1. Mẫu bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình - mẫu 4
Nếu ai hỏi tôi về người tôi yêu thương nhất, tôi sẽ ngay lập tức nói đó là bà nội.
Bà nội là người hiền hậu và nhân từ, nhưng cuộc đời bà đầy khó khăn và bệnh tật. Tôi rất thương bà! Tôi yêu mái tóc bạc trắng và dáng đi chậm chạp của bà. Mặc dù bà đã bảy mươi tuổi, nhưng trông bà già hơn so với người đồng tuổi.
Bố thường kể về bà là một người chăm chỉ và chất phác. Bà đã vất vả nuôi hai con trai khi ông nội đi bộ đội. Khi bố tôi có con, bà lại tần tảo chăm sóc cháu, và dù vất vả, bà vẫn coi đó là niềm vui.
Khi chưa bị bệnh, bà làm lao công để kiếm thêm tiền giúp đỡ gia đình khi khó khăn. Bà còn thường xuyên mua quà cho chúng tôi, dù là những món nhỏ như đồng hồ báo thức hay kẹo bánh, nhưng đầy ý nghĩa. Điều đó cho thấy tình yêu thương của bà dành cho chúng tôi là vô bờ bến!
Bà còn rất yêu thiên nhiên. Hiên nhà bà lúc nào cũng đầy hoa nhài và cây ớt. Bà nói: “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng và tinh thần ta thoải mái hơn.”
Mỗi lần về thăm bà, tôi đều cảm thấy được sự ấm áp và an ủi từ bà. Những lúc tôi buồn, bà luôn xoa đầu tôi và an ủi. Bà như truyền cho tôi một sức mạnh tinh thần, giúp tôi vượt qua những khó khăn.
Nhưng một ngày, chúng tôi nhận tin bà bị ung thư giai đoạn cuối và không thể chữa khỏi. Tôi cảm thấy rất đau lòng và bất công. Mỗi lần thăm bà, tôi thấy bà cười, nhưng tôi biết đó là để che giấu nỗi đau. Bà vẫn lạc quan và cố gắng vui vẻ để tôi không buồn. Tôi chỉ biết xoa bóp và khóc khi thấy bà đau đớn. Tôi ước mình có thể làm nhiều hơn để giảm bớt nỗi khổ của bà.
Vào ngày Giáng sinh hai năm trước, bà đã ra đi mãi mãi, để lại một khoảng trống lớn trong lòng tôi. Đây là lần đầu tiên tôi trải qua nỗi mất mát lớn. Tôi rất đau khổ khi phải xa bà, người tôi yêu thương nhất. Bà nội ơi, sao bà lại bỏ tôi mà đi?
Mỗi khi nhớ đến bà, tôi lại nghẹn ngào và rơi nước mắt. Bà đã dạy tôi bài học quý giá: Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên người mình yêu thương.
Tôi muốn nói hàng ngàn lần rằng: Tôi yêu bà! Hình ảnh bà sẽ mãi mãi ở trong trái tim tôi.
2. Mẫu bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình - mẫu 5
Khi trời trở trời,
Con đau, mẹ chẳng yên lòng.
Suốt đời vất vả không ngừng,
Chăm lo cơm gạo, tiền bạc nuôi con.
Mỗi khi đọc những câu ca dao này, em càng cảm nhận sâu sắc tình yêu và sự hy sinh vô bờ của mẹ.
Mẹ – từ mà mỗi đứa con luôn gọi với tất cả tình yêu của mình. Em cũng vậy. Mỗi ngày, từ khi thức dậy đến khi đi ngủ, mẹ là tiếng gọi mà em dùng nhiều nhất. Em hiểu rằng mẹ luôn ở bên, quan tâm và chăm sóc cho em bất kể lúc nào.
Mẹ em làm công nhân tại một nhà máy may. Cũng như bao người khác, mẹ làm việc vất vả để lo cho gia đình. Ở nhà, mẹ còn nuôi gà và trồng rau để tiết kiệm. Trong mắt em, mẹ không bao giờ biết mệt mỏi hay bệnh tật. Dù nắng hay mưa, mẹ luôn đi làm đều đặn.
Mẹ không thích váy đẹp, không mê phim ảnh, cũng không mê thịt hay bánh ngọt. Nhưng khi lớn lên, em mới hiểu rằng mẹ cũng thích ăn ngon, thích mặc đẹp. Nhưng tình yêu dành cho con đã khiến mẹ từ bỏ những điều đó, nhường hết mọi thứ tốt đẹp cho con.
Mẹ luôn quan tâm từng chi tiết nhỏ của em. Đôi khi em không nhận ra sự thay đổi của mình, nhưng mẹ luôn nhận ra ngay. Dù em không xinh đẹp hay học giỏi, mẹ vẫn ôm em và thì thầm: Con gái của mẹ là tuyệt vời nhất. Mẹ là nguồn động viên lớn nhất của em, giúp em cố gắng và hoàn thiện từng ngày.
Mỗi lần thấy những vết sờn trên áo, những vết chai trên tay và nếp nhăn trên mặt mẹ, em lại cảm thấy mình cần phải ngoan ngoãn hơn và trưởng thành nhanh hơn để mẹ đỡ vất vả. Hàng ngày, ngoài giờ học, em giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rửa bát. Dù mẹ muốn làm hết, em vẫn kiên quyết làm cùng mẹ để mẹ có thời gian nghỉ ngơi và xem phim yêu thích.
Em yêu mẹ rất nhiều và biết mẹ cũng yêu em như vậy. Em chỉ mong thời gian trôi chậm lại, để em luôn là đứa con nhỏ được ở bên mẹ mỗi ngày.
3. Mẫu bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình - mẫu 6
“Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ
Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn cha.”
Mỗi chúng ta đều có một người thân yêu, một vị trí không thể thay thế trong trái tim, đó chính là mẹ. Mẹ là người mang lại ánh sáng cuộc đời, chịu đựng bao đau đớn trong chín tháng mười ngày để che chở chúng ta bằng tình yêu thương vô bờ. Chính vì tình cảm thiêng liêng và không thể chia cắt này mà trong mắt tôi, mẹ là người vĩ đại nhất.
Trong ký ức ngây thơ của đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, hình ảnh mẹ luôn rõ nét và không phai nhạt. Cuộc đời vất vả đã lấy đi tuổi thanh xuân của mẹ. Mẹ tôi hiện đã ngoài bốn mươi tuổi. Cha tôi đi làm xa, nên gánh nặng gia đình đè lên đôi vai gầy của mẹ. Dáng mẹ cao lớn nhưng mong manh và kiên cường, không bao giờ gục ngã trước thử thách của số phận. Mái tóc dài đã điểm bạc, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Mỗi sợi tóc bạc và nếp nhăn nơi khóe mắt là chứng nhận cho sự hy sinh của mẹ. Dù chỉ mới ngoài bốn mươi, mẹ đã mang đầy dấu ấn của vất vả. Nhưng khuôn mặt mẹ luôn rạng ngời ánh mắt yêu thương và nụ cười ấm áp, xua tan những bất hạnh của tuổi thơ không trọn vẹn.
Mẹ tôi là một người nông dân hiền lành, cuộc sống của mẹ là làm việc cật lực từ sáng đến tối với ruộng đồng và hoa màu. Đôi bàn tay thô ráp, đầy vết chai của mẹ ngày ngày chăm sóc lúa và rau củ. Mẹ gánh những đòn gánh từ chợ sớm như gánh cả cuộc đời chị em tôi. Giọng nói dặn dò trước khi ra khỏi cửa và mùi bùn từ cánh đồng là những điều em yêu quý. Tà áo vải nâu của mẹ gắn bó với mọi bước chân, giản dị nhưng quý giá như chiếc áo lụa.
Mẹ dành toàn bộ tình yêu và sự quan tâm cho gia đình. Dù bận rộn, mệt mỏi, mẹ vẫn chuẩn bị những bữa cơm ấm lòng và quần áo mới cho chị em tôi. Khi chúng tôi ốm, mẹ thức trắng đêm lo lắng. Nhìn đôi bàn tay gầy gò của mẹ nắm chặt tay tôi, em cảm thấy thương mẹ rất nhiều. Mẹ luôn mong tôi học giỏi để có cuộc sống tốt hơn. Mẹ là tín ngưỡng thiêng liêng nhất trong cuộc đời tôi, luôn tha thứ cho lỗi lầm của tôi. Tôi nhớ lần ba năm trước, khi tôi lén đi chơi tối muộn, mẹ hớt hải tìm kiếm rồi vừa đánh tôi vừa lặng lẽ khóc. Tôi ân hận vì đã làm mẹ buồn. Mẹ hiền lành, tốt bụng, giúp đỡ mọi người xung quanh, ai cũng yêu quý mẹ. Ông bà nội ngoại cũng tự hào về mẹ. Mẹ là dâu hiền, con ngoan, dù vất vả, mẹ vẫn không than thở, giữ vững niềm lạc quan về tương lai và động viên chúng tôi cố gắng, tin rằng ngày mai sẽ tươi sáng hơn.
Nghĩ về mẹ, tôi nhớ đến tình yêu rộng lớn như biển cả. Câu thơ vẫn vang vọng trong đầu tôi:
“Dù con lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
4. Mẫu bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình - mẫu 7
Mẹ chính là chỗ dựa vững chắc nhất giúp con vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống. Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là mẹ.
Mẹ tôi năm nay đã bốn mươi tuổi, với khuôn mặt trái xoan và làn da đã có những nốt tàn nhang. Nước da không còn hồng hào như trước. Mẹ không cao lắm, dáng người hơi đầy đặn. Đôi bàn tay mẹ đã chai sần vì công việc nặng nhọc. Mẹ làm bác sĩ, công việc hàng ngày của mẹ rất bận rộn, nhưng mẹ luôn dành thời gian về nhà nấu cơm cho gia đình. Bữa tối là lúc cả nhà quây quần sau một ngày làm việc hoặc học tập mệt mỏi, nên mẹ luôn chăm chút cho bữa cơm.
Khi còn nhỏ, tôi không ít lần khiến mẹ phải lo lắng. Có khi tôi bị ốm, mẹ phải thức trắng đêm chăm sóc. Có khi tôi đi chơi về muộn hoặc không chịu học bài và bị điểm kém. Mỗi lần như vậy, mẹ đều nhẹ nhàng khuyên bảo tôi.
Một lần, sau giờ học, nhóm bạn rủ tôi đi chơi và tôi không ngần ngại đồng ý. Mải chơi đến tận chín giờ tối, tôi cảm thấy sợ hãi và vội đạp xe về nhà. Đến đoạn đường tối, tôi bất ngờ đâm vào xe máy và ngã ra, cảm thấy chân tay đau đớn. Người đi xe máy đã nhanh chóng gọi mẹ đến.
Nhìn vẻ lo âu trên mặt mẹ lúc đó, tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở. Mẹ chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói: “Không sao đâu con!”. Qua kỉ niệm đó, tôi hiểu được tình yêu thương của mẹ dành cho mình và từ đó tôi cố gắng học tập chăm chỉ và giúp đỡ mẹ trong công việc nhà.
Tình mẹ bao la như biển cả. Nhờ có mẹ, tôi trưởng thành hơn. Tôi tự hào vì có mẹ bên cạnh và mong mẹ luôn khỏe mạnh để tiếp tục là điểm tựa vững chắc của tôi.
5. Mẫu bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình - mẫu 8
Hai chữ “Ông nội” luôn gợi cho tôi những cảm xúc thiêng liêng và đẹp đẽ. Tuổi thơ của tôi gắn bó sâu sắc với những kỷ niệm quý giá bên ông, những ký ức này được ông chăm sóc và tạo nên một phần đẹp đẽ trong tâm hồn tôi. Mặc dù ông đã ra đi, hình ảnh ông vẫn luôn là ngọn lửa ấm áp trong trái tim tôi.
Khi còn nhỏ, tôi sống cùng bố mẹ và ông. Mẹ kể rằng, khi bố mẹ vắng nhà, tôi khóc mãi và ông phải thức trắng đêm dỗ dành tôi. Đến bây giờ, mùi trầu thơm ông nhai vẫn còn lưu lại trong ký ức tôi. Ông là người đầu tiên chứng kiến những bước đi chập chững và những câu nói ngượng ngập của tôi. Ông luôn kiên nhẫn nắm tay tôi, hướng dẫn từng bước và chỉnh sửa lời nói cho tôi. Khi tôi biết nói, từ đầu tiên tôi gọi là “Ông”, điều này khiến ông vui mừng vì trẻ nhỏ thường khó nói được từ như vậy. Ông là người đầu tiên dạy tôi biết yêu thương và giúp đỡ người khác, ông mang cả thế giới đến gần tôi và chở che tôi trong những bước đi đầu đời. Chính vì vậy, hình ảnh ông đã chiếm trọn trái tim ngây thơ của tôi.
Khi lớn hơn, tôi thường nũng nịu với ông: “Con không chơi với ông thì ông không mua gấu cho con đâu”. Ông ôm tôi vào lòng và thì thầm: “Con cố gắng học thật giỏi, ông sẽ mua gấu to cho con nhé”. Câu nói ấy của ông vẫn vang vọng trong tôi như một lời động viên để tôi cố gắng hơn nữa. Ông là động lực và là chỗ dựa tinh thần của tôi. Tôi nhớ rõ những đêm chúng tôi nằm dưới mái ngói, gió mát và những câu chuyện ông kể về Tấm Cám, Thạch Sanh đã đưa tôi vào giấc ngủ. Tôi lắng nghe ông kể chuyện với đôi mắt mở to, hấp thụ từng lời. Ông dặn tôi phải ngoan như Tấm, chăm chỉ như Lọ Lem và rộng lòng giúp đỡ như ông Bụt bà Tiên. Những lời dạy của ông rất ý nghĩa và tôi luôn cố gắng để có tâm hồn đẹp như ông mong muốn. Cảm ơn ông đã mang cả thế giới đến bên tôi và giúp tôi làm quen với nó. Ở bên ông, tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp kỳ diệu. Ông giống như một nhân vật trong cổ tích với những phép lạ diệu kỳ. Tôi tự hào khi khoe ông với bạn bè, và niềm vui của tôi càng lớn khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của chúng.
Tuổi thơ với bao kỷ niệm vui buồn đã qua, tôi bước vào cuộc sống mới. Một thử thách lớn đối với tôi là khi vào lớp 1. Buổi tối hôm đó, tôi cảm thấy hồi hộp và lo lắng, cảm giác đó vẫn rõ ràng trong tôi. Tôi biết rằng ngày mai mình sẽ không còn chơi đùa mà phải trở thành một học sinh lớp 1. Ông đã động viên tôi: “Ông tin con sẽ làm tốt, ông luôn ủng hộ con”. Một cô bé ham chơi như tôi cảm thấy lạ lẫm khi cầm bút học viết. Ông luôn bên cạnh, uốn nắn từng chữ và khi tôi không làm bài, ông không mắng mà chỉ buồn rầu. Tôi ân hận và quyết tâm không làm ông buồn. Tôi hãnh diện khoe với ông những điểm mười đầu tiên, đó là thành quả của sự nỗ lực. Ông mỉm cười xoa đầu tôi với vẻ hài lòng. Ông giúp tôi hoàn thiện bản thân và vững bước trong cuộc sống. Những gì ông làm và nói đều rất đáng quý. Tôi cảm nhận được sự bình yên khi ở bên ông.
Khi lên lớp 4, gia đình tôi trở nên khá giả và tôi về sống với bố mẹ, ít có thời gian thăm ông. Tôi không nhận ra ông đã yếu đi, tóc bạc dần. Tôi càng lớn càng vô tâm và tránh né những biểu hiện yêu thương của ông, chắc hẳn ông rất buồn. Một ngày, ông ốm phải vào viện. Ông gầy và xanh xao, nhưng vẫn không muốn làm phiền con cái. Khi nghe mẹ báo tin ông đang hấp hối và muốn gặp tôi, tôi đã khóc nức nở, hối tiếc vì những điều chưa kịp làm cho ông. Về nhà, tôi ôm ông và nói: “Con yêu ông nhiều lắm, đừng rời bỏ con”. Có lẽ lúc đó đã quá muộn, ông nắm tay tôi và nói: “Dù ở đâu, bà luôn hướng về con…” Khi mất đi những gì mình đang có, chúng ta mới biết trân trọng. Ông đã ra đi mãi mãi, không một lời trách móc. Sự tha thứ của ông càng làm tôi buồn hơn.
Mong rằng ở nơi xa, ông sẽ hạnh phúc như những niềm vui ông đã mang đến cho tôi. Tôi luôn nhớ và cầu nguyện cho ông luôn vui vẻ và hạnh phúc.
6. Bài văn cảm nhận về người thân trong gia đình em - mẫu 9
Chăm sóc con cái không hề kể nề sức lực,
Chỗ ướt mẹ nằm, chỗ khô con lăn.
Hai câu ca dao giản dị ấy đủ để thể hiện những hi sinh vô cùng lớn lao của người mẹ. Và mẹ em cũng là một người mẹ như thế.
Mẹ em là một giáo viên tiểu học. Ngày ngày, mẹ vất vả với các giáo án và bài giảng. Với tính cách hiền lành và tốt bụng, mẹ luôn được mọi người yêu mến và kính trọng. Vì vậy, hình ảnh mẹ trong mắt em luôn là hình mẫu của một nhà giáo vĩ đại.
Nhưng mẹ không chỉ là một nhà giáo xuất sắc, mà còn là một người mẹ tuyệt vời. Mẹ chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ của em. Mẹ quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt và không bao giờ để em cảm thấy đơn độc. Mẹ vừa là người cô, người mẹ, vừa là người bạn đồng hành, luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ cùng em. Dù là niềm vui hay nỗi buồn, hay những câu hỏi khó, em luôn tìm đến mẹ. Em biết mẹ sẽ lắng nghe bằng cả trái tim và hướng dẫn em một cách đúng đắn nhất.
Mẹ giống như dòng nước mát lành đối với chú cá nhỏ, và em không thể sống thiếu mẹ. Em sẽ nỗ lực học tập và rèn luyện thật tốt để trở thành niềm tự hào của mẹ.
7. Bài văn cảm xúc về người thân trong gia đình em - mẫu 10
May mắn lớn nhất của em trong cuộc sống chính là được sống trong một gia đình đầy ắp yêu thương. Gia đình không chỉ là mái ấm che chở cho em trong những lúc buồn vui, mà còn là nơi mang đến sự bình yên và những tiếng cười ấm áp mỗi khi em trở về.
Gia đình em có một nét đặc biệt khi em được sống cùng ông bà nội dưới một mái nhà. Ông nội là người em ngưỡng mộ và kính trọng sâu sắc, bởi ông đã có nhiều hy sinh và đóng góp lớn trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Gia đình luôn là nơi chúng ta tìm về khi mệt mỏi, nơi có những người yêu thương thật lòng, lo lắng cho ta. Chính ở bên gia đình, ta mới có thể xua tan những lo âu và sống thật với chính mình.
Trong gia đình em, ông nội là người có uy quyền nhất. Ông dạy chúng em biết phân biệt đúng sai, truyền đạt những thói quen tốt và khuyến khích chúng em sống có lý tưởng và hoài bão. Từ khi còn nhỏ, em đã được ông yêu thương và chăm sóc. Mỗi buổi sáng, ông thường dậy sớm để chăm sóc những chú chim cảnh, vườn cây và ao cá của mình. Nhờ sự chăm sóc của ông, gia đình em luôn có rau sạch và cá tươi.
Ông năm nay đã 75 tuổi, tóc đã bạc nhiều nhưng sức khỏe vẫn rất dẻo dai nhờ những năm tháng gian khổ trong chiến trận. Những thử thách đó đã rèn luyện cho ông một ý chí và nghị lực phi thường.
Ông thường xuyên tập thể dục, nhưng đôi khi vẫn bị đau nhức xương khớp, đặc biệt khi trời trở gió, vết thương do viên đạn ngày xưa lại đau nhức. Em rất thương ông khi thấy ông đau đớn, nhưng ông vẫn giữ phong cách của một người chiến sĩ cụ Hồ.
Ông luôn vui vẻ, dù cả nhà lo lắng cho vết thương của ông, ông vẫn lạc quan và cho rằng vết thương nhỏ không đáng kể. Em rất tự hào về ông, vì em hiểu rằng để có cuộc sống bình yên như hôm nay, ông cha ta đã hy sinh rất nhiều. Những anh hùng dân tộc đã nằm xuống để chúng em có được cuộc sống vui vẻ và hòa bình hiện tại.
Ông cũng rất nhân hậu, thường xuyên giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn trong làng. Ông thường bảo cha mẹ và chúng em cùng giúp đỡ những người cô đơn. Ông sống hòa nhã và được mọi người yêu mến. Trong những lúc rảnh rỗi, ông tham gia câu lạc bộ thơ của hội cựu chiến binh.
Ông là người em vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng. Em hy vọng ông sẽ luôn khỏe mạnh và sống lâu trăm tuổi cùng gia đình em.
8. Bài văn cảm xúc về người cha trong gia đình em - mẫu 11
Người ta thường nói rằng “Tấm lòng của người cha là một tuyệt tác của tạo hóa”. Tình yêu và lòng bao la mà cha dành cho tôi thật sự rất thiêng liêng và quý giá. Tôi luôn biết ơn số phận vì đã ban cho tôi một người cha đáng kính và tuyệt vời như vậy. Mặc dù tôi chưa bao giờ trực tiếp bày tỏ những cảm xúc của mình với cha, nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi luôn kính trọng và tự hào về cha.
Cha tôi đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng gánh nặng cuộc đời đã làm cha trông già hơn. Những dấu vết nhọc nhằn hiện rõ trên mái tóc bạc của cha, mỗi khi nhìn thấy, tôi cảm thấy đau lòng và xót xa. Da cha ngăm đen khỏe mạnh, bờ vai rắn chắc và vững chãi, là nơi tôi luôn tìm được sự tin cậy và an toàn.
Dáng người cha có phần đậm, nhưng cha làm việc rất nhanh nhẹn. Tôi luôn thích đứng sau lưng cha, cảm giác như cha là một bức tường vững chãi bảo vệ tôi khỏi những cơn bão cuộc đời. Đôi mắt hơi nâu của cha luôn ánh lên sự trìu mến. Khuôn mặt chữ điền của cha rất phúc hậu, với vầng trán cao thể hiện sự thông minh.
Cha không hoàn hảo, nhưng tình yêu cha dành cho tôi là hoàn hảo nhất. Cha không phải là người trí thức, cũng không giàu có, cha chỉ là một công nhân lao động bình thường. Dù vậy, cha luôn lo lắng để tôi không thiếu thốn gì. Cha đã lo cho tôi học hành và cuộc sống đầy đủ, mặc dù bản thân cha cũng không dư dả.
Tôi nhận thấy có cả năm cha không mua cho mình một bộ áo mới. Dù áo đã sờn, quần cũ kỹ bạc màu, cha vẫn cười bảo rằng trong tủ còn nhiều đồ đẹp. Thế nhưng, mỗi dịp tựu trường, lễ Tết, hoặc khi thời tiết chuyển mùa, cha lại bảo mẹ sắm quần áo mới cho tôi. Khi còn nhỏ, tôi coi đó là điều hiển nhiên, nhưng khi lớn lên, tôi càng cảm nhận được tình yêu và sự hy sinh của cha.
Từ chiếc bóng đèn học đến bộ áo mưa, tập vở, cha đều tự tay mua sắm cho tôi. Dù bận rộn với công việc vất vả, cha luôn quan tâm đến việc học của tôi. Tôi luôn sẵn sàng chia sẻ những buồn vui và câu chuyện hàng ngày với cha, vì tôi cảm nhận được sự lắng nghe và thấu hiểu từ cha. Tôi đặc biệt thích những lời khuyên của cha, với sự trưởng thành của một người đàn ông, cha luôn chỉ dẫn cho tôi những con đường đúng đắn.
Tôi không bao giờ quên những bài học đạo đức cha dạy cho tôi. Từ khi còn nhỏ, cha dạy tôi đứng dậy sau những lần thất bại, cách sống tự lập và nhường nhịn người khác. Khi trưởng thành, cha dạy tôi tự tin vào bản thân, yêu thương và tôn trọng người khác. Cha là người thầy đầu tiên trong đời tôi, những bài học của cha không được viết thành sách, mà qua cách cha sống và đối xử với mọi người. Những bài học đó đã thấm sâu vào tôi một cách tự nhiên.
Cha tôi rất hiền lành và dễ gần, ai gặp cũng có cảm tình. Mọi người trong xóm thường xuyên ghé nhà tôi vì sự thân thiện của cha. Trong làng, cha luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, nên được mọi người yêu quý. Từ khi tôi có nhận thức, chưa bao giờ thấy cha nổi giận với ai. Tính cách xởi lởi của cha nhưng biết cách cư xử với mọi người, điều này khiến tôi rất khâm phục.
Ngôn từ không thể diễn tả hết tình cảm của tôi dành cho cha. Tôi sẽ chứng minh tình yêu của mình bằng hành động, cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt theo lời cha dạy, để trở thành một người con hiếu thảo và công dân có ích. Bạn bè tôi có thể theo đuổi thần tượng âm nhạc hay phim ảnh, nhưng với tôi, cha chính là thần tượng suốt đời của tôi.
9. Bài văn cảm xúc về người thân trong gia đình em - mẫu 12
Bà ngoại là người mà em vô cùng yêu quý và kính trọng. Bà luôn dành cho em một tình cảm ấm áp, khiến em cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc mỗi khi ở bên bà.
Bà năm nay đã bảy mươi sáu tuổi, mái tóc đã bạc trắng, đôi mắt đã có những nếp nhăn của tuổi già. Tuy vậy, sự hiền hậu và nhân từ trong đôi mắt bà vẫn toát lên vẻ ấm áp và yêu thương. Em rất yêu đôi mắt của bà, vì lúc nào bà cũng nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng và ân cần, mang lại cho em cảm giác bình yên và che chở như khi còn nhỏ. Bà mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn rất nhanh nhẹn và khỏe mạnh, công việc nhà bà làm rất thuần thục. Mỗi lần về thăm bà, em lại được thưởng thức những món ăn ngon như thịt kho tàu hay sườn xào chua ngọt, và bà còn dạy em cách nấu những món đơn giản, nên mỗi lần về thăm bà, em luôn cảm thấy rất vui vẻ.
Thời thơ ấu, khi bố mẹ bận công việc, em được gửi gắm cho bà ngoại chăm sóc. Bà đã chăm sóc em tận tình, yêu thương và quan tâm đến từng chi tiết nhỏ, dạy em những điều hay lẽ phải và kể cho em nhiều câu chuyện cổ tích thú vị. Bà thường kể về Thạch Sanh dũng cảm, Tấm hiền dịu, hay Bạch Tuyết và bảy chú lùn… Những câu chuyện của bà đã trở thành ký ức tuổi thơ của em. Bà là người rất đảm đang, tháo vát. Khi còn trẻ, bà vừa lo công việc đồng áng, vừa chăm sóc năm đứa con nhỏ. Bà có thể làm nhiều việc như bện chổi, đan rổ, làm quạt nan… Những vật dụng do bà làm đều đẹp mắt và xinh xắn. Dù đã lớn tuổi, bà vẫn tiếp tục chăm sóc vườn tược, trồng rau, cây trái… Bà thường nói nếu không có việc gì làm thì bà rất buồn, vì vậy bà xem việc trồng trọt và chăn nuôi như một thú vui trong cuộc sống.
Dù em không thể thường xuyên thăm bà, nhưng tình cảm yêu mến dành cho bà không bao giờ phai nhạt, ký ức về bà luôn sống động trong tâm hồn em, gợi nhắc lòng nhân hậu và yêu thương của bà.
Em mong bà sống lâu bên chúng em để em có thể tiếp tục yêu thương và phụng dưỡng bà, đáp đền công ơn dưỡng dục mà bà đã dành cho chúng em.
10. Bài văn cảm xúc về người thân trong gia đình em - mẫu 13
Tuổi thơ của tôi gắn bó với ông nội. Đối với tôi, ông là người thân yêu và kính trọng nhất trong cuộc đời.
Ông tôi hiện đã bảy mươi tư tuổi, nhưng ông vẫn rất minh mẫn. Ông có khuôn mặt phúc hậu và hiền từ, chòm râu bạc phơ, đôi mắt sáng như vì sao. Đôi tay ông đã có nhiều nếp nhăn của tuổi tác.
Trước khi nghỉ hưu, ông làm cán bộ nhà nước và rất yêu thương con cháu. Tuy nhiên, ông cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Dù đã cao tuổi, ông vẫn rất khỏe mạnh, được mọi người yêu quý và kính trọng.
Ngày còn nhỏ, khi bố mẹ bận việc, ông đã chăm sóc tôi. Ông là người đưa tôi đến trường trong ngày đầu tiên đi học và luôn để dành quà bánh cho tôi. Tình yêu của ông dành cho tôi rất lớn lao.
Ký ức về ông thật đáng quý. Khi còn nhỏ, ông thường chở tôi đi chơi bằng chiếc xe đạp cũ, kể cho tôi những câu chuyện xưa và cùng tôi chăm sóc cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi cách chăm sóc cây cối cẩn thận, nhờ vậy tôi biết yêu thương mọi vật xung quanh hơn.
Thời gian trôi qua, sức khỏe của ông ngày càng yếu. Ông cần nhiều sự quan tâm và chăm sóc của con cháu. Mỗi khi có thời gian, tôi thường trò chuyện với ông, chơi cờ hay đi câu cá cùng ông. Những lúc như vậy, tôi cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.
Ông nội là điểm tựa tinh thần vững chắc của gia đình. Tôi luôn dành cho ông sự kính trọng và hy vọng ông sẽ luôn khỏe mạnh để sống lâu bên con cháu.
11. Bài văn cảm xúc về người thân trong gia đình em - mẫu 15
Gia đình là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, nơi mà tình yêu thương và sự chăm sóc luôn hiện hữu.
Trong gia đình em, ông nội là người mà em luôn kính trọng và ngưỡng mộ. Ông là người dạy cho chúng em về đạo đức, lối sống tích cực, và những ước mơ hoài bão. Từ khi còn nhỏ, em đã gần gũi và nhận được tình yêu thương từ ông. Mỗi sáng sớm, ông đều dậy sớm để chăm sóc cho các chú chim cảnh, vườn cây và ao cá của mình. Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của ông, gia đình em luôn có rau sạch và cá tươi.
Ông năm nay đã có nhiều sợi tóc bạc, nhưng sức khỏe vẫn rất dẻo dai. Ông từng tham gia chiến đấu trong những năm tháng khó khăn, đối mặt với kẻ thù và vượt qua nhiều thử thách. Những trải nghiệm đó đã tôi luyện cho ông một ý chí kiên cường. Ông cũng thường xuyên tập thể dục, dù đôi khi vẫn bị đau nhức xương khớp, đặc biệt là khi trời trở lạnh, vết thương cũ ở chân lại đau nhức. Dù vậy, ông vẫn giữ phong thái của một chiến sĩ kiên cường và không để nỗi đau ảnh hưởng đến tinh thần.
Ông luôn vui vẻ, mỗi khi cả gia đình lo lắng cho vết thương của ông, ông đều gạt đi và bảo rằng vết thương nhỏ không đáng kể. Em rất tự hào về ông, vì em hiểu rằng để có được cuộc sống yên bình như hiện tại, ông và nhiều anh hùng khác đã hy sinh rất nhiều. Đó là nhờ công lao của những người như ông.
Ông cũng là người rất nhân hậu, thường xuyên giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn trong làng. Ông luôn sống hòa nhã và được mọi người yêu quý. Những lúc rảnh rỗi, ông tham gia câu lạc bộ thơ của hội cựu chiến binh và làm thơ. Ông là hình mẫu lý tưởng mà em luôn ngưỡng mộ và mong rằng ông sẽ sống lâu trăm tuổi bên gia đình của chúng em.
12. Bài văn cảm xúc về người thân trong gia đình em - mẫu 14
Ông nội là người mà em quý mến nhất trong gia đình, là hình mẫu lý tưởng để em học hỏi và noi theo.
Ông năm nay đã gần tám mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được sức khỏe tốt. Ông có dáng vẻ đậm chắc, đi lại vững chãi. Dù tóc đã bạc trắng, làn da vẫn hồng hào và đôi mắt đã mờ đi, ông vẫn rất khỏe mạnh. Đôi lúc, hình ảnh của ông khiến em liên tưởng đến một ông Bụt trong cổ tích. Ông vẫn thường xuyên xách nước nặng, làm việc chăm chỉ, và ít khi ốm đau. Ông rất ít khi bị bệnh, và hàng xóm luôn khen ngợi ông. Sức khỏe của ông là nhờ thói quen tập thể dục đều đặn và chế độ ăn uống hợp lý. Ông thường dậy sớm tập tạ và chiều chiều cùng em chạy bộ. Ông ăn uống điều độ, ăn nhiều rau và uống một chút rượu mỗi ngày. Em học được từ ông sự tự giác và kỷ luật, từ đó cố gắng học tập đều đặn và không để việc riêng ảnh hưởng đến việc học.
Ông là người sống mẫu mực, ngăn nắp và điềm tĩnh. Phòng của ông luôn sạch sẽ, và ông thường tự dọn dẹp mà không phiền đến con cháu. Ông từ chối quà tặng của bố mẹ em để tiết kiệm cho việc học của em. Khi có tranh cãi trong gia đình, ông nhẹ nhàng hòa giải và nhắc nhở sự hòa thuận. Đối với em, ông vừa nghiêm khắc vừa yêu thương, dạy dỗ em nhiều điều quý giá. Ông không chỉ tặng sách vở và quà, mà còn dạy em làm đèn Trung thu, câu cá và giải quyết các vấn đề khó khăn. Ông nội là một người cha vĩ đại, là trụ cột vững chắc của gia đình. Em rất yêu quý ông và mong ông sống lâu để tiếp tục dạy dỗ và làm gương cho em. Em cũng tự nhủ phải học thật giỏi để làm ông vui lòng.
13. Bài văn cảm xúc về người thân trong gia đình em - mẫu 16
Ba sẽ là đôi cánh đưa con bay xa,
Mẹ sẽ là đóa hoa cho con tô điểm.
Cha mẹ, những người luôn yêu thương và hy sinh vô điều kiện cho chúng ta. Mỗi khi câu hát này vang lên, dù ở đâu tôi cũng cảm thấy nghẹn ngào nhớ về người cha kính yêu của mình.
Cha mẹ tôi kết hôn muộn, nên đến khi bố tôi gần bốn mươi tuổi mới có tôi. Mẹ tôi liên tục ốm đau và không lâu sau khi sinh tôi thì mẹ qua đời. Từ đó, chỉ có bố nuôi tôi lớn lên.
Bố tôi có vóc dáng cao và làn da sạm màu vì làm việc ngoài trời. Gương mặt cằn cỗi theo thời gian và đôi mắt đượm buồn lúc nào cũng đầy ưu tư. Dù vậy, nụ cười của bố rất đẹp và hiền hậu, làm nổi bật hàm răng trắng sáng. Mỗi lần bố cười, tôi cảm thấy mọi khó khăn tan biến.
Bố tôi, dù là người đàn ông vụng về, không khéo léo như mẹ, nhưng luôn chăm sóc tôi chu đáo. Ngày còn bé, mặc dù là con gái nhưng tôi thường xuyên mặc đồ và cắt tóc như con trai. Điều đó khiến tôi trở nên hiếu động như các cậu bé trong xóm.
Bố luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn cho tôi mỗi khi phải đi công tác xa. Dù nấu ăn không tinh tế, món nào cũng vậy, nhưng tôi luôn ăn hết vì biết rằng bố đã dành cả tâm huyết vào đó.
Trong công việc, bố là người cần mẫn và sáng tạo. Bố luôn có nhiều phương án giải quyết và dự phòng, làm cho mọi việc suôn sẻ. Chính vì vậy, đồng nghiệp và hàng xóm đều quý mến và kính trọng bố. Bố cũng là người tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh.
Thời gian trôi qua, tóc bố đã bạc nhiều, nhưng tình yêu và sự chăm sóc của bố dành cho tôi vẫn vững bền. Tôi nhớ mãi khi vào lớp một, dù không khéo tay, bố vẫn tết tóc cho tôi với bộ váy đẹp nhất. Dù bím tóc lệch lạc, nhưng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi lần đầu được làm con gái thực sự. Mỗi khi nhớ lại, tôi đều cảm động và biết ơn sự quan tâm, yêu thương của bố. Trong cuộc đời này, ngoài mẹ đã mất, bố là người yêu thương tôi nhất.
Tôi chỉ mong ước, trong cuộc đời đầy thử thách này, luôn có bố bên cạnh để che chở, vỗ về và hỗ trợ mỗi khi tôi gặp khó khăn. Tôi cũng hy vọng bố sống lâu dài để tôi có thể dùng sức nhỏ bé của mình để đáp đền công ơn của bố trong suốt những năm qua.
14. Bài văn cảm xúc về người thân trong gia đình em - mẫu 17
Chúng ta đều được sinh ra và lớn lên dưới sự yêu thương, che chở vô bờ của gia đình, nơi có ông bà, cha mẹ, anh chị em và những người thân yêu luôn bên cạnh. Đối với em, ông nội luôn là người mà em kính trọng nhất trong gia đình.
Ông nội năm nay đã bảy mươi tuổi. Dù tuổi cao sức yếu, ông vẫn rất minh mẫn và nhanh nhẹn trong cuộc sống hàng ngày. Khuôn mặt ông vuông và góc cạnh, em hay đùa rằng “Ngày xưa chắc ông đẹp lắm”. Thời gian đã để lại dấu ấn với hai gò má nhô cao và làn da hồng hào vẫn phảng phất sự phúc hậu. Tóc ông bạc trắng như một ông tiên trong cổ tích, cùng với cặp râu bạc lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp lão. Da ông bắt đầu xuất hiện những vết đồi mồi, đôi chân dù còn đi lại được nhưng ngày càng yếu, đôi tay gầy gò ghi dấu sự vất vả của cuộc đời.
Ông rất hiền lành và luôn yêu thương con cháu, sẵn sàng giúp đỡ mọi người trong gia đình và công việc chung. Ông thường giúp đỡ việc nhà, dù đã lớn tuổi, vẫn tích cực tham gia các hoạt động ở làng xã. Sức khỏe dẻo dai của ông không phải ngẫu nhiên mà có, nó là kết quả của sự hoạt động và lòng nhiệt tình giúp đỡ người khác. Ông rất được yêu mến và kính trọng trong cộng đồng. Em rất tự hào về ông.
Mỗi sáng, ông thường dắt con Ki Ki đi tập thể dục và dạo công viên trước khi cả nhà thức dậy. Đôi khi ông còn chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình để chúng em có thể tập trung vào học tập và công việc. Vào các buổi chiều đẹp trời, ông lại dẫn em ra công viên, trò chuyện về học tập và bạn bè. Những lúc đó, em cảm thấy tâm hồn được thư giãn và vui vẻ. Hai ông cháu thường ngồi chơi cờ và trò chuyện, những giây phút đó rất đáng quý.
Gần đây, sức khỏe của ông yếu dần, em rất thương ông. Mỗi chiều sau giờ học, em thường vào phòng để giúp đấm bóp cho ông và trò chuyện để xoa dịu nỗi đau bệnh tật. Những câu chuyện vui và điểm mười luôn là liều thuốc hiệu quả. Em cố gắng học tập để không phụ lòng ông và hứa sẽ trở thành con ngoan trò giỏi như ông mong muốn.
Nếu có điều ước, em chỉ mong ông mãi khỏe mạnh và quây quần bên con cháu, trở thành người ông, người bạn, người cha, và tấm gương sáng cho mọi người.
15. Bài văn cảm xúc về người thân trong gia đình em - mẫu 18
Sau những giờ học căng thẳng hay những lúc gặp chuyện không vui, tôi luôn khao khát trở về nhà để gặp mẹ, người mẹ yêu quý của tôi. Mẹ không chỉ là người không thể thay thế trong cuộc đời tôi, mà còn là người đã sinh ra, nuôi dưỡng và bảo vệ tôi. Mẹ là niềm vui lớn nhất trong cuộc sống của tôi, luôn dành cho tôi tình yêu thương và sự quan tâm trọn vẹn.
Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi với dáng người thanh mảnh và làn da rám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai và có màu vàng nhạt. Khuôn mặt mẹ đầy sự hiền hậu, phản ánh tình yêu thương sâu sắc mà mẹ dành cho tôi. Khi tôi buồn hay ốm, đôi mắt mẹ hiện rõ sự lo lắng; khi tôi vui, đôi mắt mẹ lại sáng lên niềm hy vọng. Đôi mắt mẹ như cánh cửa mở rộng đón tôi vào.
Yêu mẹ không chỉ vì tình cảm mẹ dành cho tôi mà còn vì những hy sinh mẹ làm cho gia đình. Dù rất yêu nghề giáo viên, mẹ đã phải nghỉ việc để chăm sóc chúng tôi. Mẹ luôn dạy chúng tôi học tập, cư xử và khuyên nhủ chúng tôi khi mắc lỗi. Mẹ cũng chỉ bảo em gái tôi cách chọn lựa thực phẩm và nấu ăn. Mẹ không chỉ dạy học mà còn hướng dẫn chúng tôi từng kỹ năng sống.
Mẹ luôn chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với tôi, làm cho cuộc sống của tôi thêm ý nghĩa. Mỗi khi tôi cười, mẹ cũng vui theo; khi tôi buồn, mẹ sẻ chia để nỗi buồn vơi bớt. Mẹ là người phụ nữ hoàn hảo nhất trong mắt tôi.
Mẹ ơi! Mẹ là người con yêu quý nhất! Cuộc đời con không thể thiếu mẹ, người đã dạy con cách nhìn về tương lai sáng lạn. Con sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để không phụ lòng mẹ. Con mong mẹ sẽ luôn ở bên con, con yêu mẹ rất nhiều!
16. Bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình em - mẫu 19
Khi gió mùa thu thổi về, mẹ thường ru tôi ngủ bằng những câu hát ngọt ngào…
Không biết từ khi nào, câu hát đó đã ăn sâu vào tâm trí tôi, và mỗi khi nghe lại, tôi lại nhớ về những ngày xưa cũ, những khoảnh khắc khi còn nằm trong nôi. Có thể với bạn đó chỉ là một bài hát ru bình thường, nhưng đối với tôi, đó là cả một tình yêu sâu sắc mà mẹ dành cho tôi.
Mẹ tôi có dáng người hơi gầy, đôi vai nhỏ bé nhưng gánh trên đó bao lo toan nặng nề. Mẹ lo lắng về việc phải dậy sớm để bán cá, về việc chuẩn bị cơm nước cho gia đình, và cả việc đánh thức em út dậy đi học. Mỗi lo lắng, mỗi gánh nặng đều dồn lên đôi vai gầy guộc của mẹ.
Đôi tay mẹ đã trở nên chai sạn vì những năm tháng lao động vất vả nuôi dưỡng chúng tôi, cho chúng tôi được đi học, dù điều kiện kinh tế gia đình không mấy dư dả. Một lần, khi tôi làm đứt nút áo và đòi mẹ mua áo mới, mẹ đã nói: “Chúng ta có thể sửa lại cái áo.” Tôi đã bỏ vào phòng và khóc thút thít.
Khi tôi nhìn ra ngoài, thấy mẹ đang khâu lại nút áo, từng đường chỉ mũi kim hiện lên rõ ràng. Cảnh tượng đó làm tôi cảm thấy bàng hoàng, nhận ra mình đã vô tâm đến mức nào. Tôi khóc nức nở, muốn ôm mẹ và nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều…”
Tôi thường thấy bố mẹ mời bạn bè về nhà, vui vẻ trò chuyện và uống bia, còn mẹ thì cặm cụi dọn dẹp bát đĩa, nhặt vỏ chai, và sáng hôm sau ra chợ mua chanh để pha nước cho bố. Tôi thấy chị cả mệt mỏi nằm ngủ ngay khi về đến nhà, còn mẹ thì nằm ngoài hiên, lẩm bẩm lo lắng về hóa đơn điện tháng này.
Thằng út mê chơi điện tử, còn mẹ thì say mê xem cải lương, vui buồn theo số phận của các nhân vật dù hình ảnh trên màn hình không rõ ràng.
Mọi người thường chỉ nghĩ đến những điều lớn lao, nhưng mẹ luôn chắt chiu những điều nhỏ nhặt để dạy chúng tôi những bài học quý giá. Từ mẹ, tôi học được rất nhiều về cuộc sống, về sự hy sinh cao cả, và về vẻ đẹp ẩn giấu trong những điều bình dị.
Khi mùa thu đến, ngắm cây hoa sữa trước nhà và thấy chiếc lá vàng rơi, tôi chợt lo lắng và nghĩ đến một ngày nào đó mẹ sẽ như chiếc lá ấy. Tôi chỉ ước thời gian ngừng lại để mẹ mãi bên tôi.
17. Bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình em - mẫu 20
“Nhìn lên mái nhà vững chắc
Nhớ bao nhiêu thì hình ảnh ông bà càng đậm đà”
Được sống trong mái ấm hạnh phúc là ước mơ của nhiều người, và niềm vui lớn lao khi tôi lớn lên trong tình yêu thương của gia đình. Tôi yêu tất cả các thành viên trong nhà, nhưng đặc biệt là bà đã khuất, người luôn yêu thương và chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ.
Bà hiện về trong ký ức tôi với gương mặt hiền hòa và đôi mắt sâu, bên dưới vầng trán cao đã hằn những nếp nhăn qua năm tháng. Mái tóc bạc trắng được búi gọn gàng. Bà tôi thường xuyên cười, nụ cười của bà tỏa sáng, thể hiện nét phúc hậu và sự đẹp đẽ của tuổi già dù bà đã ngoài tám mươi. Da bà nhăn nheo với những đốm đồi mồi và tay chân đã không còn khỏe như trước. Ôi, thật là thương bà!
Tôi vẫn nhớ rõ ngày còn bé, khi cùng bà đi dạo trên con đường làng vắng. Ánh nắng ban mai ấm áp hai bà cháu, bóng tre xanh như mở lối, và những chú chim ngân nga chào đón ông mặt trời. Tôi vui vẻ trong vòng tay yêu thương của bà, cùng bà đến trường mẫu giáo ở cuối xóm. Tôi thích nhất những lúc bà tặng kẹo, bánh cho tôi! Bà luôn dành những món ngọt ngào nhất cho tôi! Và hạnh phúc nhất là vào những đêm trăng sáng, bà dẫn tôi ra trước thềm, đặt tôi vào vòng tay bà và kể những câu chuyện cổ tích dưới ánh trăng mờ và bóng hàng dừa trước nhà.
Lời bà ấm áp, nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ ngon nhất dưới cảnh trăng và tiếng gió vi vu trên những tàu dừa. Bàn tay bà vuốt tóc tôi trìu mến. Tôi cảm thấy thật ấm áp! Bà yêu thương tôi, luôn quan tâm từ khi tôi còn bé. Bà chưa bao giờ giận dữ với tôi. Khi tôi vui hay làm việc tốt, bà luôn cười và động viên tôi. Còn khi tôi làm sai, bà nhẹ nhàng nhắc nhở và vẫn cười, nụ cười đầy khích lệ và niềm tin vào tôi.
Tôi nghĩ đến bà trong cuộc sống. Mỗi khi thất vọng hay vấp ngã, tôi lại nhìn về nụ cười của bà trong ảnh và tìm thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn. Ánh mắt bà như chứa đựng điều gì đó, làm tôi nhớ đến những lời động viên, khích lệ của bà để tiếp tục cố gắng, và hình ảnh bà luôn bên tôi như khi còn nhỏ. Tôi đã gặp bà trong mơ, bà nhìn tôi và vẫn nở nụ cười như xưa.
Mai này lớn lên, tôi sẽ không quên những kỷ niệm bên bà. Dù thời gian có trôi xa, dù mọi thứ có thay đổi thế nào, tôi vẫn yêu bà, tình cảm đó vĩnh cửu và không bao giờ phai nhạt. Hình ảnh bà và nụ cười bà dành cho tôi sẽ luôn là động lực để tôi vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, là hình ảnh mà tôi yêu quý nhất. Mong sao ở thế giới bên kia, bà luôn vui vẻ dù không có tôi bên cạnh.
Bà giờ đã ở một thế giới xa xôi, không còn bên tôi như trước. Đối với tôi, bà như một bà tiên trong cổ tích. Bà đã mang đến cho tôi những điều kỳ diệu và phút giây tuyệt vời trong tuổi thơ. Khi người ta yêu quý ra đi, dễ dàng gục ngã, nhưng tôi thì không! Tôi tin bà đang dõi theo tôi từ thiên đàng, và tôi sẽ luôn học giỏi để bà vui lòng nơi phương xa.
18. Bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình em - mẫu 1
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.”
Những câu thơ của Chế Lan Viên là những câu thơ em rất yêu thích. Nó diễn tả tình yêu và hy sinh cao cả của người mẹ. Mỗi khi câu thơ này vang lên, hình ảnh mẹ luôn hiện diện trong tâm trí em.
Mẹ em là một người nông dân bình dị. Hằng ngày mẹ làm việc vất vả với đồng áng, chợ búa và chăm lo cho gia đình. Mẹ luôn bận rộn với vô số công việc, cả năm không có ngày nghỉ. Mẹ làm tất cả để em có những bộ áo mới, sách vở mới và bữa cơm ngon. Dù mệt mỏi và hiếm khi có quần áo mới, mẹ vẫn không bận tâm. Tình cảm thiêng liêng của mẹ đã mang đến cho em một cuộc sống đầy hạnh phúc.
Em rất yêu quý mẹ. Từ mái tóc dài đen buộc gọn, đến đôi bàn tay thô ráp nhưng ấm áp. Từ giọng nói dịu dàng, đến ánh mắt trìu mến. Mọi thứ về mẹ đều thật tuyệt vời. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất mỗi ngày là khi được ngồi bên mẹ, trò chuyện về những chuyện ở trường. Được mẹ vuốt ve mái tóc, cảm giác như đang bay bổng trên mây.
Em mong mẹ luôn khỏe mạnh và vui vẻ bên cạnh em, để em mãi là chú cò con nhỏ, sống vô tư dưới đôi cánh vững chãi của mẹ.
19. Bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình em - mẫu 2
“Đêm nay con ngủ thật yên giấc
Mẹ là làn gió nhẹ nhàng của con suốt đời.”
Trong cuộc sống này, có ai không từng được lớn lên trong vòng tay của mẹ, nghe những bài hát ru ngọt ngào, hay được chìm vào giấc ngủ dưới làn gió mát từ tay mẹ quạt mỗi trưa hè? Và có ai yêu con bằng mẹ, có ai sẵn sàng hy sinh vì con như mẹ, có ai chia sẻ ngọt bùi cùng con như mẹ?
Đối với tôi, mẹ là người quan tâm và yêu thương tôi nhất. Tôi thường nghĩ rằng mẹ không đẹp. Mẹ không có làn da trắng, khuôn mặt phúc hậu hay đôi mắt long lanh, mà chỉ có gương mặt gầy, rám nắng, vầng trán cao và những nếp nhăn của tuổi 40, của bao lo lắng trong cuộc sống. Nhưng bố tôi nói mẹ đẹp hơn những người khác ở vẻ đẹp trí tuệ. Mẹ thông minh, nhanh nhẹn và tháo vát. Dù trên cương vị lãnh đạo, mẹ có vẻ nghiêm khắc, nhưng khi ngồi bên mẹ, cảm giác được mẹ âu yếm vuốt tóc làm tan biến mọi suy nghĩ đó. Tình yêu của mẹ như một dòng chảy mãnh liệt, truyền vào trái tim tôi qua ánh mắt, đôi môi trìu mến và nụ cười ngọt ngào. Tình yêu ấy chỉ khi gần bên mẹ lâu mới cảm nhận được. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như điều đương nhiên.
Trong mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Tôi chưa bao giờ tự hỏi vì sao mẹ lại hy sinh vô điều kiện. Mẹ rất tốt với tôi, nhưng đôi khi tôi cảm thấy mẹ quá nghiêm khắc. Mẹ đã mắng tôi nhiều lần, và tôi đã khóc vì uất ức chứ không phải hối hận. Một lần, khi tôi thấy mẹ đọc trộm nhật ký của mình, tôi đã tức giận, giành lại cuốn nhật ký và hét lên: “Mẹ sao lại như vậy! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ thật ác, con không cần mẹ nữa!” Tôi nghĩ sẽ nhận một cái tát đau, nhưng mẹ chỉ lặng lẽ, gò má tái nhợt và khóe mắt rưng rưng. Có điều gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
Tôi chạy vào phòng, khóa cửa và khóc nhiều, chiếc gối ướt đẫm. Đêm càng khuya, tôi thao thức với cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng không thể tránh khỏi. Tôi tự an ủi rằng không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc, nhưng không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng. Phải chăng tôi cảm thấy hối hận? Phải chăng tôi thèm khát yêu thương?
Suy nghĩ miên man khiến tôi thiếp đi. Trong mơ màng, tôi cảm thấy có một bàn tay ấm áp chạm vào tóc, kéo chăn cho tôi. Tôi khao khát cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút ấy, sợ rằng nếu mở mắt, cảm giác sẽ bay mất. Sáng hôm sau, căn nhà u buồn, thiếu vắng điều gì đó. Tôi phải ăn bánh mì, không có cơm như mọi ngày. Tôi hỏi bố về mẹ, và biết mẹ phải nằm viện một tuần. Cảm giác buồn tủi trùm lên tôi. Ai sẽ nấu cơm, giặt giũ, tâm sự với tôi? Tôi hối hận vì đã làm tan vỡ hạnh phúc gia đình. Cả tuần ấy, nhà vắng nụ cười của mẹ, tôi phải ăn cơm ngoài và nhớ những món ăn mẹ nấu.
Sau một tuần, mẹ về nhà và tôi là người đón mẹ đầu tiên. Mẹ ôm chặt tôi và khóc, xin lỗi vì đã đọc trộm nhật ký của tôi. Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi. Tôi chỉ muốn nói: “Mẹ ơi lỗi tại con, tất cả tại con.” Nhưng những lời ấy khó nói quá. Tôi ôm mẹ và khóc thật nhiều. Sau tuần ấy, tôi nhận ra mẹ quan trọng như thế nào. Mẹ lo lắng cho gia đình từ sáng sớm đến tối muộn, làm mọi việc với tình yêu vô hạn. Những món ăn của mẹ dù bình dân nhưng đầy ắp yêu thương.
Bố con tôi như những chú chim non nhận từng giọt yêu thương từ mẹ. Những ngày không có mẹ, bố con tôi làm việc lộn xộn. Mẹ giặt giũ, quét dọn và làm việc chăm chỉ. Mẹ đã cho tôi tất cả, nhưng tôi chưa báo đáp gì. Tôi chưa nói lời yêu thương với mẹ, dù đã nhiều lần muốn nói. Tôi chỉ muốn nói: Mẹ ơi, giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ và cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương và nghe lời mẹ. Khi mắc lỗi, con không giận dỗi, chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa không phạm lại. Khi vui hay buồn, con chia sẻ với mẹ để được vỗ về bằng tay âu yếm và ánh mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ mà còn là bạn, chị và tất cả của con. Con hạnh phúc vì có mẹ bên cạnh để uốn nắn, nhắc nhở. Mẹ giặt giũ, lau dọn và nấu ăn cho gia đình.
Mẹ hy sinh nhiều mà chưa bao giờ đòi hỏi trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất. Đi suốt đời, không ai bằng mẹ, không ai sẵn sàng che chở con như mẹ. Ôi mẹ yêu của con! Con chỉ mong có đủ can đảm để nói ba từ: “Con yêu mẹ!” Con viết những lời này mong mẹ hiểu hơn. Đừng nghĩ con chống đối mẹ vì không yêu mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp khó khăn. Mẹ là cả cuộc đời của con, và con chỉ mong mẹ mãi sống để yêu, chăm sóc, an ủi, bảo ban con và để con quan tâm yêu thương mẹ trọn đời.
Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng và dạy dỗ bao người. Mẹ đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con yêu mẹ và mong nhanh lớn để phụng dưỡng mẹ. Con muốn nói: “Dù lớn thế nào, con vẫn là con của mẹ. Suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con.”
20. Bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình em - mẫu 3
Gia đình em có một đặc điểm rất đặc biệt, đó là em sống cùng ông bà nội dưới một mái nhà. Ông nội là người em rất kính trọng và ngưỡng mộ, vì ông là một anh hùng đã có nhiều cống hiến và chiến công trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Trong gia đình, ông nội là người có quyền lực và ảnh hưởng nhất. Ông luôn dạy chúng em về sự đúng sai, thói quen sống tích cực và lý tưởng lớn lao. Từ khi còn nhỏ, em đã rất gần gũi và được ông yêu thương. Mỗi sáng, ông dậy sớm để chăm sóc cho những chú chim, vườn cây và ao cá của mình. Nhờ sự chăm sóc của ông, gia đình em luôn có rau sạch và cá tươi.
Ông đã 75 tuổi, tóc bạc nhiều nhưng vẫn rất khỏe mạnh nhờ những năm tháng rèn luyện trong chiến trường. Những khó khăn đã tôi luyện ông một ý chí phi thường.
Ông thường xuyên tập thể dục nên sức khỏe khá tốt. Tuy nhiên, khi thời tiết thay đổi, vết thương cũ từ viên đạn vẫn làm ông đau đớn. Em rất thương ông khi thấy ông chịu đau đớn, nhưng ông vẫn giữ phong cách của một chiến sĩ.
Ông luôn vui vẻ, dù vết thương có khiến gia đình lo lắng, ông vẫn nói đó là vết thương nhỏ. Em rất tự hào về ông, vì em hiểu rằng cuộc sống yên bình hôm nay là nhờ sự hy sinh của những anh hùng như ông.
Ông cũng rất nhân hậu, thường xuyên giúp đỡ người nghèo khó trong làng. Ông khuyến khích cả gia đình giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn. Ông sống hòa nhã và được mọi người yêu quý và tôn trọng. Trong lúc rảnh rỗi, ông tham gia câu lạc bộ thơ của hội cựu chiến binh và thường làm thơ.
Ông là người em kính trọng và ngưỡng mộ. Em mong ông luôn khỏe mạnh và sống lâu cùng gia đình.