Thơ Chế Lan Viên luôn là niềm đam mê không nguôi của độc giả. Ông để lại dấu ấn với những tác phẩm như “Tiếng Hát Con Tàu”, “Người Đi Tìm ... Hình Của Nước”, và tập thơ “Điêu Tàn”. Ông đã được trao Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật (1996), là minh chứng cho sức hút đặc biệt của thơ ông.
- Tình ca ban mai
- Nhớ
- Những sợi tơ lòng
- Hoàng hôn
- Khúc ca chiều
- Chùm nhỏ thơ yêu
- Khoảng cách
- Chia
- Rét đầu mùa nhớ người đi phía biển
- Nhớ em nơi huyện nhỏ
Ca khúc của buổi sáng
Bước đi của em, như chiều bước qua
Gọi mời bầy chim vườn trải cánh xa
Khi em trở về, tựa như mai anh mở ra
Rừng non xanh mát, lá lộc bồng bềnh
Em ở, trời trưa ngọt ngào
Ánh nắng ban mai tô điểm màu xanh dịu dàng
Tình em tựa như sao khuya tỏa sáng
Rải bước chân vàng nhẹ nhàng chi chít
Chim bay mất đi sợ làm chi
Bóng chiều khuất xa, tình vẫn bay
Tình ta tựa lộc biếc, thắm thiết
Ban mai gọi nhẹ, làm đêm tan
Nắng trưa vắng bóng, lòng ta đâu?
Sao khuya rực rỡ, tình vẫn bền
Hạnh phúc trên đầu như sao sáng
Sao vàng lấp lánh, như mơ mộng
Ngày mai, hoa em nở rộ…

Chùm nhỏ thơ yêu
Chùm nhỏ thơ yêu
Nhớ mãi
Bước chân ta trở lại ký ức
Gió trăng hòa mình trong bản tình ca
Ngọn gió đưa hương thơm mơ lành
Ánh mắt em tỏa sáng như màu hồn?
Thời gian trôi qua, khuất trong tâm hồn
Nỗi lòng tràn đầy, mạch gối nhỏ nhất đau xót

Nhớ mãi

Nhớ mãi
Những sợi tơ lòng
Không muốn đất trời xoay chuyển nữa,
Với tháng ngày biến đổi chẳng ngừng trôi.
Xuân đừng về, hè đừng rải ánh lửa!
Thu ơi hãy sang, đông thôi lại làm lòng tôi nao nức!
Quả đất xoay chuyển, lòng tôi rung động
Nỗi buồn thấm đẫm trong cõi Hư Vô!
Tháng ngày trôi qua, gạch Chàm rơi lạc
Tháp Chàm giữa trời, dưới ánh trăng mờ!
Hỡi lửa hè! Cơn căm hờn hồi sinh!
Gió thu về, lạnh cả hồn thơ xao xuyến!
Chiều đông tan, như xuân mới lộng lẫy
Chỉ làm thêm sầu khổ, ưu tư bao trùm!
Tạo hóa ơi! Hãy đưa tôi về Chiêm quốc!
Hãy đưa tôi ra khỏi cõi trần gian này!
Mọi cảnh đời chỉ làm tôi chói lọi mắt!
Mọi niềm vui chỉ nhấn mạnh vẻ tàn phá!
Hãy ban cho tôi một hành tinh lạnh lẽo
Một vì sao đơn độc cuối trời xa vời!
Ðể nơi đó, tháng ngày tôi tránh né
Những ưu phiền, đau khổ và bao lo âu!

Những sợi tơ lòng
Những sợi tơ lòng
Hoàng hôn
Cây nhẹ nhàng thốt lên từng ý của gió
Bóng thơ thẩn thả hồn xuống rợp đường
Một chùa hình như xa xôi lắm
Trên những niềm tin rót suối chuông
Hồn anh như bắt đầu trải qua đêm
Hãy làm sương trút dịu mềm, em ơi
Hãy làm cho đêm hòa mình sáng láng
Và ban thương nhớ, em làm hồn em.

Chạm tay vào bức tranh của hoàng hôn

Mặt trời lặn bên cánh đồng uốn quanh
Khúc ca chiều hòa mình vào bản hòa âm
Nắng hiền lành như tấm lụa mỏng mịn
Che phủ gốc già, màn lá xanh buông lơi
Chiều buông buồn, hương còn đọng dịu dàng
Bước lên đường cao, gọi mời bụi đường bay
Lặng thinh ôm lấy hình bóng không phai
Chiều mãi mãi đau buồn, khóc chia tay
Hồn bao la triệu hồi những cung bậc tình yêu
Tình bao la quyến rũ như làn hương nhẹ nhàng
Ôi, cho hồn đau thương hòa mình vào bản ca
Ôi, cho trời hơi sương làm đẹp bức tranh lạnh
Trong một chiều, hương gió thoang thoảng
Tình đôi ta như bụi đường thoảng qua
Bay lên cao, hòa mình vào bầu trời
Cánh yêu đương nhẹ nhàng, hồn mỏng manh
Và ngang chiều, vạn dặm đầy hố cô liêu
Ẩn mình chờ hồn, lẻo đẻo qua chiều
Ôi, im lặng của nắng chiều trường tồn
Ngỡ nghìn thuở vẫn chưa quen với ly biệt
Deo du dương, lá rơi tiếng đôi cành
Sóng thời gian trôi chảy, bến ngày tươi
Che gốc già, lá như màn buông rủ
Màn xuân khoác ánh vàng lụa mịn
Hồn tôi nghe khóc thầm trong lòng
Một lễ tang đưa hồn xuống huyệt buồn
Cành cây biếc nắng vàng rơi ánh sáng
Lòng tôi buồn như lễ tang hụt hẫng
Hồn tôi như bản nhạc của đám tang
Phất phơ giữa lá cây huyền bí

Bản khúc của chiều là câu chuyện

Khép kín trong hồn mỗi buổi tàn
Nụ cười như là chùm nhỏ thơ yêu
Anh giống như đại dương, em như bờ cát
Bên kia đêm tối, sóng hòa mình em lẻ loi
Nhưng vẫn là của nhau, tình ta trải rộng như bầu trời
Gần kề em, sóng biển rộn ràng hơn
Trái tim không nghỉ, vì em luôn hiện hữu
Ngàn vì sao tỏa sáng như mắt em
Em nhấm mắt, bình yên gió hát ru âm nhạc tình ca
Đêm hoa rơi, trời sao trải thảm lụa

Tụ họp những tia nắng, chất chứa tình yêu

Những khoảnh khắc ngọt ngào, thơ mộng
Khoảng cách trở thành dòng thơ tình
Khi em quay lưng về phía anh
Chúng ta cách xa nhau một vòng trái đất
Khi đôi mắt em soi bóng trong ánh mắt anh
Không gian chẳng còn khoảng cách nào nữa.

Khoảng cách mờ nhòe

Đường đời dẫn lối, chúng ta đi qua nhau
Phải chia sẻ những đắng ngắt
Em bước đi, hướng về kia phía
Anh chia sẻ cùng nỗi buồn
Chia cho cơn mưa lạnh
Và ánh nắng buổi chiều
Một nụ hôn ban mai tươi
Trở thành cơn mưa buổi chiều
Chia sẻ cùng cơn mưa đó
Ðể xa rồi, em ơi.
Tia nắng ấm gần kề
Tình xa thành nắng quái
Chia làm chi nắng ấy
Ðể xa rồi, em đau.

Chia sẻ với nhau

Chia sẻ
Rét đầu mùa nhớ người ra khơi
Cái lạnh đầu mùa, anh lạc xa em
Đêm dài lạnh, chăn chia làm đôi
Nửa đắp cho em, dải sóng biển vỗ
Nửa đắp cho mình, nơi không hề có bóng em.

Cơn lạnh đầu mùa, nhớ người ra đi giữa bể biển

Cơn lạnh đầu mùa, nhớ người ra đi giữa biển khơi
Nhớ em ở thị trấn nhỏ
Bước chân em về hướng Kiến Xương
Mùa này bão mưa tràn ngập
Phòng anh dần phủ màn sương lạnh
Nhớ em như nhớ ánh nắng
Chiều nay ốm một mình
Bên cạnh thiếu vắng hồn em
Ngọn gió trêu đùa, làm anh xao lạc
Cửa đóng lại, tiếng đánh xao xuyến
Đường đi xa trải dài trăm cây số
Hồi tưởng bóng hình em ở đó
Chăn dày che ấm cho anh lẻ loi
Nhìn anh ngủ bình yên
Rồi bước chân về Thái Bình…
Quê hương Kiến Xương dấu nhỏ
Bên cửa trời vẫn mở, lòng anh hòa mình vào bao la
Một bức tranh xanh tươi…

Nhớ em ở xóm nhỏ

Chợt nhớ em nơi làng quê
Người đăng: Đào Trọng Lưu
Những cung đường tình yêu qua bút nhà thơ Chế Lan Viên