1. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 4
Ông nội của em là một cựu sĩ quan quân đội với cấp bậc đại tá. Hầu hết cuộc đời ông công tác xa nhà, giờ mới có dịp sống chung với gia đình. Ông rất vui vì được ở bên đàn cháu yêu quý.
Mỗi sáng sớm, ông dẫn nửa 'tiểu đội' cháu nội, cháu ngoại ra cánh đồng để tận hưởng không khí trong lành. Gió sớm mát mẻ, bầu trời trong xanh. Em hít căng lồng ngực hương vị quen thuộc của quê hương. Sau khi tập thể dục, ông nhắc nhở các cháu đánh răng, rửa mặt, ăn sáng và chuẩn bị đến trường. Nhìn các cháu lễ phép chào ông, ông vui mừng nói: 'Ừ! Ông chào các cháu! Nhớ học hành chăm chỉ nhé!'.
Em rất thích sự nhanh nhẹn, quyết đoán của ông. Trước khi làm việc gì, ông luôn cân nhắc kỹ lưỡng. Ông thường nói: “Làm việc giống như chiến đấu, phải xem xét kỹ càng, tìm cách thực hiện nhanh và hiệu quả nhất”. Ông làm gương cho các cháu, từ khi ông về, ngôi nhà trở nên gọn gàng, sáng sủa hơn, không còn tình trạng đồ đạc bừa bộn. Những lỗi lầm của các cháu đều được ông nhẹ nhàng nhắc nhở, ít khi quở mắng. Bà em rất hài lòng với cách dạy của ông.
Dù gắn bó với quân đội gần bốn mươi năm, ông vẫn giữ tính cách chân thật, cần cù của người nông dân. Ông không ngại khó khăn, khu vườn ngày trước chỉ có vài cây ăn quả đã trở nên xanh tươi với chuối, bưởi, cam, nhãn, vải và nhiều loại trái cây khác. Mùa nào cũng có trái cây tươi ngon, đó là công sức của ông trong nhiều năm qua. Ông yêu thích công việc và muốn mang lại niềm vui cho mọi người.
Ông là người em kính trọng nhất. Em mong ông luôn khỏe mạnh để ở bên con cháu lâu dài.
2. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 5
Trong gia đình, ông nội là người em yêu quý và kính trọng nhất. Ông là nguồn động viên tinh thần vững chắc cho mọi thành viên trong gia đình.
Ông nội của em hiện đã bảy mươi tư tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn. Trước khi về hưu, ông làm việc trong lĩnh vực nhà nước. Ông luôn yêu thương con cháu nhưng cũng rất nghiêm khắc khi chúng em mắc lỗi. Dù tuổi đã cao, ông vẫn rất khỏe mạnh. Mỗi ngày, ông dậy sớm đi bộ và thường đưa em đến trường.
Ông nội em đam mê trồng cây, vì vậy vườn nhà luôn tràn ngập cây trái. Ông chăm sóc khu vườn cẩn thận, nên cây cối quanh năm xanh tươi. Các loại trái cây trong vườn đã cho trái ngọt qua nhiều mùa. Sau khi hoàn thành công việc trong nhà, ông thường ra vườn để chăm sóc cây. Em luôn theo ông để giúp tưới cây và học cách chăm sóc cây cối một cách tỉ mỉ. Nhờ vậy, cây cối ra hoa kết trái, cho chúng em thưởng thức quả ngọt và hoa thơm.
Em rất yêu quý và kính trọng ông nội. Em mong ông luôn khỏe mạnh để sống lâu bên gia đình.
3. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 6
Điều quý giá nhất trong cuộc sống có thể là sự ấm áp của một mái nhà yêu thương. Đây là nơi nuôi dưỡng chúng ta trưởng thành, an ủi mỗi khi ta gặp khó khăn. Đó là nơi có những người thật lòng yêu thương và quan tâm ta bằng cả trái tim. Em trân trọng tất cả thành viên trong gia đình, đặc biệt là ông nội của em, người mà em hết mực kính trọng.
Ông nội của em là một cựu chiến binh, đã chiến đấu trên chiến trường Trường Sơn để bảo vệ tổ quốc và mang lại độc lập cho dân tộc. Năm 1954, ông gia nhập quân đội để chống lại thực dân Pháp. Qua những câu chuyện chiến tranh mà ông kể và những bài học lịch sử, em hiểu rằng chiến trường rất nguy hiểm, và tính mạng của người lính rất mong manh. Em càng cảm thấy tự hào về người ông anh hùng của mình.
Ông không chỉ tham gia chống Pháp mà còn xung phong chiến đấu trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Dù may mắn trở về an toàn, ông vẫn mang theo những thương tật, với chân phải bị trúng đạn, khiến ông không thể đi lại bình thường và thường bị đau nhức mỗi khi thời tiết thay đổi.
Khi ông đau chân, em thường giúp ông lên bậc hè và xuống sân khi ông muốn ra vườn. Em nhớ những câu thơ trong bài thơ 'Thương ông', cảm nhận tình yêu của tác giả dành cho ông nội của mình cũng giống như tình cảm của em đối với ông:
“Ông bị đau chân
Nó sưng nó tấy
Đi phải chống gậy”
(Thương ông)
Ông không được công nhận là thương binh sau khi đất nước giải phóng vì trận lũ đã làm mất hết giấy tờ liên quan. Dù em thấy điều đó bất công, ông vẫn bình thản, không tức giận. Ông ra chiến trường không phải để nhận danh hiệu hay khen ngợi, mà chỉ để giành lại độc lập cho dân tộc. Ông là một người nhân hậu, với phẩm chất đáng trân trọng. Những đức tính của ông là tấm gương để em học tập.
Ông thường kể về những câu chuyện ở chiến trường, về tình đoàn kết và sự hỗ trợ giữa những người lính. Ông kể về sự khắc nghiệt của cuộc sống chiến tranh và tinh thần lạc quan của các chiến sĩ, những người vẫn cất cao tiếng hát dù trong khói lửa. Ông là người em yêu quý nhất, với tấm lòng nhân hậu và phẩm chất tốt đẹp. Em rất tự hào là cháu của ông.
4. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 7
Người em quý trọng nhất trong gia đình chính là ông nội, người đã trở thành hình mẫu sáng ngời cho em noi theo.
Ông nội của em hiện đã gần tám mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Ông có thân hình vạm vỡ và đi lại một cách tự tin, chậm rãi. Dù tóc và râu đã bạc phơ, làn da của ông vẫn hồng hào. Đôi mắt của ông giờ đã mờ dần và khi đọc sách, ông phải dùng đến kính lão cất cẩn thận trong hộp. Râu của ông dài đến ngực.
Thỉnh thoảng, hình ảnh của ông gợi cho em liên tưởng đến những ông tiên trong cổ tích. Đặc biệt, đôi tay của ông vẫn rất săn chắc; ông có thể xách những xô nước nặng mà em thì không thể di chuyển nổi. Ông vẫn thường đánh đàn trâu ra bờ mương chăn mà không ai nghĩ tuổi ông đã cao như vậy. Ông rất ít khi ốm đau và được mọi người khen ngợi là “người có phúc”. Em hiểu lý do sức khỏe tốt của ông chính là nhờ việc tập thể dục đều đặn. Mỗi sáng, ông dậy sớm tập tạ trên tầng thượng, còn buổi chiều, ông và em chạy bộ trong sân trường. Ông ăn uống rất điều độ, luôn ăn đủ cơm, nhiều rau và uống một chén rượu nhỏ mỗi ngày. Em ngưỡng mộ tính tự giác và kỷ luật của ông, và học hỏi từ ông cách học tập đều đặn không bị ảnh hưởng bởi những việc khác.
Ông cũng là một tấm gương sáng về lối sống trong gia đình. Ông sống tiết kiệm, ngăn nắp và bình tĩnh. Phòng của ông lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ, và ông thường tự quét dọn phòng mình mà không làm phiền con cháu. Mỗi dịp lễ Tết, bố mẹ em thường muốn tặng quà cho ông, nhưng ông luôn từ chối và nói để dành tiền cho em học hành. Khi có bất hòa trong gia đình, ông nhẹ nhàng hòa giải và nhắc nhở mọi người giữ hòa thuận để tránh ảnh hưởng xấu đến con cái.
Với em, ông là người cưng chiều và nghiêm khắc dạy dỗ. Ông luôn quan tâm đến em, từ việc cho tiền, mua sách vở, quà, đến việc dạy em làm đồ chơi và giúp đỡ khi gặp khó khăn. Mỗi khi nghĩ đến ông, em cảm nhận được sự yêu thương sâu sắc và xúc động.
Ông nội là cây cao bóng cả che mát cho gia đình em. Em yêu quý ông và mong ông sống lâu để em tiếp tục học hỏi từ ông. Em cũng tự nhủ sẽ cố gắng học giỏi để làm ông vui lòng!
5. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 8
Tuổi thơ của tôi gắn liền với hình ảnh ông nội. Ông là người thân mà tôi yêu quý và kính trọng nhất trong đời.
Ông nội tôi hiện đã bảy mươi bốn tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn. Ông có khuôn mặt phúc hậu và hiền từ, với chòm râu dài bạc phơ. Đôi mắt ông sáng như sao, mặc dù bàn tay đã nhiều nếp nhăn. Trước khi nghỉ hưu, ông là một cán bộ nhà nước. Ông yêu thương con cháu, nhưng cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Dù tuổi đã cao, ông vẫn khỏe mạnh và được mọi người yêu quý, kính trọng.
Thời thơ ấu, khi bố mẹ bận rộn, ông nội là người chăm sóc tôi. Ngày đầu tiên đi học, ông đưa tôi đến trường. Ông luôn để dành quà bánh cho tôi và tình yêu thương của ông thật lớn lao. Những kỷ niệm về ông rất đáng quý, như những lần ông chở tôi trên chiếc xe đạp cũ, kể chuyện xưa, hay chăm sóc cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi cách chăm sóc cây và sống yêu thương mọi vật xung quanh.
Với thời gian, sức khỏe của ông ngày càng yếu đi, và ông cần sự quan tâm nhiều hơn từ con cháu. Mỗi khi có thời gian, tôi trò chuyện với ông, chơi cờ hay đi câu cá cùng ông. Những khoảnh khắc đó mang lại cho tôi niềm vui và hạnh phúc.
Ông nội là điểm tựa tinh thần vững chắc của gia đình tôi. Tôi luôn dành cho ông sự kính trọng và mong ông luôn khỏe mạnh để sống lâu bên con cháu.
6. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 9
Trong gia đình em, tình yêu thương và sự kính trọng luôn hiện diện. Tuy nhiên, người em cảm thấy yêu quý nhất chính là ông nội.
Ông nội của em hiện đã bảy mươi sáu tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Ông có vóc dáng đầy đặn, khuôn mặt vuông vức và nụ cười hiền từ. Vầng trán rộng của ông thể hiện sự cương nghị. Mái tóc ông đã bạc trắng, và đôi tay ông nhăn nheo với những vết chai sần. Trước khi nghỉ hưu, ông làm cán bộ thôn và luôn quan tâm, lo lắng cho mọi người xung quanh, vì vậy ông được mọi người trong xóm kính trọng và yêu quý.
Mỗi lần về thăm ông, em cảm thấy rất hạnh phúc vì có nhiều kỷ niệm đẹp bên ông. Em còn nhớ ông rất thích chăm sóc cây cối và khu vườn của ông luôn xanh tươi. Em đã từng cùng ông ra vườn, tưới cây và nhặt lá vàng, và thấy ông chăm sóc từng cây một cách cẩn thận. Chúng em thường trò chuyện vui vẻ và ông kể cho em nghe về cuộc sống của người dân xưa, giúp em hiểu thêm nhiều điều về quá khứ.
Những kỷ niệm bên ông là vô giá đối với em. Mặc dù ông đã rời xa em mãi mãi, những lời dạy và kỷ niệm về ông vẫn mãi còn sống trong lòng em. Chúng sẽ là hành trang quý báu giúp em vững bước trong cuộc sống.
Ông nội là điểm tựa tinh thần vững chắc của cả gia đình. Em sẽ nỗ lực học tập thật tốt và trở thành người có ích để ông luôn tự hào về em.
7. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 10
Đã hai năm trôi qua kể từ khi ông rời xa chúng ta, thời gian trôi qua thật nhanh. Những kỷ niệm về ông, tình yêu mà ông dành cho cháu, và những ngày tháng đẹp đẽ khi ông còn bên cháu không thể nào phai mờ, mặc dù nỗi đau và sự nhớ nhung đã phần nào giảm bớt. Ông ra đi một cách nhẹ nhàng, tưởng như chỉ là giấc mơ, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, quặn thắt trong lòng cháu.
Tuy nhiên, khi nghĩ về ông, chúng ta không nên chỉ nhắc đến nỗi buồn. Ông là hình mẫu sáng ngời về nghị lực và ý chí vượt qua mọi khó khăn, cùng với tài năng và phẩm chất tuyệt vời. Cuộc đời ông không thiếu những khó khăn và thử thách lớn lao, nhưng ông chưa bao giờ lùi bước. Khi mới bốn tuổi, ông đã mất cha, và vài năm sau mẹ ông cũng qua đời, để lại ông mồ côi cả cha lẫn mẹ. Dù vậy, đến năm 20 tuổi, ông vẫn là một học sinh xuất sắc tại Huế. Ông tham gia hoạt động cách mạng, bị bắt và tra tấn tàn bạo, để lại di chứng là căn bệnh suyễn. Nếu không bị những đòn đánh ác liệt đó, có lẽ ông vẫn còn bên cháu hôm nay, mỉm cười với cháu bằng nụ cười hiền hậu mà cháu đã mất. Ông đã được tha và tiếp tục sống một cuộc đời đầy cống hiến, trở thành Hiệu trưởng trường Đại học Sư phạm Huế, và nhiều học trò của ông hiện nay đã trở thành những người thành đạt.
Ông không chỉ là người cháu yêu quý mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu. Khi còn nhỏ, cháu từng khoe với bạn bè rằng ông là một nhà khoa học, dù không biết nghề nghiệp của cha mình. Lớn lên, cháu càng tự hào hơn khi biết ông là tác giả của cuốn sách được sử dụng trong lớp học. Cảm giác tự hào khi chỉ vào cuốn sách và nói: 'Cuốn sách này là của ông tao' thật khó quên. Mặc dù ông đã không còn nữa, niềm tự hào về ông vẫn mãi theo cháu suốt cuộc đời.
Nhưng dù tự hào bao nhiêu, cháu vẫn ước gì được trở lại ngày xưa, khi ông còn bên cạnh chỉ bảo và trò chuyện. Cháu nhớ những ngày tháng ông dẫn tay cháu đi dạo, chỉ cho cháu những tượng Phật, kể những câu chuyện thú vị. Còn gần đây, ông vẫn ngồi trên ghế, phe phẩy quạt, trò chuyện và đố cháu những câu đố nhỏ. Ông luôn là nơi cháu tìm thấy sự yên bình và thanh thản nhất. Khi ba mẹ giận dữ, cháu thường tìm đến ông, ngồi cạnh ông và quên hết nỗi buồn.
Giờ đây, cháu đã mất ông, cảm giác hụt hẫng và đau đớn thật khó tả. Cháu không còn điểm tựa tinh thần vững chắc. Cháu không biết phải làm sao để an ủi bản thân. Ông ơi, ở trên đó, ông có nghe thấy lời cháu không? Cháu thật lòng yêu ông, yêu ông rất nhiều!
8. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 11
Ông nội em là một đại tá quân đội đã nghỉ hưu. Gần như cả cuộc đời ông đều làm việc xa gia đình, và giờ đây, ông mới có cơ hội sống chung với gia đình. Ông rất vui vẻ vì được sống bên đàn cháu yêu quý của mình.
Mỗi sáng sớm, ông dẫn theo một nửa 'tiểu đội' cháu nội, cháu ngoại đi dạo quanh con đường làng dẫn ra cánh đồng để hít thở không khí trong lành. Gió sớm mát mẻ, bầu trời trong xanh. Em thích cảm giác được hít thở hương vị của đất đai và cây cỏ quê hương. Sau khi tập thể dục xong, ông nhắc nhở các cháu đánh răng, rửa mặt, ăn sáng và chuẩn bị đến trường. Nhìn các cháu ngoan ngoãn chào ông, ông mỉm cười hài lòng và dặn dò: 'Ừ! Ông chào các cháu! Nhớ học hành chăm chỉ nhé!'.
Em rất quý trọng sự nhanh nhẹn và dứt khoát của ông. Trước khi bắt tay vào bất cứ việc gì, ông luôn cân nhắc kỹ lưỡng. Ông thường nói: 'Làm việc cũng giống như chiến đấu vậy, các cháu ạ! Phải xem xét kỹ lưỡng, tìm ra phương pháp nhanh nhất và hiệu quả nhất'. Ông thực hiện đúng như vậy và dạy các cháu tuân theo nguyên tắc đó. Từ khi ông về nhà, ngôi nhà trở nên gọn gàng, sáng sủa hơn nhiều, không còn cảnh đồ đạc vứt bừa bãi như trước. Ông nhẹ nhàng nhắc nhở khi các cháu phạm lỗi và ít khi quở mắng. Bà em rất hài lòng với cách dạy dỗ của ông.
Dù đã gắn bó với quân đội gần bốn mươi năm, ông vẫn giữ được bản chất nông dân chất phác, cần cù. Mọi việc ông đều không ngại khó khăn. Khu vườn trước đây chỉ có vài cây ổi, táo, giờ đây đã xanh tốt với nhiều loại cây ăn quả như chuối, bưởi, cam, nhãn, vải thiều. Mùa nào cũng có hoa quả tươi ngon trong nhà, đó là thành quả từ công sức của ông trong nhiều năm. Ông thích làm việc và mang lại niềm vui cho mọi người.
Mỗi tháng, Hội Cựu chiến binh xã lại họp tại nhà em vì ông là chủ tịch hội. Trong các cuộc họp, các ông thường nhắc lại những kỷ niệm vui buồn thời chiến tranh và những đồng đội đã hy sinh với giọng đầy cảm xúc. Em không thể tưởng tượng được người ông hiền hậu, giản dị của em đã từng là tiểu đoàn trưởng trong các cuộc tấn công giải phóng Sài Gòn hơn ba mươi năm trước. Vào các dịp lễ, Tết, ông mặc bộ quân phục mới nhất, đầy huy chương, trông rất oai phong. Đi bên ông, nắm tay ông, em không giấu nổi niềm tự hào trước bạn bè. Em ước một ngày nào đó cũng sẽ được vào quân đội, bảo vệ Tổ quốc và để lại dấu ấn trên mọi miền đất nước như ông.
Đang mải mê suy nghĩ, em nghe thấy tiếng ông gọi:
- Đồng chí Hoàng Khôi! Đồng chí đã học bài xong chưa?!
Em đứng dậy, dập chân đứng nghiêm, giơ tay chào:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!
Ông ôm chầm lấy em, hai ông cháu cùng cười vang làm bà nội đang vo gạo ngoài sân cũng phải nhìn vào và mắng yêu: 'Đúng là ông nào cháu nấy!'
9. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 12
“Ngoại ơi, mỗi sáng khi chiều
Cuộc đời con vẫn nhớ thương Ngoại nhiều
Nhạt nhòa bóng Ngoại vẫn còn
Tháng năm vất vả sớm chiều mưa nắng…”
Tôi lớn lên chứng kiến tóc ngoại đã bạc và dáng ngoại đã lom khom. Nhưng tình cảm mà ngoại dành cho tôi thì vẫn luôn tràn đầy. Tôi cũng yêu ngoại như yêu mảnh vườn, ngôi nhà, và cả ông nội kính yêu của mình.
Ông tôi đã bước sang tuổi 70, vóc dáng cao lớn của ông giờ đây đã không còn nhanh nhẹn như trước. Giống như nhiều người già khác, mái tóc của ông đã bạc dày hơn theo năm tháng, tóc mà tôi thường ví như áng mây trời và thích vuốt ve bằng tay nhỏ bé của mình. Tôi cảm thấy thương cảm với vầng trán rộng của ông, đầy nếp nhăn vì những vất vả cuộc đời. Có phải vì những khó khăn mà đôi mày cũng đã nhuốm bạc, mí mắt thì nhăn nheo và đôi mắt mờ đục, đuôi mắt đầy vết chân chim, dấu hiệu của thời gian? Mỗi khi nhìn đôi mắt của ông, tôi lại thấy thời gian thật tàn nhẫn và lo lắng về việc thời gian trôi nhanh, có thể làm ông rời xa chúng tôi. Làn da sạm màu của ông vì nắng gió của đồng ruộng vẫn không làm mất đi nét duyên dáng trên khuôn miệng cười dù hàm răng đã bị thuốc lá làm ố màu. Khi yêu thương ai, mọi thứ của họ đều trở nên đẹp đẽ, ngay cả những khuyết điểm.
Như bao nông dân chăm chỉ khác, tay chân ông đều to lớn vì phải làm ruộng và đi chân đất nhiều, các cơ gân nổi lên rõ rệt, dù đã 70 nhưng da thịt ông vẫn chắc chắn. Ông ăn mặc rất giản dị, thích mặc quần ngắn và áo thun cổ rộng khi ở nhà. Khi đi thăm đồng, ông chỉ mặc thêm một chiếc quần dài và áo sơ mi bạc màu. Vì ông thường đi thăm vườn vào buổi sáng hoặc chiều tối nên không cần phải che chắn nhiều. Ông thích uống trà nóng và ăn đường thốt nốt. Phải chăng vì cuộc đời nhiều sóng gió nên ông muốn thưởng thức những vị ngọt và cảm nhận vị chát trên đầu lưỡi? Nhìn dáng vẻ khoan thai của ông khi uống trà, tôi cứ ngỡ như ông là một tiên ông ngự trên mây cao, suy ngẫm về cuộc đời.
Những lần về thăm ông, cùng ông dậy sớm, xem ông đun nước, pha trà và ngắm đồng ruộng trong ánh sáng mờ sương của buổi bình minh, tôi cảm thấy vui sướng lạ thường. Ông tôi rất hiền lành, đó là điểm nổi bật nhất mà bà tôi đã yêu quý ở ông. Ông rất hiền từ, từ cách chăm sóc khu vườn, cách trò chuyện với con cháu đến việc chăm lo cho bà. Ông bà tôi yêu thương nhau sâu sắc và luôn dành cho nhau những lời ngọt ngào. Dù sống một mình, không cùng con cái, nhưng mỗi lần về quê thăm ông bà, tôi cảm thấy như mình đang bước vào thế giới cổ tích, nơi chỉ có hoa cỏ và tình yêu thương.
Ông tôi rất yêu cây cối. Khu vườn trước nhà và khu vườn sau lưng nhà chứng tỏ sự tận tâm của ông. Ông trồng nhiều loại hoa, đặc biệt là những loài hoa bà thích. Về rau quả, ông đã nghiên cứu và trồng cả các giống cây ôn đới, trồng rau với tình yêu thương và sự chăm sóc tận tâm, nên cây nào cũng sinh trưởng tốt, kết quả phong phú. Mỗi lần về quê, tôi được ông bà vỗ béo lên tận 2-3 kg. Ông trồng nhiều không chỉ vì yêu cây cỏ mà còn để bà không phải đi xa mà vẫn có đủ thứ bà muốn ăn, không gây hại cho sức khỏe.
Ông tôi là như thế, ngày trẻ nuôi dưỡng gia đình hơn mười người con, giờ tuổi cao lại chăm sóc bà, con cháu, và tìm niềm vui an nhàn. Với tôi, ông là hiện thân của ông bụt hiền lành, biểu hiện của tình cảm vĩnh cửu mà ông dành cho bà. Tôi ngưỡng mộ ông và luôn ao ước ông bà luôn bên cạnh để tôi học được cách yêu thương con người và cây cối từ ông.
10. Bài viết cảm nhận về ông kính yêu số 1
Hai tiếng “Ông nội” luôn mang đến cho tôi một cảm giác vô cùng thiêng liêng và đẹp đẽ. Tuổi thơ của tôi đầy ắp những kỷ niệm quý giá về ông, những ký ức mà ông đã cẩn thận vun đắp để tạo nên một góc đẹp trong tâm hồn tôi. Dù giờ đây ông đã yên nghỉ, hình ảnh của ông vẫn luôn là ngọn lửa cháy mãi trong trái tim tôi.
Nhớ lại thuở nhỏ, khi tôi còn sống cùng bố mẹ và ông, mẹ thường kể rằng mỗi khi bố mẹ đi làm về muộn, tôi khóc không ngừng và ông phải thức suốt đêm để dỗ dành tôi. Đến giờ, hương trầu thơm của ông vẫn còn vương vấn trong tâm trí tôi. Ông là người đầu tiên chứng kiến những bước đi chập chững và những lời nói ngọng nghịu đầu đời của tôi. Ông kiên nhẫn nắm tay và hướng dẫn tôi từng bước, luôn chỉnh sửa lời nói của tôi. Ông kể rằng khi tôi biết nói, từ đầu tiên tôi gọi là “Ông”, điều này làm ông rất vui vì ít có trẻ con biết nói từ khó như vậy. Ông là người dạy tôi yêu thương mọi người và giúp đỡ bạn bè. Ông đã mang cả thế giới đến bên tôi và chở che tôi trong những bước đi đầu đời bỡ ngỡ. Chính vì vậy, hình ảnh ông đã chiếm trọn trái tim non nớt của tôi.
Khi lớn lên, tôi thường nũng nịu với ông: “Con không chơi với ông, ông không mua gấu cho con.” Ông luôn ôm tôi vào lòng và hứa: “Con phải ngoan ngoãn và học thật giỏi, ông sẽ mua gấu thật to cho con.” Lời hứa của ông vẫn vang vọng trong tôi như một nhắc nhở phải nỗ lực hơn nữa. Ông chính là nguồn động viên lớn nhất của tôi, là bến bờ vững chãi đem lại niềm tin và hy vọng. Tôi nhớ rõ những buổi tối chúng tôi cùng ngồi dưới mái ngói, lắng nghe những câu chuyện cổ tích của ông trong làn gió mát, điều đó giúp tôi dễ dàng bước vào giấc ngủ. Những câu chuyện ông kể luôn khiến tôi háo hức và lắng nghe từng lời. Ông khuyên tôi hãy ngoan ngoãn như Tấm và chăm chỉ như Lọ Lem, đồng thời mở lòng giúp đỡ mọi người như ông Bụt và bà Tiên. Tôi luôn cảm thấy biết ơn và hiểu sâu sắc những lời dạy của ông. Ông đem cả thế giới đến gần tôi, giúp tôi cảm nhận và làm quen với nó. Sự ấm áp mà ông mang lại cho tôi là điều kỳ diệu. Ông giống như một ông tiên hiền hậu trong truyện cổ tích với bao điều kỳ bí. Tôi luôn tự hào khoe ông với bạn bè và thấy hạnh phúc khi nhìn thấy ánh mắt thán phục của chúng.
Tuổi thơ với bao niềm vui và nỗi buồn đã qua, tôi giờ đây bắt đầu bước vào cuộc sống mới. Một trong những thử thách đầu tiên là khi tôi vào lớp 1. Buổi tối trước ngày khai giảng, tôi hồi hộp và lo lắng vì ngày mai tôi sẽ không còn chơi đùa cùng bạn bè mà bắt đầu trở thành học sinh lớp 1. Tôi sẽ gặp bạn mới, thầy cô mới. Ông động viên tôi: “Ông tin con sẽ làm được, con sẽ học giỏi, ông luôn ở bên và ủng hộ con.” Khi tôi bắt đầu học viết, ông luôn bên cạnh, uốn nắn từng nét chữ. Những nét chữ của tôi ngày càng đẹp hơn nhờ sự kiên nhẫn của ông. Khi tôi lơ là việc học, ông không mắng mà chỉ buồn, và tôi cảm thấy hối hận vì không muốn làm ông thất vọng. Tôi rất vui khi khoe với ông những điểm mười đầu tiên, là minh chứng cho sự nỗ lực của mình. Ông mỉm cười hài lòng, giúp tôi hoàn thiện bản thân và vững bước trong cuộc sống. Tất cả những gì ông làm và nói đều rất tuyệt vời. Sự bình yên mà tôi cảm nhận khi ở bên ông là vô giá.
Vào lớp 4, gia đình tôi khá giả hơn và tôi được rước về nhà từ bà. Tôi ít có thời gian về thăm ông vì bố mẹ bận rộn. Tôi không nhận ra ông đã yếu đi nhiều, tóc bạc dần. Khi lớn lên, tôi trở nên vô tâm và lạnh nhạt, tránh xa những cử chỉ yêu thương của ông. Một ngày, ông bị ốm và nằm viện. Ông gầy đi, nhưng vẫn không muốn làm phiền đến con cái. Khi bà thông báo tình trạng của ông, trái tim tôi đau đớn. Tôi về nhà, khóc và ôm ông, nói: “Con yêu ông nhiều lắm, xin ông đừng đi hãy ở lại bên con.” Có lẽ đã quá muộn để nói những lời này, ông nắm tay tôi và nói: “Ở đâu đó, bà vẫn luôn hướng về con…” Có lẽ chỉ khi mất đi những gì mình đang có, chúng ta mới hiểu được giá trị và trân trọng nó hơn. Ông ra đi mãi mãi mà không trách cứ ai, sự vị tha của ông càng làm tôi cảm thấy đau lòng hơn.
Tôi mong rằng ở nơi xa, ông sẽ hạnh phúc như những niềm vui mà ông đã mang đến cho tôi. Tôi luôn nhớ và cầu nguyện cho ông luôn được hạnh phúc và vui vẻ.
11. Bài viết cảm nhận về người ông kính yêu số 2
Gia đình là nơi chứa đựng những giá trị quan trọng nhất trong cuộc sống của mỗi người, nơi tình yêu thương và sự quan tâm từ những người thân yêu luôn hiện diện.
Trong gia đình, ông nội là người mà em hết mực ngưỡng mộ và kính trọng. Ông luôn dạy cho chúng em những bài học về sự đúng đắn, các thói quen sống lành mạnh, và cách sống với những lý tưởng và hoài bão lớn lao. Ngay từ khi còn nhỏ, em đã được ông yêu thương và cưng chiều, và chúng em đã gắn bó thân thiết với nhau. Mỗi buổi sáng, ông dậy sớm để chăm sóc cho đàn chim cảnh, vườn cây, và ao cá của mình. Nhờ sự chăm sóc tận tâm của ông, gia đình em luôn có rau sạch và cá tươi để dùng.
Dù đã có tuổi với mái tóc điểm bạc, ông vẫn giữ được sức khỏe dẻo dai. Ông từng trải qua nhiều năm tháng chiến đấu, đối mặt với kẻ thù trong những trận chiến khốc liệt. Những khó khăn và thử thách đó đã tôi luyện cho ông một ý chí và nghị lực phi thường. Ông cũng thường xuyên tập thể dục để giữ gìn sức khỏe, nhưng đôi khi, những cơn đau nhức xương khớp và vết thương do viên đạn cũ vẫn làm ông khó chịu. Em rất thương ông, và dù ông đau đớn, ông vẫn luôn giữ vẻ ngoài của một người chiến sĩ kiên cường.
Ông luôn tỏ ra vui vẻ và lạc quan, ngay cả khi gia đình lo lắng về các vết thương của ông, ông thường gạt đi và nói rằng những vết thương nhỏ không đáng gì so với sức khỏe hiện tại của ông. Em rất tự hào về ông, người mà em đã học được nhiều từ những bài học lịch sử quý giá trong lớp học. Em hiểu rằng, để có được cuộc sống bình yên như hôm nay, ông cha ta đã hy sinh rất nhiều, và những anh hùng đã nằm xuống để chúng em có được niềm vui và sự bình yên trong cuộc sống hiện tại. Đó là nhờ công lao của những người như ông nội của em.
Ông cũng rất nhân hậu, thường xuyên giúp đỡ những người gặp hoàn cảnh khó khăn trong làng. Trong làng em, nhiều cụ già sống cô đơn vì con cháu đều đi làm xa hoặc đã hy sinh trong chiến tranh. Ông thường xuyên giúp đỡ họ và khuyến khích gia đình em cùng hỗ trợ những người có hoàn cảnh đặc biệt. Ông sống hòa nhã và được yêu mến trong cộng đồng, và ông thường làm thơ trong thời gian rảnh rỗi, tham gia câu lạc bộ thơ của hội cựu chiến binh.
Ông là người mà em vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ. Em mong ông luôn khỏe mạnh và sống lâu trăm tuổi cùng gia đình em.
12. Bài viết cảm nhận về người ông kính yêu số 3
Chúng ta đều may mắn được sống trong vòng tay yêu thương và sự bảo bọc của gia đình, nơi có ông bà, cha mẹ, anh chị em và những người luôn che chở. Đối với em, ông nội là người em kính trọng nhất trong gia đình.
Ông nội năm nay đã bảy mươi tuổi. Mặc dù đã cao tuổi, ông vẫn rất minh mẫn và linh hoạt trong các hoạt động hàng ngày. Khuôn mặt ông có hình vuông và góc cạnh, em thường trêu rằng, “Ngày xưa chắc ông đã rất đẹp trai.” Tuy nhiên, dấu vết thời gian để lại là hai gò má nhô cao và khuôn mặt hơi gầy. Nước da ông vẫn hồng hào, thể hiện sự phúc hậu. Tóc ông bạc trắng như ông tiên trong cổ tích, cộng thêm cặp râu bạc làm tăng thêm vẻ đẹp lão của ông. Những năm tháng vất vả làm việc và chịu nắng mưa đã để lại những vết đồi mồi trên da ông. Dù đôi chân vẫn còn khỏe, chúng ngày càng yếu, và đôi tay của ông gầy gò, in dấu những khó khăn cuộc đời.
Ông rất hiền từ và luôn yêu thương con cháu. Ông thường xuyên giúp đỡ mọi người trong gia đình và cộng đồng, từ những công việc nhỏ nhặt nhất như quét nhà hay rửa bát. Dù đã lớn tuổi, ông vẫn tích cực tham gia các hoạt động ở làng và xã, điều này giúp ông duy trì sức khỏe dẻo dai. Ông luôn được mọi người xung quanh yêu quý và kính trọng vì sự nhiệt tình và tốt bụng của mình. Đây là điều mà em rất tự hào về ông.
Sáng sớm hàng ngày, ông dẫn con Ki Ki của em ra công viên gần nhà để tập thể dục và đi dạo trong khi cả nhà còn ngủ say. Đôi khi, ông còn chuẩn bị bữa sáng cho gia đình để giúp con cháu tập trung vào học tập và công việc. Vào những buổi chiều đẹp, ông dẫn em ra công viên, trò chuyện về học tập và bạn bè, giúp em thư giãn sau những giờ học căng thẳng. Chúng em thường ngồi trên ghế đá, chơi cờ, và cười đùa cùng nhau, tạo ra những khoảnh khắc vui vẻ và thư thái.
Gần đây, sức khỏe của ông ngày càng suy giảm, em rất lo lắng cho ông. Mỗi khi về nhà từ trường, em thường vào phòng để đấm bóp cho ông và trò chuyện cùng ông, nhằm giảm bớt nỗi đau do bệnh tật. Những câu chuyện vui và điểm mười từ em là liều thuốc hữu hiệu mỗi khi bên ông. Em rất yêu thương ông và cố gắng học tập chăm chỉ để không phụ lòng ông. Em hứa sẽ trở thành học sinh ngoan và giỏi như mong muốn của ông.
Nếu có điều ước, em chỉ mong ông mãi mãi khỏe mạnh, sống lâu bên con cháu và gia đình. Ông là người cha, người bạn và tấm gương sáng cho mọi người noi theo.