1. Bài văn tự sự số 4 về 'Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành'
Bạn đã bao giờ tự hỏi liệu mình đã thực sự trưởng thành? Đối với tôi, điều đó đã trở thành sự thật. Tôi nhận ra mình đã trưởng thành.
Tuổi thơ của tôi thật êm đềm và hạnh phúc, không đầy đủ vật chất nhưng tràn ngập tình yêu thương từ ba mẹ. Tôi chưa bao giờ phải chịu đựng khó khăn, vì luôn có sự chăm sóc, bảo vệ từ ba mẹ. Dần dần, tôi lớn lên và ba mẹ ngày càng già đi. Tôi đã khiến mẹ khóc vì sự hỗn láo của mình mà không nhận ra rằng những giọt nước mắt đó là vì tôi và những sai lầm của mình. Những giọt nước mắt ấy có thể làm mẹ già thêm, và có thể, nó sẽ đưa tôi đến gần ngày xa mẹ hơn. Tôi cũng đã làm ba tức giận đến mức không thể kiềm chế, ba đã mắng tôi và thậm chí đánh tôi, nhưng trong lòng ba chỉ muốn tôi trưởng thành. Tôi từng ước mình lớn nhanh để có thể sống riêng, tự do, không phải nghe lời răn dạy của ba mẹ.
Quả thật, tôi đã từng nghĩ như vậy, một suy nghĩ thật sai lầm và thiếu cảm ơn. Ngồi một mình trong phòng, tôi nghĩ rằng chỉ vài chục năm nữa, khi tôi trưởng thành, ước mơ lớn nhất của tôi là được trở lại thời gian đã làm ba mẹ buồn để sửa chữa và làm cho ba mẹ vui. Tôi sẽ khao khát được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, lắng nghe lời chỉ bảo của ba. Điều đó có thể trở thành một kỷ niệm vì lúc đó, ba mẹ có thể chỉ còn là kí ức. Tôi chưa từng nghĩ đến điều này trước đây, vì tôi đã trưởng thành.
Tôi đã trưởng thành nhờ vào những lời dạy bảo của ba mẹ. Tôi đã biết cảm nhận nỗi đau khi ba mẹ vất vả nuôi tôi, và nỗi đau tinh thần khi nghe những lời hỗn láo từ tôi. Tôi trưởng thành vì tôi đã biết tự nhận lỗi thay vì đổ lỗi cho người khác. Tôi trưởng thành khi biết yêu thương, chia sẻ, và giúp đỡ người khác thay vì chỉ nhận sự quan tâm từ họ. Tôi biết vui khi người khác vui, buồn khi họ buồn, cảm thấy căm phẫn trước bất công và rơi nước mắt trước nỗi đau của cuộc đời.
Tôi đã trưởng thành cả về tinh thần. Tôi sẽ luôn trân trọng những hạnh phúc như món quà quý giá từ cuộc sống. Thời gian trôi qua đã trở nên quý báu như viên kim cương, và giá trị của nó phụ thuộc vào tôi.
Chỉ vài năm nữa, tôi sẽ bước vào cuộc sống của chính mình, không còn sự che chở của ba mẹ. Tôi sẽ tự mình khám phá con đường riêng và nắm lấy chìa khóa mở cánh cửa tương lai và ước mơ của mình.

2. Bài văn tự sự về chủ đề 'Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành' số 5
Thời gian trôi qua, mỗi ngày tôi lại cảm nhận sự thay đổi trong bản thân. Trước khi đi ngủ, tôi thường nghĩ: “Sáng mai, khi nhìn vào gương, liệu tôi có thấy điều gì khác biệt về ngoại hình, vóc dáng, cân nặng, suy nghĩ và hành động của mình?” Và cứ như vậy, tôi đã trưởng thành.
Quả đúng như vậy, ai cũng muốn mình ngày càng trưởng thành và chững chạc hơn. Tôi cũng không ngoại lệ, từ khi còn nhỏ, ba mẹ luôn bế bồng và chăm sóc tôi tận tình như bảo vật quý giá. Tôi nhớ lúc tôi một tuổi, bị sốt cao, ba mẹ không ngừng lo lắng và chăm sóc tôi. Giờ đây, khi tôi ốm, tôi phải tự chăm sóc bản thân. Khi tôi lên sáu, bước vào lớp một, tôi cảm thấy bỡ ngỡ và lo sợ. Mẹ phải buông tay, để tôi một mình trong lớp, và tôi đã khóc, nhưng sau đó tôi đã quen với các bạn và không còn khóc mỗi khi vào lớp đầu năm học.
Nhìn lại, tôi thấy mình từng rất trẻ con và hồn nhiên. Không chỉ ngoại hình, mà cả tính cách của tôi cũng đã thay đổi nhiều. Tôi trở nên cẩn trọng và lịch sự hơn trong lời nói, thái độ và cử chỉ cũng bớt cộc cằn và nóng nảy. Tôi không còn hay giận dỗi và hờn giận như trước. Vóc dáng tôi cao ráo hơn, ăn mặc gọn gàng và điệu đà hơn. Khi thầy cô giảng bài, tôi cảm thấy dễ dàng tiếp thu hơn trước, thay vì ngủ gật như trước đây. Những kỉ niệm về việc ăn nhiều đến mức tức bụng và bị mẹ la mắng làm tôi nhận ra mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Qua những kỉ niệm và sự trưởng thành của mình, tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng cần phải cố gắng học tập thật tốt để góp phần xây dựng một tương lai tươi đẹp và vững mạnh cho đất nước.

3. Bài văn tự sự về chủ đề 'Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành' số 6
Quá trình trưởng thành của con người là một điều kỳ diệu và đầy thú vị. Chúng ta không chỉ lớn lên về mặt thể chất mà còn cả trong suy nghĩ. Tôi cũng cảm nhận được sự trưởng thành của mình từng ngày.
Tôi tên Ngân, năm nay tôi mười bốn tuổi. Vào năm tới, tôi sẽ phải từ bỏ chiếc khăn quàng đỏ và gia nhập Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Nghĩ về điều đó khiến tôi rất hào hứng. Cảm giác trưởng thành từng ngày là điều rất đặc biệt. Khi tôi vào lớp một, tôi là đứa trẻ lùn nhất lớp. Dù bố mẹ đã cho tôi uống sữa và phô mai để cải thiện chiều cao, nhưng kết quả không nhiều. Lúc đó, tôi rất ngây thơ, nói cười suốt ngày mà không nghĩ nhiều về cảm xúc. Tôi nhớ mình thường hỏi rất nhiều câu hỏi vớ vẩn và có phần nhút nhát. Khi lên lớp hai và ba, tôi đã có chút thay đổi về chiều cao và suy nghĩ nhưng vẫn còn nhiều điều trẻ con.
Đến lớp bốn và năm, tôi đã bắt đầu biết quan tâm và chia sẻ nhiều hơn với bạn bè và gia đình. Sau năm năm học tiểu học, tôi bước vào cấp trung học cơ sở, một bước ngoặt lớn trong cuộc đời tôi. Tôi cao lớn hơn, khỏe mạnh hơn, không còn cần nhờ người lấy đồ trên cao hay uống sữa nhiều nữa. Tôi đã tự mở nút chai và khiêng cả chồng sách. Tôi chủ động hơn trong học tập, mạnh dạn hơn và biết sử dụng từ ngữ để lập luận. Tôi hiểu hơn về giá trị của đồng tiền và biết cách tiết kiệm để mua tư liệu học tập. Hiện tại, ở lớp tám, tôi chú trọng nhiều hơn vào việc học, không còn e ngại môn học giới tính và hiểu được quy luật cuộc sống. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành cả về thể chất lẫn tâm hồn.
Tôi nhận thấy mình đã thực sự trưởng thành và sẽ tiếp tục phấn đấu học tập tốt để xứng đáng là con ngoan, trò giỏi và cháu ngoan của Bác Hồ kính yêu.

4. Bài văn tự sự về chủ đề 'Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành' số 7
Thời gian trôi qua như một cỗ xe vô hình, và mỗi sáng thức dậy, tôi nhận ra sự trưởng thành đang đến gần hơn bao giờ hết. Những thay đổi dần hiện ra như những thước phim về sự trưởng thành của tôi, và tôi cảm thấy mình đã thật sự khôn lớn.
Tôi đứng trước gương, ngắm nhìn hình ảnh của chính mình. Khuôn mặt ngây thơ ngày xưa giờ đã trở nên thanh thoát và có đường nét rõ ràng. Cô bé nhút nhát ngày nào giờ đã cao ngang vai bố, cao hơn cả mẹ. Giọng nói của tôi giờ trong trẻo và nữ tính hơn, tôi có thể hát vang những bài hát yêu thích mà không còn cảm giác ngại ngùng như trước.
Điều đặc biệt là sự trưởng thành của tôi không chỉ thể hiện ở ngoại hình mà còn ở suy nghĩ và hành động. Tính bốc đồng trẻ con đã dần nhường chỗ cho sự chín chắn. Trước khi làm bất kỳ việc gì, tôi đã biết cân nhắc và suy nghĩ kỹ lưỡng. Tôi cảm thấy có trách nhiệm hơn và chủ động hơn trong cuộc sống. Những việc nhỏ như quét nhà hay đổ rác, trước kia mẹ phải nhắc nhở, giờ tôi tự giác làm. Tôi đã học cách nấu những món ăn đơn giản và tự giặt quần áo của mình. Mỗi sáng, khi gà gáy, tôi tự thức dậy và tập thể dục mà không cần mẹ gọi dậy.
Trong học tập, tôi cũng có sự thay đổi tích cực. Trước đây, tôi thường bỏ qua bài tập khi mệt mỏi, nhưng giờ tôi chăm chỉ làm bài và chuẩn bị bài vở một cách có trách nhiệm. Tôi không cần thầy cô hay bố mẹ nhắc nhở, vẫn tập trung học tốt.
Mốc quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành của tôi là khi tôi biết quan tâm và yêu thương mọi người hơn. Tôi không còn đòi hỏi những món đồ chơi hay quần áo mới như trước, mà hiểu và trân trọng sự vất vả của bố mẹ. Tôi đã biết nhường nhịn em gái và cảm thấy vui khi thấy em hạnh phúc. Những thay đổi này khiến bố mẹ yên tâm hơn khi để hai chị em ở nhà.
Trưởng thành cũng đồng nghĩa với việc nhìn nhận lỗi lầm của mình và học hỏi từ những sai lầm đó. Tôi đã đặt ra những hoài bão và ước mơ về tương lai, mong muốn trở thành phóng viên, ghi lại những câu chuyện của cuộc đời. Tôi tin rằng với nỗ lực không ngừng, thành công sẽ đến với tôi.
Tôi nhìn lại mình trong gương và mỉm cười hài lòng với sự trưởng thành hiện tại. Dù mọi thứ đã thay đổi, tôi vẫn là chính tôi. Tôi thấy mình đã khôn lớn và vui vẻ vì điều đó.

5. Bài văn tự sự về chủ đề 'Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành' số 8
Ai trong chúng ta cũng sẽ đến lúc trưởng thành. Sự khôn lớn được định nghĩa như thế nào? Khi bạn cảm thấy mình trưởng thành? Khi bạn giúp đỡ bố mẹ, tự làm việc gì đó, hay khi bạn cao hơn một cái đầu? Đối với tôi, sự trưởng thành đến từng ngày, và đặc biệt là khi tôi có thể chăm sóc mẹ.
Từ khi tôi ra đời, tôi luôn được bảo bọc trong tình yêu của bố mẹ. Họ lo lắng cho từng bữa ăn, giấc ngủ của tôi. Trong tình yêu thương đó, tôi trưởng thành dần. Và giờ, tôi đã đến ngày có thể chăm sóc mẹ.
Vào nửa đêm, tôi cảm thấy cơ thể nóng ran, và nhận ra hai tay mẹ đang ôm tôi. Mẹ không tỉnh dậy dù tôi lay nhẹ. Lo lắng, tôi sờ trán mẹ và thấy nóng hổi, nhận ra mẹ bị sốt cao sau khi đi mưa. Bố đang làm việc xa, chỉ có hai mẹ con ở nhà.
Tôi nhớ những lần mẹ chăm sóc tôi khi ốm, mẹ luôn đổi khăn mát để hạ sốt cho tôi. Giờ tôi tự mình làm điều đó cho mẹ. Tôi lấy khăn và chậu nước mát, vụng về đắp lên trán mẹ, liên tục thay nước cho đến khi nhiệt độ giảm. Mặc dù mẹ không tỉnh dậy, tôi cũng cảm nhận được mẹ đang mệt mỏi.
Vào sáng sớm, tôi chạy xuống bếp, học cách nấu cháo hành từ nồi cơm điện, vo gạo, thái hành, nấu cháo. Cháo chín, tôi múc ra bát và ra ngoài mua thuốc cho mẹ. Cô bán thuốc khen ngợi tôi biết lo lắng và chăm sóc mẹ. Tôi cảm thấy vui nhưng vội vã trở về nhà.
Về nhà, mẹ đã ngồi dậy và ăn cháo. Mẹ mỉm cười, khen tôi đã chăm sóc mẹ chu đáo và bảo tôi gọi điện cho bố. Nhìn mẹ vui vẻ và hạnh phúc, tôi cảm nhận được sự trưởng thành của mình. Tôi đã biết chăm sóc mẹ, nấu cháo và làm mẹ mỉm cười. Có lẽ tôi đã thật sự trưởng thành.

6. Bài văn tự sự về chủ đề 'Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành' số 9
Thời gian trôi qua không chỉ nuôi dưỡng tâm hồn mà còn giúp con người trưởng thành về cả thể chất lẫn tinh thần, mở ra những ước mơ và hy vọng cho tương lai. Giống như bao người khác, dòng chảy của thời gian đã mang đến cho tôi sự trưởng thành, và một ngày tôi bỗng nhận ra: 'Tôi đã trưởng thành'.
Giờ đây, tôi không còn là cô bé hay mè nheo và làm nũng như trước. Tôi đã lớn lên theo thời gian. Nhớ ngày xưa, tôi còn là đứa trẻ nhút nhát, chỉ biết theo mẹ từng bước, mà giờ đây, tôi đã trở thành một học sinh Trung học cơ sở. Tôi có thể tự làm nhiều việc như nấu cơm, phơi đồ, giặt quần áo, và giúp đỡ ba mẹ trong các công việc nhà. Ngày xưa, tôi luôn mong muốn hỗ trợ ba mẹ, và bây giờ, tôi nhận thấy mình đã trưởng thành, khiến ba mẹ an lòng.
Không chỉ trưởng thành về ngoại hình, mà suy nghĩ của tôi cũng thay đổi. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học tập mà không nghĩ xa hơn. Ngay cả việc chọn trường cấp hai, tôi cũng để bố mẹ quyết định. Trước đây, tôi phụ thuộc hoàn toàn vào bố mẹ, nhưng giờ đây tôi đã học cách tự chăm sóc bản thân. Tôi biết xem lại kết quả học tập của mình sau mỗi học kỳ, so sánh với bạn bè và tìm cách cải thiện. Trong một tập thể coi trọng thi đua, tôi đã học hỏi nhiều từ bạn bè. Tôi hiểu rằng không ai hiểu rõ nhu cầu của mình hơn chính bản thân mình. Tôi đã có ý kiến và suy nghĩ riêng, và tôi học cách sống hòa hợp với người khác, biết nhường nhịn và chấp nhận quan điểm của người khác. Điều quan trọng là tôi biết khi nào cần lắng nghe và khi nào cần thuyết phục người khác hiểu mình.
Qua thời gian, tôi cũng nhận ra rằng mỗi người cần có ước mơ và lý tưởng riêng. Tôi đã đặt ra cho mình những ước mơ và cố gắng thực hiện chúng. Những ước mơ của tôi không còn là những mơ mộng viển vông như hồi nhỏ. Thời gian đã giúp tôi trưởng thành hơn trong việc đưa ra quyết định cho tương lai. Trước đây, tôi có nhiều ước muốn mà giờ đây không còn nhớ hết. Tôi nhìn mọi thứ một cách đơn giản và mong muốn làm như người khác. Nhưng bây giờ tôi hiểu rằng không có mục tiêu nào đạt được mà không có sự nỗ lực của chính mình. Tôi không còn nghĩ như một đứa trẻ mà đánh giá khả năng của mình và đặt ra mục tiêu rõ ràng. Tôi không muốn thay đổi ước mơ của mình dù có lớn hơn nữa.
Tôi vẫn chưa biết ước mơ lớn nhất của mình trong tương lai là gì, nhưng khi có thể quyết định, tôi sẽ nỗ lực hết mình để đạt được. Tôi nhận thức được trách nhiệm lớn lao đi kèm với ước mơ ấy. Tôi cần có trách nhiệm với những người xung quanh, là con cái phải phấn đấu để không phụ công ơn sinh thành của cha mẹ, là học sinh phải cố gắng học tập và tu dưỡng đạo đức xứng đáng với sự dạy dỗ của thầy cô. Là bạn bè, tôi cần hỗ trợ và cùng tiến bộ với bạn bè. Tôi nhận ra rằng mỗi người đều có trách nhiệm riêng. Khi tôi mặc đồng phục trường, tôi đại diện cho ngôi trường của mình và hành vi của tôi có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của trường. Suy nghĩ về trách nhiệm này khiến tôi cảm thấy gánh nặng trên vai. Sự trưởng thành của tôi không chỉ là sự nhận thức cá nhân mà còn được công nhận bởi mọi người xung quanh.
Trưởng thành là một hành trình dài và tôi đã trải qua từng bước để nhận ra điều đó. Khi nhìn lại, tôi thấy trưởng thành đã đến từ lúc nào không hay biết. Hôm nay, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều so với hôm qua.

7. Bài văn tự sự 'Tôi thấy mình đã trưởng thành' số 10
Thời gian không ngừng trôi, kéo theo sự thay đổi của mọi thứ, bao gồm cả con người. Ai cũng phải trưởng thành theo năm tháng, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đang ngày càng hoàn thiện bản thân mình hơn, từ từng suy nghĩ đến từng hành động. Không chỉ bản thân tôi mà những người xung quanh cũng nhận thấy sự trưởng thành của tôi.
Năm nay tôi đã mười lăm tuổi, đủ trưởng thành để học cách sống tự lập và hỗ trợ bố mẹ. So với tám năm trước, tôi đã cao lên nhiều. Mỗi khi đi qua chiếc tủ gỗ ở nhà, tôi lại nhớ về những ngày còn nhỏ, khi tôi chỉ cao bằng tay cầm của tủ và mọi thứ xung quanh đều to lớn. Bây giờ, tôi đã có thể tự lấy đồ từ trên cao mà không cần mẹ giúp nữa. Ngoại hình và tính cách của tôi đang dần thay đổi. Những thói quen vụng về trước đây đang được tôi khắc phục. Tôi biết rằng mình không thể mãi trẻ con hay làm hỏng mọi thứ. Giờ đây, tôi đã giúp mẹ làm việc nhà như lau dọn, xếp quần áo, và dọn dẹp phòng. Tôi đã không còn làm nũng hay đòi mẹ đút cơm cho như trước. Tôi có thể tự thay quần áo, cột tóc, và đi học một mình mà không cần mẹ đi theo.
Suy nghĩ của tôi cũng đang dần thay đổi. Trước đây, tôi hay làm mẹ buồn, nhưng giờ đây tôi đã biết suy nghĩ chín chắn hơn và luôn nỗ lực học tập để làm mẹ vui. Niềm vui của mẹ là hạnh phúc của tôi. Tôi cũng muốn giúp đỡ những người xung quanh vì tôi hiểu rằng xã hội là một tập thể. Trước đây, tôi vô tư, không suy nghĩ nhiều về lời nói của mình, nhưng bây giờ tôi không muốn làm ai buồn và luôn cố gắng mang lại niềm vui cho mọi người. Ngoại hình, suy nghĩ, và tính cách của tôi đang thay đổi cùng với sự trưởng thành, và ước mơ của tôi cũng vậy. Những ước mơ ngây thơ trước đây đã nhường chỗ cho những mục tiêu táo bạo và thực tế hơn. Tôi đang nghiêm túc thực hiện ước mơ của mình và không còn đùa cợt như trước. Tôi đang nỗ lực hết mình trong từng khoảnh khắc.
Tôi đang phấn đấu để học tập thật tốt vì chỉ có học tập mới giúp tôi thành công và biến ước mơ thành hiện thực. Trước đây, tôi đã lãng phí nhiều thời gian vì chưa nhận thức được giá trị của nó. Nhưng từ bây giờ, tôi sẽ nỗ lực hết mình để xây dựng tương lai. Mọi thay đổi trong suy nghĩ, ngoại hình, và tính cách đều khẳng định sự trưởng thành của tôi. Dù tôi của tám năm trước và tôi hiện tại là cùng một người, nhưng tôi đã trưởng thành hơn, quan tâm nhiều hơn đến mọi người xung quanh, và chuẩn bị tốt hơn cho tương lai. Tôi đã học cách sống tự lập và tự giác, và điều đó đánh dấu sự trưởng thành của tôi. Tôi tin rằng tương lai sẽ tươi sáng và tôi sẽ thành công trong xã hội.
Tôi hiện tại đã có mục tiêu rõ ràng và sẽ nỗ lực học tập nhiều hơn, không còn lười biếng như trước. Tôi sẽ tạo nền tảng vững chắc để bước vào một xã hội đầy thách thức. Tôi tin rằng mình sẽ thành công để đền đáp sự kỳ vọng và tình yêu thương của bố mẹ, thầy cô. Tôi sẽ làm cho bố mẹ tự hào về thành công của mình và tôi thật sự cảm thấy mình đã trưởng thành. Tôi tự hào về chính bản thân mình.

8. Bài văn tự sự 'Tôi thấy mình đã trưởng thành' số 11
Từ khi cha mẹ sinh ra đến nay, có lẽ chúng ta ít khi để ý mình đã trưởng thành ra sao. Suy nghĩ và cách hành động của chúng ta đã thay đổi như thế nào? Chúng ta không nhớ được điều đó, kể cả tôi cũng vậy. Tôi không nhận ra sự thay đổi của bản thân qua thời gian, nhưng cha mẹ thì có. Họ quan sát tôi từng ngày và một hôm, họ đã nói: “Con đã cao hơn và suy nghĩ trưởng thành hơn rồi!”. Tôi rất vui khi nghe vậy, nhưng sau đó họ kết luận: “Nhưng con vẫn chưa thực sự trưởng thành đâu”.
Khi còn nhỏ, tôi là một cô bé nhí nhảnh, luôn vui chơi và thường gây ra những rắc rối. Dù hàng xóm không bao giờ trách móc vì sự đáng yêu của tôi, nhưng những thiệt hại tôi gây ra đều do cha mẹ phải bù đắp. Công việc của tôi lúc đó chỉ là ăn, ngủ, chơi, mà chẳng bao giờ làm việc gì đúng cách. Tôi chơi suốt ngày, ăn suốt giờ và cha mẹ thì mệt mỏi vì tôi. Lần đầu tiên tôi nhận thấy mình đã lớn là khi đang chơi cùng bạn bè, tôi nói với bà: “Ngoại ơi, con đói quá, ngoại nấu cơm cho con ăn nhé!”. Ngoại cười và nói: “Ôi, cháu bà đã lớn rồi nhỉ?”. Từ đó, tôi rất vui và thường hỏi mẹ cách để nhanh lớn. Ngày qua ngày trôi qua cho đến khi tôi lên lớp hai. Khi ấy, em gái tôi mới vào mẫu giáo và thường bị bệnh. Mặc dù bố mẹ thường xuyên đi làm xa, nhưng bà ngoại vẫn ở nhà chăm sóc chúng tôi.
Rồi một hôm, cả nhà nhận được tin ông ngoại ốm và cần người về quê chăm sóc. Nhưng ngày ông về quê lại trùng với ngày bố mẹ tôi đi công tác xa. Tôi quyết định thử làm người lớn và nhận trách nhiệm trông nhà và chăm em. Mẹ đồng ý cho tôi thử, nhưng bà ngoại không đồng ý, nói rằng tôi còn nhỏ quá để làm việc đó. Tuy vậy, tôi vẫn quyết tâm trông nhà. Vào ngày thứ bảy nóng bức, chị em tôi ở nhà từ trưa đến tối, gặp nhiều chuyện rắc rối. Em tôi dù rất dễ thương nhưng không nghe lời chị. Buổi trưa, em dậy và đòi ăn. Trong khi tôi làm việc ở bếp, tôi nghe tiếng “xoảng” và thấy ly sữa của em bị vỡ. Khi tôi vào phòng, em đã leo lên nóc tủ nghịch mấy bức ảnh. Tôi vất vả mới đưa em xuống, nhưng em lại khóc đòi ăn. Tôi phải chạy theo em từ trên xuống dưới để cho em ăn. Sau đó, em rất sợ nước, tôi phải dỗ mãi mới tắm xong. Em không chịu ngủ trưa và tôi mệt mỏi phải ngủ một chút. Khi tỉnh dậy, tôi thấy cả phòng như một bãi chiến trường, đồ chơi vương vãi, nước văng đầy sàn, và em thì gào đói bụng. Tôi phải dọn dẹp sau khi lo cho em.
Cuối cùng, sau khi mọi việc xong xuôi, tôi đã dọn dẹp nhà cửa xong thì đã đến tám giờ tối. Em tôi xem ti-vi còn tôi rửa chén đến chín giờ. Tôi lo mền chiếu cho em ngủ, nhưng em không chịu ngủ. Tôi mệt mỏi và bật khóc, em cũng khóc theo. Sau một lúc khóc, tôi quay sang thì thấy em đã ngủ từ khi nào. Tôi tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, mệt quá tôi nằm xuống giường và ngủ luôn đến sáng. Khi thức dậy, tôi thấy phòng đã sạch sẽ và gọn gàng hơn. Hóa ra mẹ đã về và kết thúc ngày vất vả của tôi.
Ngày hôm đó, tôi không chơi với bạn cùng tuổi mà lại lo chuyện người lớn. Sau sự việc, tôi nhận được lời khen “Con đã biết trông nhà và chăm em, chứng tỏ con đã trở thành chị hai”. Ai cũng khen tôi, nhưng mẹ bảo: “Con cần phải cố gắng nhiều hơn nữa”. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn một chút rồi.

9. Bài văn tự sự 'Tôi thấy mình đã trưởng thành' số 12
Hôm qua, khi mẹ về nhà và thấy tôi đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, sắp xếp mọi thứ gọn gàng, mẹ đã khen tôi: “Con của mẹ đã trưởng thành, biết giúp đỡ bố mẹ”. Tôi cảm thấy rất vui và nghĩ: “À, mình thật sự đã lớn rồi”.
Gần đây, khi nhìn vào gương, tôi cảm thấy mình có gì đó rất khác. Trong gương là một cô gái với đôi môi hồng, làn da mịn màng, ánh mắt sáng và mái tóc dài đen mượt đang nhìn tôi. Tôi tự hỏi: “Đây có phải là mình không? Tại sao mình lại trông lạ và trưởng thành thế?” Trước đây, dù mẹ có mắng thế nào, tôi vẫn tìm cách đi bắn bi, đá bóng cùng lũ con trai trong xóm. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy ngại ngùng với những trò chơi đó. Thay vào đó, tôi thích xem mẹ cắm hoa, nấu ăn – những việc mà trước đây tôi luôn lờ đi khi mẹ yêu cầu.
Chiếc đồng phục mẹ mua cho tôi trước đây giờ đã trở nên chật và ngắn. Khi đứng gần mẹ, tôi cảm thấy mình cao hơn một chút. Một số người quen còn bảo tôi giống mẹ thời còn trẻ. Mẹ thường nhắc nhở tôi: “Con gái đã lớn rồi, phải ăn nói và hành xử thật ý tứ”. Vậy là tôi đã lớn thật rồi sao?
Gần đây, tôi cũng có những niềm vui nhỏ. Mẹ thường nhờ tôi làm những việc vặt như lau dọn nhà cửa, giặt giũ, nấu cơm và luôn khen tôi: “Con gái của mẹ thật chăm chỉ và khéo léo”. Có lần, mẹ vắng cả ngày và giao tôi nhiệm vụ trông nhà, dọn dẹp và nấu ăn. Tôi đã hoàn thành công việc rất tốt. Khi mẹ về, nhà cửa sạch sẽ và bố khen tôi nấu ăn ngon. Trước đây, tôi là một đứa vụng về, làm gì cũng hỏng. Mẹ từng gọi tôi là “Tồ”. Nhưng bây giờ, tôi đã trưởng thành thực sự. Tôi nhớ trước đây, mẹ luôn phàn nàn về giờ giấc sinh hoạt của tôi. Tôi luôn đợi mẹ nhắc nhở mới làm việc, học bài, dậy đi học.
Giờ đây, tôi là hình mẫu cho em gái tôi, vì mẹ thường bảo nó: “Con xem chị kìa, có bao giờ phải nhắc nhở không?”. Tôi cảm thấy rất tự hào. Tôi đã hiểu những khó khăn mà mẹ phải đối mặt khi chăm sóc gia đình. Tôi biết mình cần phải giúp mẹ bớt vất vả bằng cách tự lo cho mình. Giờ giấc học hành và sinh hoạt của tôi được sắp xếp khoa học và thực hiện nghiêm túc. Nhờ vậy, kết quả học tập của tôi cũng cải thiện rõ rệt. Tôi còn giúp em gái học, điều này khiến bố mẹ rất vui. Noi gương chị, em tôi cũng ngoan hơn. Tôi nhận ra rằng: Mình đã trưởng thành, phải có trách nhiệm với bản thân và gia đình.
Mỗi người đều sẽ trưởng thành – cả về thể chất lẫn ý thức. Trưởng thành để chúng ta có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội. Tôi tự hào và hãnh diện vì mình đã lớn khôn. Tôi sẽ cố gắng rèn luyện để trở thành người có ích cho gia đình và xã hội.

10. Bài văn tự sự 'Tôi thấy mình đã trưởng thành' số 13
Gần đây, một sự kiện đã làm thay đổi hoàn toàn con người và suy nghĩ của tôi. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Gần đây, tôi thấy mình ngày càng khác lạ: Tôi hay soi gương và chăm chú vào hình ảnh của mình – điều mà trước đây tôi luôn ghét và cho rằng chỉ con gái mới quan tâm đến vẻ ngoài như vậy. Thực sự, tôi thấy mình rất lạ! Những đốm ria mép không mong đợi đã xuất hiện xung quanh miệng, mụn trứng cá liên tục mọc lên. Giọng nói của tôi cũng thay đổi, nghe ồm ồm như giọng vịt đực. Tôi cao hơn trước, bộ đồng phục của năm lớp bảy giờ đã chật. Tôi nhận ra mình đã trưởng thành và cảm thấy rất vui và tự hào về điều đó.
Khi bố đi công tác vắng nhà, tôi đã có thể giúp mẹ với những công việc nặng nhọc. Tôi đã leo lên thay bóng đèn và di chuyển tủ theo yêu cầu của mẹ. Đứng cạnh mẹ, tôi nhận thấy mình đã cao hơn mẹ và có một cảm giác mới mẻ: mong muốn bảo vệ và chăm sóc mẹ. Tôi chia sẻ điều này với mẹ, và mẹ âu yếm nhìn tôi, khẳng định rằng tôi đã trưởng thành và mẹ không cần phải ôm ấp như khi tôi còn nhỏ. Bố cũng đối xử với tôi khác hơn trước, chúng tôi thường tranh luận về thể thao, thời sự và những vấn đề “rất đàn ông”. Bố cho tôi tham gia ý kiến vào những quyết định quan trọng của gia đình như mua sắm đồ đắt tiền hay sửa chữa nhà cửa, để tôi học cách chịu trách nhiệm.
Tôi nhận thấy sự trưởng thành của mình qua việc chăm sóc bản thân. Trước đây, tôi phải nhờ mẹ làm hoặc nhắc nhở tất cả các công việc cá nhân. Mẹ thường phải gọi tôi dậy nhiều lần và than phiền về thói quen ngủ dậy của tôi. Có lần, bố đã phải dùng roi để đánh tôi dậy. Giờ đây, tôi đã thay đổi hoàn toàn, sinh hoạt ngăn nắp và có giờ giấc. Tôi tự sắp xếp thời gian cho việc học và các sinh hoạt cá nhân một cách hợp lý và nghiêm túc.
Vào cuối tuần vừa rồi, bố mẹ đột ngột phải về quê và chỉ quay lại vào sáng thứ hai. Trước khi đi, bố mẹ dặn dò tôi rất kỹ: “Bố mẹ sẽ vắng mặt hai ngày, con ở nhà trông chừng cẩn thận. Đưa đón em đi học, lo cho em ăn uống đầy đủ. Thức ăn có sẵn trong tủ. Mẹ sẽ gọi điện thoại thường xuyên. Nếu có việc gì bất thường, con hãy gọi cho bố mẹ hoặc nhờ bác Liên hàng xóm.” Đây là lần đầu tiên bố mẹ để tôi ở nhà một mình mà không có người lớn. Có lẽ vì những thay đổi gần đây của tôi đã khiến bố mẹ yên tâm. Khi bố mẹ ra ngoài, tôi bắt đầu thực hiện vai trò “chủ gia đình bất đắc dĩ” của mình. Tôi dậy sớm gọi em gái, giúp em làm vệ sinh cá nhân, mua đồ ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa và dạy em học. Tôi cũng nấu bữa trưa, dù không thể ngon như mẹ nấu nhưng vẫn ổn.
Buổi tối là lúc khó khăn nhất. Anh em tôi chưa bao giờ phải ngủ một mình mà không có người lớn. Căn nhà rộng rãi càng trở nên cô quạnh hơn khi bố mẹ vắng mặt. Tôi khóa cửa cẩn thận và cố gắng trấn an tinh thần em gái. Một đêm đầy lo lắng trôi qua bình yên. Sáng hôm sau, tôi đưa em đi học rồi cùng đến trường. Khi về, thấy bố mẹ đã trở về, tôi cảm thấy rất vui. Bố xoa đầu tôi và nói: “Con trai của bố đã trưởng thành rồi đấy.” Mẹ nhìn tôi đầy tự hào.
Thật hạnh phúc và tự hào khi tôi đã trưởng thành, có ích cho gia đình và làm bố mẹ tự hào. Tôi biết mình còn phải nỗ lực nhiều hơn để thực sự trưởng thành hơn nữa.

11. Bài văn tự sự 'Tôi thấy mình đã trưởng thành' số 14
Vào một buổi sáng, khi tôi đứng trước gương và nhìn vào chính mình, tôi cảm thấy hoàn toàn bất ngờ. Đây chính là tôi ư? Hình ảnh của một đứa trẻ nhỏ nhắn, hiếu động, luôn chạy nhảy khắp nơi dường như đã biến mất. Trước mắt tôi là một cô gái trưởng thành, cao lớn, tràn đầy tự tin và có vẻ trưởng thành hơn. Thời gian đã thay đổi tôi như thế này sao?
Thực sự, khi lớn lên, suy nghĩ của con người cũng dần thay đổi. Tôi không còn yêu thích những chỗ đông đúc, ồn ào; những trò chơi điện tử mà trước đây tôi mơ ước sẽ dành nhiều thời gian để chơi; hay những cuốn truyện tranh tầm thường và sưu tầm đĩa phim hoạt hình. Giờ đây, tôi thích những điều bình yên và sâu lắng hơn. Tôi bắt đầu viết nhật ký, vẽ tranh trong những lúc vui hay buồn; tôi dễ dàng rơi nước mắt khi xem những bộ phim hoặc đọc những cuốn sách cảm động, hoặc ngồi hàng giờ để ngắm những cơn mưa chiều buồn trên cao nguyên Đà Lạt. Trước đây, tôi có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì tôi muốn mà không quan tâm đến hậu quả. Nhưng giờ đây, tôi cân nhắc kỹ lưỡng từng lời nói và hành động của mình. Có phải tôi đã trưởng thành rồi không?
Trước đây, tôi đã từng khiến ba mẹ rất buồn và thất vọng, lúc đó tôi không nhận thức được mức độ tổn thương của mình. Nhưng bây giờ, nếu được chọn một điều ước, tôi sẽ ngay lập tức ước rằng thời gian có thể quay lại để tôi sửa chữa những sai lầm ngu ngốc mà tôi đã gây ra, vì giờ tôi hiểu rõ sự tổn thương mà tôi đã gây cho những người yêu thương tôi.
Có người từng hỏi tôi: “Bạn nghĩ gì về tương lai của mình?” Nếu là trước đây, tôi sẽ dễ dàng trả lời rằng việc tương lai thì cứ để sau này tính, nghĩ nhiều chỉ thêm phiền. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra mọi điều tôi học và làm hôm nay đều rất quan trọng, chúng tạo nên nền tảng vững chắc và là chìa khóa mở cánh cửa tương lai của tôi. Có lẽ tôi đã trưởng thành rồi.
Tôi cảm nhận được sự trưởng thành không chỉ từ bên ngoài mà còn từ sâu trong tâm hồn. Tôi thấy mình trưởng thành trong từng suy nghĩ, lời nói và cảm nhận về cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người thành công là người không trốn tránh mà sẵn sàng đối mặt và sửa chữa. Tôi trưởng thành nhờ sự nghiêm khắc của ba và tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ tôi đã thực sự trưởng thành.

12. Bài văn tự sự 'Tôi thấy mình đã trưởng thành' số 15
Có người từng so sánh con người với một cây xanh, phải trải qua giai đoạn từ hạt mầm đến lá non để vươn lên và trưởng thành. Giống như khi một ngày nào đó, tôi nhận ra mình không còn là những mầm non yếu ớt trước bão tố mà đã trở thành một cây cứng cáp, bám rễ sâu vào cuộc đời. Đó là lúc tôi nhận thấy mình đã trưởng thành.
Ai đó đã từng hỏi, trưởng thành nghĩa là gì? Phải chăng đó là khi tôi thấy mình biết suy nghĩ thấu đáo hơn, xét đoán mọi việc kỹ càng hơn, trở nên rộng lượng hơn với lỗi lầm của người khác, và quan trọng nhất là biết cách làm gì để tốt nhất cho bản thân? Phải chăng trưởng thành là khi tôi nhận thức rằng cuộc sống vốn không công bằng và cần phải chấp nhận những sự thật không dễ chịu? Đó là khi tôi biết vượt qua thử thách và tin tưởng vào con đường mình đã chọn. Cây non của tôi ngày xưa giờ đã cứng cáp hơn trước những va vấp của cuộc sống.
Tôi cảm thấy mình đã lớn khi bất chợt nhận ra sợi tóc bạc trên đầu mẹ. Người mẹ đã chăm sóc tôi suốt những năm qua giờ đã có dấu hiệu của tuổi tác. Sợi tóc bạc làm tôi bừng tỉnh, nhận ra rằng mình cần phải quan tâm nhiều hơn đến những người thân yêu khi còn có thể. Tôi cần trưởng thành hơn trong cách nghĩ, biết dành tình yêu và sự quan tâm cho những người đã hy sinh vì tôi.
Tôi thấy mình đã trưởng thành khi biết tha thứ và bao dung hơn. Có người đã nói rằng quyền lực của đất là xây dựng và kết tụ, quyền lực của nước là làm đầy, quyền lực của gió là thổi bay, quyền lực của lửa là thiêu rụi. Nhưng quyền lực của sự tha thứ vượt lên tất cả, đó là sức mạnh của sự hòa giải. Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành khi trước một lỗi lầm, tôi biết bỏ qua để giữ gìn các mối quan hệ tốt đẹp. Cô bé cáu kỉnh và nhõng nhẽo trước đây giờ đã biết gạt bỏ cái tôi để dành sự tha thứ và lòng vị tha cho người khác.
Quan trọng hơn hết, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành khi biết suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của mình. Tôi tính toán kỹ lưỡng hơn, nhận thức rõ ràng hơn, biết điều gì là tốt và điều gì không nên làm. Tôi xác định mục tiêu và luôn nhắc nhở bản thân tìm ra con đường vững chắc nhất để đạt được điều mình mong muốn. Không còn cảm thấy mơ hồ trước tương lai, tôi biết cách làm thế nào để không bị lu mờ trong cuộc sống.
Trưởng thành không chỉ là sự phát triển về thể xác, mà quan trọng hơn là sự trưởng thành về tâm hồn. Sự trưởng thành của tôi có thể chưa đủ, nhưng đó là dấu mốc quan trọng cho thấy tôi cần tiếp tục trưởng thành hơn nữa. Đó chính là điều cần thiết mà mỗi con người phải trải qua.

13. Bài văn tự sự 'Tôi thấy mình đã trưởng thành' số 16
Không còn là cô bé ngây thơ và hồn nhiên như trước, giờ tôi đã 14 tuổi và học lớp 8. Thời điểm này, tôi muốn chia sẻ với bố mẹ, bạn bè rằng 'Tôi thấy mình đã trưởng thành'. Điều này không chỉ phản ánh qua vẻ ngoài mà quan trọng hơn là sự trưởng thành trong tâm hồn. 'Trưởng thành' ở đây nghĩa là sự nhận thức và thay đổi tích cực trong bản thân.
Sau gần 15 năm cuộc đời, tôi không còn là đứa trẻ mè nheo và nhõng nhẽo nữa. Tôi đã lớn lên, tuy thấp hơn chị gái nhưng đã hiểu nhiều hơn về thế giới xung quanh. Cuộc sống không còn là màu hồng như trước mà là một bức tranh phức tạp với sự kết hợp của những điều cao thượng và thấp hèn, đẹp đẽ và xấu xí, thiện và ác, hùng và bi... Những đối lập này cùng tồn tại và tương tác với nhau, đòi hỏi tôi phải tỉnh táo và bản lĩnh để theo đuổi cái thiện và hướng tới chân, thiện, mỹ. Chính những nhận thức này đã giúp tôi trưởng thành hơn về cả nhận thức lẫn tâm hồn. Tôi có cái nhìn toàn diện về cuộc sống và biết cách ứng xử phù hợp. Có phải đó là sự trưởng thành?
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn khi hiểu rõ về chính mình. Mỗi con người là một vũ trụ với những bí ẩn chờ được khám phá. Tôi đang từng bước khai thác tâm hồn mình, từ tính cách, phẩm chất, sở thích đến khả năng và giới hạn. Khi hiểu rõ về bản thân, tôi có thể sống đúng với chính mình, nhận diện ưu điểm và hạn chế, từ đó định hướng mục tiêu và giá trị sống. Việc chọn con đường đúng đắn trở nên dễ dàng hơn khi tôi là người chủ động trong cuộc đời mình. Hiểu biết về bản thân cũng giúp tôi kết nối và chia sẻ với người khác, ngọn lửa trong tôi sẽ bùng cháy khi hòa hợp với cộng đồng.
Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành khi biết khai thác ngọn lửa yêu thương, đam mê và niềm tin trong chính mình. Yêu thương là dấu hiệu của sự trưởng thành, như nhà văn V. Hugo từng nói: 'Trên đời, chỉ có một điều quan trọng nhất, đó là yêu thương nhau.' Khi yêu bản thân và người khác, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên. Yêu thương được thể hiện qua hành động chân thành, như trách nhiệm với bản thân, chia sẻ, động viên và giúp đỡ người khác. Chính tình yêu thương giúp tôi sống nhân văn và cao cả hơn. Ở tuổi 14, tôi đã tìm thấy đam mê và ước mơ riêng. Với niềm tin và tri thức, tôi sẽ nỗ lực hết sức để phát triển những tiềm năng của mình. Tôi cảm ơn cuộc đời và những người xung quanh đã góp phần giúp tôi trưởng thành.
Giờ đây, tôi thấy mình đã trưởng thành chỉ là một phần nhỏ. Chặng đường còn dài và nhiều thử thách, tôi luôn nhắc nhở bản thân phải vững vàng và linh hoạt để tiến bước trong cuộc sống.

14. Bài văn tự sự 'Tôi thấy mình đã trưởng thành' số 1
Không còn là đứa trẻ ngây thơ như ngày xưa, giờ đây tôi đã là một cô gái lớp 8, 14 tuổi. Tôi muốn chia sẻ với mọi người, với bố mẹ và bạn bè rằng 'Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành'. Đó là sự nhận thức về bản thân và những thay đổi tích cực trong cuộc sống. Trưởng thành không chỉ thể hiện qua ngoại hình mà quan trọng hơn là sự trưởng thành, chín chắn trong tâm hồn.
Trải qua gần 15 năm, tôi không còn là đứa trẻ mè nheo như trước. Tôi đã lớn lên, không còn cao hơn chị gái tôi là bao. Nhận thức của tôi về thế giới đã thay đổi, không còn ngây thơ nữa, mà tôi nhìn cuộc sống với những quy luật, bản chất và chiều sâu. Cuộc sống không còn màu hồng như trước, mà là sự kết hợp của nhiều yếu tố, từ cao cả đến thấp hèn, từ đẹp đẽ đến xấu xí, thiện và ác. Những mặt đối lập này tồn tại và chuyển hóa lẫn nhau, vì vậy cần phải tỉnh táo và bản lĩnh để chọn cái thiện, hướng tới cái chân thiện mỹ. Đó là một phần của sự trưởng thành và nhận thức của tôi về cuộc sống.
Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành vì tôi đã hiểu rõ hơn về chính mình. Mỗi người đều là một tiểu vũ trụ với nhiều bí ẩn chờ được khám phá. Tôi đang dần khai phá tâm hồn của mình, hiểu được tính cách, phẩm chất và sở thích của bản thân. Tôi còn khám phá những khả năng và giới hạn của mình, từ đó khai thác tiềm năng và mong muốn sâu kín. Khi hiểu rõ về bản thân, tôi có thể sống cuộc đời của chính mình, nhận thức rõ ưu điểm và hạn chế, và tìm cách phát huy hoặc khắc phục. Hiểu bản thân cũng giúp tôi kết nối với người khác, và sự hòa hợp với cộng đồng sẽ giúp tôi phát huy tối đa sức mạnh tiềm ẩn.
Tôi cảm thấy trưởng thành vì tôi biết nuôi dưỡng ngọn lửa yêu thương, đam mê và niềm tin. Yêu thương là thước đo của sự trưởng thành, như nhà văn V. Hugo đã nói: 'Trên đời chỉ có một điều duy nhất, đó là yêu thương nhau'. Yêu bản thân và yêu người khác giúp tôi cảm thấy an nhiên. Tôi thể hiện tình yêu qua hành động chân thành, như có trách nhiệm với bản thân, chia sẻ, động viên, và giúp đỡ những người xung quanh. Tình yêu thương khiến tôi sống nhân văn hơn. Tôi cũng đã tìm thấy những đam mê và khát vọng riêng ở tuổi 14, và cùng với niềm tin và tri thức, tôi sẽ cố gắng thổi bùng những ngọn lửa tiềm ẩn. Tôi cảm ơn cuộc đời và những người xung quanh đã giúp tôi trưởng thành.
Tôi nhận thấy mình đã trưởng thành chỉ là một phần nhỏ trong chặng đường dài và đầy thử thách phía trước. Tôi luôn tự nhắc mình phải kiên cường và bền bỉ để tiếp tục bước đi.

15. Bài văn tự sự 'Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành' số 2
Thời gian là người thầy vĩ đại, nuôi dưỡng tâm hồn và giúp chúng ta trưởng thành cả về thể chất lẫn tinh thần, đồng thời hiện thực hóa những ước mơ và hy vọng vào tương lai. Giống như bao người khác, tôi cũng đã cảm nhận được sự trưởng thành qua dòng chảy của thời gian và chợt nhận ra: 'Tôi đã trưởng thành'.
Ngày xưa, tôi chỉ là một cô bé nhút nhát, suốt ngày bám theo mẹ, nhưng giờ đây, tôi đã trở thành học sinh Trung học cơ sở, cao hơn mẹ và ngày càng trưởng thành. Những việc ngày xưa tôi không làm được thì giờ đây trở nên dễ dàng. Tôi có thể tự mình lấy sách từ trên kệ cao, giúp mẹ treo quần áo mà không cần ghế, hỗ trợ bố sửa ăng-ten, và đi một đoạn đường dài mà không cần ai giúp đỡ. Những công việc này trước kia là thử thách lớn, giờ đây lại là điều bình thường. Cảm giác mình đang trưởng thành từng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Không chỉ lớn về thể chất, tôi còn trưởng thành trong suy nghĩ. Trước đây, tôi chỉ biết học theo bạn bè và để bố mẹ quyết định mọi thứ. Nhưng dần dần, tôi học cách tự quản lý học tập, tự đánh giá kết quả và tìm cách cải thiện. Tôi cũng học được nhiều từ sự thi đua của các bạn, hiểu rằng không ai hiểu rõ mình hơn chính bản thân mình. Tôi đã biết suy nghĩ độc lập, học cách hòa hợp với người khác và chấp nhận quan điểm khác biệt. Việc học cách sống không chỉ là tránh tranh giành mà còn biết nhường nhịn và thuyết phục người khác.
Với sự trưởng thành, tôi đã có những ước mơ rõ ràng hơn. Những mong muốn của tôi giờ không còn đơn thuần là ước mơ trẻ con mà đã trở thành những mục tiêu có sự chín chắn. Tôi không còn nhìn mọi thứ một cách đơn giản mà đã học cách đánh giá khả năng và đặt ra mục tiêu rõ ràng. Tôi không thay đổi mơ ước, dù có lớn lên thêm nữa. Mặc dù hiện tại tôi vẫn chưa xác định được ước mơ lớn nhất, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện khi quyết định được.
Càng có ước mơ lớn, tôi càng cảm nhận được trách nhiệm của mình. Tôi phải nỗ lực để không phụ công ơn của cha mẹ, phải học tập và tu dưỡng để xứng đáng với sự dạy dỗ của thầy cô. Làm bạn, tôi cần hỗ trợ và học hỏi cùng bạn bè. Tôi hiểu rằng mình là đại diện cho gia đình, trường học và đất nước, và hành động của tôi có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của những tổ chức ấy. Suy nghĩ về trách nhiệm giúp tôi cảm nhận được gánh nặng và ý nghĩa của sự trưởng thành.
Sự trưởng thành của tôi không chỉ được bản thân cảm nhận mà còn được công nhận bởi người khác. Mùa hè vừa qua, khi bác tôi từ Mỹ về thăm, tôi đã cố gắng giúp đỡ nhiều việc nhà để bác và bà có thể nghỉ ngơi. Bác khen tôi làm bố mẹ rất vui. Mẹ nói với tôi trước khi tôi đi ngủ:
- Con gái mẹ đã trưởng thành rất nhiều!
Niềm vui của tôi không chỉ từ lời khen mà còn từ sự tự hào của bố mẹ - điều đó chứng tỏ tôi đã trưởng thành. Dù trách nhiệm và ước mơ có lớn đến đâu, tôi sẽ không ngừng cố gắng vì tôi biết mình luôn có sự hỗ trợ từ những người thân yêu.

16. Bài văn tự sự 'Tôi nhận ra sự trưởng thành của mình' số 3
Cuộc đời mỗi người thay đổi theo thời gian và tuổi tác. Những người dưới mười sáu tuổi được coi là trẻ em, còn những người trên mười tám tuổi là thanh niên. Vòng đời của mỗi người có sự thay đổi, và đôi khi chúng ta không nhận ra sự khác biệt đó. Tôi cũng đã nhận thấy mình đã trưởng thành. Tám năm từ khi vào lớp một, những ngày đầu còn được mẹ dắt tay đến trường đã trở thành ký ức xa xôi. Qua tám năm học, cảm giác lo lắng khi mới vào trường đã nhường chỗ cho sự quen thuộc, và tôi nhận thấy mình đã trưởng thành.
Ngày đầu tiên đến trường với sự nâng niu của mẹ đã qua, giờ đây tôi tự mình lo liệu mọi việc từ học hành đến vệ sinh cá nhân. Tôi không chỉ cao lớn hơn mà còn biết tự chăm sóc bản thân và chịu trách nhiệm với chính mình. Sự trưởng thành không chỉ là việc biết làm những việc cơ bản mà còn là việc học hỏi và sửa chữa sai lầm. Tôi đã trở nên khôn ngoan hơn, nhận thức rõ hơn về những điều xung quanh và biết rút ra bài học từ những sai lầm của mình.
Khi nhận ra mình đã trưởng thành, tôi cảm thấy có trách nhiệm hơn và không cần dựa dẫm vào ai. Tôi biết mình cần phải tự giác, giúp đỡ cha mẹ và mọi người, đồng thời có trách nhiệm với bản thân. Tôi đã hoàn thiện hơn trong việc học hỏi và phát triển bản thân, và tôi tự hào khẳng định: “Tôi đã trưởng thành”.
Trưởng thành là sự kết hợp của bổn phận, trách nhiệm và ý thức tự giác. Tôi cũng không phải ngoại lệ. Tôi vui mừng vì sự trưởng thành của mình và tự hào nói rằng: “Tôi đã lớn khôn”.
