉnh thức của nhân vật.
Truyện không chỉ làm nổi bật vẻ đẹp của Kiều Phương mà còn truyền đạt bài học về nhân cách sâu sắc. Câu chuyện giúp người đọc hiểu thêm về mối quan hệ và ứng xử trong cuộc sống bình dị.

7. Phân tích truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 2
Truyện 'Bức tranh của em gái tôi' kể về hai đứa trẻ, nhưng thông điệp của nó lại có ảnh hưởng sâu rộng hơn, nhấn mạnh việc chiến thắng sự đố kị bằng lòng khiêm tốn.
Như một tác phẩm không dài, nhưng khả năng xây dựng nhân vật và kể chuyện của Tạ Duy Anh thật ấn tượng. Tác giả chọn ngôi kể thứ nhất để nhập vai người anh trai, từ đó thể hiện tâm trạng và tình cảm một cách sâu sắc. Đồng thời, vẻ đẹp của em gái cũng được thể hiện rõ ràng hơn.
Ngôi kể thứ nhất giúp diễn biến tâm trạng của anh trai được dẫn dắt tự nhiên qua từng tình huống, từ sự coi thường em gái đến việc nhận ra tài năng của cô. Khi em gái được phát hiện tài năng, tâm trạng người anh thay đổi, cảm thấy bị lãng quên và tức giận. Tâm lý này phản ánh lòng tự ái khi thấy người khác hơn mình. Tạ Duy Anh đã mô tả tâm lý trẻ em một cách tinh tế.
Cuối truyện, khi nhận bức tranh của em gái và phát hiện mình trong đó, người anh bất ngờ và cảm thấy xấu hổ. Tâm trạng này phản ánh sự thức tỉnh và nhận ra tính ích kỷ của mình. Câu hỏi “dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến thế ư?” thể hiện sự dằn vặt và tỉnh thức.
Truyện không chỉ làm nổi bật vẻ đẹp của Kiều Phương mà còn truyền đạt bài học về nhân cách sâu sắc, nhắc nhở chúng ta hãy tự nhìn lại bản thân.

8. Phân tích truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 3
Tạ Duy Anh, một nhà văn nổi tiếng thuộc thế hệ trước, chinh phục độc giả bằng văn phong chân thực và cảm xúc sâu lắng. Tác phẩm 'Bức tranh của em gái tôi' của ông gây ấn tượng mạnh mẽ bởi sự trong sáng, ngây thơ của một đứa trẻ, làm dấy lên tình thương trong lòng người anh trai.
Câu chuyện mở đầu với Kiều Phương, cô bé yêu hội họa nhưng lại thích nghịch ngợm, gây bẩn, nên được gọi là Mèo. Những lời tâm sự của người anh trai giúp chúng ta hiểu được cảm xúc và sự tự ti của anh.
Khi người anh thấy em gái sáng tạo màu vẽ, anh coi đó là trò chơi bình thường của trẻ con. Tuy nhiên, khi họa sĩ Lê Tiến nhận ra tài năng của em, người anh bắt đầu cảm thấy tự ti và ghen tị. Những cảm xúc này được thể hiện qua việc anh lén nhìn tranh của em gái và cảm giác bị lãng quên khi mọi sự chú ý đổ dồn vào em gái.
Dù anh nghĩ em gái sẽ ghét mình vì sự ghen tị của anh, nhưng thực tế, em gái vẫn yêu thương anh vô điều kiện. Bức tranh “anh trai tôi” là minh chứng cho tình cảm đó, làm dâng trào niềm tự hào và xấu hổ trong lòng người anh. Anh cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình và nhận ra sự tốt đẹp trong em gái.
Kết thúc câu chuyện, tác giả cho thấy người anh đã vượt qua chính mình, thừa nhận sự kém cỏi và đánh giá cao lòng nhân hậu của người khác, truyền tải bài học về lòng bao dung và tình yêu con người.

9. Phân tích truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 4
Sự đố kị ở con người thường gây ra những hệ lụy nghiêm trọng và tai hại. Nó làm rối loạn các mối quan hệ tốt đẹp và công bằng, khiến con người tự làm nhỏ bé và đau khổ. Thực tế, cảm giác đố kị không mang lại lợi ích cho ai. Trong bức tranh của em gái tôi, câu chuyện về nhân vật ‘tôi’ được phản ánh như một điều có thể xảy ra trong thực tế, dẫn đến hai định hướng: Thứ nhất, nhân vật chính là người anh, kể về chính mình, và thứ hai, sự hấp dẫn nghệ thuật đến từ cuộc sống hàng ngày chứ không phải từ các chi tiết tưởng tượng. Tác phẩm, dù là một truyện ngắn với tình huống, cao trào và kết thúc, tạo ra mạch truyện hấp dẫn và lôi cuốn.
Ban đầu, tài năng hội họa của Kiều Phương chưa được bộc lộ, chỉ mới thể hiện qua hành vi. Vì vậy, người anh cảm thấy vô hại và có cái nhìn vô tư về nó. Biệt danh 'Mèo' cho Kiều Phương phản ánh sự vô tư này. Dù có chút gia trưởng, người anh không có ý ác ý. Khi nhận ra Kiều Phương chế thuốc vẽ, người anh chỉ thấy tò mò, nhưng không nghi ngờ gì. Tuy nhiên, thái độ của người anh thay đổi khi tài năng hội họa của Kiều Phương được phát hiện bởi chú Tiến Lê. Ngày hôm đó, người anh cảm thấy bị đẩy ra ngoài bởi tài năng của em, dẫn đến cảm giác bất tài và mặc cảm. Sự ghen tị vô hình này khiến người anh cảm thấy mình thất bại, dù thực tế tài năng là điều trời cho và không nên gây ghen tị.
Khi xem trộm tranh của Kiều Phương, người anh nhận ra tài năng của em, mặc dù vẫn giữ sự tự ti. Tài năng của Kiều Phương làm cho nghệ thuật trở nên sống động và cuốn hút, và người anh đã bị thuyết phục, dù vẫn có phần xấu hổ. Đứng trước bức tranh đoạt giải, sự ghen tị hoàn toàn bị thay thế bởi sự cảm phục. Người anh cảm nhận được lòng trong sáng và sự tài năng của Kiều Phương, dẫn đến một cảm giác ân hận về sự nhỏ nhen và đố kị của mình.
Kiều Phương, dù không phải là nhân vật trung tâm, có ảnh hưởng lớn đối với người anh. Cô bé không cãi lại khi bị đối xử không công bằng và luôn giữ sự trong sáng. Những hình ảnh xấu xí và thiếu sót của người anh được Kiều Phương lược bỏ trong tranh, phản ánh lòng tốt và sự trong sáng của cô. Kiều Phương đã thể hiện tình yêu và sự quý trọng đối với người anh qua nghệ thuật của mình, và sự trong sáng của cô đã làm nổi bật phẩm chất cao đẹp của mình. Cuối cùng, cảm giác của người anh về sự thiếu hụt của mình trong bức tranh của em thể hiện sự quý trọng và lòng nhân hậu của Kiều Phương.

10. Bài văn về cảm nhận truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 1
Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” của tác giả Tạ Duy Anh nổi bật với chủ đề tình cảm gia đình. Tác phẩm đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc cho độc giả.
Trong câu chuyện, hai nhân vật chính là người anh và cô em gái Kiều Phương, một cô bé tài năng hội họa. Kiều Phương, giống như bao đứa trẻ khác, có tính cách nghịch ngợm và được anh trai gọi là Mèo. Khi chú Tiến Lê, một họa sĩ và bạn thân của bố Kiều Phương, phát hiện tài năng của cô bé, cả gia đình bắt đầu tập trung vào Kiều Phương, khiến người anh cảm thấy tự ti và ghen tị vì mình không có tài năng gì nổi bật. Thậm chí, anh còn cảm thấy đố kỵ với em gái mình.
Chỉ khi thấy bức tranh đoạt giải Nhất của Kiều Phương, người anh từ ngạc nhiên đến tự hào và cuối cùng là xấu hổ. Bức tranh vẽ anh trai mình, và tác giả đã miêu tả rất tinh tế: “Trong tranh, một cậu bé ngồi bên cửa sổ, ánh sáng từ cặp mắt và tư thế ngồi của cậu không chỉ thể hiện sự suy tư mà còn rất mơ mộng”. Người anh đã cảm thấy “sững sờ, bám chặt tay mẹ, từ ngạc nhiên đến tự hào, rồi xấu hổ”. Cậu tự hỏi: “Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến thế sao?”. Chính nhờ bức tranh, người anh nhận ra lỗi lầm của mình.
Truyện được kể từ góc nhìn của người anh, tạo sự tin cậy và chân thực cho người đọc. Tác giả miêu tả tâm trạng nhân vật rất tinh tế, khiến độc giả cảm nhận được tình cảm qua từng câu chữ. Ngôn ngữ tự nhiên trong truyện làm nổi bật cảm xúc của các nhân vật.
Như vậy, “Bức tranh của em gái tôi” là một câu chuyện ý nghĩa về tình cảm anh em, thể hiện phong cách đặc trưng của nhà văn Tạ Duy Anh.

11. Bài cảm nhận về truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - phiên bản 2
Tạ Duy Anh, một cây bút trẻ nổi bật của thời kỳ đổi mới, đã tạo dấu ấn sâu đậm qua các tác phẩm của mình. “Bức tranh của em gái tôi” là một ví dụ điển hình về tình cảm gia đình sâu sắc.
Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính: người anh và cô em gái nhỏ tài năng hội họa. Mối quan hệ thân thiết giữa hai anh em bị rạn nứt khi tài năng của em gái được phát hiện. Người anh trở nên ghen tị và xa cách em. Chỉ khi đứng trước bức tranh của em gái, người anh mới nhận ra tình cảm chân thành của em và cảm thấy ân hận về sự ghen tị của mình. Người anh bắt đầu nhận thức được sự yếu kém của bản thân và hiểu thêm về tâm hồn và lòng nhân ái của em.
Nhân vật người anh đã tỏ thái độ coi thường khi em gái mình chế tạo màu vẽ và gọi em là Mèo. Khi tài năng hội họa của em gái được phát hiện, người anh thể hiện sự không vui và ghen tị. Mối quan hệ giữa hai anh em ngày càng xa cách, đặc biệt là khi người anh cảm thấy mặc cảm vì bản thân không đạt được thành tựu như em gái. Sự mặc cảm và tự ái trong người anh rất tự nhiên và phù hợp với tâm lý lứa tuổi.
Khi người anh nhận ra rằng nhân vật chính trong bức tranh đạt giải nhất của Kiều Phương chính là mình, anh đã trải qua cảm giác ngỡ ngàng, hãnh diện và sau cùng là xấu hổ. Ngỡ ngàng vì không nghĩ rằng mình lại được em gái nhìn nhận hoàn hảo đến vậy. Hãnh diện vì tài năng của em gái và sự hoàn hảo của mình trong bức tranh. Bức tranh “Anh trai tôi” miêu tả một cậu bé đang nhìn ra ngoài cửa sổ, với ánh sáng đặc biệt tỏa ra từ gương mặt và tư thế ngồi, thể hiện sự mộng mơ. Điều này khiến người anh cảm thấy xấu hổ khi nhận ra rằng mình chưa xứng đáng với sự ngưỡng mộ của em.
Ngược lại, Kiều Phương được miêu tả là một cô bé đáng yêu và kiên trì với đam mê hội họa của mình. Dù bị anh trai thường xuyên châm chọc và ghen tị, cô vẫn giữ vững niềm đam mê và kiên trì. Khi tài năng của cô được công nhận, người anh trở nên xa lánh, khiến Kiều Phương cảm thấy buồn và không dám lại gần. Bằng tình yêu thương, Kiều Phương đã vẽ lại hình ảnh anh trai mình trong trạng thái mơ màng. Bức tranh “Anh trai tôi” đạt giải cao nhất trong cuộc thi, làm người anh cảm thấy ngỡ ngàng, hạnh phúc rồi xấu hổ.
Vì vậy, “Bức tranh của em gái tôi” là một câu chuyện cảm động về tình cảm anh em sâu sắc, để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng độc giả yêu thích tác phẩm của Tạ Duy Anh.

12. Bài cảm nhận về truyện 'Bức tranh của em gái tôi' - phiên bản 3
Tác phẩm “Bức tranh của em gái tôi” của Tạ Duy Anh khắc họa sâu sắc tình cảm trong sáng và lòng nhân ái của em gái, giúp người anh nhận ra những hạn chế của bản thân. Truyện đã để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng độc giả.
Câu chuyện được kể từ góc nhìn của người anh về hai anh em Kiều Phương. Kiều Phương là một cô bé hiếu động, thích chế màu vẽ. Mối quan hệ giữa hai anh em bị rạn nứt khi tài năng hội họa của em gái được công nhận, khiến người anh cảm thấy ghen tị và bất mãn. Tuy nhiên, sự ngỡ ngàng, hãnh diện và xấu hổ của người anh khi thấy bức tranh “Anh trai tôi” đạt giải nhất đã làm anh nhận ra lòng nhân hậu của em gái.
Nhờ cách kể chuyện từ ngôi thứ nhất, người đọc hiểu rõ tâm tư của nhân vật. Mặc dù người anh có phần đáng trách vì sự ghen tị và cư xử không tốt với em gái, nhưng điều này được xoa dịu bởi tình cảm chân thành và lương thiện của em gái. Cuối cùng, tình cảm anh em vượt qua những ích kỷ và toan tính nhỏ nhen.
Nhân vật Kiều Phương, dù chỉ được miêu tả qua vài nét như nghịch ngợm và tài năng hội họa, vẫn hiện lên với vẻ đẹp trong sáng và đáng yêu. Sự khiêm tốn và lòng tốt của cô đã giúp làm sáng lên hình ảnh của người anh trong mắt cô, cho thấy tình cảm anh em vững bền và chiến thắng mọi trở ngại.
Tóm lại, “Bức tranh của em gái tôi” là một tác phẩm đáng chú ý của Tạ Duy Anh, để lại nhiều ấn tượng sâu sắc cho độc giả.
