1. Bài văn kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' từ góc nhìn của nhân vật Sọ Dừa - mẫu 4
Sọ Dừa là tên gọi mà mẹ đặt cho tôi khi còn nhỏ. Có thể vì tôi có hình dạng khác thường so với người khác nên tên tôi cũng có phần đặc biệt.
Nhưng tôi không cảm thấy buồn vì mẹ luôn yêu thương tôi. Một ngày, khi tôi đang chăn bò cho nhà phú ông, có một chàng trai cũng đang chăn bò tới trò chuyện và hỏi tôi: Sọ Dừa ơi, sao cậu lại có cái tên lạ và thân hình tròn trĩnh như vậy?
Tôi trả lời: Có lẽ do thân hình tôi giống trái dừa nên mẹ mới đặt tên cho tôi như vậy. Người bạn đó nhìn tôi một cách kỳ lạ rồi bỏ đi và không bao giờ gặp lại. Tôi cảm thấy buồn vì có lẽ không ai muốn chơi cùng tôi. Ngày ngày, tôi chỉ có đàn bò và cây sáo làm bạn. Đàn bò lúc nào cũng no căng. Phú ông thấy tôi làm việc chăm chỉ, rất vui và mẹ cũng cảm thấy hạnh phúc vì tôi đã giúp mẹ rất nhiều việc.
Vào mùa thu hoạch, nhà phú ông rất bận rộn, nên ba cô con gái thay nhau mang cơm cho tôi. Hai cô chị có vẻ kiêu căng và thường trêu chọc tôi vì vẻ ngoài xấu xí của tôi. Chỉ có cô Út hiền lành và tử tế, thường mang đồ ngon đến cho tôi. Tình cảm giữa tôi và cô ngày càng sâu đậm, làm tôi cảm động.
Tôi quyết định cầu hôn cô Út. Cuối mùa thu hoạch, tôi thuyết phục mẹ đến nhà phú ông. Mẹ rất ngạc nhiên, nhưng thấy tôi kiên quyết nên đã đồng ý. Khi đến nhà phú ông, ông ta cười nhạo và yêu cầu mẹ tôi phải chuẩn bị một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, và mười vò rượu tăm. Mẹ tôi lo lắng và khuyên tôi từ bỏ ý định cưới vợ, nhưng tôi khẳng định sẽ lo đủ sính lễ. Tôi tự nhủ không phải là người bình thường nên việc đáp ứng yêu cầu của phú ông không khó.
Khi mẹ tôi mang sính lễ đến đúng hẹn, phú ông rất ngạc nhiên. Ông ta lúng túng và hỏi ba cô con gái, hai cô chị đều từ chối, còn cô Út e thẹn và đồng ý. Phú ông đành nhận lễ và gả cô Út cho tôi. Ngày cưới, bữa tiệc của chúng tôi rất hoành tráng khiến cả làng xôn xao. Để vợ tôi không cảm thấy xấu hổ vì hình dạng kỳ lạ của tôi, tôi đã lột bỏ lớp vỏ bọc và trở thành một chàng trai đẹp trai, khiến mọi người ngạc nhiên và vui mừng. Hai cô chị chỉ biết trố mắt nhìn theo.
Cô Út là một người vợ hiền thảo, và mẹ tôi rất vui mừng. Cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc. Cô ấy dệt lụa, còn tôi chăm lo học hành và thi cử. Năm đó, tôi đỗ trạng nguyên. Không lâu sau, tôi được vua cử đi sứ. Để đề phòng bất trắc, tôi tặng vợ một hòn đá lửa, một con dao, và hai quả trứng gà, dặn cô luôn mang theo bên mình.
Khi tôi trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chiếc thuyền của tôi trôi qua đảo thì nghe tiếng gà gáy. Tôi sai quân ghé thuyền vào xem. Khi cập bến, tôi ngạc nhiên thấy vợ tôi gầy gò và da dẻ tối màu, chỉ nhận ra cô qua đôi mắt. Khi thấy tôi, cô ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở. Trên đường về, cô kể về sự tàn nhẫn của hai cô chị. Về đến nhà, tôi giấu cô trong buồng và tổ chức tiệc ăn mừng, mời bà con đến chia vui. Hai cô chị không hay biết, vui mừng vì nghĩ tôi sẽ bị thất bại, nên tranh nhau kể chuyện xấu về vợ tôi và khóc lóc thương tiếc. Tôi không nói gì. Sau tiệc, tôi gọi vợ ra, hai cô chị xấu hổ bỏ đi mà không ai biết và không quay lại. Từ đó, chúng tôi sống hạnh phúc mãi mãi.

2. Bài văn tái hiện câu chuyện 'Sọ Dừa' qua góc nhìn của nhân vật Sọ Dừa - mẫu 5
Chào các bạn, tôi là Sọ Dừa, nhân vật quen thuộc mà các bạn hay nghe. Hôm nay tôi xin kể về cuộc đời mình:
Nhiều người chắc hẳn thắc mắc về cái tên Sọ Dừa. Tôi đã từng hỏi mẹ và được biết rằng ngày xưa, mặc dù ba mẹ tôi đã lớn tuổi nhưng vẫn không có con. Một ngày, khi mẹ vào rừng kiếm củi trong cái nắng oi ả mà không tìm thấy nước, bà tình cờ phát hiện một cái sọ dừa dưới gốc cây và uống nước từ đó. Kỳ diệu thay, bà mang thai tôi ngay sau đó. Không lâu sau ba tôi qua đời, mẹ sinh tôi ra và tôi có hình dáng giống như cái sọ dừa, mặc dù có đủ mắt, mũi, miệng, tai nhưng không có tay chân. Từ đó, tôi được gọi là Sọ Dừa.
Tôi có khả năng biến thành người nhưng thường chỉ làm điều đó khi mẹ không có nhà để dọn dẹp giúp mẹ. Một ngày, mẹ buồn bã tâm sự rằng gia đình người ta có con cái giúp đỡ ba mẹ, còn mẹ thì chỉ có một mình vì ba đã mất từ khi tôi mới sinh, không thể làm nhiều hơn. Nhà phú ông cần người chăn dê mà mẹ không thể làm thêm vì tuổi cao sức yếu.
Tôi cảm thấy rất thương mẹ. Nghĩ rằng chăn dê không khó, tôi đã nói với mẹ:
- Mẹ ơi, chăn dê con làm được. Mẹ hãy nhờ phú ông cho con làm việc này nhé!
Ban đầu mẹ không đồng ý nhưng sau nhiều lần thuyết phục, mẹ cũng đồng ý cho tôi thử. Quả thật, chăn dê không khó chút nào và đàn dê tôi chăm sóc đều khỏe mạnh, mập mạp. Mẹ vui mừng và phú ông cũng hài lòng. Tôi đã cảm mến cô con gái út của phú ông vì cô ấy xinh đẹp và hiền lành.
Một ngày, tôi yêu cầu mẹ đến hỏi cưới cô gái ấy. Mẹ tôi cười và nói:
- Con ơi, con gái người ta đẹp và quý phái lắm, làm sao họ chịu gả cho con? Những chàng trai trong làng cũng không được phú ông chấp nhận.
- Mẹ ơi, con nghiêm túc lắm.
Mẹ thấy tôi quyết tâm nên đã liều mình đến nhà phú ông hỏi cưới. Phú ông cười mỉa mai:
- Nếu nhà ngươi có thể đáp ứng đủ lễ vật ta yêu cầu, ta sẽ đồng ý gả con gái ta cho con. Sính lễ phải có một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con heo béo và mười thùng rượu tăm. Hơn nữa, ngươi phải xây cho con gái ta một căn nhà ngói năm gian, không thể để nàng sống trong túp lều tranh rách nát!
Mẹ tôi về nhà, buồn rầu kể lại yêu cầu của phú ông:
- Con ơi, phú ông đòi quá cao, chúng ta không thể đáp ứng được. Con nên từ bỏ ý định này đi.
Tôi chỉ cười và nói:
- Mẹ đừng lo, con sẽ tìm cách đáp ứng đủ tất cả các yêu cầu.
Tôi là Sọ Dừa, có thể biến thành người thì việc này không làm khó được tôi! Chỉ sau một đêm, tôi đã biến lều thành nhà năm gian và chuẩn bị đủ lễ vật. Mẹ tôi rất ngạc nhiên, nhưng bà hạnh phúc và tự hào. Cuối cùng, tôi đã cưới cô con gái út nhà phú ông. Đám cưới của chúng tôi tổ chức rất trọng thể. Để vợ tôi không phải xấu hổ vì hình dạng của tôi, tôi quyết định biến thành người thật để nàng có thể tự hào.
Sau khi cưới, tôi quyết định học tập chăm chỉ để tham gia thi Trạng Nguyên. Tôi thành công trở thành Trạng Nguyên, nhưng phải xa vợ một thời gian vì được vua cử đi sứ. Trước khi rời đi, tôi đưa vợ một con dao, một hòn đá đánh lửa và hai quả trứng gà, dặn nàng mang theo để phòng thân. Linh cảm của tôi không sai...
Khi trở về sau thời gian dài đi sứ, trên thuyền, tôi thấy một người phụ nữ trên một hòn đảo đang vẫy tay cầu cứu. Tôi cho thuyền lại gần và nhận ra đó chính là vợ tôi. Tôi vui mừng nhưng cũng bất ngờ vì sao nàng lại ở đây. Vợ tôi kể lại rằng hai chị của nàng đã hãm hại và ném nàng ra biển, may mắn nhờ những đồ vật tôi đưa mà nàng sống sót. Tôi đau lòng và hối hận vì không ở nhà bảo vệ vợ, và căm phẫn hai chị vợ của mình. Khi về đến nhà, tôi bảo vợ trốn trong phòng và tổ chức tiệc lớn mời tất cả mọi người, bao gồm cả gia đình vợ và hai chị của nàng. Tôi dẫn vợ ra ngoài, hai chị vợ thấy nàng đều xanh mặt và sợ hãi. Họ đã bỏ đi và không bao giờ trở về nữa. Từ đó, vợ chồng tôi sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

3. Bài viết mô tả nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' - mẫu 6
Tôi tên là Sọ Dừa, một cái tên có vẻ lạ lùng phải không? Mẹ đặt cho tôi cái tên đó vì hình dáng của tôi không giống như người bình thường. Tuy nhiên, vì là con một, mẹ yêu thương và chăm sóc tôi rất tận tình.
Khi lớn lên, tôi phụ giúp mẹ bằng cách chăn bò cho nhà phú ông. Tôi không muốn chỉ ở nhà mãi mà muốn giúp đỡ mẹ. Mỗi ngày, tôi chăn bò từ sáng đến tối, và bò của tôi luôn béo khỏe. Phú ông rất hài lòng!
Vào mùa thu hoạch, ba cô con gái của phú ông thay phiên nhau mang cơm cho tôi. Trong số họ, hai cô chị thường lạnh lùng và đối xử tệ với tôi, chỉ có cô út là đối xử tốt. Tôi đã cảm mến cô gái tốt bụng ấy. Cuối mùa, tôi nhờ mẹ đến hỏi cưới cô gái ấy. Mẹ tôi rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng đồng ý sau khi tôi năn nỉ. Khi mẹ tôi mang lễ vật đến dạm hỏi, phú ông cười và yêu cầu:
– Muốn cưới con gái ta, ngươi phải chuẩn bị một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm và một căn nhà ngói năm gian cho nàng ở.
Mẹ tôi về nhà, khuyên tôi từ bỏ nhưng tôi khẳng định sẽ lo được hết. Ngày hẹn, mọi lễ vật đã đầy đủ và tôi còn có gia nhân khiêng chúng đến nhà phú ông. Phú ông ngạc nhiên, gọi ba cô con gái ra hỏi ý. Hai cô chị chê bai tôi rồi bỏ đi, chỉ có cô út là e lệ đồng ý. Trong ngày cưới, tôi tổ chức tiệc linh đình và khi rước dâu, tôi đã lột bỏ vỏ bọc xấu xí để trở thành chàng trai khôi ngô, khiến mọi người đều ngạc nhiên và vui mừng.
Từ đó, chúng tôi sống rất hạnh phúc. Tôi chăm chỉ học hành và đỗ Trạng Nguyên. Không lâu sau, tôi được vua cử đi sứ. Trước khi đi, tôi đưa vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà để phòng thân.
Trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi nghe thấy tiếng gà gáy to:
ò… ó… o
Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về.
Khi đến nơi, tôi thấy đó chính là vợ mình. Chúng tôi mừng rỡ khi gặp lại nhau. Tôi mở tiệc lớn mời bà con, nhưng giấu vợ trong nhà. Hai cô chị thấy vậy tranh nhau kể chuyện của em gái để tỏ vẻ thương tiếc. Sau tiệc, tôi cho gọi vợ ra, hai cô chị xấu hổ bỏ đi và không bao giờ trở lại.

4. Bài viết từ góc nhìn của nhân vật người mẹ kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' - mẫu 1
Gia đình tôi rất nghèo, vợ chồng tôi làm nghề chặt củi để sống qua ngày. Cuộc sống vất vả lại thêm hiếm muộn. Một hôm, khi tôi vào rừng chặt củi và khát nước, tôi tình cờ thấy một cái sọ dừa chứa đầy nước trong veo. Tôi không ngần ngại uống cạn và thật kỳ diệu, tôi có thai ngay sau đó...
Khi sinh con, tôi rất buồn vì đứa bé chỉ là một khối thịt đỏ hỏn, dù có mắt, mũi nhưng không có tay chân. Tôi định bỏ đi nhưng lòng mẹ không cho phép. Tôi đặt tên cho con là Sọ Dừa. Con cứ lăn lông lốc theo tôi mọi lúc. Một hôm, tôi cáu giận nói: “Bằng tuổi này, người ta đã biết chăn bò giúp mẹ rồi. Còn con thì chẳng giúp được gì!” Nhưng con trả lời: “Chăn bò con có thể làm được. Mẹ hãy nói với phú ông cho con đi chăn bò.”
Tôi an ủi con và quyết định gặp phú ông. Phú ông suy nghĩ một lát và sau đó đồng ý: “Thôi, cứ để nó thử xem sao!” Thế là con tôi chăn cả đàn bò, chúng đều béo mập. Phú ông rất hài lòng.
Phú ông có ba cô con gái, cô Út rất hiền và xinh đẹp. Cô Út thường mang cơm cho con tôi và dần dần yêu quý nó. Sau này tôi biết cô Út thấy con tôi biến thành một chàng trai khôi ngô, thổi sáo cho đàn bò. Cô Út kín đáo chăm sóc con tôi, mang cho nó những món ăn ngon.
Một hôm, con tôi về nhà và yêu cầu tôi hỏi cô Út phú ông cho nó. Tôi rất bất ngờ, nhưng vì thương con, tôi quyết định liều mình. Phú ông cười mỉa mai và yêu cầu: “Nếu mẹ con bà có thể sắm mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm và một chĩnh vàng cốm thì tôi sẽ đồng ý.”
Tôi xấu hổ trở về, nhưng con tôi nói sẽ lo được tất cả. Sáng hôm sau, mẹ con tôi mang đủ sính lễ đến nhà phú ông. Phú ông rất ngạc nhiên và gọi ba cô con gái ra. Hai cô chị chê bai, còn cô Út thì cúi đầu đồng ý. Sau khi con tôi cưới vợ, tôi rất vui và lo lắng. Thật không ngờ, con tôi đã bỏ lớp vỏ Sọ Dừa và trở thành một chàng trai lịch lãm. Vợ chồng họ sống hạnh phúc. Sau này, con tôi đỗ Trạng Nguyên và được vua cử đi sứ.
Tại nhà, hai cô chị gian ác đã lập mưu giết cô em dâu. Con dâu tôi bị một con cá lớn nuốt chửng, nhưng nhờ sự thông minh và những vật dụng con tôi để lại, cô đã sống sót. Khi thuyền con tôi trở về, nghe thấy tiếng gà gáy:
“Ò … ó … o
Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về …”
Con tôi và vợ mừng rỡ gặp lại nhau. Con trai tôi đã để lại cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà để phòng thân. Chính vì vậy mà vợ chồng họ sống hạnh phúc và hai cô chị gian ác không bao giờ quay lại. Tôi quê mùa nhưng tôi tự hào vì Sọ Dừa, Trạng Nguyên chính là con trai của tôi.

5. Bài viết từ góc nhìn của nhân vật người mẹ kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' - mẫu 2
Vào một ngày nắng gay gắt, khi tôi đang hái củi trong rừng và khát nước khôn nguôi, tôi tình cờ phát hiện một cái sọ dừa đầy nước mưa bên gốc cây. Tôi uống cạn và không ngờ rằng, sau đó tôi phát hiện mình đang mang thai.
Khi đứa trẻ chào đời, tôi vô cùng thất vọng vì nó chỉ là một cục thịt đỏ không tay chân, giống như một quả dừa. Tôi định vứt bỏ nhưng nghe nó kêu cầu không muốn bị bỏ rơi, tôi đành giữ lại và đặt tên là Sọ Dừa. Sọ Dừa lớn lên vẫn không thay đổi, chỉ lăn lông lốc trong nhà. Tôi đã than phiền về việc nó không giúp đỡ gì, trong khi các trẻ khác đã biết chăn bò, chăn trâu giúp cha mẹ.
Sọ Dừa phản ứng lại rằng nó có thể chăn bò và yêu cầu tôi nhờ phú ông cho nó làm việc đó. Tôi đến hỏi phú ông, ông ta nghi ngờ nhưng cuối cùng đồng ý thử. Sọ Dừa chăn dắt cả đàn bò rất tốt, khiến phú ông hài lòng. Trong ngày mùa, ba cô con gái của phú ông thay phiên nhau mang cơm cho Sọ Dừa, trong đó cô út đối xử rất tử tế với nó, trong khi hai cô chị thì kiêu ngạo và lạnh lùng.
Cuối năm, Sọ Dừa yêu cầu tôi hỏi cưới cô gái phú ông. Dù tôi lo lắng về sự chênh lệch nhưng không thể cản được ý chí của con. Khi tôi đi dạm hỏi, phú ông đưa ra yêu cầu rất cao, nhưng Sọ Dừa lại tự tin hứa sẽ đáp ứng. Ngày hẹn, các sính lễ đã được chuẩn bị đầy đủ và mang đến nhà phú ông. Ông ta ngạc nhiên và cuối cùng đồng ý gả con gái cho Sọ Dừa.
Ngày cưới diễn ra với sự trang trí lộng lẫy và tôi ngạc nhiên khi thấy Sọ Dừa hóa thành một chàng trai tuấn tú. Vợ chồng Sọ Dừa sống hạnh phúc, và Sọ Dừa đã đỗ Trạng nguyên và được cử đi sứ. Trong thời gian đi sứ, hai cô chị xấu xa đã âm mưu hại cô út, nhưng Sọ Dừa đã cứu cô và gia đình. Khi trở về, Sọ Dừa mở tiệc mừng, nhưng giấu vợ để trừng trị hai cô chị. Sọ Dừa không chỉ tài giỏi mà còn khôn khéo, thể hiện rõ phẩm chất và trí tuệ vượt trội. Câu chuyện phản ánh sự tương phản rõ rệt giữa hình dáng bên ngoài và phẩm chất bên trong của nhân vật Sọ Dừa, từ một cậu bé xấu xí trở thành một chàng trai xuất sắc và thành đạt.

6. Bài văn vai nhân vật mẹ kể lại truyện 'Sọ Dừa' - mẫu 3
Tôi là mẹ của vị Trạng Nguyên trẻ tuổi nổi tiếng trong nước. Nhìn con trai tôi đạt được thành công lớn, lòng tôi tràn ngập niềm vui. Nghĩ về quá khứ gian khó, tôi càng thêm trân trọng những gì hiện tại đang có.
Khi đó, nhờ uống nước từ cái gáo dừa, tôi đã mang thai. Đến khi chồng tôi qua đời, tôi mới sinh ra đứa con. Trong hoàn cảnh nghèo khó, một mình nuôi con, thấy đứa bé không tay không chân, tôi cảm thấy bất lực. Nhưng nghe lời con cầu xin, tình mẹ lại khiến tôi quyết tâm chăm sóc con dù thế nào đi nữa.
Dù ngoại hình khác thường, nhưng Sọ Dừa lại rất ngoan ngoãn và hiếu thảo. Con đã xin được việc chăn bò cho nhà phú ông, và bất ngờ thay, dù không có tay chân, Sọ Dừa lại chăn bò rất giỏi, không để con bò nào thiếu ăn. Thấy con làm việc chăm chỉ, tôi rất vui. Một thời gian sau, con xin tôi cho hỏi vợ. Nhìn hoàn cảnh hiện tại, tôi lo lắng, nhưng thấy con khao khát, tôi đã mang sính lễ đến nhà phú ông. Thật hạnh phúc khi cô út hiền lành, xinh đẹp đồng ý làm vợ con trai tôi.
Ngày cưới đến, nhà cửa được trang hoàng lộng lẫy, gia nhân đông đúc. Tôi ngạc nhiên khi thấy một chàng trai khôi ngô xuất hiện và gọi tôi là mẹ. Sau khi con giải thích, tôi mới tin rằng đây là sự thật. Hôn lễ diễn ra vui vẻ, sau đó con trai tôi chăm chỉ học hành và đỗ Trạng Nguyên. Một thời gian sau, con được vua cử đi sứ, điều này thật vinh dự.
Khi con trai tôi đi sứ, hai cô chị của con dâu đã rủ con dâu đi chơi thuyền. Thấy con dâu buồn bã từ khi chồng đi vắng, tôi đồng ý cho cô đi cùng. Không ngờ, trong chuyến đi, con dâu gặp nạn ngoài biển và không trở về. Tôi lo lắng và tìm kiếm khắp nơi nhưng không có tin tức. Thật may mắn, khi con trai tôi trở về, anh mang theo vợ và kể lại sự thật về những âm mưu của hai cô chị. Con trai tôi đã lường trước và dặn dò vợ rất kỹ.
Sau sự việc đó, hai cô chị xấu hổ rời khỏi quê hương, còn con trai tôi trở thành một quan chức tốt. Gia đình tôi sống hạnh phúc bên nhau.

7. Bài văn từ góc nhìn của người mẹ kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' - mẫu 4
Vợ chồng tôi vì hoàn cảnh nghèo khó đã phải làm thuê cho nhà Phú Ông suốt mấy chục năm. Dù đã ngoài năm mươi, chúng tôi vẫn chưa có con cái. Ngày đêm, chúng tôi chỉ ước ao có được một đứa con để giúp đỡ lúc tuổi già.
Một ngày nắng nóng, khi tôi vào rừng hái củi cho chủ, khát nước quá mà không tìm thấy suối. Thấy cái sọ dừa bên gốc cây to chứa đầy nước mưa, tôi bưng lên uống. Không ngờ, đó là nguyên nhân khiến tôi có thai.
Chồng tôi mất không lâu sau đó. Tôi sinh ra một đứa trẻ không tay, không chân, tròn như quả dừa. Tôi rất buồn, định vứt bỏ thì đứa con nói:
- Mẹ ơi, con là người, mẹ đừng vứt con đi, tội nghiệp.
Thấy thương con, tôi quyết định nuôi dưỡng và đặt tên cho nó là Sọ Dừa. Khi lớn lên, Sọ Dừa vẫn không khác lúc nhỏ, cứ lăn lông lốc trong nhà, chẳng làm được việc gì. Tôi thường than phiền:
- Con nhà người ta bảy, tám tuổi đã đi chăn bò, chăn trâu, giúp đỡ bố mẹ nhiều. Còn con thì chẳng làm được việc gì cả.
Nghe tôi nói vậy, Sọ Dừa đáp:
- Mẹ cứ nói với phú ông cho con chăn bò. Con làm được mà.
Tôi đến hỏi phú ông. Ban đầu, ông không đồng ý vì nghĩ Sọ Dừa không ra gì. Nhưng sau khi nghĩ lại, ông đồng ý vì nuôi Sọ Dừa ít tốn cơm hơn. Sọ Dừa bắt đầu làm việc và chăn bò rất giỏi. Ngày nắng hay mưa, bò lúc nào cũng béo tốt. Phú ông rất vui, tôi cũng thấy mừng và nghĩ rằng con tôi có điều kỳ diệu gì đó.
Vào mùa vụ năm ấy, ba cô con gái của phú ông thay nhau đưa cơm cho Sọ Dừa. Hai cô chị rất ác, thường xuyên hắt hủi Sọ Dừa, còn cô út rất hiền và hay thương người, luôn đối đãi tốt với Sọ Dừa. Cô út thường giấu của ngon vật lạ cho Sọ Dừa.
Cuối năm, Sọ Dừa đề nghị tôi hỏi phú ông gả con gái ông cho mình. Tôi nghĩ một người như Sọ Dừa làm sao xứng với con gái phú ông nhưng không dám từ chối con. Tôi khuyên Sọ Dừa đừng quá vội vàng, vì gia đình nghèo chưa đủ điều kiện. Sọ Dừa không nghe, quyết năn nỉ tôi để tôi phải mang buồng cau đến nhà phú ông. Ông ta cười mỉa và yêu cầu tôi phải mang đủ sính lễ: một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm.
Tôi rất lo lắng vì nghĩ không thể có đủ các thứ đó. Về nhà, tôi khuyên Sọ Dừa từ bỏ ý định, nhưng nó quả quyết sẽ lo đủ mọi thứ. Đúng hẹn, tôi thấy nhà đầy lễ vật và cả gia nhân khiêng đến nhà phú ông. Tôi bắt đầu nghĩ rằng Sọ Dừa không phải là người bình thường. Phú ông nhìn lễ vật và lúng túng, nói với tôi:
- Để ta hỏi con gái ta xem có ai đồng ý lấy Sọ Dừa không.
Phú ông gọi ba cô con gái ra hỏi. Hai cô chị chê bai, còn cô út cúi mặt đồng ý. Phú ông nhận lễ và đồng ý gả con gái cho Sọ Dừa. Ngày cưới đến, tôi rất ngạc nhiên khi thấy nhà cửa được trang trí lộng lẫy, cỗ bàn linh đình, gia nhân chạy tấp nập. Khi gần rước dâu, tôi chỉ thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú và cô út ra từ phòng cô dâu. Mọi người đều ngạc nhiên và vui mừng. Hai vợ chồng Sọ Dừa sống hạnh phúc, cô út là con dâu hiền và hiếu thảo nên tôi cũng rất vui mừng.
Cuộc sống gia đình tôi rất yên bình. Sọ Dừa chăm chỉ học hành và thi đỗ Trạng Nguyên. Chẳng bao lâu, nhà vua cử Sọ Dừa đi sứ. Khi chia tay, vợ chồng Sọ Dừa rất quyến luyến. Trước khi đi, Sọ Dừa dặn dò vợ rất kỹ lưỡng.
Một hôm, hai cô chị đến xin phép tôi cho cô út đi chơi. Thấy cô út buồn vì chồng đi xa, tôi đồng ý. Nhưng từ hôm đó, cô út không trở về nữa. Tôi rất lo lắng, tìm kiếm khắp nơi mà không thấy. Khi Sọ Dừa trở về, tôi không ngờ nó lại đi cùng vợ. Tôi mới biết hai cô chị đã hại cô út. Sọ Dừa đã cứu cô út và cả gia đình sum họp. Sọ Dừa rất hiếu thảo và mỗi khi đi xa về đều mua quà cho mọi người.
Với chiến công đi sứ, Sọ Dừa yêu cầu mở tiệc ăn mừng và mời bà con làng xóm. Trong tiệc, Sọ Dừa giấu vợ trong buồng không cho ra mắt. Tiệc vui vẻ, làng xóm khen ngợi thành công của con trai tôi. Hai cô chị của phú ông cũng đến dự. Khi thấy Sọ Dừa, hai cô thi nhau kể chuyện cô em út rồi khóc thương tiếc. Sọ Dừa không nói gì. Sau tiệc, Sọ Dừa gọi vợ ra và hai cô chị xấu hổ lén bỏ đi và không quay lại nữa.

8. Bài văn đóng vai nhân vật cô Út kể lại truyện 'Sọ Dừa' - mẫu 1
Tôi là cô Út trong một gia đình có ba chị em. Tôi rất may mắn khi kết hôn với một chàng trai đẹp trai và tài giỏi. Trong một lần đi sứ, khi chồng tôi và các sứ giả đang thảo luận công việc, tôi cùng các phu nhân ngồi thưởng trà. Sau khi một phu nhân khác kể về chuyện tình lãng mạn của họ, tôi cũng bắt đầu kể lại câu chuyện của mình và chàng trạng nguyên Sọ Dừa.
Ngày xưa, gia đình tôi rất giàu có, có nhiều tài sản. Cha tôi thuê khá nhiều người làm, trong đó có một cặp vợ chồng giàu kinh nghiệm và chăm chỉ, nhưng họ không có con cái. Sau này, người vợ sinh ra một đứa bé kỳ lạ, không tay không chân, tròn như quả dừa. Theo lời kể, bà đã có thai khi uống nước mưa từ một cái sọ dừa trong rừng. Chính vì vậy, bà đặt tên cho đứa trẻ là Sọ Dừa. Khi mới sinh, Sọ Dừa bị mẹ định bỏ đi vì hình hài khác thường, nhưng cậu bé đã cầu xin:
- Mẹ ơi! Con là người. Mẹ đừng vứt con đi, cho con sống với mẹ.
Năm tháng trôi qua, Sọ Dừa chỉ biết lăn lông lốc, không thể làm việc gì như những đứa trẻ khác. Mẹ cậu ngày càng lo lắng. Khi biết mẹ buồn, Sọ Dừa đã xin mẹ nhờ cha tôi cho cậu chăn bò. Ban đầu, cha tôi không đồng ý vì lo lắng cậu không đủ sức để chăm sóc đàn bò. Nhưng sau khi suy nghĩ, cha tôi vẫn đồng ý.
Trái ngược với sự nghi ngờ của mọi người, Sọ Dừa chăn bò rất giỏi. Dù chỉ lăn theo đàn bò ra đồng và trở về chuồng, đàn bò lúc nào cũng mập mạp. Cha tôi rất hài lòng.
Vào mùa vụ, cha tôi yêu cầu ba chị em thay phiên nhau mang cơm cho Sọ Dừa. Hai chị của tôi thường hắt hủi Sọ Dừa, còn tôi thấy Sọ Dừa hiền lành nên đối xử tử tế với cậu.
Một hôm, khi tôi đến gần chân đồi, tôi nghe thấy tiếng sáo vui tai. Tôi bèn nấp sau bụi cây để xem. Ngạc nhiên thay, tôi thấy một chàng trai đẹp trai đang thổi sáo trên võng. Khi tôi vô tình làm gãy một cành khô, chàng trai biến mất và Sọ Dừa lại nằm lăn lóc. Tôi nghi ngờ rằng Sọ Dừa không phải người bình thường và từ đó, tôi có cảm tình với cậu.
Sọ Dừa dường như biết được lòng tôi. Một hôm, cha tôi nổi giận vì chuyện của Sọ Dừa. Sau này tôi mới biết, mẹ Sọ Dừa đã xin cưới tôi. Cha tôi yêu cầu sính lễ gồm một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo và mười vò rượu tăm. Cả cha tôi và mẹ Sọ Dừa đều nghĩ rằng Sọ Dừa sẽ bỏ cuộc. Nhưng đúng ngày hẹn, Sọ Dừa mang đủ sính lễ và cả gia nhân đến. Cha tôi rất ngạc nhiên và yêu cầu ba chị em tôi xem ai đồng ý làm vợ Sọ Dừa. Hai chị tôi đều từ chối, còn tôi vui mừng đồng ý. Cha tôi nhận lễ và chấp thuận cuộc hôn nhân.
Ngày cưới diễn ra hoành tráng. Tuy nhiên, khi đến lúc rước dâu, mọi người không thấy Sọ Dừa đâu. Tôi rất vui vì người đi cùng tôi là chàng trai đẹp trai mà tôi đã thấy. Mọi người đều vui mừng, chỉ có hai chị tôi ghen tị. Chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau. Chồng tôi tiếp tục học hành và trở thành trạng nguyên. Khi chồng tôi phải đi sứ, anh đã dặn tôi giữ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà.
Khi tôi mới về làm dâu, hai chị tôi đối xử với tôi rất khác. Họ còn rủ tôi đi chèo thuyền ra biển. Nhưng trong chuyến đi đó, tôi bị rơi xuống nước và bị cá kình nuốt chửng. Trong bụng cá, tôi dùng con dao đâm cá và sau đó được đưa đến một hòn đảo. Tôi nhóm lửa từ hai hòn đá và ăn thịt cá để sống. Hai quả trứng gà đã nở thành gà, giúp tôi đỡ cô đơn. Một con gà trống đã gáy gọi thuyền cứu. Thật bất ngờ, đó chính là thuyền của chồng tôi. Anh cứu tôi và tổ chức tiệc mừng, mời hàng xóm. Tôi không ra tiếp đón, hai chị tôi không biết và giả vờ thương tiếc. Khi tôi xuất hiện, hai chị tôi rất ngạc nhiên và xấu hổ, nhanh chóng rời khỏi. Từ đó, họ không bao giờ xuất hiện nữa.

9. Bài văn đóng vai cô Út kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' - mẫu 2
Vào một buổi tối, nàng Út đang chăm chú may áo cho chồng thì đứa con nhỏ của nàng đến bên, với vẻ mặt ngây thơ hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, tại sao cha lại tên là Sọ Dừa? Các bạn con nói tên đó thật xấu mẹ ạ!
Nàng Út mỉm cười và nhìn con trìu mến: “Tên của cha là do bà nội đặt cho. Có rất nhiều điều kỳ lạ xung quanh cái tên này. Mẹ sẽ kể cho con nghe.” Đứa bé háo hức ngồi nghe.
Ngày xưa, ông bà nội rất nghèo và phải làm thuê cho nhà phú ông - ông ngoại con. Dù hiền lành và chăm chỉ, ông bà đã ngoài năm mươi mà vẫn chưa có con, khiến họ rất buồn. Có lẽ vì vậy mà trời đất đã tạo ra một chuyện lạ.
Một ngày nọ, khi trời nắng gắt, bà vào rừng hái củi và không tìm thấy nước. Bà thấy một cái sọ dừa đầy nước mưa bên gốc cây và uống nước đó. Lạ thay, bà mang thai cha con từ đó.
Chỉ không lâu sau, vì tuổi già, ông con mất. Bà sinh cha con, và lúc đó cha không giống như bây giờ.
- Cha con khi đó ra sao hả mẹ?
- Cha con không có chân tay, tròn như quả dừa. Bà buồn lắm, định vứt đi thì cha con lên tiếng.
- Cha con đã biết nói ngay khi sinh ra? Thằng bé ngạc nhiên.
Nàng Út cười. Đúng vậy. Cha con đã nói: “Mẹ ơi, con là người. Đừng vứt con đi mà tội nghiệp.” Bà động lòng và giữ cha lại, đặt tên là Sọ Dừa. Lớn lên, cha con vẫn chỉ lăn lông lốc trong nhà mà không làm gì được. Thấy con người khác chỉ tám tuổi đã biết chăn bò, bà buồn lắm. Cha con muốn giúp đỡ, bà đầu tiên do dự, nhưng sau thấy cha con kiên quyết quá, bà đành nhờ ông ngoại con. Ông ngoại ban đầu không đồng ý vì nghĩ với hình dáng lạ lùng, cha con không thể chăn bò, nhưng sau đó đã đồng ý.
Trái ngược với suy nghĩ mọi người, cha con chăn bò rất giỏi. Ngày nào cha cũng lăn theo đàn bò ra đồng, tối lại lăn về chuồng. Dù trời nắng hay mưa, đàn bò lúc nào cũng no đủ. Ông ngoại rất vui mừng.
Mẹ nghe nhiều lời bàn tán về cha con nhưng chưa có dịp gặp. Đến ngày mùa, mẹ và các chị thay phiên nhau đem cơm cho cha con. Các chị không thích cha, hay hắt hủi, còn mẹ thì đối xử bình đẳng, không phân biệt.
Một hôm, mẹ mang cơm đến chân đồi và nghe tiếng sáo véo von. Mẹ thấy lạ và rón rén đến gần, nấp sau bụi cây. Mẹ ngạc nhiên khi thấy một chàng trai khôi ngô thổi sáo trên võng giữa đồng cỏ. Mẹ không biết đó là cha con, nên lỡ chân làm cành cây gãy. Chàng trai biến mất, chỉ còn cha con ở đó. Mẹ đoán cha con không phải người thường và đã đem lòng yêu cha, lén lút đem đồ ăn ngon cho cha.
Cuối mùa, cha con về để hỏi mẹ làm vợ. Mẹ rất bất ngờ, nhưng vì cha con năn nỉ nên đành đồng ý. Mẹ mang sính lễ đến nhà ông ngoại. Ông ngoại không đồng ý vì hình dáng cha con kỳ lạ và sợ mẹ vất vả. Ông đưa ra yêu cầu sính lễ nặng nề: một chỉnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm. Nhưng cha con không ngại, đúng ngày hẹn, cha đem sính lễ và cả chục gia nhân. Ông ngoại đành chấp nhận. Các chị con không muốn, chỉ có mẹ đã yêu cha và đồng ý theo cha về làm vợ.
Ngày cưới của cha mẹ, một điều kỳ diệu xảy ra. Cha con từ lớp sọ dừa hiện ra với hình dáng đẹp đẽ như bây giờ. Mọi người ngạc nhiên và sửng sốt. Mẹ và bà là hai người hạnh phúc nhất.
Cha và mẹ sống hạnh phúc, nhưng cha con là thần tiên được trời phái xuống giúp dân. Cha học hành chăm chỉ và đỗ Trạng nguyên, được vua cử đi sứ. Trước khi đi, cha đưa mẹ một con dao, một hòn đá lửa và hai quả trứng gà. Mẹ không hiểu ý nghĩa nhưng vẫn mang theo bên mình.
Khi cha con đi, mẹ thường đến thăm các chị con. Một hôm, các chị rủ mẹ đi thuyền ra biển. Mẹ đồng ý không ngờ các chị ghen ghét, tìm cách hãm hại mẹ. Họ xô mẹ xuống nước, và mẹ bị một con cá kình nuốt chửng. Nhớ lời cha dặn, mẹ dùng dao đâm cá, chui ra từ bụng cá, và sống trên đảo hoang nhờ các vật dụng cha cho. Mẹ đốt lửa, nướng thịt cá và có hai con gà nở từ trứng làm bạn.
Một hôm, có thuyền lướt qua đảo, con gà trống gáy lớn:
“Ò...ó ... o
Đúng là thuyền quan trạng đến đón cô tôi.”
Mẹ vội ra bờ biển và đúng là thuyền của cha con. Cha rất ngạc nhiên khi gặp mẹ trên đảo. Sau khi nghe sự việc, cha rất tức giận, đưa mẹ về, mở tiệc mừng. Mọi người đều đến chia vui. Cha không cho mẹ ra ngay mà bảo mẹ đợi trong buồng. Các chị con tranh nhau gặp cha và tỏ ra thương xót. Mẹ rất buồn và không nói được gì. Cha con tức giận, đưa mẹ ra giới thiệu. Các chị xấu hổ bỏ đi, không ai biết họ đi đâu. Mẹ đã tha thứ và mong gặp lại các chị. Mẹ hạnh phúc sống cùng cha và càng vui hơn với đứa con ngoan ngoãn của mẹ.
Nàng Út xoa đầu con và nói: “Cha thật tuyệt vời. Con thấy không có tên nào hay hơn tên của cha đâu!” Nàng Út cười và ôm bé vào lòng.

10. Bài văn thể hiện vai trò của cô Út kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' - phiên bản 3
Ngày xưa, có một cặp vợ chồng lão nông nghèo sống tại nhà của một phú ông. Họ là những người hiền lành, chăm chỉ, nhưng đã ngoài năm mươi tuổi mà vẫn chưa có con.
Vào một ngày, người vợ vào rừng để lấy củi. Trời nắng gắt và bà khát nước, thấy một cái sọ dừa bên gốc cây lớn đầy nước mưa, bà bèn uống hết nước trong đó. Khi về nhà, bà có thai.
Không lâu sau, người chồng qua đời. Bà sinh một đứa con không có tay chân, toàn thân tròn lông lốc như quả dừa. Bà buồn bã, định bỏ đi đứa bé thì nó lên tiếng:
- Mẹ ơi! Con là người đây! Đừng vứt con, mẹ làm ơn hãy nuôi con. Bà lão cảm động và đặt tên cho cậu bé là Sọ Dừa.
Khi lớn lên, Sọ Dừa vẫn không thay đổi, cứ lăn lông lốc không làm được việc gì. Bà mẹ thấy phiền lòng, nên Sọ Dừa xin bà đến chăn bò cho phú ông.
Phú ông ban đầu do dự, nhưng nghĩ rằng nuôi Sọ Dừa tốn ít cơm và công sức, nên đồng ý. Không ngờ, Sọ Dừa chăn bò rất giỏi. Ngày nào cậu cũng lăn lăn theo đàn bò ra đồng, tối lại lăn về nhà, đàn bò luôn đầy đủ. Phú ông rất vui mừng!
Vào mùa thu hoạch, phú ông sai ba cô con gái lần lượt mang cơm cho Sọ Dừa. Trong số đó, hai cô chị kiêu ngạo, hay hắt hủi Sọ Dừa, chỉ có cô em út hiền hậu đối xử tốt với cậu.
Một hôm, đến lượt cô em mang cơm, cô thấy một chàng trai đẹp trai thổi sáo cho bò. Khi đứng dậy, tất cả biến mất, chỉ còn Sọ Dừa nằm đó. Cô biết Sọ Dừa không phải là người thường và cảm mến cậu.
Cuối mùa thuê, Sọ Dừa về nhà và yêu cầu mẹ đi hỏi con gái phú ông làm vợ. Bà mẹ rất ngạc nhiên, nhưng thấy con năn nỉ, bà cũng đồng ý.
Khi mẹ Sọ Dừa đến dạm hỏi, phú ông mỉa mai:
- Muốn hỏi con gái ta, hãy mang đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm.
Bà lão trở về, nghĩ rằng việc cưới vợ cho con là không thể. Nhưng đúng ngày hẹn, tất cả sính lễ đã được chuẩn bị sẵn và có gia nhân khiêng sang nhà phú ông. Phú ông kinh ngạc và gọi ba cô con gái ra hỏi ý kiến. Hai cô chị chê bai Sọ Dừa, chỉ có cô em cúi đầu đồng ý.
Trong ngày cưới, Sọ Dừa tổ chức một bữa tiệc linh đình. Lúc rước dâu, không ai thấy Sọ Dừa xấu xí, mà chỉ thấy một chàng trai đẹp trai đứng cạnh. Mọi người đều ngạc nhiên và vui mừng, còn hai cô chị thì tiếc nuối và ghen tị.
Kể từ đó, hai vợ chồng sống rất hạnh phúc. Sọ Dừa còn rất thông minh, chăm chỉ học hành và cuối cùng đỗ trạng nguyên. Tuy nhiên, không lâu sau, Sọ Dừa được vua cử đi sứ. Trước khi đi, chàng tặng cô em một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà để bảo vệ.
Ghen tị với cô em, hai cô chị âm thầm lừa cô ra biển rồi đẩy xuống nước. Cô em bị cá kình nuốt chửng, nhưng may mắn có con dao nên thoát chết. Cô dạt vào một đảo nhỏ, dùng dao khoét bụng cá để ra ngoài, dùng đá để nhóm lửa nướng cá ăn. Sống trên đảo ít ngày, hai quả trứng gà nở ra thành gà, làm bạn với cô.
Một hôm, có một chiếc thuyền đi qua, gà trống gáy lớn:
Ò... ó... o
Thuyền quan trạng đang đến rước cô.
Thuyền quan đến đảo và nhận ra cô vợ của mình. Hai vợ chồng gặp lại nhau mừng rỡ. Khi trở về nhà, quan trạng mở tiệc mời bà con chia vui, nhưng giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai cô chị vui mừng và kể chuyện về cô em. Quan trạng không nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Hai cô chị thấy xấu hổ và lén lút rời đi, từ đó không bao giờ trở lại.

11. Bài văn thể hiện vai trò của nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' - phiên bản 1
Tôi là Sọ Dừa đây. Khi mẹ nhìn thấy tôi không có chân, thân hình tròn lốc như quả dừa, bà rất buồn và định bỏ đi tôi. Tôi lên tiếng với mẹ:
- Mẹ ơi, con là người đấy. Mẹ đừng vứt bỏ con, tội nghiệp!
Mẹ cảm động, quyết định nuôi tôi. Khi trưởng thành, tôi xin mẹ cho phép đi chăn bò cho nhà phú ông. Tôi chăm sóc đàn bò rất tốt, tất cả đều mập mạp và no nê. Phú ông rất hài lòng với tôi.
Vào mùa thu hoạch, phú ông sai ba cô con gái lần lượt mang cơm cho tôi. Hai cô chị thường kiêu căng và khinh thường tôi, chỉ có cô em út là đối xử tốt với tôi.
Khi mùa vụ kết thúc, tôi xin mẹ đến nhà phú ông để xin cưới con gái ông. Mẹ tôi mang theo một buồng cau để đàm phán.
Khi trở về, mẹ thông báo với tôi về yêu cầu của phú ông: một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm. Tôi động viên mẹ yên tâm.
Vào ngày hẹn, khi thấy sính lễ đầy đủ, mẹ tôi rất ngạc nhiên. Trong ngày cưới, tôi trở thành một người bình thường. Thực ra, tôi vốn là tiên trên trời, nhưng bị Ngọc Hoàng phạt đầu thai thành hình dáng xấu xí. Nhờ tình yêu thương của cô em, tôi được hóa giải. Khi tôi xuất hiện, mọi người đều bất ngờ, mẹ tôi rất vui mừng vì con mình hạnh phúc.
Chúng tôi sống rất hạnh phúc. Nhờ sự động viên của vợ, tôi học hành chăm chỉ, đỗ trạng nguyên và được vua cử đi sứ. Trước khi đi, tôi tặng vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà, dặn cô phải giữ gìn cẩn thận.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi trở về quê. Trên đường, khi thuyền của tôi qua một hòn đảo, tôi nghe thấy tiếng gọi:
- Ò ó o… Thuyền của quan trạng, đưa cô tôi về đây.
Tôi cho thuyền cập bến, và chúng tôi gặp lại nhau đầy xúc động. Tôi nghe vợ kể về việc hai cô chị đã hại cô. Tôi đưa vợ về nhà, tổ chức tiệc mừng mà không để ai biết. Hai cô chị thấy vậy rất mừng thầm, kể lại chuyện của vợ tôi với vẻ thương tiếc. Đến khi tiệc kết thúc, tôi mới cho vợ ra. Hai cô chị xấu hổ và bỏ đi biệt.

12. Bài văn thể hiện vai trò của nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' - phiên bản 2
Tôi là Sọ Dừa đây. Khi mẹ sinh tôi ra, tôi không có tay chân, thân hình tròn lốc như quả dừa. Mẹ buồn bã, muốn bỏ tôi đi, nhưng tôi nói với mẹ:
- Mẹ ơi! Con là người đây! Mẹ đừng vứt con đi, tội nghiệp!
Mẹ cảm động và giữ tôi lại, đặt tên cho tôi là Sọ Dừa. Khi trưởng thành, tôi vẫn không thay đổi. Mẹ than phiền rằng tôi không có ích gì, trong khi trẻ con nhà người ta đã đi chăn bò. Tôi nói với mẹ:
- Chăn bò con làm được. Mẹ hãy xin phú ông cho con cơ hội.
Mẹ đồng ý và xin phú ông cho tôi đi chăn bò. Tôi bắt đầu làm việc tại nhà phú ông, ngày ngày lăn lóc theo đàn bò ra đồng, tối lại lăn về nhà, đàn bò trở nên béo tốt. Phú ông rất hài lòng.
Vào mùa thu hoạch, phú ông sai ba cô con gái thay phiên nhau mang cơm cho tôi. Hai cô chị hay hắt hủi tôi, còn cô út thì đối xử tốt với tôi.
Một hôm, khi tôi biến thành người và thổi sáo trên lưng trâu, tôi thấy có người đến, liền trở về hình dáng cũ. Cô út chăm sóc tôi nhiều hơn và giấu thức ăn ngon cho tôi.
Khi mùa vụ kết thúc, tôi yêu cầu mẹ đến hỏi cưới con gái phú ông. Mẹ ngạc nhiên, nhưng khi tôi năn nỉ, bà đã đến hỏi phú ông. Khi trở về, mẹ cho biết phú ông yêu cầu sính lễ: một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm. Tôi bảo mẹ yên tâm.
Vào ngày hẹn, mẹ tôi rất ngạc nhiên khi thấy sính lễ đầy đủ và nhiều gia nhân khiêng lễ vật đến nhà phú ông. Phú ông hỏi ba cô con gái, chỉ có cô út đồng ý.
Trong ngày cưới, tôi tổ chức một bữa tiệc linh đình. Khi rước dâu, tôi hiện ra là một chàng trai đẹp trai để đón cô út. Chúng tôi sống hạnh phúc, tôi học hành chăm chỉ và đỗ trạng nguyên. Nhà vua cử tôi đi sứ. Trước khi đi, tôi tặng vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà, bảo cô giữ cẩn thận.
Khi thuyền của tôi đi qua một đảo, tôi nghe thấy gà trống gáy:
- Ò… ó… o… Thuyền của quan trạng đang đưa cô tôi về.
Tôi cho thuyền dừng lại và gặp lại vợ mình. Chúng tôi đoàn tụ vui mừng. Tôi tổ chức tiệc mừng, mời bà con, nhưng giấu vợ trong nhà. Hai cô chị của vợ tôi tranh nhau kể chuyện về những rủi ro của vợ tôi, ra vẻ thương tiếc. Sau tiệc, tôi mới cho vợ ra. Họ xấu hổ và rời đi.

13. Bài văn thể hiện vai trò của nhân vật Sọ Dừa kể lại câu chuyện 'Sọ Dừa' - phiên bản 3
Tôi là Sọ Dừa, một trạng nguyên trẻ tuổi của đất nước. Tôi sống hạnh phúc với người vợ hiền dịu. Để đạt được hạnh phúc này, tôi đã phải vượt qua nhiều thử thách và khó khăn.
Mẹ tôi mang thai tôi sau khi uống nước từ một cái gáo dừa. Khi mẹ sinh ra tôi, tôi chỉ là một cục thịt đỏ không có tay chân. Mẹ từng định bỏ tôi, nhưng khi tôi kêu cứu, mẹ đã giữ tôi lại và nuôi dưỡng tôi thành người.
Khi trưởng thành, tôi xin mẹ cho tôi làm việc tại nhà phú ông. Tôi đã biến hình thành người để thổi sáo cho đàn bò ăn cỏ và ngày càng trở nên béo tốt. Trong thời gian đó, tôi nhận ra con gái út của phú ông là người hiền lành và quyết định cưới nàng. Mẹ tôi đã mang một nải chuối làm sính lễ, và chỉ có cô út đồng ý làm vợ tôi. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức hoành tráng với nhiều vàng bạc, khiến cô dâu hạnh phúc và hai cô chị của nàng ghen tỵ.
Sau đám cưới, tôi tập trung vào việc học hành để đem lại vinh quang cho gia đình. Tôi đỗ trạng nguyên trong kỳ thi và được vua ban chức tước. Mẹ và vợ tôi được sống an nhàn. Khi vua cử tôi đi sứ, tôi đã dặn vợ mang theo trứng, dao và đá lửa vì tôi dự đoán sẽ có nguy hiểm. Quả nhiên, hai cô chị xấu xa đã lừa vợ tôi và đẩy nàng xuống nước. Nhờ các vật dụng tôi dặn, nàng đã sống sót và được cứu khi tôi trở về. Chúng tôi lại đoàn tụ hạnh phúc.
Sau sự việc đó, hai cô chị xấu xa đã bỏ đi xa vì xấu hổ. Còn vợ chồng tôi tiếp tục sống hạnh phúc và giúp đỡ mọi người xung quanh.
