MB1
Nếu ai hỏi về thi nhân đặc biệt nhất của văn học Việt Nam, có lẽ chúng ta sẽ ngay lập tức nhắc đến Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu. Ông nổi bật với phong cách viết thơ linh hoạt, tài năng. Ông được coi là 'sự kết nối giữa hai giai đoạn văn học'. Trong sự nghiệp của mình, bài thơ 'Thề non nước' là một điểm sáng không thể bỏ qua.
Gắn bó với núi Tản và sông Đà suốt cuộc đời, Tản Đà có lẽ đã có 'Thề non nước' từ lâu. Liệu ông đã chọn tên non nước cho mình, hay nước non đã chọn ông như một sứ mệnh? Câu trả lời không dễ dàng. Chỉ biết rằng nước – non luôn là chủ đề lớn trong sáng tác của ông. Mỗi độc giả đều thấy non – nước hiện diện trong từng câu thơ, làm nên bản sắc riêng biệt của Tản Đà.
MB3
Trong văn học Việt Nam, có một thi nhân đặc biệt, chiếm vị trí đặc biệt trên bảng danh sách. Đó là Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu. Ông được ngưỡng mộ như một nhà ảo thuật ngôn ngữ. Ông được xem là 'liên kết giữa thơ cũ và thơ mới' (Hoài Thanh). Trong tất cả các tác phẩm của mình, bài thơ “Thề non nước” luôn là điểm nhấn nổi bật nhất.
MB4
Tản Đà được biết đến như một thiên tài văn chương của Việt Nam vào đầu thế kỷ XX. Ông là một nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhà dịch giả... với đóng góp đáng kể trong mọi lĩnh vực mà ông chạm tới. Bài thơ “Thề non nước” - tác phẩm đặc biệt của Tản Đà, đã là nguồn cảm hứng để ông sáng tác truyện ngắn cùng tên. Ông mô tả việc này như việc “ghi lại những giai điệu của trăng và gửi những lời yêu thương đến quê hương”. Dù có nhiều ý nghĩa, nhưng sâu thẳm, bản chất của bài thơ là tấm lòng của nhà thơ dành cho non sông đất nước.
MB5
Trong thế giới văn học Việt Nam, có một nhà thơ đặc biệt, chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng độc giả. Đó chính là Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu. Ông được tôn vinh như một nhà thần đồng của ngôn từ. Ông là “chiếc cầu nối giữa thơ truyền thống và thơ hiện đại” (Hoài Thanh). Trong số nhiều tác phẩm ông sáng tác, bài thơ “Thề non nước” vẫn luôn là điểm nhấn nổi bật nhất.