1. Bài diễn thuyết cảm nhận về bài 'Sài Gòn tôi yêu' số 1
Bài diễn thuyết về 'Sài Gòn tôi yêu' là một tác phẩm xuất sắc thuộc tập tuỳ bút của Minh Hương, tác giả đã mang đến một cảm nhận sâu sắc về thành phố phồn thịnh và những tình cảm đặc biệt dành cho nơi này.
Minh Hương mở đầu bài diễn thuyết bằng những ấn tượng chung về Sài Gòn, mô tả nó như một đô thị trẻ trung, năng động, luôn biết cách thích ứng và phát triển. Đồng thời, ông nhấn mạnh tình yêu đặc biệt của mình dành cho thành phố này, diễn đạt qua từng dòng văn tràn ngập cảm xúc.
Qua bài diễn thuyết, tác giả không chỉ thể hiện sự quan sát tinh tế về vẻ đẹp của Sài Gòn mà còn thể hiện tình cảm chân thành đối với con người và phong cách sống độc đáo của thành phố. Bài viết như một cuộc phiêu lưu tâm hồn, đưa người đọc đến những góc khuất tuyệt vời nhất của Sài Gòn.
Tình yêu của tác giả không chỉ dừng lại ở cảm nhận về cảnh đẹp và không gian, mà còn lan tỏa đến những con người Sài Gòn - những người đa dạng, thân thiện và mang đậm bản sắc văn hóa. Minh Hương chia sẻ về phong cách sống tự do, chân thành và vô cùng tươi mới của người Sài Gòn.
Bài diễn thuyết không chỉ là sự kể chuyện cảm xúc mà còn là bức tranh sống động về một Sài Gòn hiện đại, đầy sức sống. Tác giả đã tận dụng mọi từ ngữ để làm nổi bật vẻ đẹp và tình cảm của mình, để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả.
Châm ngôn 'Sài Gòn tôi yêu' không chỉ là của tác giả mà còn là của rất nhiều người. Bài diễn thuyết đã thành công khi truyền đạt được tình yêu và niềm tự hào về thành phố, đồng thời thức đẩy lòng yêu nước và tình yêu đối với văn hóa Việt Nam.
Trải qua từng đoạn văn, người đọc có thể cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa tác giả và Sài Gòn, như một mối tình không ngừng phát triển, đong đầy cảm xúc và tình cảm. Minh Hương đã tạo ra một tác phẩm đặc sắc, làm sống lại vẻ đẹp và tinh thần của Sài Gòn ngày nay.
Bài diễn thuyết kết thúc bằng lời châm ngôn rất cảm động, thể hiện lòng trung thành và hy vọng cho tương lai: 'Tôi yêu Sài Gòn và yêu cả con người ở đây. Một mối tình dai dẳng, bền chặt. Thương mến bao nhiêu cũng không uổng công, hoài của. Tôi mong ước mọi người, nhất là các bạn trẻ, đều yêu Sài Gòn như tôi.'
2. Bài diễn thuyết cảm nhận về bài viết 'Sài Gòn tôi yêu' số 3
Sài Gòn, nguồn cảm hứng bất tận, được nhà văn Minh Hương kể lại qua bài tùy bút sôi động vào cuối năm 1990. Trong tác phẩm Nhớ... Sài Gòn (NXB Thành phố Hồ Chí Minh - 1994), tác giả dành nhiều dòng tình cảm để miêu tả sự gắn bó và tình yêu thương chân thành của mình với thành phố này.
Bài văn, mặc dù chỉ là tùy bút, nhưng đã chia thành ba đoạn mô tả rõ nét. Đoạn 1 là kỷ niệm và tình yêu đặc biệt của tác giả dành cho Sài Gòn. Đoạn 2 đi sâu vào đặc điểm thiên nhiên và đặc trưng văn hóa của người Sài Gòn. Đoạn 3 là sự khẳng định mạnh mẽ về tình yêu mãnh liệt của tác giả đối với thành phố Hồ Chí Minh.
Những ai đã trải qua thời gian ở Sài Gòn đều cảm nhận được sự đặc biệt của nơi này. Ngay cả những người chưa từng đặt chân đến cũng ao ước được khám phá 'Hòn ngọc Viễn Đông'. Sài Gòn, với tuổi đô thị hơn ba trăm năm, vẫn giữ nguyên vẻ trẻ trung. Thành phố này hội tụ đầy đủ các điều kiện: thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Người Sài Gòn yêu quý mảnh đất của họ, và tình yêu này được tác giả diễn đạt một cách nồng nàn, say đắm.
Sài Gòn, một thành phố trẻ, nhưng đầy sức sống. Như những cây cỏ mới nảy mầm, thay da, đổi thịt, miễn là cư dân biết trân trọng giữ gìn thành phố ngọc ngà này. Sự so sánh 'Sài Gòn vẫn trẻ, tôi thì đương già' không chỉ là một cách mô tả lạ mắt, mà còn gợi mở sự liên tưởng của người đọc về sự tươi trẻ của thành phố so với tuổi tác của một con người.
Tác giả không chỉ yêu cảnh đẹp tự nhiên mà còn mê đắm trong nhịp sống sôi động của Sài Gòn. Từ ánh nắng buổi sáng tới làn gió mát dịu buổi chiều, tất cả được tác giả mô tả bằng tình cảm yêu thương. Mưa Sài Gòn, thoắt nắng, thoắt mưa, được tác giả miêu tả rất chân thực và gợi cảm. Mỗi cơn mưa đều mang đến sự tươi mới và hứng khởi, làm cho Sài Gòn trở nên sống động hơn.
Nhìn nhận về con người Sài Gòn, tác giả diễn đạt sự đa dạng và hòa mình trong sự hòa hợp của cộng đồng. Người Sài Gòn sống hòa thuận, không phân biệt dân tộc, giàu nghèo. Mọi người đều đến từ khắp nơi, đặt chân đến đây để lập nghiệp và sống lâu dài. Đây là thành phố trù phú, có nền công nghiệp, kinh tế phát triển, và Sài Gòn đã trở thành trung tâm giao thương quan trọng của Việt Nam và khu vực.
Phần cuối bài viết là sự nhấn mạnh về vẻ đẹp không chỉ của cảnh đẹp tự nhiên mà còn của con người Sài Gòn. Tác giả ghi nhận đặc điểm của người Sài Gòn với những đường nét tự nhiên, dễ thương. Tính cách của họ được mô tả là tự nhiên, thân thiện, không làm màu. Phong cách giao tiếp của họ có vẻ 'cổ xưa' nhưng lại thể hiện sự dân chủ và không cầu kỳ.
Mỗi chi tiết nhỏ trong bài viết đều phản ánh tình cảm yêu thương và tự hào của tác giả đối với Sài Gòn. Mối tình này không chỉ là cá nhân mà còn là của mọi người sống ở đây. Qua bài tùy bút, tác giả để lại ấn tượng mạnh mẽ về Sài Gòn - thành phố đẹp và đầy sức sống, xứng đáng mang tên của Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Đọc lại bài tùy bút sau 17 năm, những thay đổi lớn lao của Sài Gòn được nhìn nhận. Thành phố đã phát triển mở rộ hơn, với nhiều con đường mới, những tòa nhà cao tầng hiện đại. Mặc dù có những thay đổi, nhưng qua bài viết này, tình yêu và kỷ niệm về Sài Gòn vẫn được giữ nguyên trong lòng người đọc.
3. Bài diễn thuyết chia sẻ cảm xúc về bài viết 'Sài Gòn mến yêu' số 2
Sài Gòn của tôi, một góc tâm hồn mà tác giả Minh Hương viết vào cuối tháng 12 - 1990, hiện diện trong tập Nhớ... Sài Gòn. Đó là những dòng văn tràn đầy kỷ niệm, tình yêu chân thành, nồng nàn dành cho mảnh đất thân thương.
Ngay từ đầu bài viết, tác giả thể hiện tình yêu mãnh liệt với thành phố mang tên Bác. Bằng cách sử dụng từ ngữ 'tôi yêu' ở đầu mỗi câu, ông tạo nên một bản tình ca, mời gọi độc giả cùng chia sẻ niềm đam mê, hồn nhiên của mình đối với Sài Gòn. Minh Hương yêu hết mọi điều, kể cả những khía cạnh xấu xí của thành phố.
Dường như, với Minh Hương, tình yêu với Sài Gòn đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống. Ông yêu cả đêm tĩnh lặng với âm thanh nhẹ nhàng. Yêu những con phố nhộn nhịp, những cảnh xe cộ hối hả vào những giờ cao điểm. Yêu cả bình minh tinh sương, không khí trong lành, những con đường che phủ bởi những tán cây xanh...
Tình yêu này giúp ông cảm nhận Sài Gòn một cách chân thật và tinh tế. Những giọt nắng buổi sáng tinh khôi như đường lọt vào từng khe rìa. Hoặc là những cơn gió chiều mát lành, hay cả những cơn mưa rào bất chợt của vùng miền nhiệt đới. Ông yêu cuộc sống sôi động, đa dạng của thành phố này, yêu những con phố bóng mát từ những tán cây xanh... những điều giản dị, bình thường tạo nên vẻ đẹp của Sài Gòn nắng gió.
Ở Sài Gòn, không chỉ có vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn có sự nồng nhiệt của con người. Ông muốn chia sẻ tình yêu của mình với những con người phương Nam, hồn nhiên, ấm áp như ánh nắng mặt trời ở đây. Thành phố này, với hàng triệu người từ mọi miền đất nước, hòa mình vào cuộc sống hòa thuận, tạo nên một Sài Gòn phồn thịnh và ấm cúng.
Nhớ Sài Gòn là nhớ những tình yêu đối với tổ quốc, nhớ những anh hùng đã hy sinh vì đất nước xa xôi. Những người con hùng dũng đó đã đổ mồ hôi, máu để bảo vệ mảnh đất quê hương. Tác giả cũng không khỏi xót xa trước sự tàn phá của con người, khi hàng loạt loài chim như quạ, sáo, vành khuyên... bị sát hại vô tình. Những cây xanh cũng bị thay thế bởi những tòa nhà cao tầng.
Và để làm nổi bật tình yêu của mình, cuối bài, tác giả viết: 'Vậy nên, tôi yêu Sài Gòn và tôi yêu những con người ở đây. Một tình yêu vững chắc, bền vững. Tình yêu này không bao giờ là đủ, luôn luôn tràn đầy. Tôi mong rằng mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ, cũng sẽ yêu quê hương như tôi đã từng yêu Sài Gòn'.
Sài Gòn đã trải qua nhiều biến động để trở thành một thành phố hiện đại, trung tâm kinh tế của đất nước. Nhưng qua bài viết của tác giả, chúng ta nhìn thấy một Sài Gòn khác. Một tình yêu chân thành, giản dị, mà một người con nhớ mãi về quê hương của mình.
5. Cuộc diễn thuyết về tình yêu đối với Sài Gòn
“Sài Gòn, nguồn cảm hứng bất tận” là một trong những tác phẩm xuất sắc của Minh Hương, sáng tác vào tháng 12 năm 1990 và xuất bản trong tập “Ký ức về Sài Gòn”. Đây không chỉ là những dòng tâm sự, mà là sự tỏa sáng của tình yêu chân thành, nồng nhiệt mà Minh Hương dành cho thành phố mà ông gọi là nhà.
Bài viết mở đầu bằng những lời mở đầu đầy xúc động của tác giả về Sài Gòn. Tình yêu này không chỉ nồng cháy hơn cả tình yêu đôi lứa của tuổi trẻ, mà còn được diễn đạt qua từ ngữ sâu lắng. Điều đặc biệt là việc sử dụng từ ngữ “Tôi yêu” ở đầu mỗi câu, tạo nên bản tình ca đặc sắc, khắc sâu tình cảm của tác giả. Minh Hương yêu hết mọi thứ ở Sài Gòn, kể cả những khía cạnh khó chấp nhận nhất.
Tác phẩm không chỉ là sự thể hiện của tình yêu, mà còn là một chân dung chân thực về Sài Gòn. Minh Hương cảm nhận mỗi chi tiết, từ ánh nắng buổi sáng tinh khôi, đến hương sắc của cơn gió chiều và những cơn mưa bất chợt. Ông yêu những điều giản dị, bình thường như tiếng ồn ào, những hàng cây xanh tươi tắn.
Minh Hương không chỉ yêu Sài Gòn mà còn yêu con người Sài Gòn. Ông ca ngợi vẻ nồng hậu, chân thành của những người con phương Nam, tạo nên một cộng đồng hòa mình, sống hòa thuận. Bài viết cũng nhắc đến vẻ đẹp của con gái Sài Gòn, với mái tóc dài đen, áo bà ba trắng, quần đen, dáng đi mạnh mẽ và duyên dáng.
Ngoài ra, Minh Hương cũng chia sẻ những suy nghĩ về những người con anh hùng đã hy sinh vì tổ quốc và đau lòng trước sự tàn phá của con người đối với thiên nhiên. Cuối cùng, ông thể hiện mong muốn của mình, kêu gọi mọi người, đặc biệt là giới trẻ, hãy yêu Sài Gòn như ông từng yêu thương.
4. Tường trình về Tình Yêu Sài Gòn
Tác phẩm “Sài Gòn, nguồn cảm hứng vô tận” của Minh Hương là một tác phẩm xuất sắc trong tập tùy bút “Nhớ… Sài Gòn” viết vào tháng 12 năm 1990. Đây không chỉ là những dòng tâm sự về tình yêu, mà là sự chia sẻ chân thành, nồng nhiệt về mảnh đất mà tác giả gắn bó suốt hơn nửa thế kỷ.
Minh Hương bắt đầu bằng những lời mở đầu tình cảm về Sài Gòn, tình yêu không chỉ đẹp đẽ mà còn nồng cháy hơn tình yêu đôi lứa. Từng từ ngữ, từng câu văn đều rơi vào tim đọc như những nốt nhạc của một bản tình ca. Tình yêu này không hề nhạt phai, ngược lại, nó còn được tác giả nhắc lại nhiều lần như một khúc ca, một bản nhạc không lẻ loi.
Minh Hương không chỉ mê đắm trong vẻ đẹp của Sài Gòn mà còn chìm đắm trong thiên nhiên, khí hậu đặc trưng của thành phố này. Ông mô tả chi tiết từ buổi sáng tinh sương, nắng sớm ngọt ngào đến những cơn mưa bất chợt, mỗi biến đổi của thời tiết như là biểu hiện của tâm hồn Sài Gòn và những con người sống ở đây.
Không chỉ là những hình ảnh đẹp, tác giả còn đắm chìm trong nhịp sống của Sài Gòn, từ sự náo nhiệt ban ngày đến sự thưa thớt của đêm khuya. Mỗi nhịp điệu của thành phố đều là nguồn cảm hứng cho tác giả, là nguồn động viên để ông thêm một lần nữa khẳng định tình yêu mãnh liệt của mình.
Minh Hương không chỉ là người yêu Sài Gòn mà còn là nhà thơ, là nhà văn, là người làm nên những tác phẩm tình cảm, chân thành như một lá thư gửi về mảnh đất yêu dấu. Những dòng tâm sự của ông không chỉ là của một nhà văn mà còn là của một người con yêu quê, yêu Sài Gòn như một phần không thể thiếu của cuộc sống.
7. Tình Yêu Vô Biên - Sài Gòn Trong Mắt Tôi
Nhà văn Minh Hương, một hồn quê hương Sài Gòn, đắm chìm trong vẻ đẹp trẻ trung, năng động của thành phố này. Với sự mở lòng, bộc trực và niềm ái mộ vô tận, ông truyền đạt tình cảm qua những tác phẩm, đặc biệt là bài kí “Sài Gòn tôi yêu”.
Bằng cách khéo léo, tác giả bày tỏ tình yêu mãnh liệt với thành phố mang tên Bác. Mỗi câu văn như một bản tình ca, với từ ngữ 'tôi yêu' như một giai điệu, kêu gọi người đọc cảm nhận hơi thở nồng nàn, sôi động của nhà văn. Tác phẩm khắc họa Sài Gòn như một cô gái trẻ, luôn tràn đầy sức sống, không ngừng thay đổi và trở nên đẹp hơn, miễn là cư dân biết cách giữ gìn và yêu thương.
Minh Hương đắm chìm trong tình yêu Sài Gòn, bất kể thời tiết hay thời điểm nào. Ông yêu “nắng sớm, dịu dàng như một nụ cười”, yêu “buổi chiều rộng lớn, nhẹ nhàng dưới những dòng mưa nhiệt đới bất ngờ”, yêu sự đối lập của thời tiết “trời u ám bất chợt sáng bừng như thủy tinh”. Tình yêu của Minh Hương không giới hạn thời gian, từ đêm khuya tới giờ cao điểm, từ con đường yên bình dưới bóng cây xanh... Mỗi đoạn văn là một tác phẩm nghệ thuật, thể hiện sự nhạy bén và sâu sắc trong quan sát, từng chi tiết về thiên nhiên, khí hậu, cuộc sống và sinh hoạt của thành phố, cũng như đặc điểm của cư dân và con người Sài Gòn.
Người viết yêu Sài Gòn, nhưng hơn cả, ông yêu con người Sài Gòn với những phẩm chất tốt lành, đặc trưng. Nhà văn nhấn mạnh “phong cách bản địa, tự nhiên và đôi khi hề hà, dễ dãi” của người Sài Gòn. Ông diễn đạt vẻ dễ thương của những cô gái, sự duyên dáng trong giao tiếp của thiếu nữ Sài Gòn. Đoạn văn về cô gái Sài Gòn là điểm đặc biệt, vừa tỉ mỉ vừa toàn diện, thể hiện lòng trân trọng và yêu quý của tác giả.
Tính cách của người Sài Gòn là đẹp và đáng yêu. Cả nam và nữ, già và trẻ, đều tận tụy, kiên định, sẵn sàng hy sinh cho chính nghĩa, cho cách mạng và kháng chiến, vì đất nước và nhân dân. Đoạn kết là một tuyên bố sâu sắc, tăng cường sức thuyết phục cho bài văn, gợi lên trong lòng độc giả tình yêu mãnh liệt với quê hương.
Với lối văn hóm hỉnh, chân thành, Minh Hương ghi lại tình cảm của mình đối với Sài Gòn một cách độc đáo và sắc sảo. Nơi đây là nơi ông đã trải qua nửa cuộc đời, và tình cảm này giống như tình yêu dành cho quê hương thứ hai.
7. Bài phát biểu cảm nghĩ về 'Sài Gòn tôi yêu' số 6
Tác phẩm “Sài Gòn tôi yêu” là một trong những kiệt tác của nhà văn Minh Hương về thành phố này, được viết vào tháng 12 năm 1990 và xuất hiện trong tập “Nhớ Sài Gòn”. Tác phẩm thuộc thể loại tùy bút, tràn đầy cảm xúc, là biểu hiện của tình yêu chân thành, sâu sắc và trung thành của Minh Hương đối với Sài Gòn.
Bắt đầu bằng việc thể hiện tình yêu mãnh liệt đối với Sài Gòn, tác giả sử dụng từ ngữ “tôi yêu” như một bản nhạc tình, làm nổi bật tình yêu sôi nổi, tràn đầy trong từng dòng văn của nhà văn. Đối với Sài Gòn, Minh Hương yêu tất cả, từ những điều đẹp đẽ nhất đến những khía cạnh khó khăn và khó chấp nhận.
Phát biểu cảm nghĩ về bài viết “Sài Gòn tôi yêu” của Minh Hương. Đối với ông, mỗi hơi thở là hương vị của Sài Gòn, tình yêu đã thấm vào từng lớp da, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của ông. “Tôi yêu cả những đêm khuya yên bình, với tiếng ồn nhỏ nhẹ…, yêu cái yên bình của buổi sáng tinh khôi, với không khí mát lành, trong lành…”.
Nhờ tình yêu ấy, ông có cái nhìn nhạy bén và tinh tế về Sài Gòn, từ những tia nắng “đắng ngắt”, đến buổi sáng “dịu dàng”, đến sự nhớ thương của cơn gió lùa buổi chiều và những cơn mưa bất chợt của miền cận xích đạo.
Ông yêu đất này, yêu sự đa dạng và ồn ào của cuộc sống ở đây, yêu từng con phố, từng dãy cây xanh, yêu tất cả những điều bình dị, giản dị nhất tạo nên vẻ đẹp của Sài Gòn. Khi nói về con người Sài Gòn, Minh Hương còn yêu hết con người ở đây, họ là những người nhân ái, hòa nhã như ánh mặt trời, luôn mở lòng đón chào mọi người đến từ mọi nơi, cùng nhau xây dựng một Sài Gòn phồn thịnh, lộng lẫy và ấm áp. Đương nhiên, không thể không kể đến những cô gái Sài Gòn, là những bông hoa tươi đẹp, mang theo hương thơm và sắc hồng rực rỡ cho thành phố, vẻ đẹp của họ như làm say đắm mọi người.
Khi nhắc đến Sài Gòn, chúng ta không thể quên những anh hùng đã hi sinh tuổi thanh xuân và tính mạng để bảo vệ hòa bình cho đất nước. Minh Hương cũng bày tỏ sự phẫn uất khi thấy có những người hủy hoại thiên nhiên, làm thay đổi cảnh quan, nhưng dù thế nào, tình yêu nồng nàn và chân thành của ông với Sài Gòn vẫn không đổi: “Vậy nên, tôi yêu Sài Gòn và yêu cả con người ở đây… Tôi mong muốn mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ, cũng yêu Sài Gòn như tôi đã từng yêu”.
8. Bài diễn thuyết cảm nghĩ về 'Sài Gòn tôi yêu' số 9
'Sài Gòn tôi yêu' là một bài kí của Minh Hương, viết vào tháng 12-1990 và được in trong tập Nhớ Sài Gòn nhân dịp kỷ niệm 300 năm thành phố. Tác giả, người đã sống ở Sài Gòn từ trước năm 1945, chia sẻ tình yêu thiết tha đối với thành phố, gọi nó là 'cái đô thị ngọc ngà'.
Minh Hương thể hiện tình yêu qua những điều đơn sơ như thời tiết, đêm khuya, và cả những con người đa dạng đến Sài Gòn. Ông mô tả về những cô gái Sài Gòn với vẻ đẹp tự nhiên, duyên dáng và thiết tha. Cách giao tiếp của họ, sự bao dung và hào phóng của thành phố khi đón nhận mọi người từ mọi nơi.
Bài kí là sự tâm sự chân thành về mối tình 'dai dẳng, bền chặt' của tác giả với Sài Gòn. Ông ước mong mọi người, đặc biệt là giới trẻ, cũng có tình yêu và sự quý mến như ông dành cho Sài Gòn.
9. Bài phát biểu cảm nhận về bài viết 'Sài Gòn đẹp nhất' số 8
Thành phố Hồ Chí Minh, trước đây có tên là Sài Gòn, đã trải qua ba trăm năm thành lập. Ngày nay, nó trở thành đô thị lớn nhất và có dân số đông nhất ở Việt Nam, là trung tâm kinh tế hàng đầu. Minh Hương, một cây bút đương đại, đã viết về Sài Gòn trong bài tùy bút có tựa đề 'Sài Gòn tôi yêu'. Điều này giúp chúng ta hiểu rõ hơn về vẻ đẹp và đặc trưng của thành phố này.
Bài viết có những đặc điểm nghệ thuật giống với tác phẩm 'Một thứ quà của lúa non' của Thạch Lam. Tuy nhiên, Minh Hương chủ yếu miêu tả, kể chuyện và biểu cảm, với bố cục văn mạch lạc. Ngôn ngữ và ý tưởng được tổ chức hài hoà, tinh tế, với những phát hiện tinh tế về Sài Gòn và một mối tình dai dẳng với thành phố.
Chương đầu tiên tập trung vào cảm nhận chung về sức sống và vẻ đẹp của Sài Gòn. Chương thứ hai diễn đạt tình yêu của tác giả đối với thành phố qua những phát hiện về khí hậu, con người, và cuộc sống. Minh Hương nhấn mạnh sự đa dạng và đoàn kết của dân cư Sài Gòn, cùng với nét đẹp của phụ nữ Sài Gòn.
Bài viết kết thúc bằng những câu từ tràn đầy cảm xúc, thể hiện tình yêu bền chặt của Minh Hương đối với Sài Gòn. Đọc bài tùy bút này, chúng ta có cơ hội nhìn nhận và đánh giá cao Thành phố Hồ Chí Minh qua góc nhìn đặc biệt của một người con yêu quý.
10. Diễn đạt cảm nghĩ về 'Sài Gòn tôi yêu' - Bài phát biểu số 10
Bài viết “Sài Gòn trong tôi” là một tác phẩm xuất sắc thể hiện cái nhìn sâu sắc của tác giả Minh Hương về thành phố phát triển hàng đầu Việt Nam. Tác phẩm vừa là sự quan sát tinh tế về con người, vừa là tình cảm gắn bó của tác giả với mảnh đất đã chứng kiến một hành trình phát triển lâu dài.
Bài viết bắt đầu bằng hình ảnh ấn tượng về Sài Gòn - thành phố trẻ trung, như một cây tơ đang trải qua sự thay đổi, nở rộ như thiếu nữ xuân. Sự chuyển động này không chỉ là sự quan sát mà còn là cảm xúc chân thành của tác giả dành cho Sài Gòn.
“Sài Gòn của tôi yêu” - câu điệp từ được tác giả lặp lại như một khẳng định vững chắc về tình cảm yêu thương không lường trước được. Tình yêu này trải rộng từ nắng sớm ngọt ngào đến gió lộng nhẹ nhàng, từ thời tiết ảm đạm buồn bã đến những đêm tĩnh lặng với tiếng ồn nhẹ nhàng… Tác giả đã mô tả một cách tinh tế tình yêu đặc biệt mà ông dành cho Sài Gòn.
Tình yêu tinh tế này được thể hiện qua việc mô tả Sài Gòn là một thành phố tươi đẹp và phong phú với nhiều cung bậc cảm xúc. Thành phố này có lúc trẻ trung như cô gái xuân thì, lúc già nua buồn chán như một ông lão gần đất xa trời. Có những khoảnh khắc nghịch ngợm như cậu bé.
Tác giả yêu Sài Gòn không chỉ bởi vẻ đẹp của thành phố mà còn bởi những con người sinh sống ở đây. Những nét đẹp nảy lửa từ tâm hồn của những con người hiền lành, những đặc trưng của người Sài Gòn thân thiện và dễ mến. Họ nói chuyện tự nhiên, hiền lành, không hoa mỹ như lối nói lịch lãm thường thấy ở người Hà Nội, mà thay vào đó là sự thẳng thắn, không giấu giếm cảm xúc. Người Sài Gòn không ngần ngại bộc lộ suy nghĩ của họ.
Bài viết “Sài Gòn của tôi yêu” là một tác phẩm xuất sắc, độc đáo thể hiện sự quan sát tinh tế của tác giả. Nó cũng là bức tranh tình cảm sâu sắc mà tác giả dành cho Sài Gòn - mảnh đất đã chứng kiến nhiều biến cố lịch sử, một phần quan trọng của dân tộc Việt Nam.