Mẹ Việt Nam anh hùng
Đứa trưởng gấp đầy miệng, ngậm ửng rau mẹ mới mua
Canh cua nồng thơm mẹ nấu
Các con đua nhau ăn sảy sành sanh..
Bây giờ phải yên bình thôi
Thằng thứ hai ăn đứt im, thằng thứ ba nhăn nhó
Chắc chắn ăn phải ớt xanh chứ gì
Thằng thứ năm liên tục xúc
Chăm chú như ngày xưa
Thằng thứ sáu từng thìa thong thả
Ăn chậm nhưng cơm hết trước
Thằng thứ bảy, thằng thứ tám dỗi hờn
Luôn luôn so sánh hơn ai
Thằng thứ chín đứng đó mỉm cười
Mọi người cố nén cười khi ăn
Nước mắt mẹ tràn trề
Cơm mẹ nấu, không còn thằng nào ở đâu
Ánh mắt nâu nghiêm nghị
Thấu hiểu sự đau lòng từng giọt nước mắt
9 đứa chơi chơi xổ sốu cô đơn
Mỗi khi nghĩ đến cảm giác còn đau đớn hơn
Mọi người hỏi liệu có buồn không?
Những người chơi chơi xổ sốu trả lời không
Mẹ mỗi đêm thức đợi
Nhớ tiếng bước chân quen
Rồi thất vọng, buồn rầu
Các chơi chơi xổ sốu không trở về
Mái tóc đã phai màu
Nhưng nỗi đau không hề phai


2. Bài thơ 'Ngọn trong đêm'
Trong màn đêm
Bóng đêm bao trùm, mẹ thắp lên đuốc
Ánh nến vàng lung linh khắp không gian
Chín người con, quây quần về bên mẹ
Rộn ràng tình thương ngát hương trong đêm!
Mẹ nhìn ngọn lửa soi sáng phòng ngủ
Chút ánh sáng êm đềm, mẹ thương yêu
Chẳng biết bao nhiêu lần mẹ đã thắp
Gọi lòng con, mến yêu về bên mẹ?
Nhớ mãi bóng trăng lững lờ quê hương
Chín đứa con mẹ chờ, mắt ngóng trông
Chiến tranh vô tình, làm tan nát hạnh phúc
Mẹ ơi! Đời thật kỳ diệu, mẹ mơ về!
Đợi chờ ngày đêm, lòng mẹ bồi hồi
Con chưa về, tiếng reo hò xa vời
Chín con lần lượt, từ bỏ tuổi thanh xuân
Hiến dâng cuộc sống, xây tổ quê hương
Mẹ gọi con về, lòng thương nhớ biết bao
Mắt mẹ nhòa trong lệ, máu mủ đau lòng
Gọi mãi, gọi mãi, dù trong tối tăm
Cô đơn mẹ, bên tấm bức tường cũng đau!
Đời tràn ngập sóng gió, thăng trầm vô kể
Chín con ơi! Sao mãi mãi xa lìa?
Đau lòng thương mẹ, lòng mẹ đớn đau!
Mẹ ngắm hình con, lòng mẹ xót xa
Đôi tay mẹ run rẩy, xoa dịu hình ảnh
Đêm tàn lặng lẽ, trái tim mẹ rưng rưng
Thương mẹ tội nghiệp, nỗi đau chôn sâu trong lòng!
Ngọn nến đã sắp hết, lửa nhỏ dần đi
Như hình bóng mẹ, lụi tàn trong đêm
Đau thương lệ rơi, vết thương không lành
Mẹ nhìn nến cháy, lòng mẹ đau xót!


3. Bài thơ 'Mẹ với một mình'
Mẹ và nỗi cô đơn
Tháng bảy mưa ngâu rơi rơi bất tận
Các con xa mẹ lạc mất dấu vết
Tháng bảy mưa lạnh lòng mẹ tan vỡ
Các con rời bỏ, mẹ lẻ loi một mình
Tháng bảy dài dằng dặc mưa nhấn chìm
Trái tim mẹ đau xót giữa cô đơn
Chồng hi sinh trận địa, mẹ chia biệt
Con ra đi, mẹ khóc thầm lặng thao thức
Khi con ra đi, mẹ đã khóc nước mắt
Ôm ấp di ảnh chồng, một mình thầm thì
Con theo cha về với lối đấu tranh ánh sáng
Đường cờ đỏ của cha, hãy đi con ơi
Mẹ sinh con, nuôi dạy con trên cõi đời
Nhưng khi mình già, mẹ chờ đợi ai?
Các con hi sinh trận đánh dài
Mẹ không cần tượng đài vinh quang
Mẹ hy sinh tất cả cho cách mạng
Chỉ mong đời sau sẽ tươi sáng hơn...


4. Mẹ - Anh hùng của Tôi
Mẹ Anh Hùng
Ngày nước non mẹ nhận tin cay đắng
Con xưa con nay, không về được nữa
Mừng vui độc lập, đâu hay đau lặng
Đôi chân mẹ run, đau đớn gối thưa
Mái tóc mẹ phai nắng, sương mờ
Đôi mắt mẹ đọng chất ngất thời gian
Giọt nước mắt rơi, gió rì rào
Bóng mẹ đứng lặng, nơi nghĩa trang hiền
Chín đóa hoa đặt, trước mộ mẹ yêu
Chín đứa con nhìn, ngẩn ngơ nơi này
Mâm cơm hiu hắt, trống vắng buồn thiu
Mắt mẹ chờ mong, niềm đau chưa phai
Thân côi đơn độc, bước trong xóm nhỏ
Các con đã rời, mẹ ở lại đây
Núi sông hiến dâng, ngàn đời biển lớn
Mẹ anh hùng, vẫn mãi trong tim mầy


5. Đau Đớn Trái Tim Mẹ
Khó Khăn Trong Tim Mẹ
Thời gian có làm phai đi được những nỗi đau
Trong tim Mẹ, mất đi chồng, mất đi con
Dài ngày chờ đợi, lòng Mẹ mòn mỏi
Tim Mẹ, nặng trĩu, gầy gò trải nhiều cay đắng
Con ơi, hãy về với Mẹ
Mẹ đã sắp đặt đầy đủ cho con rồi
Khi tuổi son, con đã rời đi
Quên hết nghĩa vụ, chỉ biết lo lắng cho mình
Hồn con lang thang khắp nơi
Mà lòng Mẹ vẫn mong con quay về
Vì đất nước, vì non sông
Mẹ già yếu, chỉ mong con trở về
Bây giờ, lòng Mẹ tan nát
Chồng con đã rời bỏ, Mẹ cô đơn lẻ loi
Bàn tay Mẹ mảnh mai, héo hon
Ngồi bên bát hương, Mẹ ngóng trông con
Trái tim Mẹ, dày vò sắt đá
Hồn Mẹ, trĩu nặng, khói hương vây quanh bờ vai
Con ơi, hãy về bên Mẹ, dù chỉ một lúc thôi
Mẹ, quá cô đơn, quá đau thương
Lòng Mẹ, trống vắng, loài hoa tàn phai
Ảo ảnh Mẹ già, bước đi mệt mỏi
Ngày đêm, Mẹ chờ mong, cửa nhà, bên kia, CON ƠI!


6. THƯƠNG CẢM VỚI NHỮNG NGƯỜI MẸ!
THƯƠNG CẢM VỚI NHỮNG NGƯỜI MẸ!
(Dành riêng cho những người mẹ anh hùng Việt Nam)
Đơn độc dáng hình một mình
Chồng con hy sinh hết mình trên chiến trường
Gia đình nghèo khổ, giường cũng nhỏ
Gánh nặng già yếu vẫn chiều chiều hoàng hôn
Mắt mờ nhạt, bước chân chậm
Giọng nói yếu đuối, ân cần, quan tâm
Năm tháng u hoài, nỗi buồn vương vấn
Chờ đợi không ngừng, nhưng lệ vẫn rơi
Cơm gói, muối, cà dưa nghi ngút
Những giọt nước mắt đầy đau xót trong lòng
Không còn gì để mong chờ
Chỉ còn im lặng trong sâu thẳm
Ánh sáng mờ nhạt, bóng tối kề
Nhưng lòng tự hào vẫn ngời sáng
Mẹ ơi, đừng buồn, đừng cô đơn
Dân tộc vẫn đứng vững, làm nên chính mình
Đất nước ta luôn hùng mạnh
Chúng con sẽ luôn ở bên Mẹ, chia sẻ mọi khó khăn
Thơ: Nguyễn Hường


7. Mẹ Thứ - Câu Chuyện Khắc Sâu
CHUYỆN VỀ MẸ THỨ
(Mẹ - Anh hùng Việt Nam)
Căn nhà nhỏ yên bình, một mình mẹ lặng lẽ
Bao năm, mẹ trông đợi, lòng kiên nhẫn
Mắt nhìn về cõi vô thường
Ngồi bên di ảnh, mẹ thẫn thờ mỗi đêm
Trong tâm trí mẹ, quên là điều không thể
Những năm chiến tranh, đất nước gian khổ
Mẹ tiễn đưa bước quân đi
Mong chờ các anh trở về...
Chợt đau đớn, lòng mẹ quặn thắt
Nước mắt, không ngừng rơi
Bao nhiêu đau thương, căm hờn
Tất cả ghi sâu trên khuôn mặt mẹ
Con ơi, chín đứa, ngày nào mẹ chờ đợi
Chín bát cơm, mẹ xới, mẹ mong
Hôm nay, bóng cờ đỏ phủ kín
Sao con mãi chẳng về?
Bao gánh nặng, không quản ngại
Các con, giờ đâu, nằm ở đâu?
Gió sương đã bạc mái tóc
Nhưng mẹ vẫn canh thâu, vẫn chờ đợi..
Thơ: Hồng Ngoãn


8. Tiễn Đưa
TIỄN NGƯỜI ĐI
Bài thơ: Nguyễn Thị Lan Anh
(Dành cho những người Mẹ Việt Nam anh hùng)
Ngày chia ly, mẹ ôm con gái nhỏ
Dặn dò con, rời xa hồn mẹ yêu
Chín năm qua, mẹ bôn ba lao động
Con lớn khôn, từng bước từng ngày.
Đoàn quân về, mẹ dẫn con ra đón
Nụ cười trên môi, hân hoan chào đón
Ánh chiều vàng, nắng nhẹ rơi bên con
Mẹ nói, đợi chút, chờ đợi thêm một lần…
Hôm tiễn anh, mẹ bồng không cháu nhỏ
Mẹ mong anh, nhưng anh chưa trở về
Mắt mẹ đỏ hoe, ôm chặt bên hông
Đôi tay gầy, như cành tre ngoài hiên.
Mãi cùng con, mẹ trông về phía xa
Mong anh trở về, từng phút từng giây
Nhớ thương đè nặng, vai gầy mẹ hiện
Lưng mẹ càng còng, thêm một chút nữa.
Những ngày hè, đông về, rét buốt lạnh
Mẹ và con, đợi thư từ anh trai
Bấm đốt tay mẹ, đã mười năm qua
Anh không về, mẹ vẫn chờ đợi.
Đông năm nay, rét buốt sâu thêm
Mẹ lo sợ, con trong rừng sâu
Mẹ bàng hoàng, buổi sáng năm mới
Báo tin, anh không còn nữa.
Anh hy sinh, cho mùa xuân hoa nở
Cho con trẻ, đến trường học
Cho người thương, về bên thân yêu
Cho tiếng cười, không bao giờ ngắt quãng.
Mấy năm qua, mẹ trầm ngâm, lặng lẽ
Thương con dâu, không nói thành lời
Cho đến khi, tiễn em theo chồng
Mẹ vui vẻ, gọi em là con gái...
Bước chân đi, em ngoái lại
Con sẽ về, thăm mẹ, mẹ ơi.


9. THÂN THƯƠNG MẸ
THÂN THƯƠNG MẸ
Mẹ ngồi bên bếp lửa, gầy gò cô đơn
Mâm cơm lạnh lẽo, khói hương bay theo dòng lệ
Gió thổi, mưa bay, cảnh đời trôi qua
Dáng mẹ hiện lên, mờ nhạt trong dòng thời gian...
***
Có đau đớn nào, lớn hơn thế này không Anh?
Ai hiểu được nỗi lòng của Mẹ
Vì Tổ quốc, Mẹ dốc hết tâm hồn
Vì quê hương, đấu tranh, hy sinh không ngừng
Có những Mẹ, im lặng tiễn con ra đi
Tiếng súng đạn, hai miền đất chia cắt
Trên Miền Trung ấy, Mẹ chịu đựng một mình
Dòng sông Hán, máu đỏ như nhuộm chiều tà
Có Mẹ THỨ, hàng triệu trái tim đong đầy yêu thương
Tiễn chồng con, mười lần, bảy chuyến
Mỗi đứa con, Mẹ rơi từng giọt lệ
Mắt mẹ, đầy nước mắt, ướt đẫm gối đêm
Khói lam chiều, mờ mịt trong sương mù
Nghìn trùng tang thương, trắng trời... mùa lá rụng
Mẹ chờ mong, mỗi ngày, mỗi bữa cơm
Tâm hồn nao nức... chờ đợi bóng con quay về
Chín đứa con, một đám cháu thơ ngây
Tâm hồn lạc lõng giữa rừng núi sông lạnh
Nơi Trường Sơn, hay dòng sông Hán
Mà lòng Mẹ... xót xa, đỏ mắt sông quê?
Chín đứa con, mãi mãi không trở lại
Vành tang trắng xóa, Mẹ khóc nhè nhẹ
Ôi bóng Mẹ, nghiêng ngả hồn Việt Nam
Mãi mãi xanh màu, khúc hát... Mẹ Việt Nam!...
Mẹ, tên là: NGUYỄN THỊ THỨ - Quảng Nam!!!
Vọng Thanh


10. ĐÊM RU HỒN LIỆT SĨ
ĐÊM RU HỒN LIỆT SĨ
Thơ: Phan Huy Huy Hùng
Mẹ Việt Nam ru hồn liệt sĩ
Bình minh đêm, ánh sáng soi đường Võ Thị Sáu
Giặc thù chạy trốn, không nơi trốn tránh
Mẹ ru con bằng nước mắt, cười đau lòng...
Tuổi thanh xuân, vĩnh cửu
Đỏ sao vàng rực sáng trên môi đất
Đạn dược gieo rắc, vô số sinh linh hi sinh
Liệt sĩ, sống mãi mãi
Lời ru!
Mẹ Việt Nam
Sinh ra những đứa con
Hiền như củ sắn củ khoai
Đôi mắt nhòm ngó, lưỡi súng chằm lại
Nụ cười hạnh phúc, niềm tin vững chắc
Hồn liệt sĩ, theo dấu bước Tổ Quốc
Quay về nơi bên khang trang, hạnh phúc...
Đêm dần buông xuống, lời ru êm đềm
Mẹ ôm con trong vòng tay, trái tim nhớ mong
Những đứa con hiếu thảo
Chăm sóc ruộng vườn
Mở đường tương lai sáng lạng!
Đêm ru lời ru, chôn vùi quá khứ u tối
Thắp sáng ước mơ, niềm tin vượt thời gian
Mẹ liệt sĩ, không bao giờ lỗi thời
Như đất trời Việt Nam, bờ cõi riêng...
Lời ru của Mẹ liệt sĩ, vang vọng
Như sóng biển Đông, như núi rừng hùng vĩ
Như hình ảnh Võ Thị Sáu, kiêu hãnh trước địch
Như dấu ấn của Việt Nam
Lời ru vang mãi không tận!


11. VỀ VỚI MẸ
MỘT KỶ NIỆM VỀ MẸ
(Bài thơ gửi lời tri ân các anh hùng liệt sĩ và các bà mẹ Việt Nam anh hùng)
Ngày đông gió buốt lạnh làm con chạy rối bước
Đêm thau gió rét thấm sương con đứng lặng nhìn
Làn khói thuốc in hình chiếc ảnh bên trên bàn
Hoa sim khô héo lệ nhòa dần trên khung ảnh
Chợt tiếng súng xa xa im lặng trên chiến trường
Đất trời ngơ ngác, gió lùa lái buông ruột gan
Nghe tiếng gọi ai vang lên trên bầu trời chiều
Tim con như ngọn lửa cháy mãi trong lòng
Ấy là lúc con hãy dậy, đứng lên và bước đi
Đến thăm đồng đội, những người cùng chiến đấu cùng chia sẻ
Khi con ra đi, trong lòng chúng tôi gửi lời chúc phúc
Với đôi mắt tròn sáng như ánh trăng và mái tóc hương bưởi
Bao đồng đội đã phải chịu đựng sự chia xa
Ở những rừng sâu hoang vu, nơi mà tiếng súng vang mãi
Nghe thấy tiếng vỗ cánh của sự tự do trên dòng sông
Và thấy niềm vui trẻ thơ nở rộ trên khuôn mặt
Hãy trở về bên mẹ, đồng đội ơi
Lưng vát, mắt mơ màng, nỗi nhớ năm tháng
Giữa trời đất, nắm lấy xương tan vỡ
Mẹ đã chờ đợi, đòi bóng của cuộc đời
Chúng tôi xin chào tạm biệt và tri ân
Chào đón anh về trong niềm hạnh phúc, trong tiếc nuối
Mẹ đã chờ đợi với vẻ buồn vẻ vui, với giọt nước mắt rơi lả tả
Con của mẹ... bây giờ mới trở về... với mẹ ? !
Thơ: Trịnh Thanh Hằng







