1. Cảm xúc về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc giao mùa bài 4
Khi một ngày mới bắt đầu, có nghĩa là chúng ta đã qua một ngày cũ. Thời gian không ngừng trôi, vì vậy vòng quay của vũ trụ tiếp tục và lặp lại mỗi năm. Cảm giác chờ đợi một mùa mới đến và tạm biệt một mùa cũ rất đặc biệt, giống như tiễn một người bạn cũ và chờ đợi một người bạn mới hoặc chuẩn bị cho một năm học mới với sách vở và cặp mới. Thời khắc giao mùa mang lại cảm giác hồi hộp, mong chờ và luyến tiếc. Đối với tôi, sự chuyển giao từ mùa xuân sang mùa hè là thời điểm đầy cảm xúc và suy tư nhất.
Mỗi người có một thời điểm trong năm mà cảm giác trôi qua nhanh chóng, với tôi, đó là khoảng thời gian sau Tết. Mùa xuân đang ở thời điểm đẹp với gió nhẹ và nắng không quá gay gắt. Những nụ hoa xuân chờ đến sau Tết thì đã tàn, mùa xuân trôi qua nhanh chóng và một mùa mới đã đến. Đặc biệt đối với chúng tôi, học sinh, khoảng thời gian này như một cuộc đua. Ngày Tết mọi người đều vui vẻ tận hưởng những ngày nghỉ ngơi, nhưng rất nhanh lại trở về với sách vở và thi cử. Lúc này là thời điểm những nhành phượng bắt đầu nở đỏ rực.
Ngồi trong lớp học, qua cửa sổ, những nụ hoa đầu tiên nở như nụ cười của cô gái trẻ. Ngày qua ngày, bận rộn với bài thi cuối năm, chúng tôi quên mất cái nắng nhẹ nhàng của mùa xuân và bầu trời trong xanh mỗi sáng. Sáng nay, cơn mưa đầu mùa hè đến sớm khiến cô bé hốt hoảng vì sắp nghỉ hè. Không chỉ mưa đến bất ngờ, mà nắng cũng trở nên gay gắt hơn. Mặt trời dậy sớm và ngủ muộn hơn. Dòng sông mùa xuân sáng còn thấy cá rô con, nhưng sau một trận mưa, nước đã dâng tràn bờ. Hoa mai vàng đã rụng để nhường chỗ cho hoa súng tím mọc dưới hồ. Hoa bằng lăng cũng bắt đầu thay đổi khi sắp chia tay học trò.
Chúng tôi, những học trò nghịch ngợm, hái những chùm hoa phượng, ép thành bướm đỏ và chuyền tay nhau quyển lưu bút để ghi lại khoảnh khắc này. Không ai bảo ai, nhưng trong lòng ai cũng dâng lên nỗi buồn vì sắp phải xa nhau và mong chờ một mùa hè vui vẻ. Cảm giác chia tay bạn bè ngày xưa lại ùa về làm tôi xúc động. Tôi nhớ rất rõ một ngày cuối xuân năm năm trước, khi tôi còn thơ ngây chơi với búp bê và trò chơi trốn tìm, tôi đã phải rời xa ngôi nhà thân thuộc, mái trường bạn bè, và cô bạn hàng xóm. Đó là những ngày buồn nhất trong ký ức của tôi. Lúc đó, công việc làm ăn của ba tôi thất bại, phải bán ngôi nhà ấm cúng và chuyển về quê ngoại. Ngôi nhà mà mùa xuân luôn đến sớm và mùa hè văng vẳng tiếng ve. Chúng tôi đã chuẩn bị cho một ngôi nhà chòi xinh xắn từ cuối mùa xuân, chỉ đợi mùa hè để vui chơi. Nhưng cuối xuân năm ấy, tôi phải chia tay trong nước mắt. Tôi còn nhớ cô bạn thân tặng tôi chùm hoa phượng nở và dặn tôi về thăm. Tuy nhiên, năm năm qua tôi chưa có dịp trở về, nên mỗi lần giao mùa xuân sang hè, tôi lại thấy bồi hồi nhớ nhung và mong đợi được về để thực hiện lời hứa.
Thời điểm giao mùa luôn là khoảnh khắc đẹp của thiên nhiên. Để cảm nhận được khoảnh khắc này, cần một đôi mắt tinh tế và trái tim nhạy cảm. Cũng như để cảm nhận những thay đổi của cuộc sống, dù là nhỏ bé, bạn cần phải sống chậm lại và trân trọng từng ngày.
2. Cảm xúc về thiên nhiên và cuộc sống con người trong thời điểm giao mùa bài 5
“Khi tháng chín vừa đến, mùa hạ từ biệt
Thu e ấp như cô gái tuổi đôi mươi
Mùa lại hẹn quay trở về trên con đường xưa…”
Khúc giao mùa ngân vang, gợi nhớ những kỷ niệm xưa và giấc mơ của tuổi học trò. Mùa thu đến với những điều thú vị, trong mắt mỗi người thu mang theo niềm vui, sự háo hức, hay nỗi buồn, lo lắng, trăn trở, hoặc đơn giản là chút vấn vương về những ký ức của mùa cũ…
Sáng sớm tỉnh dậy, không còn thấy ánh nắng nghịch ngợm xuyên qua khe cửa, không còn bầu trời xanh biếc mà chỉ còn một màn sương trắng xóa. Sương phủ lên mọi thứ, làm cho các ngôi nhà và khóm tre như trở thành nơi nghỉ ngơi của các nhân vật trong truyện cổ tích. Sương mang đến cảm giác dịu dàng, mềm mại, và làm cơ thể cảm thấy lạnh. Cơn gió mùa đầu nhẹ nhàng lướt qua da, mang đến cảm giác se lạnh khó tả. Thu đang đến gần… Mùa hè mang theo những chùm ổi thơm lừng và hoa phượng đỏ rực đang dần rời xa, để lại hương vị mùa hè cho mùa sau.
Gió lạnh đầu mùa chỉ làm lòng tôi hơi se lại. Những kỷ niệm từ sâu trong tiềm thức trỗi dậy. Nhớ mùa hè với những chuyến đi thú vị. Nhớ con đường Hà Nội với mùi cốm làng Vòng - món quà đặc trưng của quê hương, mang hương vị mộc mạc và thanh khiết. Nhớ con đường từ Tiên Yên đến Móng Cái, với những đoạn quanh co đầy thử thách. Nhớ những con đường ở Trung Quốc không bụi và nhiều làn xe. Và nhớ những kỷ niệm đẹp của tuổi học trò. Nhớ ngày khai trường năm ngoái, vui vẻ với bạn bè và sự ngây thơ hồn nhiên, giờ đây là sự lạ lẫm với bạn mới và thầy mới.
Thời khắc giao mùa dường như đang đến, với sự thay đổi thất thường của thời tiết giống như tâm trạng của học trò. Mùa hạ chưa hẳn đã qua, mùa thu chưa hẳn đã đến, sự chuyển tiếp này là cơ hội cho những cơn mưa ngâu. Mẹ tôi kể rằng xưa có ông Ngâu và bà Ngâu, hai vợ chồng bị trời chia cách, chỉ được gặp nhau vào thời điểm này qua cầu vồng. Tình yêu của họ mang đến niềm vui, nhưng cũng khiến thời tiết thay đổi, mưa rồi nắng và cầu vồng hiện lên. Đối với tôi, mưa ngâu rất đặc biệt, giống như một câu chuyện thần thoại, biểu tượng của giọt nước mắt hạnh phúc và tình yêu đôi lứa.
Thu đến nhẹ nhàng, không ồn ào như hạ, không tràn đầy sức sống như xuân, không lạnh lùng như đông. Thu dịu dàng, hiền hòa như một cô gái trưởng thành, không còn ngây thơ. Thời khắc giao mùa để lại trong mắt trẻ thơ là sự háo hức trở lại trường, trong mắt tôi và bạn là niềm vui gặp lại nhau sau mùa hè, và trong mỗi chúng ta là cảm xúc tinh tế về thiên nhiên. Nhưng thời điểm giao mùa cũng mang đến nỗi lo toan của cha mẹ về ngày khai trường của con. Đó là dấu vết nhọc nhằn trên khuôn mặt cha mẹ, là mái tóc bạc của mẹ lo lắng cho con.
Đừng bao giờ nghĩ rằng cha mẹ chỉ làm việc vì cuộc sống hay danh lợi. Dù cha bạn là thợ hồ hay mẹ bạn là người bán hàng rong, họ luôn là người che chở và nuôi dưỡng bạn, cho bạn cuộc sống và năm học mới đầy đủ sách bút. Vì thế, đừng làm cha mẹ buồn. Trong cái se lạnh của mùa thu, mặc áo mẹ mua, tôi cảm thấy mùa thu thật ấm áp, nhưng còn nhiều đứa trẻ không có áo, đang run rẩy vì lạnh. Tôi phải cảm thấy hạnh phúc vì được đến trường, vì có nhiều trẻ em mơ ước điều đó mà không được. Nếu tôi có một điều ước trong khoảnh khắc giao mùa, tôi ước mọi đứa trẻ đều được đến trường để cảm nhận niềm vui học tập, để tình bạn sưởi ấm cho những tâm hồn non nớt.
Thời khắc giao mùa thật đẹp, trong những khoảnh khắc tuyệt vời này, tôi cảm nhận mình đang trưởng thành. Tôi thương cha phải làm ca đêm, với thời tiết giao mùa khiến sức khỏe giảm sút. Tôi thương mẹ làm việc suốt ngày, mệt mỏi mà tôi không hỏi han. Tôi thấy sự vất vả của cha mẹ vì tôi và cảm thấy cần phải cố gắng học tập. Hãy cùng nói: Xin cha mẹ hãy tin tưởng vào con!
Thiên nhiên và cuộc sống trong thời khắc giao mùa thu thật nhẹ nhàng, như cơn gió mang lá vàng rơi đầy trên các con đường tới lớp, bầu trời thu trong veo, nước thu sâu lắng và ngày khai trường lấp lánh niềm vui. Trong cuộc sống hối hả, một chút cảm nhận về khoảnh khắc giao mùa làm cho cuộc sống thêm tuyệt vời.
“Cuối con đường, ta mở cửa mùa thu
Xin mượn khúc nhạc dịu dàng để ru ký ức
Để ngày mai sống với thực tại
Để yêu hơn mỗi khúc giao mùa…”
3. Suy nghĩ về thiên nhiên và cuộc sống con người trong thời điểm giao mùa bài 6
Những cơn mưa phùn mỏng manh cùng cái lạnh cắt da cắt thịt đã dần nhường chỗ cho những hạt mưa xuân lất phất. Và, vài tia nắng yếu ớt đang cố gắng xuyên qua các tầng mây. Phải chăng mùa xuân đang đến gần?
Mùa xuân đến một cách âm thầm, không báo trước. Trong thời điểm giao mùa, thiên nhiên vẫn còn lưỡng lự, níu giữ cái lạnh của mùa đông và chờ đợi sự ấm áp từ những làn gió xuân. Sau những ngày đông giá lạnh, đất trời dường như hồi sinh, bừng dậy với sức sống mãnh liệt. Những cành cây trơ trụi giờ đã có chút lá non xanh tươi, vươn lên đón nắng. Người ta nói mùa xuân là mùa của hàng trăm loại hoa nở rộ. Cùng hòa nhịp với đất trời, hoa cũng nở rộ để thêm phần rực rỡ cho bức tranh xuân. Các loài hoa đều khoe sắc, tạo nên một bức tranh xuân phong phú và tươi sáng. Những chú bướm như đang chơi đùa với gió xuân, bay lượn để thưởng thức hương thơm của hoa. Một nét đặc trưng của mùa xuân chính là những cơn mưa bụi. Không phải là mưa to của mùa hè, mà là những cơn mưa phùn nhẹ nhàng, chỉ đủ để làm ẩm ướt áo:
“Ngày đó mưa xuân bay lất phất
Hoa xoan rụng đầy trên mặt đất”
Những cơn mưa xuân làm cho cảnh vật thêm phần lãng mạn, hạt mưa nhỏ giọt trên lá, mái tóc và bờ vai của người đi đường. Mưa tạo nên một không gian ẩm ướt hòa quyện với sự ấm áp. Nhìn những cánh én bay lượn trên bầu trời rộng lớn, ta nhận ra mùa xuân đã đến gần. Tiếng trống rộn ràng và những lá cờ đủ màu sắc báo hiệu một mùa lễ hội sôi động sắp đến. Không khí xuân khiến lòng người trở nên xốn xang và háo hức.
Mọi người yêu cái đẹp đều bị mùa xuân làm rung động. Xuân đến không chỉ làm cảnh vật sống động mà còn làm cho tâm hồn con người thêm phấn khởi, mong chờ. Ta cảm nhận được sự bồi hồi và xao xuyến lạ lẫm, như một năm mới với nhiều hi vọng và khởi đầu mới đang đến. Mùa xuân cũng là thời điểm của sự đoàn tụ và sum họp. Bên nồi bánh chưng ấm cúng, cả gia đình quây quần bên nhau, trò chuyện và chia sẻ những tâm tư. Đối với trẻ em, mùa xuân mang lại sự vui tươi và đánh dấu bước trưởng thành mới. Các em hạnh phúc khi được diện bộ quần áo mới và nghe tiếng pháo rộn ràng.
Mùa xuân khiến con người gần gũi hơn với thiên nhiên, cảm nhận sự biến đổi tinh tế của đất trời. Tâm hồn ta cũng mở rộng hơn, tràn đầy tình yêu với quê hương. Dù yêu mùa xuân, chúng ta cũng không nên quên những ngày đông lạnh giá, vì chính những ngày đông đó làm chúng ta trân trọng hơn mùa xuân ấm áp.
4. Suy nghĩ về thiên nhiên và cuộc sống con người trong khoảnh khắc giao mùa bài 7
Ở miền Bắc, có lẽ ta dễ dàng cảm nhận sự chuyển mình của các mùa hơn bao giờ hết. Mùa xuân mang đến sự ấm áp, mùa hè với ánh nắng gay gắt, mùa thu mát mẻ và tràn đầy cảm xúc, và mùa đông lại là thời điểm lạnh lẽo, đôi chút buồn bã và tĩnh lặng. Nhưng có lẽ khoảnh khắc giao mùa là điều đặc biệt nhất, khi mùa này vừa kết thúc, mùa kia chưa bắt đầu, khiến ta thường suy ngẫm nhiều hơn. Dù chỉ ở Hà Nội một thời gian ngắn, tôi thật may mắn khi được trải nghiệm sự giao mùa thú vị giữa thu và đông.
Mùa thu thường mang lại cảm giác dễ chịu, với bầu trời cao và những đám mây trắng lơ lửng, ánh nắng nhẹ nhàng, chỉ đủ để sưởi ấm cảnh vật và con người. Nhưng khi tháng 9 gần qua, tôi chợt nhận ra đông đã đến gần. Gió heo may mát lạnh dần vắng, nhường chỗ cho gió bấc lạnh buốt. Bầu trời không còn xanh như trước mà chuyển sang màu xám xịt, không khí cũng thế, không giống sương mà có thể là khí lạnh ngưng tụ. Trên các con phố Hà Nội, những hàng cây sấu, bàng, phượng, xà cừ đột nhiên thay màu lá, từ xanh chuyển sang vàng đỏ, rơi xuống như trải thảm. Gió nhẹ làm lá bay rào rào, khiến tôi mơ tưởng nếu lá biết cảm giác, có lẽ cũng hoảng loạn không kém.
Tôi dạo bước dưới những cây trụi lá, chỉ còn lại cành khẳng khiu, thỉnh thoảng còn vài lá đỏ sắp rụng. Bên đường, những bó cúc họa mi đầy màu sắc được bày bán, tạo nên một cảnh đẹp mắt. Tôi cảm nhận hơi lạnh trên gò má và nhận ra mùa đông sắp đến, không còn thời gian để chần chừ.
Giờ đây có lẽ mua áo ấm đã hơi muộn, nhưng các cửa hàng đồ đông vẫn đông đúc nhộn nhịp, có lẽ người ta cũng sắm đồ Tết. Mùa đông khiến người ta lười ra ngoài, đường phố trở nên vắng vẻ, người đi chậm hơn để tránh lạnh. Ai nấy đều mặc áo dày, khăn quàng cổ, và những cô gái dù trời lạnh vẫn mặc váy ngắn, quần tất mỏng, áo choàng và khăn quấn kín, chỉ lộ ra đôi má đỏ hồng. Những ông bà đi bộ ở công viên, vừa đi vừa trò chuyện, hơi thở phả ra khói trắng. Dù mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, tôi cảm thấy nhịp sống như chậm lại, có thể do không khí mùa đông. Như bà tôi thường nói 'Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng/Ngày tháng mười chưa cười đã tối', ông mặt trời có vẻ lười hơn vào mùa đông, lặn sớm, chiều chưa nắng đã tối. Đêm lạnh cắt da cắt thịt, nhưng mùa đông cũng có cái thú là ngủ ngon, nằm chăn bông ấm áp, chỉ muốn ở lại giường đến trưa. Bà ngoại tôi thích uống trà gừng để giữ ấm, tôi cũng thử và thấy rất ngon, cảm giác như hàn khí trong người tan biến, chỉ còn mùi gừng cay nồng trên đầu mũi.
Mặc dù tôi hiếm khi về Hà Nội, nhưng ấn tượng về khoảnh khắc giao mùa đầy thú vị này đã khiến tôi yêu Hà Nội và cái không khí giao mùa nơi đây.
5. Suy nghĩ về thiên nhiên và cuộc sống của con người trong thời điểm giao mùa bài 8
Trong năm có bốn mùa luân chuyển: xuân, hạ, thu, đông, mỗi mùa lại mang đến một vẻ đẹp và cảm xúc riêng. Thời điểm giao mùa từ đông sang xuân đặc biệt đối với tôi, mang lại cảm giác bâng khuâng và xao xuyến.
Thời tiết mùa đông ở Hà Nội lạnh buốt, có khi nhiệt độ xuống dưới 10 độ C. Người dân thường khoác những chiếc áo phao dày để chống chọi với cái lạnh và những cơn mưa nhỏ ẩm ướt không dứt. Bầu trời mùa đông xám xịt, u ám, khiến tâm trạng con người cũng trở nên buồn bã. Cây cối ngoài đường hầu như trơ trụi lá, chỉ còn lại những cành khẳng khiu chống chọi với thời tiết khắc nghiệt. Thỉnh thoảng, một vài chiếc lá còn sót lại, gió thổi làm chúng đung đưa. Những chú chim đã im lìm, có lẽ đang ngủ đông. Dù thời tiết như vậy, con người vẫn chăm chỉ làm việc. Sáng sớm, có những người tập thể dục, đi bộ ngoài công viên. Tối đến, dù trời vắng vẻ hơn, các cô bán ngô nướng, ngô luộc, khoai nướng vẫn ngồi ở vỉa hè, và một số người thưởng thức khoai nướng trong cái lạnh cắt da cắt thịt. Cảm giác ấy thật tuyệt vời!
Khoảnh khắc chuyển mùa từ đông sang xuân thường diễn ra vào đầu tháng 1 và tháng 2. Lúc này, những cơn mưa phùn bắt đầu xuất hiện, cái lạnh không còn buốt như trước mà chỉ se se. Bầu trời cũng trở nên sáng sủa hơn, và thỉnh thoảng, giữa trưa, tia nắng ấm áp xuất hiện, làm dịu bớt cái lạnh. Trên các cành cây, chồi non xanh mơn mởn bắt đầu nhú lên, mang lại màu xanh tươi mát, khiến lòng người vui vẻ hơn để đón chờ năm mới. Mọi người không còn lười biếng, bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị đón Tết, sắm sửa và trang trí cho ngôi nhà với nhiều loại hoa như đào, lan, đồng tiền, trạng nguyên. Xuân đến với mỗi nhà, mang lại cảm giác tươi vui và hy vọng cho một năm mới đầy may mắn trong công việc và cuộc sống.
Tôi rất yêu thích không khí sáng sớm mùa xuân, trong lành và mát lạnh. Thiên nhiên ban tặng cho con người nhiều điều kỳ diệu như vậy. Tôi hy vọng sẽ được trải nghiệm nhiều khoảnh khắc giao mùa như thế này hơn nữa.
6. Suy nghĩ về thiên nhiên và cuộc sống của con người trong thời điểm giao mùa bài 9
Ngày xưa, tôi luôn háo hức mỗi khi năm mới đến. Nhưng một ngày, tôi chợt nhận thấy mái tóc của cha đã điểm vài sợi bạc. Từ đó, tôi hiểu rằng thời gian không chỉ tính bằng năm. Tôi bắt đầu chú ý đến từng tháng, từng mùa. Khoảnh khắc giao mùa trở thành một mốc thời gian đặc biệt trong tôi. Tôi yêu thích những lúc trời đất chuyển mùa, đặc biệt là khi mùa hạ chuyển sang thu mát mẻ.
Những hạt mưa xuân lất phất, những chồi non trên cành cây, hay những cơn mưa rào xối xả báo hiệu mùa hè… tất cả những thay đổi kỳ diệu của thiên nhiên làm tôi xao động. Đặc biệt là thời khắc giao mùa giữa hạ và thu, luôn khiến tôi cảm thấy hồi hộp lạ lùng! Có lẽ vì tôi yêu mùa thu nhất trong năm, nên tôi đợi thu về như đợi một người bạn thân trở lại…
Thu đến nhẹ nhàng khi bầu trời bỗng trở nên trong xanh hơn. Cái nắng hè gay gắt đã dịu bớt, và những đốm đỏ của hoa phượng cuối mùa hiện ra giữa nền lá xanh đậm. Phượng đã chắt chiu mọi gió nắng, mưa để chưng diện những bông hoa đỏ rực trước khi tiễn hè và đón thu. Sắc tím của hoa bằng lăng cũng đã nhạt dần, con sông trước nhà không còn cuộn lên đỏ ngầu mà trở nên dịu dàng, như cô bé tuổi mười lăm. Tất cả xung quanh ngôi nhà quen thuộc trở nên êm ả, dịu mát, tạo cảm giác bâng khuâng mỗi sáng thức dậy.
Vừa mới đây, mọi người còn ngại ra đường vì nắng gắt và những cơn mưa bất chợt, nhưng giờ đây tôi lại thèm được đi dạo dưới những hàng cây. Tôi thấy những đứa trẻ vui vẻ ngồi sau lưng mẹ chuẩn bị cho năm học mới. Ôi, ngày đầu tiên đi học đã cách đây cả chục năm rồi! Thời gian trôi thật nhanh! Trong ký ức, tôi nghe gió mang theo hương hoa sữa nhè nhẹ, gợi lên những vương vấn dịu êm.
Thu đến, mọi thứ dường như nhẹ nhàng hơn. Nhịp sống trở nên chậm rãi, không còn ồn ào, hối hả. Những công sở, trường học sau giờ làm việc trở nên yên lặng. Những bến đò, bờ sông buổi chiều cũng trở nên vắng lặng. Trời chiều se lạnh, khiến mọi người chỉ muốn quây quần bên bữa cơm tối. Một cảm giác bâng khuâng hiện lên trong tôi, tôi nhớ lời cha: thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, cuộc sống có thêm những ngã rẽ, hãy tìm hạnh phúc cho mình. Tôi vẫn băn khoăn về hạnh phúc. Chợt nhìn sang bên kia phố, thấy một cụ bà ngồi đọc sách, còn ông cụ ngồi lắng nghe. Tôi hiểu hạnh phúc là khi ta được bình yên bên những người yêu quý. Hạnh phúc thật giản dị và bình yên.
Trời đất chuyển mùa, lòng tôi cũng dâng tràn nhiều cảm xúc. Tôi nhớ nhung, nuối tiếc, vui tươi… Tôi thấy mình ngày càng trưởng thành và cần sống có ý nghĩa hơn với bước đi của thời gian.
7. Suy nghĩ về thiên nhiên và cuộc sống của con người trong thời điểm giao mùa bài 10
Khoảnh khắc giao mùa tràn đầy âm thanh, một chút hồi tưởng xao xuyến, một bầu trời mộng mơ của tuổi học trò. Mùa thu đến mang theo nhiều điều mới mẻ, thu dừng lại trong ánh mắt ai đó là niềm vui, sự háo hức; thu hiện lên trong ánh mắt người khác là nỗi buồn, lo âu, hay là chút lưu luyến ký ức, nỗi nhớ về một khoảnh khắc giao mùa…
Sáng mai thức dậy, không còn thấy ánh nắng nghịch ngợm xuyên qua khe cửa, không còn thấy bầu trời xanh lấp lánh với những đám mây. Một ngày mới hiện lên với màu trắng xóa của sương mù. Sương phủ lên những ngôi nhà, những bụi tre xào xạc như là nơi nghỉ ngơi của ông tiên, bà tiên trong những câu chuyện cổ tích huyền bí. Sương mang lại cảm giác êm ái, mềm mại và làm cơ thể run lên vì lạnh. Cơn gió đầu mùa nhẹ nhàng lướt qua làn da ấm áp, tạo nên cảm giác se lạnh khó tả. Thu đang đến gần, hạ còn lưu lại những chùm ổi thơm lừng, những chùm hoa phượng vĩ đỏ rực cùng tiếng ve kêu… những đặc sản của mùa hè như được cất giữ cho mùa sau. Gió lạnh đầu mùa chỉ khiến lòng tôi se lại. Những ký ức từ sâu thẳm trong trí nhớ ùa về. Nhớ mùa hè với những chuyến đi bổ ích. Nhớ con đường Hà Nội thơm mùi cốm làng Vòng – món quà đặc biệt của đất nước, mang trong mình hương vị mộc mạc, giản dị của đồng quê An Nam. Nhớ con đường từ Tiên Yên đến thị xã Móng Cái với những khúc cua quanh co giữa núi và vực. Nhớ những con đường ở Trung Quốc với nhiều làn xe và ít bụi, điều mà ít thấy ở Việt Nam… Và nhớ rất nhiều kỷ niệm đẹp của tuổi học trò. Nhớ ngày tựu trường năm ngoái vui vẻ với bạn bè, giờ đây là những thầy cô mới với nhiều bỡ ngỡ, vừa lạ vừa quen.
Thời khắc giao mùa dường như đang đến, sự thay đổi thất thường của thời tiết giống như tính khí của những cô cậu học trò. Hạ chưa hoàn toàn qua, thu chưa hoàn toàn đến, sự chập chờn ấy là cơ hội cho những cơn mưa ngâu. Mẹ tôi kể rằng ngày xưa, ông Ngâu và bà Ngâu là vợ chồng nhưng bị chia cách bởi ông trời, chỉ có dịp này mới được gặp nhau. Ông trời bắc cầu vồng để họ thấy nhau. Tình yêu khiến ông Ngâu, bà Ngâu mừng rơi nước mắt, vừa sung sướng vì hạnh phúc. Vì thế mà thời tiết thay đổi, nắng có thể đổ mưa, và sau cơn mưa, cầu vồng hiện lên như một biểu tượng của niềm vui hân hoan của hai vợ chồng Ngâu. Tên gọi “mưa Ngâu” bắt nguồn từ đó. Đối với tôi, mưa Ngâu là đặc biệt, vì câu chuyện về nó như một thần thoại, một biểu tượng của những giọt nước mắt hạnh phúc, của tình yêu đôi lứa.
Thu đến không ồn ào như mùa hè, không tràn đầy sức sống như mùa xuân, không lạnh lùng như mùa đông. Thu dịu dàng và hiền hòa như một cô gái bước vào tuổi trưởng thành, không còn nhiều ngây thơ, dại dột. Thời khắc giao mùa để lại trong mắt trẻ thơ niềm háo hức đến trường, được học tập và vui chơi, trong mắt tôi và bạn là niềm vui gặp lại nhau sau một mùa hè thú vị, để lại những cảm xúc tinh tế về thiên nhiên. Nhưng thời khắc giao mùa cũng mang lại cho cha mẹ những lo lắng về ngày tựu trường của con cái. Đó là dấu vết trên khóe mắt của cha nhọc nhằn từng ngày nuôi con học hành, là mái tóc bạc của mẹ lo lắng để con khôn lớn. Đừng nghĩ rằng cha mẹ chỉ lao động vì cuộc sống mưu sinh, địa vị hay danh lợi, tiền bạc. Cha mẹ luôn lo lắng cho con. Dù cha bạn là thợ hồ hay mẹ bạn là người bán hàng rong, họ vẫn là người che chở và nuôi nấng bạn, chuẩn bị cho bạn một năm học mới đầy đủ sách bút. Vì vậy, đừng để cha mẹ buồn. Trong cái se lạnh ngoài trời, mặc chiếc áo mẹ mua, tôi thấy mùa thu thật ấm áp. Nhưng bạn có biết bao sinh linh nhỏ bé đang không có áo mặc, đôi vai run lên vì lạnh – những đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì được đến trường, vì biết bao đứa trẻ khác mơ ước điều đó mà không được. Nếu có một điều ước trong khoảnh khắc giao mùa, tôi ước rằng tất cả trẻ em đều được đi học để cảm nhận niềm vui tới trường, để tình bạn sưởi ấm những tâm hồn giá lạnh và non nớt.
Thời khắc giao mùa thật đẹp, trong những giây phút này, tôi cảm thấy mình đang trưởng thành. Tôi thấy thương cha những ngày làm ca đêm, cái se lạnh ban ngày trở nên lạnh lẽo hơn vào ban đêm, thời tiết giao mùa khiến cha sức khỏe giảm sút nhiều. Tôi thấy thương mẹ phải làm việc suốt ngày, mẹ mệt mỏi mà có lúc tôi không quan tâm. Tôi rất cảm động trước sự vất vả của cha mẹ vì tôi. Tôi cần cố gắng học tập để không phụ lòng cha mẹ. Hãy cùng nói: Xin cha mẹ hãy tin tưởng vào con!
8. Những suy nghĩ về thiên nhiên và cuộc sống của con người trong khoảnh khắc giao mùa – bài 11
Đã có lúc Hữu Thỉnh bất ngờ trước khoảnh khắc thu đến, hay Xuân Diệu say mê khi xuân về. Có phải thời điểm giao mùa chính là lúc con người cảm nhận được sự rung động sâu sắc nhất? Và đối với tôi, điều kỳ diệu nhất là khi mùa xuân đến, dù mùa đông vẫn còn lưu luyến chia tay. Thiên nhiên và con người trong khoảnh khắc ấy quả thật đặc biệt.
Đó là một buổi sáng cuối năm, những câu đối đỏ và hoa đào, hoa mai đã được treo đầy trên đường. Tôi vẫn còn cuộn mình trong chăn bông, vì đêm qua gió vẫn thổi qua cửa sổ, cái lạnh vẫn khiến người ta run rẩy. Mẹ gọi tôi dậy để cùng đi mua sắm chuẩn bị cho Tết. Ngay khi bước ra ngoài sân, tôi cảm nhận một điều gì đó thật khác biệt. Hình như xuân đã thực sự đến!
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành. Trời vẫn lạnh, nhưng không còn cắt da cắt thịt như trước. Dường như ánh nắng đã bắt đầu lan tỏa. Nắng đậu trên cành cây, mái hiên, hay trên tay tôi đang mở rộng. Ồ, thì ra xuân đã mang nắng đến. Ánh nắng nhẹ nhàng, như nàng thiếu nữ ngượng ngùng lướt qua đám mây. Chút nắng ấy mỏng manh, phải nhìn kỹ mới thấy. Nắng mới chưa kịp tỏa sáng khắp nơi, tôi lại cảm nhận làn da mình hơi ướt vì hạt mưa xuân đầu tiên. Mưa không đủ làm ướt con đường, nhưng đủ để cảm nhận sự hiện diện của mùa xuân. Đây là mùa đầu tiên, mùa của hạnh phúc bắt đầu với nắng và mưa dịu dàng.
Lúc này, tôi nhận thấy khu vườn của mình đã thay đổi. Cây cối không còn khẳng khiu như ngày hôm qua, xuân đã mang sức sống mới đến. Những chồi non mới nhú lên, ngại ngùng với thế giới xung quanh. Màu xanh bắt đầu phủ khắp khu vườn, báo hiệu cho sự đổi mới. Và nhìn kìa, những chú chim non đang nằm ấm áp trong lòng mẹ. Những chú chim tránh rét đã bắt đầu trở về với bầu trời xanh. Cả không gian rộn ràng với màu xanh của chồi non, màu vàng nhạt của nắng và tiếng chim hót ca mùa xuân. Mọi thứ như sẵn sàng chào đón mùa xuân mới.
Trên đường đi chợ, tôi thực sự cảm nhận bước chân của mùa xuân. Xuân hiện diện trên con đường làng xanh cỏ, trên những mái nhà ngói đỏ, và trên khuôn mặt của mọi người. Làng quê hôm nay không còn vắng vẻ như những ngày lạnh lẽo. Người dân mang chổi ra dọn dẹp sân trước nhà, có nhà lại gọi con cháu ra để tỉa cây, trang trí cây đào và cây quất. Xuân mang đến một sinh khí mới cho quê hương. Và đặc sản của mùa xuân cũng đã đến từng nhà. Người lớn ngồi bên hiên nhà gói bánh chưng, trẻ con ríu rít xung quanh, giúp đỡ và cười đùa. Tiếng cười làm mùa xuân cũng thêm náo nức.
Nhưng khi mùa xuân đến, tôi cũng giật mình nhận ra điều gì đó. Có phải mùa xuân làm cho những người lang thang, những người không thể đoàn tụ với gia đình thêm phần buồn bã? Xuân mang đến khó khăn cho những gia đình nghèo, khi phải lo cho con cái áo mới, mâm cơm tươm tất cúng tổ tiên. Và mùa xuân cũng làm ta nhận ra cha mẹ già thêm một tuổi, ngày ta xa họ ngày càng gần. Xuân là thế, không chỉ có nắng mà còn có mưa, không chỉ có hạnh phúc mà còn cả nỗi buồn.
Đối với tôi, khoảnh khắc chuyển giao từ đông sang xuân thật sự kỳ diệu. Những kỷ niệm của năm cũ vẫn còn vấn vương, những niềm vui và nỗi buồn cũ vẫn hiện hữu đâu đó. Nhưng cũng tự nhủ rằng, cần hướng đến những điều mới mẻ, cần nỗ lực và cố gắng hơn. Hay nói đúng hơn, đó là khoảnh khắc của trưởng thành!
Cuộc đời của chúng ta là hữu hạn, chẳng biết còn bao lần được sống trong khoảnh khắc ấy nữa. Hãy yêu những lúc giao mùa, để biết rằng xung quanh mình có thiên nhiên, cuộc sống, và những hạnh phúc giản đơn mà quý giá như vậy.
9. Những suy nghĩ về thiên nhiên và cuộc sống của con người trong thời khắc giao mùa – bài 12
“...Tháng Tám, mùa thu đã đến, lá đã chuyển vàng chưa nhỉ?
Kể từ lúc em rời xa, nỗi nhớ vẫn âm thầm
Liệu em có phải là mùa thu Hà Nội
Những năm tháng phong sương, tôi vẫn tìm kiếm em
Có phải em, mùa thu của những ngày xưa?”
Giai điệu ngọt ngào và lãng mạn của nhạc sĩ Trần Quang Lộc đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của nhiều thế hệ người Việt mỗi khi thu đến. Không chỉ là mùa thu Hà Nội mà khoảnh khắc đất trời chuyển mình từ hạ sang thu đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca và nhạc họa.
Khi cái nắng oi ả của mùa hạ dần nhường chỗ cho những làn gió nhẹ nhàng, đất trời chuyển mình trong sự tươi mới và dễ chịu, đó chính là dấu hiệu của mùa thu đang đến gần. Không còn ánh nắng gay gắt hay tiếng ve kêu râm ran, mà thay vào đó là những đám mây trắng lững lờ trên bầu trời trong xanh, với những tia nắng lấp lánh lướt qua kẽ lá. Nếu mùa hạ là một cô gái sôi nổi và đầy năng lượng, thì mùa thu lại giống như một thiếu nữ dịu dàng, e ấp, nhưng lại đầy sự tinh tế và yêu kiều. Không tràn đầy sức sống như mùa xuân, không ồn ào như mùa hè, và cũng không trầm lắng như mùa đông, mùa thu có một vẻ đẹp rất riêng biệt. Mỗi buổi sáng thức dậy và nhìn những giọt sương long lanh trên lá bàng trước nhà, cảm nhận không khí trong lành thấm đẫm hơi sương là một cảm giác tuyệt vời.
Mùa thu đến mang theo làn gió heo may se se lạnh, không thể quên được hương hoa sữa nồng nàn, làm ta bồi hồi và nhung nhớ. Đất trời chuyển mùa nên những đốm hoa phượng đỏ đã phai màu, và dãy bằng lăng hai bên đường giờ chỉ còn lại màu tím nhạt. Mùa thu nhẹ nhàng đến, nhường chỗ cho sắc trắng tinh khôi của hoa cúc nở rộ, trong khi những đóa sen đã tàn. Tôi vẫn nhớ những ngày nhỏ theo mẹ ra chợ, thấy những khóm cúc trắng tinh khôi trên những gánh hàng rong, đó là dấu hiệu của mùa thu sắp đến gần. Hương thơm của trà hoa cúc từ những bông cúc phơi khô có lẽ là một phần ký ức không thể phai mờ của mùa thu trong cuộc đời tôi.
Khi mùa thu đến, tâm trạng con người cũng tự nhiên trở nên tĩnh lặng hơn. Không còn sự ồn ào và hối hả, mọi người dường như sống chậm lại để cảm nhận sự êm ái và dịu dàng của mùa thu. Mùa thu thường gợi nhớ về những kỷ niệm và cảm xúc sâu lắng, với không gian mơ màng và tiếng lá xào xạc trong gió. Mỗi mùa thu đều mang lại những kỷ niệm đáng nhớ đối với lứa tuổi học sinh chúng tôi, bởi mùa thu là thời điểm tựu trường. Tạm biệt những ngày hè vui vẻ, chúng tôi háo hức đón chờ ngày khai giảng, gặp lại thầy cô và bạn bè, và được chuẩn bị cho năm học mới. Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên bước vào lớp Một, khi mẹ dắt tay tôi đi trên con đường làng trong ngày thu trong trẻo, với bầu trời xanh và những ước mơ tươi mới. Những kỷ niệm mùa thu luôn đẹp đẽ và đáng nhớ, như khi mẹ mang về những gói cốm làng Vòng thơm ngọt, như tình yêu mẹ dành cho tôi.
Mùa thu không chỉ đẹp mà còn gắn liền với những món quà đặc trưng, khiến người ta luôn nhớ về dù đi đâu. Là đĩa chả rươi của mẹ, món sấu chín giầm muối ớt của bố, hay chùm ổi chín thơm ngọt của bà. Đối với tôi, mùa thu luôn đặc biệt nhất, và khoảnh khắc giao mùa luôn được mong đợi nhất. Như nhà thơ Hữu Thỉnh đã viết:‘
‘ Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về.’’
10. Cảm nhận về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển mùa bài 13
Thời gian như một cỗ xe không ngừng chuyển động, ngày nối tiếp ngày, mùa lại tiếp mùa, từ xuân sang hạ, từ thu sang đông, mọi thứ đều dần thay đổi trên quê hương. Mỗi mùa đều mang đến những cảm xúc riêng biệt cho con người. Tuy nhiên, khoảnh khắc mà tôi cảm nhận sâu sắc nhất chính là khi mùa chuyển giao, đặc biệt là khi đất trời chuyển mình sang mùa hạ.
Sáng sớm, ánh nắng vàng ươm chiếu qua khung cửa, bầu trời trở nên xanh hơn, với những đám mây trắng bồng bềnh như những chiếc thuyền nhẹ nhàng trôi trên không. Không còn những cơn mưa xuân mờ mịt, thay vào đó là nắng và gió, và nhiệt độ cũng dần ấm lên. Tiếng chim hót lảnh lót đã nhường chỗ cho tiếng ve kêu râm ran, như một bản nhạc nhẹ nhàng làm xao xuyến lòng người.
Khi một cơn mưa rào đến rồi đi, không khí trở nên trong lành hơn, mùi đất ẩm ướt lan tỏa khắp nơi. Cầu vồng hiện lên, nắng lại trở nên rực rỡ. Mặt trời dậy sớm và lặn muộn hơn, ngày dài hơn và đêm ngắn lại. Như câu nói: “Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng”. Dòng sông xanh mát trong vắt, sắc vàng của mai cũng phai dần, còn những hoa súng dưới hồ lại tỏa ra sắc tím lãng mạn của mình.
Vào một sáng sớm, các học trò ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa phượng đỏ rực trên nền lá xanh, e ấp trong nắng sớm. Những nụ hoa như những nụ cười của thiếu nữ mới lớn, khẽ nghiêng mình nhìn qua khung cửa lớp học, thấy học trò chăm chú viết bài. Có một cô bé mơ mộng, nhìn ra ngoài lớp và thấy cánh hoa phượng đỏ, bật thốt lên: “Ôi, hoa phượng nở rồi”. Mùa hè đã đến rồi sao? Một mùa thi, một mùa chia tay lại đến gần. Cô bé cảm thấy hoang mang.
Mùa hè đến, con người dường như trở nên vội vã hơn, khi cái nắng gay gắt bắt đầu chiếm lĩnh không gian. Đây cũng là mùa của hoa phượng đỏ thắm, mùa của tuổi học trò. Các kỳ thi quan trọng đang đến gần, từ thi cấp 3 đến thi đại học. Khoảnh khắc giao mùa xuân – hạ là lúc học trò đứng trước những bước ngoặt lớn trong cuộc đời. Những dòng lưu bút, những lời hứa hẹn và động viên được trao nhau. Một cánh phượng đỏ được ép vào trang lưu bút, âm thầm kìm nén nỗi buồn chia ly đang dâng tràn.
Tôi nhớ lại kỷ niệm khi mùa hè đến gần. Khi mùa xuân chuyển sang hè, chúng tôi, những học trò cuối cấp trung học cơ sở, nhìn thấy hoa phượng đỏ nhuộm cả một khoảng trời, lòng cảm thấy buồn bã không tên. Chúng tôi sắp rời xa mái trường yêu quý, sắp chia tay để bước vào trường mới. Những dòng lưu bút được trao nhau, cả nhóm ôm nhau khóc nức nở, tiếng khóc hòa cùng tiếng ve râm ran, mùa hè như vậy bước vào lòng người, để lại nỗi hoảng hốt và lưu luyến không thể buông tay.
Ngược lại, những học trò không phải chuyển cấp, không thi đại học lại háo hức chờ đợi mùa hè với cơ hội vui chơi, du lịch và nghỉ ngơi cùng gia đình. Sinh viên đại học ở thành phố ồn ào mong mỏi trở về nhà sau một năm học tập xa quê. Dưới góc sân trường rụng đầy cánh hoa phượng, mùa hè chớm sang mang theo sự bối rối và cảm xúc dâng trào. Nhiều người háo hức tìm kiếm nơi nghỉ mát để tránh cái nóng của mùa hè.
Khoảnh khắc giao mùa là thời điểm tuyệt vời của thiên nhiên và đất trời. Khoảnh khắc đó đem đến cho con người những cung bậc cảm xúc đặc biệt, dù là vui hay buồn. Hãy dừng lại một chút, dùng mọi giác quan để cảm nhận vẻ đẹp của khoảnh khắc kỳ diệu này, và lưu giữ cho mình món quà của tạo hóa.
11. Cảm nhận về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển mùa bài 14
Trong suốt bốn mùa của năm, mỗi mùa đều mang đến cho tôi những cảm xúc đặc biệt, như những hương vị khó diễn tả của thời gian. Tuy nhiên, thiên nhiên và tâm hồn con người thường cảm nhận sự thay đổi của mùa không chỉ qua những mùa rõ rệt, mà cả qua những khoảnh khắc chuyển giao của các mùa. Những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đôi khi còn mang đến cho chúng ta cảm giác dễ chịu và háo hức hơn cả mùa dài.
Trong bốn mùa của năm, thời khắc chuyển giao giữa thu và đông là lúc tôi cảm nhận rõ nhất sự thay đổi. Đó là những khoảnh khắc nhẹ nhàng như chiếc lá cuối cùng của năm rơi vào khoảng không lơ lửng, làm xao xuyến tâm hồn nhạy cảm. Vào cuối thu, khi gió nhẹ chuyển thành hơi lạnh, bầu trời xanh dần thay bằng những đám mây xám, cảm giác như có gì đó đang chia ly. Đúng là chia ly, chia tay mùa thu để đón mùa đông, mùa cuối cùng của năm. Không còn không gian lãng mạn của lá đỏ và ánh chiều nhẹ nhàng, sự chuyển giao này làm người ta trưởng thành hơn, mang đến cảm xúc buồn nhưng cũng đầy niềm hạnh phúc.
Những chiều hoàng hôn lúc thu chuyển sang đông, người ta thường cảm thấy quyến luyến mùa thu, như cảm giác tiếc nuối trước sự kết thúc của một năm. Tuy vậy, dù có quyến luyến bao nhiêu, cũng phải chấp nhận mùa đông đến, bởi đó là sự chuẩn bị cho sự tàn phai của vạn vật và sự tái sinh vào mùa xuân. Mặc dù con người hiểu điều đó, vẫn không khỏi thấy buồn và lưu luyến. Cũng như quy luật bốn mùa, cuộc đời cũng có những mùa riêng, và mùa đông của cuộc đời là lúc chuẩn bị cho sự vĩnh biệt. Quả thực, sự lưu luyến trước sự kết thúc là điều khó tránh khỏi.
Người ta thường nói rằng chỉ những tâm hồn nhạy cảm mới cảm nhận được những khoảnh khắc mong manh. Thật vậy, khoảnh khắc chuyển giao từ thu sang đông không thể nắm bắt hay cảm nhận bằng giác quan thông thường. Tôi cảm nhận khoảnh khắc đó như một sợi chỉ trắng mỏng manh lẫn trong sương, tựa như một cảm giác huyền bí xuyên qua tâm hồn tôi khi tôi nhắm mắt lại. Dù ngắn ngủi nhưng lại để lại dư âm lâu dài và đậm đà. Cảm giác đó như một giấc mơ giữa ranh giới của mùa thu và đông, tuyệt vời và khó quên.
Khoảnh khắc chuyển mùa luôn mang đến sự mông lung, huyền diệu, và quyến rũ lòng người. Mặc dù mỗi mùa có sắc thái riêng, nhưng khi chúng giao thoa, tạo nên một tổng thể cảm xúc độc đáo, làm say đắm lòng người.
12. Cảm nhận về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển mùa bài 15
Những cơn dông cuối cùng của mùa hè đã dần tắt lặng, nhường chỗ cho những ngày nắng dịu nhẹ hơn. Những chùm hoa phượng cuối mùa đã rơi rụng như những cánh thư hồng bay theo gió, gửi đến người thương. Bản hòa tấu của ve sầu, đã vang lên những nốt cuối cùng trước khi tạm biệt.
Mùa thu đã đến, nhẹ nhàng như những bước chân của sương khói. Mơ hồ nhưng rõ ràng, trong sáng mà cũng đầy mơ màng. Thu đến với sự dịu dàng, bâng khuâng như chờ đợi điều gì. Bầu trời xanh ngắt, trong suốt đến lạ thường:
Long lanh đáy nước
Thành xây khói biếc, non phơi bóng vàng.
Những sợi mây như dải lụa trắng bay lượn, chơi đùa cùng gió. Gió nhẹ nhàng, chỉ đủ để làm rung rinh cành trúc hoặc hé mở những cánh hoa còn e ấp. Trong hơi gió đã có cái rét “chớm lạnh” - cái rét dễ chịu của mùa thu, thấm vào lòng người nỗi niềm thương nhớ. Mùa hè đã nhường lại màu xanh của lá, để mùa thu khoác lên bầu trời chiếc “áo mơ phai dệt lá vàng”. Những cây bàng với lá đỏ sậm bắt đầu rụng lả tả, báo hiệu mùa khai giảng đã đến. Sương sớm đọng trên ngọn cỏ, cánh hoa như những viên ngọc lấp lánh, còn sương chiều giăng giăng mờ ảo như tấm voan trắng trên mái tóc xanh của thiên nhiên. Những cây sấu già rụng quả chín lộp độp xuống đường, và các cô gái làng Vòng mặc áo tứ thân, chít khăn mỏ quạ, gánh cốm thơm từ đồng quê mang đến mùa thu của đất nước.
Mùa thu cũng là mùa tựu trường, mùa khai giảng, cổng trường mở rộng chào đón học sinh. Cặp sách mới, vở mới, quần áo mới và khăn quàng đỏ thắm. Tiếng trống khai giảng vang lên, cờ đỏ sao vàng phấp phới trong gió thu. Những thầy cô giáo, từ bao năm qua, mùa thu đến lại mở lòng đón những thế hệ học sinh mới.
Mùa thu cũng là thời điểm “chạm ngõ” của nhiều gia đình, đôi lứa yêu nhau. Thiên nhiên đã ban tặng mùa chuối tiêu trứng cuốc vàng thơm, hồng trứng đỏ mọng và những gói cốm xanh bọc lá sen Hồ Tây, gửi đến người yêu hoặc bày trên bàn tiệc cưới...
Mùa thu còn gắn liền với cách mạng. Mùa thu Cách mạng tháng Tám đã làm nên một cuộc đổi đời cho dân tộc, mùa thu Quốc khánh, Bác Hồ đọc Tuyên ngôn Độc lập khai sinh nước Việt Nam mới:
Trời bỗng xanh hơn, nắng chói loà
Ta nhìn lên Bác, Bác nhìn ta
Bốn phương chắc cũng nhìn ta đó
Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa!
(Tố Hữu - Theo chân Bác)
Và mùa thu, 24 năm sau, Người Cha già dân tộc đã ra đi trong nỗi thương nhớ khôn nguôi và lòng biết ơn sâu sắc của nhân dân ta.
Mùa thu - mùa của thiên nhiên, của đất trời, của lòng người, của dân tộc, của cách mạng, của Bác Hồ. Bao nhiêu ý nghĩa, cái đẹp đã dồn lại trong mùa thu, làm sao có thể quên khi nó đã thấm sâu vào lòng dân tộc và đọng lại trong mỗi trái tim người Việt?
13. Cảm nhận về thiên nhiên và đời sống con người trong thời khắc chuyển mùa bài 16
Mỗi khi mùa xuân nhường chỗ cho mùa hè, ký ức về trường lớp và bạn bè lại trỗi dậy trong tôi. Dù đã trải qua bao mùa hè và không ít lần chia tay những người thân yêu, nhưng khi những cánh phượng đỏ bắt đầu nở, và hoa bằng lăng tím rực rỡ trên bầu trời, lòng tôi lại cảm thấy bâng khuâng trước khoảnh khắc chuyển giao của mùa hè.
Những ngày tháng tư bắt đầu bằng ánh nắng gay gắt và chói chang. Người ta thường đùa rằng Sài Gòn chỉ có hai mùa: mùa nắng và mùa nắng hơn. Tuy nhiên, cái nắng tháng tư và mùa hè lại có sự khác biệt rõ rệt. Nó oi ả, nồng nặc như cuốn đi tất cả bụi bặm của thế gian. Chúng tôi, những đứa trẻ lớn lên ở thành phố, chỉ biết đến tiếng ve qua những câu chuyện và bài hát, vì thế đôi khi cảm thấy ghen tị với những bạn sống ở thôn quê. Mùa hè của chúng tôi, hay đúng hơn là cả bốn mùa, chỉ có tiếng còi xe vội vã ngoài phố.
Dẫu vậy, mùa hè vẫn thật đẹp với những sắc hoa rực rỡ. Màu đỏ của hoa phượng sân trường mới hôm qua còn lác đác, giờ đã cháy rực một góc trời. Lúc đó, tôi lại được nghe những tâm sự buồn của các anh chị lớp cuối, họ hát về một mùa hoa học trò, hát về một mùa hoa vĩnh cửu. “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phương/ Em chở mùa hè của tôi đi đâu…” tưởng chừng như đã rất xa, nhưng trong khoảnh khắc này, nó lại trở nên gần gũi và thân thương hơn bao giờ hết. Tôi thường bâng khuâng tự hỏi: Có phải mùa hè, mùa của những cuộc chia tay và của thanh xuân khép lại, khiến mọi người đều trở nên vội vã hơn? Màu hoa bằng lăng cũng mang một nỗi buồn không kém. Nó đã được viết quá nhiều, từ thơ đến nhạc, hay đến nỗi tôi không dám cầm bút vì sự vụng về của mình. Tôi chỉ dám cảm nhận mùa hè bằng tất cả các giác quan. Ánh nắng rực rỡ và chói chang, cũng giống như tuổi trẻ của mỗi người. Sự oi nồng của mọi mùi hương trong không gian, mùi hoa, mùi nắng… Tiếng khóc sụt sùi của học trò lúc chia tay, tiếng rao khản đặc của những cô bán hàng rong trên phố, tiếng chuông điểm những bài kiểm tra cuối cùng trong năm… dần trở thành những ký ức đẹp đẽ trong tôi.
Mùa hè với thiên nhiên là nắng giòn tan và màu hoa rực rỡ, nhưng với con người lại là một nỗi ám ảnh. Những đứa trẻ trước khi tận hưởng kỳ nghỉ dài phải đau lòng nói lời tạm biệt trường lớp, phấn trắng và bảng đen… Người lao động phải vất vả hơn trong cuộc sống mưu sinh. Nhìn những tấm lưng gầy phơi dưới nắng, lòng tôi xốn xang không tả nổi. Những cụ ông cụ bà bán vé số với ánh mắt mệt mỏi, vội vàng lau mồ hôi để đi xa hơn, bán được nhiều hơn. Tuy nhiên, mùa hè cũng là cơ hội để các hàng nước tỏa sáng. Những quán vỉa hè đông khách hơn, mọi người tụ tập dưới những tán cây, tránh nắng và trò chuyện đủ thứ. Các chú xe ôm, dù ít khách, cũng tham gia vào không khí vui vẻ, tạo nên một đặc sản độc nhất vô nhị của thành phố Sài Gòn.
Các công viên nước là điểm đến không thể thiếu mỗi mùa hè. Ai cũng muốn trốn tránh cái nắng gay gắt này. Dù chỉ mới là những ngày đầu của mùa hè, thời tiết đã trở nên “khó chịu” vô cùng. Từ người trẻ đến người trưởng thành, ai cũng xem công viên nước như một người bạn thân thiết. Họ đến một mình, với người yêu, bè bạn, hoặc dắt cả thú cưng theo. Có thể nói, công viên nước là thiên đường nghỉ dưỡng cho những ai không muốn rời xa thành phố mỗi mùa hè!
Mùa hè đối với gia đình tôi có nhiều ý nghĩa. Đây là dịp thứ hai trong năm (sau Tết) khi cả gia đình tụ họp và chia sẻ những câu chuyện. Dì tôi ở Hà Nội thường kể về những ngày giao mùa từ xuân sang hè ở miền Bắc. Dì tả những cây thay lá, sắc đỏ vàng khoác áo mới cho các con đường. Đi dạo trên phố Phan Đình Phùng, Thanh Niên, Hồ Hoàn Kiếm… như bước vào một khu vườn cổ tích đầy mộng mơ. Giống như Sài Gòn, tiết giao mùa đôi khi được đánh dấu bằng những cơn mưa bất chợt. Những bông hoa sưa trắng tinh khôi điểm xuyến trên nền trời vàng nắng. Thì ra, ở khắp nơi trên mảnh đất Việt Nam yêu dấu, khoảnh khắc giao mùa đều đẹp đẽ và tuyệt vời đến vậy. Vạn vật như có tiếng nói riêng, âm thầm nhưng tinh tế. Con người cũng âm thầm cảm nhận sự chuyển giao đó, lòng bồi hồi trước sự thay đổi mong manh. Có thể yêu hơn, có thể bực hơn, có thể vui hay buồn trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Từ xuân sang hè, tôi cảm nhận sự chuyển biến từ thiên nhiên đến tâm hồn mình. Gương mặt của cô bạn thân đến đón đi học đẫm mồ hôi, nhưng cũng vì thế mà rạng rỡ hơn biết bao!
Khoảnh khắc giao mùa cũng là lúc mẹ tôi thường nói: “Hè đến rồi, chắc bố tụi bây sẽ vất vả lắm đây!” Quả thực, công việc làm công trình thật khó chịu với thời tiết thất thường của tháng tư, tháng năm, tháng sáu. Nhưng biết làm sao hơn! Mẹ tôi lại hồ hởi đem chăn bông và màn cửa ra giặt, như muốn tận dụng những tia nắng đầu tiên để “ướp hương” cho gia đình.
Những giây phút đầu tiên của mùa hè là lúc tâm hồn tôi trở nên nhạy cảm nhất. Cảm nhận từng chi tiết của thiên nhiên và con người, tôi nhận thấy cuộc sống đầy màu sắc và cung bậc cảm xúc. Thật diệu kỳ, Thượng Đế ban tặng cho chúng ta nhiều cơ hội để cảm nhận cuộc sống và quan trọng là chúng ta phải tinh tế để thưởng thức. Cũng giống như Xuân Diệu – nhà thơ luôn lắng nghe tâm hồn mình để giật mình trước mỗi sự đổi thay, giật mình khi thấy quả sấu non trên cao: “Ôi từ không đến có - Xảy ra như thế nào”?
14. Những cảm nhận về thiên nhiên và cuộc sống con người trong khoảnh khắc chuyển mùa bài 1
“Bất chợt nhận ra hương ổi
Nhẹ nhàng phả vào trong gió se se
Sương lãng đãng qua ngõ nhỏ
Như thể thu đã đến”
Mùa hè đang dần qua, mùa thu mới sắp đến. Trong khoảnh khắc giao mùa này, thiên nhiên có những biến chuyển nhẹ nhàng và tinh tế. Cuộc sống con người cũng có những thay đổi tinh vi không kém.
Sáng sớm thức dậy, tôi nhìn thấy bầu trời xanh cao và rộng. Những đám mây trắng nhẹ nhàng bay cùng gió thu se lạnh: “Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt” (Thu điếu, Nguyễn Khuyến). Không khí mát mẻ của mùa thu đang dần thay thế cái oi ả, nóng nực của mùa hè vừa qua. Khi chiều xuống, dạo bước trên con phố đông đúc, tôi nhận ra tiếng ve đã ngừng hẳn, nhường chỗ cho một bản nhạc du dương vang vọng khắp phố phường: “Hà Nội mùa thu! Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu”. Nắng hè chói chang đã biến mất, chỉ còn lại những tia nắng thu nhạt nhòa. Làn gió heo may se lạnh hòa quyện với hương hoa sữa nồng nàn, tạo nên một cảm giác bồi hồi xao xuyến. Đêm đến, trời hơi se lạnh, khiến người ta bất giác rùng mình. Những chiếc lá xanh bắt đầu ngả màu vàng, thỉnh thoảng gió thổi khiến lá rơi xuống lòng đường.
Trong ao, những bông sen trắng và hồng đang dần tàn úa, trong khi những bông hoa cúc trong vườn lại nở rộ hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc này, lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác bồi hồi. Tôi nhớ hồi còn nhỏ, vì công việc bận rộn, bố mẹ tôi gửi tôi về quê với bà một thời gian. Nhà bà có một vườn hoa cúc. Mỗi khi thu đến, hoa cúc nở rộ phủ kín cả khu vườn. Mỗi sáng, tôi dậy sớm cùng bà ra vườn tưới nước, chăm sóc hoa cúc. Những bông cúc lớn nhanh, khu vườn ngập tràn sắc vàng. Bà thường pha trà từ những bông cúc khô màu trắng ngà cho tôi uống. Đến bây giờ, tôi vẫn không quên được hương thơm nhẹ nhàng từ những cốc trà hoa cúc bà pha.
Mùa thu không tràn đầy sức sống như mùa xuân, không sôi động như những ngày đầu hè, cũng không lạnh lùng như những ngày chớm đông. Mùa thu mang một vẻ đẹp riêng biệt, dịu dàng và duyên dáng như một cô gái yêu kiều bước vào tuổi trưởng thành. Khoảnh khắc thu đến thật tuyệt vời, và trong những giây phút này, tôi nhận thấy không chỉ thiên nhiên thay đổi mà cả thế giới nội tâm của con người cũng có những biến chuyển mới. Thu về, mang đến chút nhớ nhung xao xuyến. Đó là làn sương hạ lững lờ trước ngõ nhà ai, nửa muốn đi nửa muốn ở: “Sương chùng chình qua ngõ” (Hữu Thỉnh). Thu cũng mang đến cảm giác háo hức chờ mong, mong chờ ngày tựu trường, được gặp lại bạn bè và thầy cô. Đồng thời, thu về cũng mang theo những nỗi lo toan, như mái tóc cha đang bạc dần, và vầng trán mẹ ngày một nhiều nếp nhăn vì lo cho con cái bước vào năm học mới.
Khi mùa hè chuyển sang thu, thiên nhiên dường như “trở mình” một cách duyên dáng. Tâm hồn con người cũng như được “lột xác” nhẹ nhàng. Tôi mong mùa thu đến thật nhanh:
'Thu đến đây! Giờ mới nói sao đây?
Chỉ có buồn giận ngăn cách giữa chừng
Tìm trong những cánh hoa đã rụng
Tôi kiếm chút sắc tàn trong đó!'
15. Những cảm nhận về thiên nhiên và đời sống con người trong khoảnh khắc giao mùa bài 2
Sáng sớm, nhìn qua khung cửa sổ, bầu trời, gió và những hàng phượng già bên góc phố dường như khác lạ. Thái độ vui vẻ lạ thường của những người qua đường khiến tôi cảm thấy một cảm giác mới mẻ. Cơn gió miên man từ khung cửa mang đến cho tôi cảm giác không phải của ngày hôm qua, khi mà gió còn oi nồng và nóng bức. Đây chính là thời khắc chuyển mùa từ hè sang thu.
Tiết trời có vẻ đã bắt đầu chuyển từ cuối tháng sáu. Cái oi bức của mùa hè nhường chỗ cho bầu trời trong xanh, lộng gió thu. Những cây phượng già rụng lá, phủ đỏ con đường. Từng tia nắng ấm đã nhuộm vàng hàng cây và nền gạch, tạo nên cảnh sắc thu đẹp như trong thơ ca. Cảm giác mát mẻ của mùa thu bắt đầu lan tỏa vào tâm hồn tôi, xua tan cái nóng bức của mùa hè. Thu đến, nhưng dư âm của mùa hè vẫn còn vương. Những đám mây trắng như vẫn còn giữ màu nắng hè, và màu hoa cúc nở rộ hòa quyện với khung cảnh thơ mộng.
Trên các tán cây, tiếng chim ríu rít hòa cùng sự râm ran của đàn ve sầu. Tôi cảm thấy không gian xung quanh rộng lớn hơn, bao la hơn. Nhìn lên bầu trời, đàn chim bay về phương xa như hiện diện ngay trước mắt tôi. Bất chợt, bài thơ của thi sĩ Hữu Thỉnh về thời khắc giao mùa vang lên trong tâm trí tôi:
“Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu”.
Đọc bài thơ, tôi chưa cảm nhận rõ, nhưng khi đứng trước thời khắc giao mùa thực sự, tâm hồn tôi lại bâng khuâng xao xuyến.
Mùa hè dần qua, thu đến thay thế. Những cơn mưa lớn giảm dần, nhường chỗ cho mưa thu mát mẻ và trong lành. Dòng sông ngoài xa không còn sục sôi như những ngày lũ hè, mà trở nên hiền hòa và êm dịu. Trên đường, mọi người đều cười nói vui vẻ, như nhận ra sự dễ chịu của thời khắc giao mùa. Tiếng cười nói, tiếng chim ríu rít, tiếng ve râm ran, tiếng lá khô xào xạc và gió khe khẽ tạo nên âm thanh quen thuộc nhưng mang cảm giác man mác, khó tả.
Đi qua con đường quen thuộc, khung cảnh giao mùa vẫn tuyệt đẹp, xứng đáng với những vần thơ của Hữu Thỉnh. Về nhà, cảm giác man mác vẫn còn vương lại. Cơn gió thu nhẹ nhàng “lạc bước” vào phòng qua khung cửa sổ. Thật dễ chịu! Tôi chợt nhận ra: Tôi yêu thời khắc giao mùa từ hè sang thu.
16. Những cảm nhận về thiên nhiên và cuộc sống của con người trong thời điểm giao mùa bài 3
Khi còn nhỏ, tôi luôn háo hức chờ đón năm mới. Nhưng một ngày nọ, tôi nhận ra mái tóc của cha đã điểm vài sợi bạc. Từ đó, tôi hiểu rằng thời gian không chỉ được đo bằng năm tháng. Tôi bắt đầu chú ý đến từng tháng, từng mùa. Khoảnh khắc giao mùa trở thành một mốc thời gian đáng nhớ trong tôi. Tôi yêu thích những lúc trời đất chuyển mùa, đặc biệt là khi mùa hạ nhường chỗ cho mùa thu mát mẻ.
Những hạt mưa xuân rơi nhẹ, những chồi non trên cành cây hay những cơn mưa ào ạt, xối xả báo hiệu mùa hè... Tất cả những biến đổi kỳ diệu của thiên nhiên khiến lòng tôi xao xuyến. Và đặc biệt, thời khắc giao mùa giữa hạ và thu luôn làm tôi cảm thấy hồi hộp lạ lùng. Có lẽ vì tôi yêu mùa thu nhất trong năm, tôi đợi thu về như đợi một người bạn lâu ngày trở lại...
Khi thu đến, bầu trời bỗng trở nên trong hơn, cao và xanh hơn. Cái nắng gắt của mùa hè đã dịu bớt nhiều. Bên kia, vài đốm lửa đỏ của hoa phượng nổi bật giữa nền lá xanh sẫm. Có lẽ phượng đã tích lũy bao nhiêu gió, nắng, mưa của mùa hè để tạo nên những bông phượng rực đỏ cuối mùa, chào tạm biệt mùa hè và đón thu sang. Dọc các con phố, sắc tím của bằng lăng cũng đã nhạt dần. Con sông trước nhà không còn cuộn lên đỏ ngầu. Dòng sông giờ trở nên dịu dàng, e ấp như thiếu nữ tuổi mười lăm. Mọi thứ xung quanh ngôi nhà quen thuộc như bao trùm một không khí êm đềm, mát mẻ, mềm mại, khiến tôi mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy bâng khuâng.
Vừa mới đây, mọi người còn ngại ra đường vì nắng gắt, mưa bất chợt và sấm chớp, nhưng hôm nay tôi lại thèm được thong dong đạp xe dưới những hàng cây xanh mát. Tôi thấy những đứa trẻ ngồi sau mẹ vui vẻ, hân hoan. Thì ra, bé đang được mẹ đưa đi chuẩn bị cho năm học mới. Ôi! Ngày đầu tiên tôi đi học đã trôi qua cả chục năm. Thời gian thấm thoắt trôi nhanh quá! Đắm chìm trong ký ức, tôi cảm nhận được hương hoa sữa thoang thoảng chưa kịp nồng, chỉ đủ gợi lên những dư vị nhẹ nhàng.
Khi thu đến, dường như mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhịp sống chậm lại, không còn quá ồn ào và vội vã. Các công sở, trường học sau giờ làm việc trở nên yên ắng, trầm tư. Những bến đò, bờ sông vào buổi chiều cũng bắt đầu vắng vẻ. Trời hơi se lạnh. Có lẽ vì vậy mà mọi người chỉ mong sớm quây quần bên bữa cơm chiều ấm cúng. Một khoảnh khắc bâng khuâng, tôi nhớ lời cha: thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, cuộc sống có thêm những ngã rẽ, hãy tìm kiếm hạnh phúc cho mình. Tôi vẫn tự hỏi “Thế nào là hạnh phúc?”. Chợt tôi nhìn sang bên kia phố, một cụ bà dừng xe lăn, lấy chiếc ghế nhỏ và ngồi bên cạnh. Ông cụ nghiêng đầu về phía bà. Bà mở cuốn sách dày màu nâu xỉn, đọc chậm rãi và ông cụ nhắm mắt lắng nghe. Tôi bỗng hiểu ra hạnh phúc. Đó là khi ta được bình yên bên những người yêu thương. Hạnh phúc giản dị và bình yên như thế.
Khi trời đất chuyển mùa, lòng ta cũng dâng trào bao cảm xúc. Ta nhớ nhung, tiếc nuối, ta vui tươi, hào hứng... Ta cảm nhận mình ngày càng trưởng thành, và biết mình phải sống sao cho có ý nghĩa hơn với từng bước đi của thời gian.