1. Những suy nghĩ về món quà nhận được thời thơ ấu - Bài viết số 4
Ngày hôm đó, tôi với tay lấy cuốn sách trên cao và vô tình làm rơi một chiếc hộp đặt ở sau quyển sách. Tôi nhặt lên, đó là một hộp giấy bình thường nhưng lại gợi cho tôi cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Tôi từ từ mở hộp ra.
Trước mặt tôi là một chiếc vòng tay nhỏ xinh, dường như được tự tay làm. Tôi run run đeo vào tay và nước mắt bỗng dưng rơi. Chiếc vòng làm tôi nhớ đến Phương Linh, người bạn thân nhất của tôi, với chiếc vòng này, tình bạn và những kỷ niệm thời thơ ấu lại hiện về.
Chiếc vòng được làm rất đơn giản từ vài sợi chỉ, nhìn như một bím tóc nhỏ. Những ngôi sao giấy màu sắc được gắn xung quanh vòng, không phải loại giấy in sẵn mà là giấy tô màu tự làm, còn có hoa văn đáng yêu. Ngoài các ngôi sao, chiếc vòng còn trang trí bằng những bông hoa, chiếc lá, trái tim cắt từ giấy, và nút thắt hình nơ bướm. Với nhiều người, đây có thể chỉ là một món đồ bình thường, nhưng với tôi, nó chứa đựng tình cảm của Linh.
Lần đầu tiên gặp bạn, tôi bị ấn tượng bởi mái tóc bím và đôi mắt sáng. Tôi đã nói: “Chiếc vòng của bạn đẹp quá!” và chúng tôi trở thành bạn. Thời điểm đó, tôi thường trầm mặc, tự phụ vì học giỏi, ít bạn bè. Nhưng Linh luôn ở bên, mang lại cảm giác ấm áp và đã thay đổi tôi.
Chúng tôi gắn bó, cùng học tập và vui chơi. Linh luôn hoạt bát mặc dù gia đình bạn gặp khó khăn. Bạn làm vòng tay tặng tôi từ những vật liệu đơn giản, và chúng tôi đã cùng nhau làm một chiếc vòng tương tự. Linh bảo đây là tín vật của chúng tôi và tôi hứa giữ gìn nó cẩn thận. Chiếc vòng trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi.
Chúng tôi cũng đặt tên cho vòng là “Thần Vòng” vì tôi thích câu chuyện Aladin và mong có ba điều ước. Mỗi kỳ thi, tôi cầu nguyện với vòng và luôn đạt kết quả tốt.
Năm lớp ba, Linh phải chuyển về quê vì mẹ bạn bị ốm. Chúng tôi chia tay trong sự im lặng, không nước mắt. Tôi giữ chiếc vòng gần gũi, ngay cả khi bạn bị cười nhạo ở trường. Một lần, tôi làm mất vòng, nhưng Linh tìm thấy và trả lại, mặc dù đã bị hỏng một chút. Chúng tôi làm hòa và tôi càng trân trọng vòng hơn.
Cuối năm lớp ba, Linh chuyển đi và chúng tôi mất liên lạc. Tôi tâm sự với chiếc vòng hàng ngày và khi nhớ về bạn, tôi lại khóc. Tôi cất vòng vào hộp và ước sẽ gặp lại bạn. Dù có khác xưa, tôi tin với chiếc vòng, tôi sẽ tìm thấy bạn. Tôi sẽ luôn dành một phần trái tim mình cho bạn, người bạn tốt nhất mà tôi từng có.
2. Suy nghĩ về món quà nhận được thời thơ ấu - Bài 5
Thời thơ ấu, bố thường xuyên công tác xa nhà, và mỗi lần trở về, bố đều mang về cho tôi những món quà đẹp đẽ. Trong tất cả những quà tặng đầy yêu thương của bố, món quà ý nghĩa nhất đối với tôi là cuốn từ điển Anh-Việt mà bố mua khi tôi học lớp bốn.
Tôi nhớ ngày đó, tôi là một cô bé thích chơi hơn học, và môn tiếng Anh là môn tôi ghét nhất vì có quá nhiều từ mới và khó đọc. Nhưng bố đã biến môn học tôi không ưa thành môn tôi yêu thích nhờ món quà đặc biệt. Khi bố đi công tác xa một tuần, tôi bị điểm kém môn tiếng Anh và mẹ đã mắng tôi, tôi gọi điện khóc với bố. Bố cười và hứa rằng khi về, bố sẽ tặng tôi một món quà mà ông tin sẽ khiến việc học tiếng Anh trở nên thú vị hơn.
Ngày hôm sau, bố trở về và mang theo cuốn từ điển tiếng Anh mà bố hứa. Ban đầu tôi không vui vì đã có một cuốn từ mẹ mua và thấy nó không có gì đặc biệt. Nhưng khi mở cuốn từ điển ra, tôi bất ngờ thấy trong từng trang sách không chỉ có từ vựng mà còn có những bức tranh sinh động về các chủ đề khác nhau. Những bức tranh khiến tôi không còn thấy khó chịu với các từ mới nữa mà ngược lại, tôi cảm thấy thích thú khi sử dụng cuốn từ điển. Tôi bắt đầu đọc cuốn sách hàng ngày, ban đầu chỉ vì sự tò mò, nhưng sau đó tôi nhận thấy vốn từ vựng của mình tăng lên nhiều. Một lần, trong giờ học tiếng Anh, tôi trả lời câu hỏi của cô giáo bằng nhiều từ mới khiến cả cô và các bạn đều khen ngợi. Từ đó, tôi yêu thích môn tiếng Anh hơn và chăm chỉ học tập hơn bao giờ hết.
Cuốn từ điển đối với tôi có ý nghĩa rất lớn, nó là cầu nối giúp tôi đến với môn tiếng Anh, là một kỷ niệm không thể quên và thể hiện tình yêu thương của bố. Dù giờ tôi đã lớn và không dùng cuốn từ điển ấy nữa, nó vẫn luôn nằm trong ngăn bàn như một ký ức quý giá. Mỗi lần mở xem “người bạn ấu thơ thông minh”, tôi lại cảm nhận những tia nắng vàng của tuổi thơ, mọi nỗi buồn dường như tan biến, và chỉ còn lại một làn gió nhẹ nhàng, đưa tôi đến một miền đất hạnh phúc mà tôi không thể diễn tả được, ngập tràn ánh sáng và niềm vui.
Tuổi thơ của tôi được bao phủ bởi những món quà, cả hữu hình lẫn vô hình, mang tên tình yêu thương. Sống trong sự yêu thương ấy, tôi trân trọng tuổi thơ của mình và những món quà vật chất mà tôi nhận được, như là biểu tượng của tình cảm mà những người thân yêu đã dành cho tôi.
3. Những suy nghĩ về món quà nhận được thời thơ ấu - Bài 6
Thời gian trôi qua mang theo những ước mơ và hoài bão của tôi. Thời gian vô thường giúp con người trưởng thành và những kỉ niệm, kỉ vật trở nên quý giá hơn. Chúng là cầu nối kỳ diệu giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, chiếc áo len là một món quà đặc biệt như thế. Bởi đó là món quà đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng mà bà tặng cho tôi.
Mùa đông năm ấy, thời tiết lạnh buốt và gió rét căm căm. Tôi bước đi trong trạng thái mơ màng, không quan tâm đến xung quanh. Trong lúc bà đang nằm bệnh, bà có thể ra đi bất cứ lúc nào. Giây phút tôi khóc hết nước mắt bên bà khi nghe tin bà không thể qua khỏi là giây phút khó khăn nhất trong đời tôi. Trong khi tôi đầy lo lắng và sợ hãi, bà lại nhìn tôi với ánh mắt bình thản và yêu thương. Bà chỉ tay vào một vật màu nâu trong ngăn kéo đối diện: 'Cháu yêu, mùa đông năm nay rất lạnh. Bà đã cố gắng đan cho cháu một chiếc áo ấm, nhưng chưa kịp hoàn thành. Hãy giúp bà hoàn tất nó.'
Bà còn chưa kịp nghe câu trả lời của tôi, tay bà đã buông lỏng. Bà ngừng nói. Tại sao bà không nói nữa? Bà chưa bao giờ không lắng nghe tôi. Tại sao bà lại im lặng? Nếu tôi sai, bà phải mắng tôi chứ! Tôi cứ tự hỏi mà không có câu trả lời. Bà vẫn lặng lẽ. Chiếc áo len của bà nằm trong tay tôi, tôi nhìn nó và khóc nức nở. Chiếc áo tỏa ra hơi ấm kỳ lạ, như bàn tay bà đang vỗ về và che chở tôi.
Theo tâm nguyện của bà, tôi dành toàn bộ tình cảm của mình để đan chiếc áo đó. Màu nâu không rực rỡ nhưng mang lại sự bình yên kỳ diệu. Chiếc áo tuy không làm bằng len đắt tiền và không thời trang, nhưng nó là chiếc áo đẹp nhất tôi từng thấy. Bà tôi giản dị như màu của đất, và cũng bình yên, ấm áp như vậy. Áo không có lông, không dày mà sao vẫn ấm áp đến vậy. Khi mặc nó, tôi cảm thấy bà đang bên cạnh, ôm ấp và bảo vệ tôi. Vì thế, dù mùa đông lạnh lẽo đến đâu cũng không còn đáng sợ. Điều đáng sợ là mất đi điểm tựa và tình yêu ngay cả trong mùa xuân.
Khi lớn lên, bộ sưu tập áo của tôi ngày càng nhiều. Chiếc áo nâu năm nào đã không còn vừa vặn nữa. Đã có thời gian chiếc áo bị lãng quên. Một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, khi dọn dẹp đồ đạc, tôi lại thấy chiếc áo. Ký ức ùa về, nước mắt tự nhiên rơi trên gương mặt tôi. Đã bao lâu tôi không nghĩ về nó? Bao lâu tôi không nhớ về bà, không khóc khi nghĩ đến bà? Bao lâu tôi trở thành kẻ vô cảm? Tôi ngồi lặng im trước chiếc áo, trong tiếng khóc nức nở và tiếng gió lạnh bên ngoài. Lòng tôi lạnh hơn cả ngoài trời. Bà lại xuất hiện để sưởi ấm và yêu thương tôi như ngày nào. Bà luôn hiền từ và cao đẹp như vậy.
Món đồ này có thể không có giá trị vật chất cao, nhưng kỉ vật thì vô giá. Nó nhắc nhở chúng ta về những kỉ niệm, tình cảm và giá trị làm nên con người và cuộc sống của chúng ta.
Cảm nghĩ về món quà thời thơ ấu bài 7
Mẹ em là một người luôn bận rộn với công việc và thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Mỗi lần mẹ đi, mẹ hứa sẽ mang về cho em một món quà. Trong tất cả những món quà mẹ đã tặng, đôi giày thể thao là món quà em cảm thấy ý nghĩa nhất.
Em vốn là một cô bé nhút nhát, ít giao tiếp với mọi người, điều này hoàn toàn trái ngược với mẹ. Mẹ rất lo lắng về điều đó. Khi mẹ trở về sau chuyến công tác ba tháng, em rất háo hức chờ đợi món quà lần này. Khi mở hộp quà mẹ gói, em thấy một tấm thiệp nhỏ xinh và đôi giày thể thao màu hồng. Mẹ viết: 'Cuộc sống ngoài kia có nhiều điều tươi đẹp mà con chưa khám phá. Hãy bước ra khỏi vùng an toàn của mình để cảm nhận. Mong rằng đôi giày này sẽ giúp con bước vững trên con đường trưởng thành. Một đôi giày chắc chắn sẽ đưa con đi xa hơn.'
Đọc xong, em rất cảm động vì món quà không chỉ là đôi giày, mà còn chứa đựng tình yêu của mẹ, mong em luôn vững vàng trên đường đời. Đôi giày Nike Air Max có phần đệm khí giúp bước chân êm ái. Trên thân giày có logo của hãng, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế. Khi thử giày, em thấy rất vừa vặn và thoải mái, màu hồng pha đen làm em cảm thấy thêm phần tự tin. Em ngắm mình trong gương và cảm ơn mẹ vì đã tặng giày, em chưa bao giờ dám thử kiểu giày như vậy.
Trước đây, em chỉ đi giày búp bê, cảm giác như một nàng công chúa cần được bảo vệ. Với đôi giày thể thao này, em cảm thấy mạnh mẽ hơn và sẵn sàng đối mặt với thử thách. Đây cũng chính là đôi giày đã giúp em chiến thắng trong cuộc thi chạy marathon ngắn 100m cho nữ. Chiến thắng này giúp em nhận ra ước mơ và mục tiêu của mình, em như trưởng thành từng ngày. Em cảm ơn mẹ vì món quà tuyệt vời này, nó sẽ luôn đồng hành cùng em trên mọi chặng đường. Dù giày không còn vừa với em nữa khi em trưởng thành, em vẫn cất giữ và lau dọn nó mỗi ngày. Mỗi khi nhìn thấy, em cảm thấy bình yên và nhớ về tình yêu của mẹ, sự khát khao và niềm vui trong những giấc mơ của mình.
Tuổi thơ của em được lấp đầy bởi những món quà của mẹ, nhưng đôi giày thể thao là món quà ấn tượng nhất. Những món quà hữu hình ấy là biểu tượng của tình yêu vô hình mà mẹ dành tặng cho em.
Cảm nghĩ về món quà thời thơ ấu bài 7
Mỗi đứa trẻ đều có một món đồ chơi yêu thích trong tuổi thơ. Có người thích bộ đồ chơi cá ngựa, có người thích búp bê. Nhưng với tôi, món quà bố tặng trước khi đi nước ngoài – con gấu bông – là món quà tôi yêu thích nhất.
Giống như trong câu chuyện “Cuộc chia tay của những con búp bê”, hai em bé trong đó có món đồ chơi yêu thích là hai con búp bê tên là vệ sĩ và em nhỏ. Dù đã xa nhau, hai anh em vẫn giữ gìn và yêu quý hai con búp bê. Còn tôi, con gấu bông của tôi là người bạn đồng hành suốt những năm học. Những món đồ chơi mà người lớn nghĩ là vô tri, nhưng với trẻ con, chúng vô cùng quý giá. Nếu ai đó có nỗi buồn không thể chia sẻ, họ có thể tâm sự với đồ chơi, chúng sẽ lắng nghe mà không phán xét.
Khi nhận được con gấu bông, tôi cảm thấy xao xuyến. Dù chỉ là một con gấu bông, nhưng nó mang đến cho tôi niềm vui lớn. Giờ tôi mới hiểu, món quà này chứa đựng tình cảm của bố dành cho tôi và tình cảm của tôi dành cho bố. Những món quà từ người thân luôn được trân trọng.
Dù tôi chăm sóc con gấu bông rất cẩn thận, cuối cùng nó cũng bị hỏng. Không có món đồ chơi nào là bền mãi với thời gian. Nếu một quả bóng bay không bao giờ vỡ, nó sẽ không còn là đồ chơi của trẻ em nữa.
Điều quan trọng là mặc dù con gấu bông đã hỏng, tôi vẫn luôn nhớ về kỷ niệm đẹp thời thơ ấu cùng nó.
Cảm nghĩ về món quà thời thơ ấu bài 9
Mỗi đứa trẻ đều có những món quà đặc biệt trong ngày sinh nhật, bên gia đình và bạn bè. Với em, kỷ niệm đáng nhớ nhất là món quà mẹ tặng khi em học lớp bảy.
Ngày sinh nhật năm ấy sắp đến gần mà gia đình không hề nhắc đến, em cảm thấy buồn và nghĩ rằng bố mẹ không còn yêu thương mình nữa. Nhưng đến ngày sinh nhật, khi em vừa về nhà sau giờ học, bố bất ngờ bật pháo giấy và chúc mừng em. Cảm xúc của em thật xúc động, em khóc nức nở trong niềm vui và cả nhà cũng vui vẻ. Bữa tiệc sau đó đầy ắp sự ấm cúng với gia đình và bạn bè. Khi bữa tiệc kết thúc, em mở quà và thấy nhiều món quà được bọc đẹp đẽ. Bạn bè tặng quần áo, sách vở, gấu bông. Ông bà tặng em một hộp bút với lời chúc học hành chăm chỉ. Món quà cuối cùng là của mẹ, em hồi hộp mở ra và thấy một bộ sách tuyển tập các tác phẩm như Những tấm lòng cao cả, Những người khốn khổ, Túp lều bác Tôm và Không gia đình.
Em đã rất mong muốn bộ sách này nhưng giá tiền khiến em không thể mua. Mẹ đã hiểu và tặng em bộ sách này, em vui mừng không thể tả. Em sẽ giữ gìn nó cẩn thận để nó luôn mới. Sự vui mừng của em cũng khiến cả nhà vui theo. Mẹ còn dặn em dù yêu thích sách nhưng cũng cần chú trọng việc học. Em hứa với mẹ sẽ cân bằng cả hai và hy vọng năm sau thành tích học tập sẽ tốt hơn.
Bộ sách này không chỉ là món quà tinh thần mà còn là ánh sáng dẫn đường giúp em hiểu về lòng nhân ái và số phận con người. Nó dạy em sống đẹp, biết bao dung và giúp đỡ người khác. Em sẽ luôn giữ gìn bộ sách này, dù đã cũ nhưng giá trị của nó còn cao hơn những cuốn sách mới vì đã trở thành một phần trong tâm hồn em.
Cảm ơn mẹ không chỉ vì bộ sách, mà còn vì đã hiểu con và tặng con giá trị tinh thần quý giá này.
7. Cảm nhận về món quà mà tôi nhận được từ thời thơ ấu bài 10
Thời thơ ấu của tôi gắn liền với những buổi trưa hè lén lút ra ngoài chơi cùng đám trẻ hàng xóm và những chiều chiều chạy dọc triền đê thả diều. Tuổi thơ cũng là thời gian mong chờ và hồi hộp mỗi khi bố trở về từ công tác với những món quà. Có khi là những chiếc bút máy, có khi là những viên kẹo bọc giấy xinh xắn, nhưng món quà tôi yêu thích nhất là một quyển sổ nhật ký.
Nhớ một lần, khi bố được cử đi công tác Hà Nội, bố đã mua tặng tôi quyển sổ nhật ký này vì tôi đã đạt kết quả cao trong kỳ thi học kỳ I. Quyển sổ nhỏ xinh chỉ bằng một nửa quyển sách giáo khoa nhưng dày dặn, bìa sổ màu xanh tím với những họa tiết trang trí đẹp mắt, mở từng trang sổ không chỉ thấy giấy trắng sọc kẻ mà như mở ra một thế giới đầy màu sắc, hình ảnh và âm thanh vui tươi, với những bức tranh phong cảnh kỳ vĩ của thế giới mà tôi chỉ thấy qua màn hình tivi.
Đặc biệt, mép quyển sổ còn có một hàng mật mã, để mở được quyển sổ phải ấn đúng số trên đó, điều này làm tôi cảm thấy thật thú vị. Tôi để quyển sổ cẩn thận trên bàn học và luôn giữ cho nó không bị quăn mép. Từ khi có quyển nhật ký, tôi đã hình thành thói quen viết nhật ký mỗi ngày, từng trang nhật ký được lấp đầy bởi những dòng chữ nắn nót của tôi, ghi lại tâm sự, những điều thầm kín hay những việc làm được trong ngày. Quyển nhật ký trở thành người bạn đồng hành, lắng nghe và giúp tôi ghi lại những kỷ niệm, vui buồn của tuổi trẻ. Mỗi khi xem lại nhật ký, tôi có thể nhìn nhận bản thân và những điều cần cải thiện để hoàn thiện mình hơn.
Không chỉ vậy, tôi còn sử dụng quyển nhật ký để ghi lại các từ mới tiếng Anh và nghĩa của chúng, điều này giúp tôi học từ mới một cách thú vị và không còn cảm thấy nhàm chán. Mặc dù bố thường xuyên đi công tác xa, không thể ở bên mẹ con tôi, nhưng quyển nhật ký như một phần của bố, xoa dịu nỗi nhớ và khiến tôi cảm thấy gần gũi với bố hơn mỗi khi cầm quyển nhật ký trên tay. Tôi muốn ôm bố và kể cho bố nghe những câu chuyện ở lớp, khoe sự trưởng thành của mình và những tiến bộ trong học tập.
Tuổi thơ tôi được bao phủ bởi tình yêu thương và sự chăm sóc từ mẹ, dù không có bố ở bên, nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình cảm của bố qua quyển nhật ký. Tôi trân trọng món quà quý giá này như một người bạn đồng hành trong hành trình trưởng thành của mình.
8. Cảm nhận về món quà nhận được từ thời thơ ấu bài 11
Mỗi người đều có những món đồ đặc biệt mà mình trân trọng. Đối với tôi, món quà sinh nhật mà tôi nhận được chính là vật quý giá nhất mà tôi yêu thích và nâng niu.
Vào sinh nhật năm tuổi của tôi, bố mẹ đã tổ chức một bữa tiệc hoành tráng với sự góp mặt của nhiều người thân và bạn bè. Tôi nhận được rất nhiều món quà như búp bê, cặp sách, và hộp màu. Tuy nhiên, món quà làm tôi cảm thấy hào hứng nhất là một chiếc đèn học.
Món quà đó đến từ Hạnh, người bạn thân nhất của tôi. Chiếc đèn để bàn có thiết kế nhỏ gọn với đế đèn bằng nhựa và các nút công tắc. Cổ đèn có thể điều chỉnh độ cao và bên trong chao đèn là một bóng đèn sáng rõ.
Chiếc đèn đã giúp tôi rất nhiều trong việc học tập và cũng là món quà mang đầy tình cảm của Hạnh. Nó đã chứng kiến những giờ học chăm chỉ của tôi. Dù theo thời gian chiếc đèn đã trở nên cũ kỹ và bóng đèn đã được thay nhiều lần, nhưng tôi vẫn sử dụng nó cho đến bây giờ. Tình bạn của tôi với Hạnh cũng giống như vậy, bền chặt và đáng quý.
Mỗi món quà đều mang một giá trị riêng. Tôi luôn trân trọng tất cả những món quà từ thời thơ ấu của mình.
9. Cảm nhận về món quà nhận được từ thời thơ ấu bài 12
Quà tặng không chỉ thể hiện giá trị vật chất mà còn chứa đựng ý nghĩa tinh thần sâu sắc. Mỗi món quà đều gửi gắm tình cảm của người tặng, và tôi vẫn nhớ rõ món quà từ thời thơ ấu của mình.
Ngày sinh nhật thứ sáu của tôi, bố mẹ đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng. Tôi nhận được nhiều lời chúc và quà tặng từ bạn bè và người thân, điều này khiến tôi rất vui vẻ. Sau bữa tiệc, tôi đã bắt đầu mở từng món quà. Trong số đó, món quà từ Huyền, cô bạn thân thiết của tôi, là điều tôi cảm thấy thích thú nhất.
Món quà được gói rất cẩn thận với hộp hình chữ nhật, bọc giấy xanh dương và một chiếc nơ đỏ. Kèm theo là một thiệp nhỏ viết lời chúc sinh nhật. Khi mở quà, tôi thấy một chú gấu bông dễ thương.
Chú gấu to với bộ lông nâu mềm mại, mặc áo phông trắng và quần xanh, có chiếc nơ hồng trên cổ. Đôi mắt đen tròn và mũi đỏ nhỏ xinh. Tôi rất vui mừng khi nhận được chú gấu mà tôi đã ao ước từ lâu. Tôi đặt tên cho nó là May và cảm ơn Huyền vì đã nhớ đến ước mơ của tôi.
Khi lên cấp hai, Huyền chuyển vào Nam và chúng tôi mất liên lạc. Chú gấu bông trở thành kỷ niệm quý giá về Huyền, và đến nay, May vẫn được tôi giữ gìn cẩn thận.
Món quà trở nên quý giá hơn nhờ những kỷ niệm nó lưu giữ. Món quà thời thơ ấu của tôi không chỉ là vật chất mà còn chứa đựng tình bạn đẹp đẽ, vì vậy tôi luôn trân trọng nó.
10. Cảm nhận về món quà nhận được từ thời thơ ấu bài 13
Có một câu nói nổi tiếng rằng: “Giá trị của món quà không nằm ở bản thân món quà mà ở tấm lòng của người trao tặng”. Thật vậy, mỗi món quà đều chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc.
Món quà mà tôi trân trọng nhất chính là chiếc bàn học. Đó là món quà bố mẹ tặng cho tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi nhận được chiếc bàn, tôi cảm thấy vô cùng vui sướng. Chiếc bàn không chỉ là một món đồ mà còn là biểu tượng của tình yêu và hy vọng mà bố mẹ dành cho tôi.
Chiếc bàn làm bằng gỗ có hình chữ nhật, với mặt bàn được sơn bóng màu trắng ngà. Kích thước của mặt bàn là 120cm x 60cm. Dưới mặt bàn có hai ngăn kéo rộng, một ngăn để sách giáo khoa và một ngăn để vở viết. Bàn có bốn chân và một thanh ngang để đặt chân. Kèm theo bàn là một chiếc ghế tựa màu trắng. Trên bàn, tôi đặt một chiếc đèn học, một giá sách nhỏ và một chậu cây cảnh.
Chiếc bàn đã chứng kiến rất nhiều kỷ niệm của tôi, từ những buổi tối luyện chữ, làm toán, vẽ tranh đến những giờ giải lao đọc sách hay học nhóm với bạn bè. Nó giống như một người bạn đồng hành đáng tin cậy. Đến giờ, tôi vẫn giữ gìn chiếc bàn cẩn thận.
Món quà có giá trị nhất là món quà chứa đựng tình cảm chân thành của người tặng. Vì vậy, tôi luôn trân trọng và gìn giữ những món quà như vậy.
11. Cảm nhận về món quà thời thơ ấu của tôi – bài 14
Tuổi thơ của tôi không được may mắn như nhiều đứa trẻ khác. Kí ức của tôi thiếu vắng hình ảnh những con thú nhồi bông mềm mại hay những món đồ chơi đắt tiền. Dù thế, tôi vẫn có một món quà đáng nhớ từ thời thơ ấu: cây bút máy ba tặng nhân sinh nhật lần thứ tám của tôi. Đó là món quà quý giá nhất đối với tôi.
Ngày sinh nhật đó, ba trao cho tôi cây bút máy và dặn dò: “Con hãy gìn giữ và quý trọng cây bút này. Nó sẽ giúp con học tốt và viết đẹp.” Dù cây bút không phải là đẹp nhất, nhưng nó chứa đựng tình cảm của ba và là món quà đầu tiên ba tặng tôi. Cây bút màu đen, thân tròn nhỏ như ngón tay trỏ, nắp bạc với kẹp sắt sáng bóng. Ngòi bút hình lá tre sáng lấp lánh. Tôi yêu quý cây bút này không chỉ vì nó giúp tôi học tập, mà còn vì nó gắn bó với tình yêu thương của ba.
Trong suốt thời gian đến trường, cây bút đã trở thành người bạn thân thiết, giúp tôi viết bài, làm toán, làm văn, và tạo nên những dòng chữ đều đặn trên trang giấy trắng. Bút còn dạy tôi sự kiên nhẫn và quyết tâm trong học tập, như ba luôn dạy: “Nét chữ nết người.”
Ba tôi thật tuyệt vời, và cây bút cũng vậy. Nếu thiếu ba hoặc cây bút, cuộc sống của tôi sẽ trở nên vô nghĩa. Ba định hướng tương lai cho tôi, còn bút đồng hành cùng tôi trong hành trình học tập. Đến giờ, tôi vẫn gìn giữ cây bút như trân trọng tình cảm của ba – người đã dạy bảo tôi những giá trị trong cuộc sống.
“Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ bay xa…” Dù cuộc sống đưa tôi đến đâu, dù tuổi thơ có lùi về phía sau, tôi vẫn mãi yêu quý món quà ba tặng – cây bút máy chứa đựng tình yêu thương và ý nghĩa sâu sắc của tôi.
12. Cảm nhận về món quà thời thơ ấu – bài 1
Khi tôi khoảng bốn tuổi, mẹ đã tặng cho tôi một món quà rất đặc biệt: một con lật đật. Mặc dù không đắt giá, nhưng tôi rất trân trọng nó như một báu vật thời thơ ấu của mình.
Đây là món quà đầu tiên mẹ tặng và cũng là món quà ý nghĩa nhất đối với tôi. Đến nay, tôi vẫn giữ gìn món quà này. Con lật đật làm bằng nhựa với nhiều màu sắc rực rỡ. Hình dáng của nó rất đáng yêu, béo tròn như một khối cầu, với bụng phệ giống ông địa trong múa lân. Đầu con lật đật nhỏ tròn, không có tay chân và thân hình không cố định.
Tôi yêu nó không chỉ vì vẻ bề ngoài mà còn vì tình cảm của mẹ dành cho tôi. Nó đứng yên trên đầu giường và mỗi khi tôi chạm vào, nó lại lắc lư và cười tươi. Tôi cảm thấy tự hào khi nghĩ về món quà này là kết quả của sự chắt chiu của mẹ. Nó không chỉ là đồ chơi mà còn là biểu tượng của tình yêu và sự quan tâm của mẹ dành cho tôi. Mẹ đã cho tôi một tuổi thơ ngây thơ và trong sáng.
Tôi vô cùng cảm ơn mẹ vì món quà quý giá này. Con lật đật không bao giờ ngã, dù bị đặt nằm thế nào cũng nhanh chóng đứng lên, vì thế mà nó có tên gọi là “con lật đật”. Mỗi khi tôi khóc vì ngã, mẹ đã chỉ cho tôi con lật đật và nói: “Nhìn này, lật đật không khóc khi ngã, nó lại đứng lên ngay.” Chính vì vậy tôi đã nín khóc. Trong suốt thời gian học, con lật đật đã trở thành bạn thân của tôi. Tôi chia sẻ mọi cảm xúc vui buồn cùng nó.
Khi nhìn thấy nó, tôi cảm nhận như mẹ luôn ở bên, động viên tôi: “Hãy cố gắng, đừng nản lòng, nếu ngã hãy đứng lên như con lật đật. Mẹ và con lật đật sẽ luôn bên con.” Giờ đây tôi hiểu sâu sắc ý nghĩa của món quà mẹ tặng và quyết tâm vượt qua khó khăn để thực hiện ước mơ của mẹ.
13. Cảm xúc về món quà thời thơ ấu – bài 2
Trong những kỷ vật quý giá của thời thơ ấu, con búp bê từ bà là món quà đặc biệt nhất đối với tôi.
Con búp bê mặc chiếc váy xanh da trời, và khi còn nhỏ, tôi rất thần tượng nó. Tôi thường ước ao mình xinh đẹp như búp bê. Mỗi khi tôi nói với bà về mong muốn đó, bà ôm tôi vào lòng và nói rằng tôi đẹp hơn búp bê nhiều. Dù biết bà nói để làm tôi vui, tôi vẫn rất thích. Bà dạy tôi cách chăm sóc búp bê và nhắc nhở tôi luôn phải sạch sẽ hơn búp bê. Khi cần khuyên nhủ tôi, bà thường dùng búp bê làm gương, chứ không bao giờ mắng tôi. Vì vậy, tôi rất yêu bà. Ôm búp bê, tôi cảm thấy bà luôn bên cạnh, và mùi áo búp bê gợi nhớ về bà khiến tôi ôm búp bê suốt ngày.
Chỉ đến khi học cấp hai tôi mới bỏ thói quen này. Búp bê luôn mang lại cho tôi cảm giác được bảo vệ, mặc dù chỉ nhỏ bằng cái chân tôi. Búp bê giống như bà, luôn che chở và an ủi tôi. Mỗi lần định cất búp bê đi, tôi vẫn không thể ngừng nhớ bà và búp bê. Những lúc buồn, tôi thường tâm sự với búp bê. Đôi mắt xanh tròn của búp bê khiến tôi tự tin và mạnh mẽ hơn. Búp bê giống như một người bạn, luôn hiện diện đúng lúc tôi cần.
Búp bê dường như có một tâm hồn riêng và cảm xúc. Nếu có cuộc thi đồ chơi kỳ diệu, tôi chắc chắn sẽ đăng ký búp bê tham gia. Dù không thể khóc hay cười, nhưng búp bê có cảm xúc, và tôi tin vào điều đó. Tôi tin rằng búp bê của tôi mang đến hi vọng và nhắc nhở mọi người rằng mọi thứ đều có thể nếu ta tin vào tương lai. Vì lý do đó, tôi đặt tên búp bê là “ngôi sao xanh” – ngôi sao của hy vọng.
Thời gian làm con người trưởng thành và làm cho những kỷ vật trở nên quý giá hơn. Những kỷ vật giống như cầu nối giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, con búp bê ngôi sao xanh là tất cả. Tôi luôn giữ gìn nó như một lời nhắn gửi đến bà: Cháu nhớ bà rất nhiều. Dù không chắc bà có nghe được, nhưng tôi tin rằng bà ở đâu đó cũng đang nhớ tôi và “ngôi sao xanh”.
14. Những cảm xúc về món quà thời thơ ấu – bài 3
Tuổi thơ là quãng thời gian của những trò chơi vui vẻ và nụ cười hồn nhiên, là những ngày nắng rực rỡ và những cơn mưa đầy âm thanh vui tươi. Kỷ niệm tuổi thơ của tôi gói gọn trong một món quà đặc biệt, hiện vẫn được đặt ở vị trí trang trọng nhất trong tủ kính phòng khách: con gấu bông.
Con gấu bông này được mẹ tặng tôi vào sinh nhật thứ sáu, khi tôi sắp bước vào lớp một. Tôi vẫn nhớ cảm giác hạnh phúc trào dâng khi mở từng lớp giấy gói quà, thấy đôi tai gấu ló ra từ hộp bìa carton. Tôi vỡ òa niềm vui, nhảy cẫng lên reo hò, khiến cả nhà vui vẻ trêu chọc. Tôi đã mê gấu bông từ lâu, khi sang nhà chị họ và thấy chị có một chú gấu Teddy trên bàn học. Dù biết gia đình mình không dư dả, mẹ và bố phải làm việc vất vả để trang trải học phí và chăm sóc tôi khi ốm đau, tôi không bao giờ đòi hỏi món quà nào cả.
Nhưng có lẽ vì thấy sự yêu thích của tôi với gấu bông và muốn khuyến khích tôi học tốt, mẹ đã tặng tôi món quà tuyệt vời này. Tôi rất yêu quý chú gấu và đặt tên là Nhỏ, vì em nhỏ nhắn, vừa đủ để tôi ôm ngủ. Từ khi có Nhỏ, tôi luôn mang theo em khi sang nhà hàng xóm chơi trò gia đình, chăm sóc em, cho em ăn, và làm mọi thứ để em có “cuộc sống tốt nhất”.
Nhỏ có màu nâu xám, mắt đen láy như hạt nhãn và chiếc mũi hình tam giác. Dù tôi luôn cẩn thận với em, có một lần khi mang Nhỏ sang nhà hàng xóm, em bị rách tay do mắc vào đinh trên tường. Tôi lo lắng vì sợ mẹ sẽ trách và vì đây là món quà mẹ tặng, tôi không muốn em bị hỏng.
Tôi và một chị hàng xóm dùng kim chỉ khâu lại, nhưng vẫn không hoàn hảo. Khi mẹ biết chuyện, mẹ khâu lại giúp tôi, cười và nói rằng mẹ tự hào vì tôi đã cố gắng khâu lại dù còn nhỏ. Mẹ dạy tôi không nên lo lắng quá về những sự cố nhỏ, mà hãy bình tĩnh và tìm cách giải quyết. Lúc đó, tôi chưa hiểu hết, nhưng giờ tôi đã nhận ra. Tôi học được cách bình tĩnh hơn và tìm kiếm sự giúp đỡ khi cần.
Đó là bài học đầu tiên mẹ dạy tôi – một đứa trẻ hay lo lắng. Giờ đây, khi đã lớn, gấu Nhỏ vẫn được mẹ giữ gìn trong ngăn tủ phòng khách và thỉnh thoảng được giặt sạch bụi bẩn. Mỗi khi nhìn thấy Nhỏ, tôi nhắc nhở bản thân phải cố gắng, không làm mẹ phiền lòng, và luôn giữ tinh thần lạc quan và bình tĩnh.