- - Đoạn kịch "Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục" trong vở "Trưởng giả học làm sang" của Mô-li-e thể hiện sự hài hước qua việc ông Giuốc-đanh bị lừa bởi các thợ may và bác phó may.
- - Cảnh kịch được chia thành hai phần: đối thoại giữa ông Giuốc-đanh và bác phó may, và cảnh ông thử lễ phục với sự hỗ trợ của bốn tay thợ phụ.
- - Sự châm biếm và tính hài hước được tăng cường qua những tình huống học đòi làm sang và việc bị lợi dụng của nhân vật chính.,.
- - Cảnh đầu của vở kịch "Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục" tập trung vào cuộc đối thoại giữa ông Giuốc-đanh và bác phó may về lễ phục và các chi tiết như bít tất, giày, tóc giả, với sự hài hước từ sự mâu thuẫn giữa mong muốn làm sang và thực tế vụng về của bác phó may.
- - Cảnh thứ hai thêm sự năng động với sự xuất hiện của bốn thợ may, nhấn mạnh sự lố bịch khi ông Giuốc-đanh mặc lễ phục mới với âm nhạc và nhảy múa.
- - Mô-li-e khéo léo phê phán thói học đòi làm sang và sự keo kiệt của ông Giuốc-đanh, thể hiện qua cách ông từ chối cắt giảm vải và lo lắng về việc chi tiêu.
- - Vở kịch không chỉ tạo ra tiếng cười mà còn phản ánh sự lố bịch và giả dối trong xã hội thế kỷ XVII của Pháp, với sự tinh tế và châm biếm của Mô-li-e.,.
- - Mô-li-e, nhà văn nổi tiếng của Pháp, được xem là đại diện tiêu biểu của văn đàn Pháp qua tác phẩm "Trưởng giả học làm sang".
- - Đoạn kịch "Ông Giuốc-đanh mặc Lễ Phục" nổi bật với sự hài hước, phản ánh tính cách lố bịch của ông Giuốc-đanh, một người mê mẩn danh vọng và sự sang trọng.
- - Kịch được chia thành hai cảnh chính, nơi ông Giuốc-đanh bị thợ may và thợ phụ lợi dụng, thể hiện sự lố bịch và khao khát danh vọng của ông.
- - Tác phẩm không chỉ giải trí mà còn phê phán xã hội, làm nổi bật sự phân biệt giai cấp và thái độ ngốc nghếch của các nhân vật.
1. Bài luận phân tích đoạn kịch 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục' số 1
Mô-li-e, tác giả với nhiều kiệt tác kịch điển, trong đó 'Trưởng giả học làm sang' nổi bật với đoạn 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục'. Cảnh này chia thành hai phần, dễ nhận biết qua chỉ dẫn sân khấu 'Bốn tay thợ phụ bước vào...'. Tính cách và tình huống hài hước của Giuốc-đanh được thể hiện mạnh mẽ, khiến không khí kịch trở nên náo nhiệt. Đoạn đầu tập trung vào đối thoại giữa ông Giuốc-đanh và bác phó may; đoạn sau tăng cường với sự xuất hiện của bốn tay thợ phụ, tạo thêm hấp dẫn.
Nội dung vui nhộn xoay quanh bộ lễ phục mới, từ những vấn đề nhỏ như bít tất, tóc giả đến những tình tiết lớn như việc ông Giuốc-đanh bị lừa bởi bác phó may. Sự chênh lệch giữa hình thức và nội dung làm nổi bật tính hài hước, mô tả châm biếm về thái độ học đòi làm sang của Giuốc-đanh.
Cảnh sau với sự tham gia của tay thợ phụ làm tăng cường độ hài hước, đồng thời tạo nên bức tranh phức tạp và hấp dẫn hơn. Thông qua lớp kịch này, Mô-li-e không chỉ châm biếm thái độ học đòi của giới quý tộc mà còn góp phần làm tươi sáng thêm thể loại hài kịch Pháp.
Ảnh minh họa (Nguồn internet)3. Bài luận phân tích đoạn kịch 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục' số 2
Văn học thế giới phong phú với nhiều thể loại như truyện ngắn, truyện dài, tiểu thuyết, thơ... nhưng kịch vẫn giữ vị trí đặc biệt. Tác giả nổi tiếng người Pháp, Mô li e, đã tạo ra những tác phẩm kịch xuất sắc, trong đó nổi bật là vở kịch Trưởng Giả Học làm Sang. Đoạn trích 'Ông Giuốc Đanh mặc lễ phục' từ vở kịch này là một ví dụ sống động về sự hấp dẫn của nghệ thuật kịch.
Hài kịch, thể loại mà Trưởng Giả Học làm Sang thuộc, là một hình thức giải trí tập trung vào tình huống và hành động hài hước để giữ chú ý của khán giả. Nó thường sử dụng cười nhạo, châm biếm để phê phán các vấn đề xã hội, văn hóa. Trong trường hợp của vở kịch này, Mô li e đã sử dụng hài kịch để phản ánh một cách hài hước sự ham muốn của con người về sự giàu có và tầng lớp quý tộc.
Cốt truyện xoay quanh Giuốc Đanh, một người giàu có muốn trở thành quý tộc. Qua những bài học được dạy bởi những người thầy giả mạo, Giuốc Đanh đã trở thành đối tượng cho sự châm biếm của bác phó may và thợ may. Việc ông mặc bộ lễ phục, biểu tượng của sự sang trọng, không chỉ là một cú lừa của bọn chúng mà còn là nguồn cười cho khán giả.
Đoạn trích miêu tả chi tiết cảnh Giuốc Đanh chuẩn bị mặc lễ phục làm nổi bật tính cách học đòi, ngây ngô của ông. Từ việc chọn đôi bít tất, giày, đến việc làm tóc và đeo mũ, tất cả đều làm cho ông trở nên hài hước và ngớ ngẩn. Thậm chí, bác phó may còn lợi dụng tình huống để lấy cắp vải của Giuốc Đanh mà ông không hề hay biết.
Trong cảnh sau khi mặc lễ phục, sự hấp dẫn của kịch được tăng lên khi chú thợ phụ tận dụng tâm lý của Giuốc Đanh để đòi tiền uống rượu. Bằng cách tôn trọng và khen ngợi Giuốc Đanh, anh ta lấy đi một khoản tiền không nhỏ. Điều này làm tôn lên tính nhược độc của Giuốc Đanh, người luôn muốn chứng minh bản thân là một quý tộc, nhưng lại dễ dàng bị lừa dối.
Vở kịch Trưởng Giả Học làm Sang không chỉ mang đến tiếng cười mà còn là cảnh báo về sự hâm mộ danh vọng, ham muốn làm giàu mà không có kiến thức và tầm nhìn. Mô li e đã sử dụng nghệ thuật kịch để châm biếm những đặc tính tiêu cực trong xã hội, tạo nên một tác phẩm hài hước và sâu sắc.
Hình ảnh minh họa (Nguồn: Internet)3. Phân Tích Đoạn Kịch 'Ông Giuốc-đanh Mặc Lễ Phục' Số 2
Mô-li-e, một danh hài kịch nổi tiếng thế kỉ XVII ở Châu Âu và cũng là người sáng lập nền hài kịch cổ điển Pháp, đã để lại dấu ấn sâu sắc với những tác phẩm phản ánh xã hội, lên án lối sống phù phiếm của quý tộc, và châm biếm tư tưởng hẹp hòi, bảo thủ không tiếp thu tiến bộ. Trong 'Trưởng Giả Học làm Sang', ông đã tạo ra một nhân vật hài kịch vô cùng độc đáo - ông Giuốc-đanh, thể hiện sự khập khiễng, ngớ ngẩn và ham muốn học đòi làm sang. Đoạn kịch 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục' là bức tranh sống động của tình huống đó.
'Trưởng Giả Học làm Sang' là một vở hài kịch năm hồi, kết hợp cả màn ca múa phụ họa, tạo nên vũ khúc hài kịch độc đáo. Ông Giuốc-đanh, một nhân vật chính, mặc dù dốt nát nhưng muốn làm sang, đã trở thành con mồi của những kẻ lợi dụng. Cảnh ông mặc lễ phục là biểu tượng cho thói quen học đòi và lối ăn mặc sang trọng của quý tộc, nhưng ông đã rơi vào bẫy của những thợ may xảo quyệt. Mô-li-e tài tình khắc họa tính cách lố lăng của Giuốc-đanh, mang lại những pha cười sảng khoái cho khán giả.
Cốt truyện được chia thành hai cảnh, trong cảnh đầu tiên, sự xuất hiện của ông Giuốc-đanh và bác phó may tại một phòng trà tạo nên những tình tiết hài hước và trách móc. Ông bị lừa bởi những sản phẩm may mặc kém chất lượng, nhưng sự khéo léo của bác phó may khiến ông không giữ được sự tức giận. Cảnh thứ hai là màn thay đồ náo nhiệt, khi đám thợ phụ biến ông Giuốc-đanh thành 'ông lớn' và 'đức ông', nhận được sự tôn trọng và thưởng tiền của ông.
Qua tác phẩm này, Mô-li-e không chỉ giải trí mà còn lên án một cách sâu sắc thói học đòi, sự hèn hạ của những kẻ giả mạo và gia trưởng. Màn kịch trở nên hấp dẫn, nối tiếp những tình huống dở khóc dở cười, và làm cho khán giả suy ngẫm về xã hội và con người.
Hình minh họa (Nguồn từ internet)
4. Phân Tích Đoạn Kịch 'Ông Giuốc-đanh Trong Trang Phục Lễ Phục' Số 5
Đoạn trích này xuất phát từ một đoạn trong vở hài kịch nổi tiếng của Mô-li-e, Trưởng giả học làm sang (lớp 5, hồi II). Trong kịch, nghệ thuật gây cười xuất hiện trong những tình huống đặc biệt, mang lại niềm vui sảng khoái cho khán giả. Trên sân khấu, nhân vật chính ông Giuốc-đanh được tạo hình với những tình huống hài hước khi đối mặt với bác phó may và những tay thợ phụ. Sự hóm hỉnh và thú vị của kịch đã khiến vở diễn trở nên thành công.
Cảnh thứ nhất: ông Giuốc-đanh và bác phó may. Cuộc đối thoại giữa hai nhân vật xoay quanh chủ đề về việc chọn size tất và giày. Sự khéo léo trong lời nói của ông Giuốc-đanh khiến bác phó may rơi vào tình thế khó xử. Sự thông minh và sắc sảo của ông Giuốc-đanh được thể hiện qua những phản ứng hài hước với những chiêu trò của bác phó may. Trí óc tỉnh táo giúp ông ta vượt qua tình huống khó khăn này.
Cảnh thứ hai: ông Giuốc-đanh và những tay thợ phụ. Sự phấn khích của ông Giuốc-đanh khi được gọi là 'ông lớn' cho thấy niềm hạnh phúc và lòng khao khát danh vọng. Tuy nhiên, thông qua những tình tiết hài hước, kịch bản cũng nêu lên sự nguy hiểm của tham vọng và lòng hám danh, khi ông Giuốc-đanh bất chấp mọi thứ để bảo vệ danh tiếng và tiền bạc.
Trong tất cả, vở kịch giúp khán giả suy ngẫm về thái độ học đòi, tham vọng và giá trị của danh vọng trong xã hội. Sự tài tình trong việc kết hợp giữa hài hước và ý nghĩa sâu sắc làm cho kịch trở thành một tác phẩm nghệ thuật đầy ấn tượng.
Hình ảnh minh họa (Nguồn internet)
5. Phân tích đoạn kịch 'Ông Giuốc-đanh trong Trang Phục Lễ Phục' số 4
Mô-li-e (1622 - 1673) sinh ra tại Pa-ri, trong một gia đình giàu có chuyên buôn. Cha ông, một thương gia nổi tiếng, sau đó được phong một chức quan nhỏ trong triều đình. Mặc dù cha mong muốn Mô-li-e tiếp quản công việc kinh doanh, nhưng ông từ chối và dấn thân vào lĩnh vực nghệ thuật sân khấu. Ông trở thành một trong những nhà biên kịch hàng đầu châu Âu thế kỉ XVII và là người sáng lập nền hài kịch cổ điển Pháp.
Hài kịch là 'Thể loại nghệ thuật trong đó tính cách, tình huống và hành động được thể hiện một cách hài hước hoặc chứa đựng yếu tố hài hước nhằm châm biếm, phê phán cái xấu, làm trò cười về những thứ lỗi thời để đưa ra xa lánh khỏi xã hội. Hài kịch thường được xem là thể loại đối lập với bi kịch, và kết cấu của nó thường phải có phần kết thúc hài hước.
Hài kịch, như đã đề cập trước đó, thường nhắm vào việc châm biếm những đặc điểm tiêu cực, lố bịch, đối đầu với các giá trị xã hội hoặc chuẩn mực đạo đức. Nhân vật trong hài kịch thường không phản ánh đúng sự bên trong so với vẻ bề ngoài của họ, tạo ra những tình huống hài hước. Phạm vi của hài kịch rộng lớn, từ vấn đề chính trị xã hội đến những thói quen xấu trong cuộc sống hàng ngày. Trong hài kịch, có thể mô tả nỗi đau của con người, nhưng phải giữ cho nó ở mức độ không lấn át đi sự hài hước, biến nó thành một tác phẩm chính kịch.Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xuất hiện trong vở kịch 5 hồi 'Trưởng giả học làm sang' (1670) và đảm nhận vai trò quan trọng trong hồi II. Kịch này được xây dựng rất sống động, với việc mô tả tài năng và tính cách lố lăng của một người quản lý muốn theo đuổi sự tinh tế, mang lại tiếng cười sảng khoái cho khán giả.
Vở kịch được chia thành hai cảnh, và đoạn chỉ dẫn sân khấu 'Bốn tay thợ phụ bước vào...' là điểm nhận biết giữa hai cảnh. Cả hai cảnh diễn ra trong không gian phòng khách của ông Giuốc-đanh - nhân vật chính. Tính cách hài hước tăng lên khi cuộc sống trên sân khấu diễn ra, đặc biệt là ở cuối cảnh thứ hai. Trên trang văn bản, ta thấy ở cảnh trước đó là cuộc trò chuyện giữa hai nhân vật: ông Giuốc-đanh và bác phó may; cảnh sau là cuộc đối thoại giữa ông Giuốc-đanh và một tay thợ phụ.
Trong cảnh trước, trên sân khấu xuất hiện bốn nhân vật (ông Giuốc-đanh và gia đình, bác phó may và một tay thợ phụ mang theo bộ lễ phục). Cảnh sau, thêm bốn tay thợ phụ nữa xuất hiện. Cảnh trước tập trung chủ yếu vào cuộc trò chuyện giữa ông Giuốc-đanh và bác phó may. Cảnh sau, ông Giuốc-đanh nói với một tay thợ phụ 'đem lễ phục đến', mà cả bốn tay thợ phụ từ cảnh trước đều xung quanh ông, sẵn sàng giúp ông thử lễ phục mới và đồng thanh như nói với ông. Hơn nữa, cảnh trước có ít biểu đạt hơn về cử chỉ và động tác của các nhân vật (chủ yếu là những cử chỉ và động tác kèm theo đối thoại của hai nhân vật), trong khi đoạn sau có thêm năng động khi các thợ phụ nhanh chóng thay quần áo, mặc lễ phục mới cho ông Giuốc-đanh... Ngoài ra, khi ông Giuốc-đanh mặc lễ phục, có cả những đoạn nhảy múa và âm nhạc!
Cảnh trước chủ yếu là cuộc trò chuyện giữa ông Giuốc-đanh và bác phó may, xoay quanh việc lễ phục, bít tất, giày, tóc giả và lông đính mũ, đặc biệt là lễ phục. Bác phó may có vẻ không giỏi, có phải do sơ suất hay có chủ ý làm cho hoa hướng ngược không? Ông Giuốc-đanh phát hiện ra vấn đề này và đau đầu trước sự khó hiểu của bác phó may. Không may thay, ông mặc cảm giác bị thất bại bởi sự khéo léo của bác phó may. Kịch tính leo thang khi bác phó may liên tục đề xuất: 'Nếu ông muốn, tôi sẽ may lại hoa xuôi cho ông', 'Xin ông hãy nói'. Lo sợ mất cơ hội trở nên sang trọng, ông Giuốc-đanh từ chối liên tục: 'Không, không', 'Tôi đã nói không mà'.
Sau đó, ông Giuốc-đanh phát hiện bác phó may đang cắt giảm vải của mình. Nhưng bác phó may đã nắm bắt được điểm yếu của ông, chỉ cần chuyển sự chú ý về việc thử lễ phục mới là ông Giuốc-đanh không còn quan tâm đến vấn đề cắt giảm vải. Thậm chí, khi ông Giuốc-đanh mặc lễ phục mới, có cả nhảy múa và âm nhạc! Cảnh trước mô tả chủ yếu là đối thoại giữa ông Giuốc-đanh và bác phó may. Nội dung tập trung vào một số vấn đề như lễ phục, bít tất, giày, tóc giả và lông đính mũ, với tâm điểm là lễ phục. Bác phó may, với kỹ năng kém, có thể là do sơ sót hoặc chủ ý làm cho hoa hướng ngược. Ông Giuốc-đanh phát hiện ra vấn đề này, nhưng bác phó may khéo léo đưa ra lời giải pháp và khiến ông Giuốc-đanh cảm thấy thất bại. Một lựa chọn tuyệt vời để thể hiện tính cách học đòi làm sang của ông Giuốc-đanh là khi ông từ chối chấp nhận việc cắt giảm vải của bác phó may, lo sợ mất đi cơ hội trở nên sang trọng.
Đoạn này còn hé lộ tính cách của một người giàu có keo kiệt và trọc phú. Ngay cả khi ông Giuốc-đanh hạnh phúc với lễ phục mới, ông vẫn nhận thức được giá trị của túi tiền. Khi bác phó may không nói thêm, ông nghĩ: 'Nó như thế là phải chăng, nếu không ta sẽ mất tong cả tiền cho nó thôi'. Điều này thể hiện rõ tâm lý của người giàu có, luôn quan tâm đến tài sản của họ. Ngay cả khi ông đang trải qua niềm hạnh phúc, ông vẫn nhìn nhận vấn đề từ góc độ tiết kiệm tiền của mình. Thấu hiểu sâu sắc tính cách của nhân vật, đoạn tiết lộ một phần của tầng lớp quý tộc và sự keo kiệt của Giuốc-đanh. Mô-li-e, với tài năng biên kịch xuất sắc, đã khắc họa thành công nhiều nhân vật đặc sắc, đại diện cho tầng lớp giàu có, thừa tiền và học đòi làm sang. Vở kịch này thực sự là một bức tranh hài hước về xã hội, nơi tính cách lố lăng của Giuốc-đanh không chỉ mang đặc điểm cá nhân mà còn là hình tượng nghệ thuật tuyệt vời, phản ánh đặc trưng của nền văn chương Pháp trong suốt thời kỳ XVII.
Hình minh họa (Nguồn: Internet)
7. Phân Tích Đoạn Kịch 'Ông Giuốc-đanh Trong Trang Phục Lễ Tân'
Với khả năng khiến khán giả cười bò qua từng chi tiết lời thoại và động tác sinh động, Mô-li-e đã đặt dấu ấn thành công với 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục', một phần trong vở hài kịch 'Trưởng giả học làm sang'. Dù thuộc thể loại hài kịch cổ điển, nhưng tác phẩm vẫn góp phần phê phán những thói hư tật xấu trong xã hội, giúp khán giả thế kỷ XXI tránh xa những lối sống độc hại.
Mô-li-e, người được coi là người sáng tạo ra thể loại hài kịch cổ điển Pháp thế kỷ XVII, có nguồn cảm hứng từ cuộc sống xã hội. Nổi tiếng từ vị trí làng quê, ông đã bỏ học luật để trở thành một nghệ sĩ sân khấu, nổi danh với tư cách diễn viên và nhà soạn kịch. Tác phẩm của ông thường mang tính chất châm biếm, chỉ trích các tầng lớp xã hội, từ quý tộc giàu có đến những thị dân rớm đời, những kẻ lang băm...
Trong 'Trưởng giả học làm sang', ông Giuốc-đanh, một nhân vật giàu có nhưng dốt nát, muốn học đòi làm sang, trở thành đối tượng châm biếm của Mô-li-e. Mô-li-e tinh tế khắc họa sự lố lăng và lừa dối của Giuốc-đanh, đồng thời chỉ ra sự trục lợi của những kẻ xung quanh nhờ tính cách này. Bằng cách này, tác giả tạo nên một tác phẩm vui nhộn nhưng cũng đầy ý nghĩa phê phán xã hội.
Đoạn kịch 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục' được chia thành hai cảnh. Cảnh đầu tiên là cuộc đối thoại giữa Giuốc-đanh và bác phó may, tập trung vào việc may áo và những chi tiết nhỏ như đôi vớ, đôi giày. Cảnh thứ hai có sự xuất hiện của bốn thợ may, tạo nên những tình huống hài hước khi Giuốc-đanh mặc lễ phục.
Tại cảnh đầu tiên, Mô-li-e thông qua lời thoại của nhân vật cho thấy tính cách đồng thời của Giuốc-đanh, vừa ngây thơ vừa lố lăng. Các chi tiết như vớ chật, giày đau chân được thể hiện một cách hài hước, cũng như sự mưu mẹo của bác phó may. Trong khi Giuốc-đanh phàn nàn về chất lượng của bộ lễ phục, bác phó may lại khéo léo xoa dịu và đánh lạc hướng ông.
Ở cảnh thứ hai, sự xuất hiện của bốn thợ may làm tăng cường thêm không khí hài hước. Họ không chỉ là những nhân vật phụ, mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc làm nổi bật tính cách và tình huống. Việc mô tả quá trình Giuốc-đanh mặc lễ phục với những cử chỉ và điệu bộ sôi động, kết hợp với âm nhạc, tạo ra một tình huống hài hước và giải trí cho khán giả.
Cuối cùng, sự phê phán tinh tế của Mô-li-e về sự đổ vỡ của danh phận và lòng tham của Giuốc-đanh được thể hiện khi ông ta tự mình thưởng cho bản thân với các tên gọi như 'ông lớn' và 'đức ông'. Điều này làm nổi bật tính cách lố lăng và ngộ nghĩnh của Giuốc-đanh, đồng thời châm biếm những người dễ mua danh vị thường tình.
Hình minh họa (Nguồn: Internet)
7. Bài văn phân tích đoạn kịch 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục' số 6
Ở đất nước Pháp ngày nay, truyền thuyết kể về một nhà văn vĩ đại: “Chúa Trời muốn loài người tận hưởng niềm vui và khoái cảm của hài kịch, nên Chúa sáng tạo ra Mô-li-e. Từ trên cao, Chúa thả ông xuống, và ông rơi vào nước Pháp, mang theo tiếng cười đặc trưng kiểu Pháp”. Mô-li-e không chỉ là nhà hài kịch vĩ đại của Pháp mà còn của cả thế giới.
Tiếng cười châm biếm đả kích trong những tác phẩm hài kịch của ông đầy sức mạnh. Cuộc sống vinh quang và nhục nhã nhưng bất tử của Mô-li-e để lại nhiều kiệt tác bất hủ như Lão hà tiện, Người bệnh tưởng,... và không thể không nhắc đến Trưởng giả học làm sang. Qua đoạn trích Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục, người đọc cảm nhận được tài năng của nhà hài kịch và sức mạnh của tiếng cười châm biếm và đả kích.
Bức tranh hài kịch chia thành hai phần: Phần 1 là giữa ông Giuốc-đanh và bác phó may; Phần 2 là giữa ông Giuốc-đanh và đám thợ phụ. Mô-li-e thông qua hình tượng Giuốc-đanh muốn đả kích, phê phán thói học đòi làm sang.
Tiếng cười chế giễu liên tiếp vang lên. Giuốc-đanh, một tư sản đang cố tìm cách trở thành quý tộc, đã học múa, nhảy, hát, kiếm. Bây giờ, để bổ sung “bộ sưu tập quý tộc”, lão học cách ăn diện sao cho giống quý tộc. Mô-li-e đã khéo léo tận dụng sự tương phản giữa ước muốn sở hữu bộ đồ kiêu hãnh và cái đầu rỗng tuếch, chỉ ưa nịnh nọt của Giuốc-đanh.
Màn kịch mở đầu, Giuốc-đanh phàn nàn về đôi bít tất làm chật chân: “tôi khổ sở vô cùng mới xỏ chân vào được và đã đứt mất hai mắt rồi”. Khi phó may lí luận rằng “Rồi nó dãn ra thì lại rộng quá ấy chứ”, Giuốc-đanh hưởng ứng: “Phải, nếu tôi cứ làm đứt mãi các mắt thì sẽ rộng thật”. Người đọc mỉm cười với sự hài hước khi thấy nếu các mắt cứ đứt ra thì đôi tất sẽ chẳng còn là đôi tất nữa.
Khéo léo chuyển ngữ từ lời than phiền, phó may nhanh chóng quảng cáo: “Đây là bộ lễ phục đẹp nhất triều đình, màu sắc tuyệt vời. Tôi thách các thợ giỏi nhất mà làm nổi đấy”. Với Giuốc-đanh, lời thách đố và ca ngợi về bộ lễ phục là cơ hội kiếm tiền, nhưng đối với đọc giả, đó là lời nịnh hót đến cười.
Mâu thuẫn tiếp tục khi phó may “doạ” Giuốc-đanh: “Nếu ngài muốn, tôi sẽ xin may hoa xuôi lại”. Giuốc-đanh hoảng hốt, lo mình sẽ không trở thành quý tộc nếu không mặc áo hoa ngược. Từ lần này đến lần khác, Giuốc-đanh chẳng khác nào con rối của phó may. Dù biết rằng tên phó may đã ăn bớt vải để may áo, lão chỉ chẹp miệng mà rằng: “Đành là đẹp, nhưng đáng lẽ đừng gạn vào áo của tôi mới đúng”.
Nhà hài kịch Mô-li-e đã tạo ra những đối thoại hấp dẫn với giọng điệu lạnh lùng, châm biếm. Ông đã tận dụng tốt những tương phản trong những tưởng chừng bình thường. Cười phát ra tự nhiên.
Phần một, người đọc nhận thức sự lố bịch, hài hước trong cách làm sang của Giuốc-đanh. Phần hai, sự lố bịch trở nên kệch cỡm hơn qua cách xưng tụng. Phó may thay đổi cách gọi để Giuốc-đanh cảm thấy như đã trở thành quý tộc. Từ “ngài” chuyển sang “Bẩm ông lớn”, tiếng gọi đó phát huy tác dụng. Lão trưởng giả bất ngờ, sung sướng nhận ra rằng “ăn mặc theo lối quý phái thì thế đấy!”. Tiếng cười vang lên khi phó may “doạ” Giuốc-đanh: “Nếu ngài muốn, tôi sẽ xin may hoa xuôi lại”. Người đọc cười ngả nghiêng khi hình dung dáng vẻ hoảng hốt của Giuốc-đanh, lo rằng sẽ không trở thành quý tộc nếu không mặc áo hoa ngược.
Một màn kịch ngắn, nhưng Mô-li-e đã tạo ra những tiếng cười châm biếm, phê phán sâu sắc đầy giá trị nhân văn. Ông đã vẽ lên bức tranh rõ nét về loại người đáng lên án trong xã hội Pháp thế kỷ XVII: Trưởng giả học đòi làm sang. Ý nghĩa của sự phê phán vẫn còn giữ nguyên với những người chỉ biết học đòi phù phiếm xa hoạ. Tiếng cười sống mãi trong lòng độc giả qua các thế hệ.
Sainte-Beuve, nhà phê bình văn học thế kỷ XIX, khẳng định: “Nếu tổ chức một đại hội các nhà văn lớn từ cổ đến nay trên toàn thế giới, đại diện duy nhất của văn đàn Pháp phải là Mô-li-e, không phải ai khác”. Ông đã cống hiến hơi thở cuối cùng cho nghệ thuật, xứng đáng với vị trí cao quý đó.
Hiểu rằng, Mô-li-e được coi là đại diện của văn đàn Pháp, làm mới nghệ thuật và để lại những tác phẩm vĩ đại trên sân khấu hài kịch, ông thật sự xứng đáng với danh hiệu đó.
Hình ảnh minh họa (Nguồn: Internet)
8. Phân Tích Đoạn Kịch 'Ông Giuốc-đanh mặc Lễ Phục' số 9
Đề cập đến thể loại kịch, không thể không nhắc đến nước Pháp với những vở kịch nổi tiếng và những tác giả xuất sắc. Trong số đó, Mo-li-e, tác giả của vở kịch 5 hồi nổi tiếng, đã tạo nên tên tuổi cho mình với hài kịch “Trưởng giả học làm sang”, đoạn kịch “Ông Giuốc-đanh mặc Lễ Phục” thực sự là một tác phẩm nổi bật, phản ánh rõ chủ đề mà Mo-li-e muốn truyền đạt.
Bức tranh kịch có hai cảnh, cảnh đầu tiên là sự xuất hiện của ông Giuốc-đanh và bác phó may. Đoạn đối thoại giữa họ xoay quanh bộ trang phục. Ông Giuốc-đanh phát hiện hoa trên bộ lễ phục bị may ngược, một lỗi dễ nhận ra, nhưng ông vẫn tỉnh táo để phát hiện. Bác phó may tận dụng tâm lý của ông Giuốc-đanh, lý luận rằng quý tộc thường mặc áo hoa may ngược, và từ đó, ông Giuốc-đanh không chỉ không giận dữ mà còn rút ngay ý định yêu cầu sửa lỗi.
Mọi thứ trở nên hài hước khi ông Giuốc-đanh phát hiện bác phó may ăn bớt vải. Lần này ông chỉ trích nhẹ nhàng và bác phó may chuyển hướng chú ý bằng cách đề xuất ông thử mặc áo. Ông Giuốc-đanh nhanh chóng nhận lời, thể hiện sự mê muội với bộ trang phục. Màn đối thoại thú vị tiếp tục với sự xuất hiện của bốn thợ phụ và ông Giuốc-đanh.
Ở cảnh này, tính cách trưởng giả được làm nổi bật hơn, và tình huống trở nên hài hước hơn khi bốn thợ phụ tận dụng cơ hội để nhận lợi nhuận mà không cần lao động nhiều. Ông Giuốc-đanh, với sự mê mải với danh giá và sang trọng, rơi vào bẫy khi cả bốn thợ phụ gọi ông bằng những tên thưởng phụ khác nhau, và ông còn thưởng cho họ một cách hào phóng.
Vở kịch này không chỉ là một tác phẩm giải trí mà còn là bức tranh lồng ghép về tính cách xấu xa và lố bịch của ông Giuốc-đanh, qua đó, Mo-li-e đã tài năng làm nổi bật “trưởng giả học làm sang” trong một bức tranh hài kịch cổ điển đầy sáng tạo.
Hình ảnh minh họa (Nguồn: Internet)
9. Phân Tích Đoạn Kịch 'Ông Giuốc-đanh mặc Lễ Phục' số 8
Mô-li-e, một danh tác giả nổi tiếng của Pháp, đã tạo ra nhiều tác phẩm độc đáo như Lão hà tiện, Người bệnh tưởng… Trong đó, 'Trưởng giả học làm sang' là kiệt tác tiêu biểu, và đoạn 'Ông Giuốc-đanh mặc Lễ Phục' là một phần nổi bật của tác phẩm. Nói về ông Giuốc-đanh, đoạn trích tái hiện chân thực khao khát của ông về sự quý tộc, sang trọng thông qua những bức tranh hài hước.
Đoạn kịch xoay quanh hai cảnh chính. Cảnh đầu tiên là cuộc đối thoại giữa ông Giuốc-đanh và bác phó may, đưa độc giả đến những tình tiết hấp dẫn. Hình ảnh ông Giuốc-đanh nôn nóng chờ đợi bác phó may chỉ để phàn nàn về chiếc bít tất, rồi là chuyện bộ tóc giả và bông hoa ngược trên bộ lễ phục mới của ông tạo nên bức tranh hài hước. Sự ngu ngốc của ông làm cho câu chuyện trở nên kịch tính khi bác phó may lợi dụng tâm lý của ông.
Tính cách muốn học đòi làm sang của ông đưa ông vào vòng xoáy của tay thợ may. Ông Giuốc-đanh bị thuyết phục một cách toàn vẹn, và điều hài hước là bác phó may còn nắm bắt được sự ngu muội của ông. Câu chuyện tiếp tục với tay thợ phụ đưa ông vào kịch bản mà hắn đã tạo nên, với những câu nịnh hót và tên gọi như 'Ông lớn', 'Đức ông'.
Đoạn kịch xây dựng tâm lí nhân vật rất thành công, đối lập sự ảo tưởng và ngờ nghệch của ông Giuốc-đanh với khéo léo, lanh lợi của thợ may và tay thợ phụ. Mọi tình tiết đều đưa độc giả đến những tràng cười và suy ngẫm về bản chất của con người.
Hình ảnh minh họa (Nguồn: Internet)
10. Phân Tích Đoạn Kịch 'Ông Giuốc-đanh mặc Lễ Phục' số 10
Mô-li-e, nhà văn và biên kịch lừng danh của văn chương Châu Âu thế kỷ 17, đồng thời là người sáng lập nền hài kịch cổ điển Pháp. Tác phẩm 'Trưởng giả học làm sang' châm biếm thói hư tật xấu của giới quý tộc, đặc biệt là những người giàu có nhưng thiếu học thức. Trong đoạn 'Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục,' nhân vật chính là ông Giuốc-đanh, người giàu có nhưng ngây ngô, hóa trang theo phong cách quý tộc, tạo ra những tình huống hài hước.
Ông Giuốc-đanh bị thợ may lừa dối khi chọn may lễ phục theo phong cách quý tộc. Tác giả tinh tế mô tả những chi tiết hài hước như bít tất trật, giày không vừa, và cách Giuốc-đanh bị 'đốn mất hai mắt' bởi những sản phẩm dởm. Bác phó may thông minh lợi dụng tình huống, khiến Giuốc-đanh trở thành 'mỏ vàng' cho những kẻ lợi dụng.
Đoạn kịch chia thành hai cảnh chính, tạo nên không khí vui nhộn và hồi hộp. Thông qua câu chuyện, Mô-li-e vạch trần thực tế xã hội, nhấn mạnh sự phân biệt giai cấp và thái độ đảo lộn của những người hâm mộ Giuốc-đanh.
Hình ảnh minh họa (Nguồn: Internet)