1. Câu Chuyện Bó Đũa
Vào thời xa xưa, tại một ngôi làng, có một gia đình giàu có nhưng đầy rẫy những thách thức nội bộ. Đối diện với sự giàu có, các con cái trở nên tham lam, ích kỷ và luôn tranh giành lẫn nhau. Nhận thức được vấn đề này, người cha quyết định giảng bài học cuối cùng cho con cái mình.
Trước khi qua đời, ông trao cho từng người con một chiếc đũa và yêu cầu họ bẻ gãy nó. Được thấy dễ dàng bẻ gãy một chiếc, ông mang đến bó đũa và đưa cho mỗi người con, bảo họ bẻ cả bó đũa. Khi tất cả đều thất bại, ông dạy rằng đoàn kết như bó đũa, không thể bị phá hủy nếu mọi người cùng giữ vững tình thân và đoàn kết.
Những người con hiểu được bài học về đoàn kết và quyết tâm thay đổi. Cuộc sống gia đình trở nên hòa thuận và mạnh mẽ, chứng minh rằng chỉ có sự đoàn kết mới tạo ra sức mạnh và vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Bài Học: Đoàn kết là nguồn sức mạnh. Giống như bó đũa, chỉ khi tất cả các phần tử kết hợp lại, chúng ta mới có thể đối mặt với mọi thách thức và vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.

2. Sự Tích Cây Vú Sữa
Ngày xưa, có một cậu bé sống trong sự chiều chuộng của mẹ. Là một người nghịch ngợm, cậu thường xuyên bỏ nhà đi mà không thông báo. Mẹ cậu, lo lắng, ngồi ngóng trông mỗi ngày, hy vọng thấy cậu trở về. Một hôm, khi đói và lạnh, cậu nhận ra tình yêu thương của mẹ và quyết định quay về.
Khám pháng vùng mới, cậu bắt gặp một cây đặc biệt. Cây này đáp ứng những nhu cầu cơ bản nhất của cậu. Nó cho cậu thấy sự quan trọng của gia đình và tình mẹ. Qua cây vú sữa, cậu nhận ra rằng đôi khi, những điều đơn giản nhất trong cuộc sống lại chính là những khoảnh khắc quý báu nhất.
Trải qua nỗi đau của sự mất mát, cậu hiểu rằng sự trưởng thành không chỉ đến từ việc trải qua khó khăn mà còn từ việc hiểu biết và trân trọng tình thương gia đình.
Cây vú sữa được trồng khắp nơi như biểu tượng của tình mẹ, nhắc nhở mọi người về giá trị quý báu của sự hiểu biết và tình cảm gia đình.


3. Chuyện Kỳ Diệu về Thiên Nhiên
Ngày xửa, có một đứa bé tên là Lộc Chu. Bố mẹ Lộc Chu mất sớm, Lộc Chu ở với bà.
Hàng ngày bà phải làm việc quần quật kiếm tiền nuôi Lộc Chu, có thức gì ngon bà cũng dành cho Lộc Chu. Ban đêm, khi Lộc Chu ngủ thì bà thức quạt. Thấy bà thương Lộc Chu, có người bảo:
– Bà ơi! Lòng bà thương Lộc Chu cao hơn trời, rộng hơn biển. Lớn lên, Lộc Chu sẽ không khi nào quên ơn bà.
Thế nhưng lớn lên, Lộc Chu lại chẳng thương bà. Bà thì suốt ngày làm việc vất vả, còn Lộc Chu suốt ngày rong chơi. Vì làm việc vất vả, ăn uống lại kham khổ nên bà bị ốm. Bà lên cơn sốt nhưng chẳng ai trông nom. Lộc Chu mãi rong chơi với bạn bè, chẳng nghĩ gì đến bà đang ốm. Một buổi trưa, trời nóng nực, cơn sốt lên cao, bà khát nước quá liền gọi:
– Lộc Chu ơi, cho bà ngụm nước. Bà khát khô cổ rồi!
Bà gọi một lần, hai lần…rồi ba lần nhưng vẫn không thấy Lộc Chu đáp lại. Mãi sau Lộc Chu thấy đói mới chạy về nhà kiếm cái ăn. Lộc Chu ngạc nhiên hết sức thấy bà biến thành chim và vỗ cánh bay lên trời. Lộc Chu hoảng quá kêu lên:
– Bà ơi! Bà đi đâu? Bà ở lại với cháu. Cháu sẽ mang nước cho bà, bà ơi!
– Cúc cu … cu! Cúc … cu cu! Chậm mất rồi cháu ạ, bà khát quá không thể chịu nổi phải hóa thành chim để bay đi kiếm nước. Bà đi đây, bà không về nữa đâu!
Nói rồi chim vỗ cánh bay đi. Lộc Chu hoảng quá chạy theo bà, cứ nhằm theo hướng chim bay mà chạy. Cuối cùng Lộc Chu gặp chim đang uống nước ở một dòng suối mát. Lộc Chu gọi:
– Bà ơi! Bà trở về với cháu đi. Cháu sẽ đi lấy nước cho bà, cháu sẽ giúp đỡ bà, cháu sẽ không làm bà buồn nữa!
– Cúc …cu…cu, muộn quá rồi cháu ơi! Bà không trở lại được nữa đâu!
Nghe chim nói, Lộc Chu òa khóc, Lộc Chu thương bà và hối hận. Giữa lúc đó, có một bà tiên hiện ra, bà bảo Lộc Chu:
– Nếu cháu muốn bà trở lại thành người thì cháu phải đi lấy nước suối Tiên cho bà cháu uống. Đường lên suối Tiên xa lắm, cháu có đi được không?
Nghe bà Tiên nói, Lộc Chu mừng rỡ vô cùng, vội vàng hỏi đường đến suối Tiên, rồi chẳng một phút chần chừ, Lộc Chu hăng hái đi ngay.
Trải qua nhiều ngày đêm lặn lội trên đường, vượt qua rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng Lộc Chu đã lấy được nước suối mang về cho bà uống. Được uống nước suối Tiên, bà Lộc Chu trở lại thành người và về ở với Lộc Chu.


4. Lừa dối chim Phượng Hoàng
Ngày xửa, ngày xưa, có hai anh em nhà kia cha mẹ mất sớm. Khi người anh lấy vợ, người anh không muốn ở chung với em nữa, nên quyết định chia gia tài. Người anh tham lam chiếm hết cả nhà cửa, ruộng vườn, trâu bò của cha mẹ để lại, chỉ cho người em một túp lều nhỏ và mảnh vườn, trong đó có cây khế ngọt. Người em không chút phàn nàn, ngày ngày chăm bón cho cây khế và cày thuê, cuốc mướn nuôi thân.
Năm ấy, cây khế trong vườn nhà người em bỗng sai quả lạ thường, cành nào cũng trĩu quả ngọt, vàng ruộm. Người em nhìn cây khế mà lòng khấp khởi mừng thầm tính chuyện bán khế lấy tiền đong gạo.
Một hôm, có con chim Phượng Hoàng từ đâu bay đến mổ khế ăn lia lịa. Thấy thế, người em vác gậy đuổi chim và nói. “Này chim! Ta chỉ có duy nhất một cây khế này, và ta đã khó nhọc chăm sóc đến ngày hái quả. Nay nếu chim ăn hết ta chẳng có gì để bán đi mua gạo. Vậy nếu chim muốn ăn hãy mang trả ta vật gì có giá trị”.
Chim vừa ăn vừa đáp: “Ăn một quả, trả cục vàng may túi ba gang, mang theo mà đựng“. Người em nghe chim nói vậy, cũng đành để chim ăn. Mấy hôm sau, chim lại đến ăn khế. Ăn xong chim bảo người em lấy túi ba gang đi lấy vàng. Người em chạy vào nhà lấy chiếc túi ba gang đã may sẵn rồi leo lên lưng chim. Chim bay mãi, bay mãi qua núi cao, qua biển rộng bao la và đỗ xuống một hòn đảo đầy vàng bạc, châu báu. Người em đi khắp đảo nhìn ngắm thỏa thích rồi lấy vàng bỏ đầy túi ba gang. Chim Phượng Hoàng bảo lấy thêm, người em cũng không lấy. Xong xuôi, người em leo lên mình chim trở về nhà.
Từ đó, người em trở nên giàu có, người em mang thóc, gạo, vàng bạc… giúp đỡ những người nghèo khổ. Người anh nghe tin em giàu có liền sang chơi và đòi đổi nhà, ruộng vườn của mình lấy cây khế ngọt, người em cũng đồng ý đổi cho anh. Thế là người anh chuyển sang nhà người em. Mùa năm sau, cây khế lại sai trĩu quả, chim Phượng Hoàng lại tới ăn. Người anh giả vờ khóc lóc, chim bèn nói: “Ăn một qủa, trả cục vàng May túi ba gang, mang theo mà đựng”.
Người anh mừng quá, giục vợ may túi không phải 3 gang mà là 12 gang để đựng được nhiều vàng. Hôm sau chim Phượng Hoàng đưa người anh đi lấy vàng. Vừa đến nơi, người anh đã vội vàng vơ lấy vàng bỏ vào túi, lại còn giắt thêm đầy vàng bỏ vào người. Chim cố sức bay nhưng đường thì xa mà vàng thì nhiều nên nặng quá. Mấy lần chim bảo người anh vứt bớt vàng đi cho nhẹ nhưng người anh vẫn khăng khăng ôm lấy túi. Chim Phượng Hoàng bực tức, nó nghiêng cánh hất người anh tham lam xuống biển.

5. Hòa quyện với cây cúc trắng
Ngày xửa ngày xưa, tại một xóm nhỏ, hiu quạnh, ít hộ dân. Trong những ngôi nhà còn lại, chỉ có 2 mẹ con sinh sống, nương tựa lẫn nhau để vượt qua cuộc sống khó khăn.
Cha mẹ của cô bé đã ra đi từ rất sớm, để lại cô bé và người mẹ trong căn lều rách nát, phải vất vả làm việc để có đủ tiền mua thức ăn.
Một ngày nọ, do làm việc quá mệt, người mẹ trở nên ốm. Bà gọi cô bé lại và nói:
Con ơi, hãy đi tìm thuốc về, mẹ đang rất khó chịu. Cô bé nghe và vội vã chạy đi tìm thuốc, trong lòng lo lắng cho mẹ thân yêu.
Dọc đường, cô bé gặp một ông cụ già tóc bạc, râu trắng. Ông cụ thấy cô bé hối hả nên gọi lại hỏi:
Ởi con, đang vội vàng đi đâu thế?
Dù đang bận rộn nhưng cô bé dừng lại trả lời ông cụ:
Thưa ông, con đang đi mời thầy thuốc ạ, mẹ con đang ốm nặng.
Nghe vậy, ông cụ nói:
Ta chính là thầy thuốc, giờ con dẫn ta về nhà mẹ con đi, ta sẽ khám bệnh cho mẹ con.
Cô bé vui mừng, dẫn đường cho ông cụ về nhà. Ông cụ liền khám bệnh cho mẹ cô bé. Sau đó, ông nói với cô bé:
Bệnh của mẹ con rất nặng. Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để chữa lành mẹ con. Giờ con hãy đi đến gốc đa ở đầu rừng, con sẽ thấy gần đó có bông hoa trắng, hãy mang bông hoa đó về đây.
Ngoài trời gió lạnh. Cô bé chỉ mặc chiếc áo mỏng. Nhưng vì gia đình nghèo, cô vẫn tiếp tục bước đi, bước đi cho đến khi chân mệt mỏi. Cuối cùng, cô bé đến gốc đa, đúng như lời ông cụ nói.
Cô bé nhìn quanh gốc cây và thấy một bông hoa trắng dẹp nằm gần đó. Cô bé hái lên, nâng niu bông hoa trắng trên tay. Bất ngờ, giọng nói của bà cụ già vọng lại trong tai cô bé:
Bông hoa có bao nhiêu cánh, mẹ con sẽ sống được bấy nhiêu ngày.
Cô bé nhìn xuống bông hoa và cẩn thận đếm từng cánh một.
Một cánh, hai cánh, ba cánh, bốn cánh... hai mươi cánh. Có nghĩa là mẹ cô chỉ còn sống 20 ngày nữa sao?
Sau khi suy nghĩ, cô bé ngồi xuống, nhẹ nhàng xé từng cánh hoa thành nhiều sợi nhỏ khác nhau. Mỗi sợi nhỏ trở thành một cánh hoa mới, từ một bông hoa chỉ có hai mươi cánh giờ đã trở thành một bông hoa vô số cánh hoa.
Cô bé nhanh chóng mang bông hoa về nhà mẹ. Khi cô bé về đến nhà, bà cụ già đang đứng trước cửa đợi chờ cô. Bà cụ già mỉm cười nói với cô bé:
Mẹ con đã khỏi bệnh rồi đấy. Đó là phần thưởng cho lòng hiếu thảo và ngoan ngoãn của con.
Từ đó, mỗi năm khi mùa thu về, những bông hoa nở rộ, tươi đẹp, và được gọi là hoa cúc trắng, biểu tượng cho lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ.


6. Chuyện ve sầu và đầu cá
Ở một làng xa, hai anh em mồ côi cha mẹ. Với cuộc sống nghèo khó, người anh trải qua những công việc vất vả để lo cho em. Dù chỉ có rau, măng, củ mài, cá dưới suối làm thức ăn, nhưng anh luôn nhường em những phần ngon nhất. Trong mỗi bữa ăn, anh để lại cho em phần giữa của cá, còn mình chỉ ăn đầu và đuôi cá.
Một hôm, khi họ lên rừng đào củ mài, anh đào còn em nhặt. Anh ngã xuống hố sâu, van nài em giúp anh. Lúc này, em nghi ngờ về tình cảm của anh và nói những lời đầy oan trái. Anh vẫn cố gắng giải thích, nhưng em chạy về nhà để ăn, bỏ anh đang cầu cứu dưới hố.
Về đến nhà, em mở đầu cá quất để ăn, nhưng toàn xương khô cứng. Em lại chạy về lấy đầu cá mo, nhưng kết quả vẫn như nhau. Em mới hiểu tình cảm anh dành cho mình là những điều tốt đẹp nhất.
Em chạy lên rừng, nhưng đã muộn, anh đã chết. Em hối hận và thương anh đến nỗi kiệt sức, chết bên hố củ mài. Em biến thành con ve sầu, kêu râm ran, nhớ anh suốt ngày. Mỗi khi đến mùa đào củ mài, em như đang gọi tên anh: “Anh, anh, anh…”, ve sầu kêu thảm thiết.


7. Truyền thuyết về trầu cau
Câu chuyện về hai anh em Tân và Lang đầy éo le.
Nhà họ Cao, cha mẹ mất sớm, để lại cho hai anh em dáng người giống nhau đến nhầm lẫn. Người cha từng được vua Hùng trao tặng và đặt tên là Cao, là người cao to nhất trong vùng.
Khi cha mẹ qua đời, Tân và Lang trở nên quyến luyến nhau hơn. Cha để lại Tân cho đạo sĩ họ Lưu, nhưng Lang không chịu ở nhà một mình, muốn học chung với anh. Đến nhà Lưu, cả hai anh em đều gặp cô con gái của họ Lưu.
Cuộc sống của họ trở nên phức tạp khi có một mẹo để phân biệt Tân và Lang, và tình yêu giữa Tân và con gái họ Lưu ngày càng khăng khít. Họ kết hôn và sống cùng nhau, nhưng mọi thứ dần thay đổi.
Lang, cảm thấy cô đơn và bị Tân ghen, quyết định rời nhà. Hành trình của chàng đưa chàng đến bờ sông lớn, nơi cuối cùng chàng trở thành một tảng đá. Tân và vợ đau buồn khi tìm thấy Lang đã biến thành đá.
Câu chuyện kể về tình yêu, sự lừa dối và hối hận, cuối cùng biến thành truyền thuyết về cây dây quấn quanh và tảng đá bên bờ sông.


8. Huyền thoại về Mẹ thiêng liêng
Vào ngày xưa, khi người Mẹ đầu tiên xuất hiện trên thế gian, ông Trời đã dành sáu ngày liền để tạo ra một sinh linh đặc biệt, phức tạp đến kinh ngạc. Mặc dù ông quên ăn quên ngủ trong quá trình sáng tạo, nhưng ông vẫn hết mình để tạo nên một vị Mẹ không giống ai.
Người Mẹ này không chỉ có hơn hai trăm bộ phận có thể thay đổi linh hoạt, mà còn có độ bền vô song. Khả năng sống sót bằng nước lã và thức ăn thừa của con cái, cùng khả năng ôm ấp nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của Mẹ có thể chữa lành mọi vết thương, từ những vết trầy trên đầu gối cho đến trái tim tan nát.
Với sáu đôi tay, Mẹ có thể đối mặt với mọi thách thức. Đôi mắt đầu tiên có thể nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín, và đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy những điều không thể biết trước. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để thấu hiểu ruột gan của những đứa con lạc lõng. Đôi mắt này nói lên rằng Mẹ luôn hiểu, luôn yêu thương, và sẵn lòng tha thứ cho mọi lỗi lầm của con cái, dù không cần lời nói.
Trong quá trình tạo ra, ông Trời giữ lại những giọt nước mắt. Khi vị thần hỏi về chúng, ông Trời giải thích rằng đó là cách để Mẹ biểu lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và lòng tự hào – những trạng thái mà mọi người Mẹ đều trải qua.

9. Thiếu nhi hiếu thảo
Vào xưa kia, trong một gia đình có ba anh em trai. Hai anh trai thì lười biếng, ích kỷ và tham lam, ngược lại, người em út vừa siêng năng, vừa thật thà hiếu thảo.
Mọi công việc khó khăn, nặng nhọc trong gia đình đều được hai anh trai đẩy hết cho người em, nhưng mỗi khi có món ăn ngon hoặc quần áo đẹp, hai anh lại tranh nhau giành lấy. Dù vậy, người em út luôn vui vẻ nhường nhịn hai anh.
Một ngày, cha của họ mắc bệnh nặng. Người em út lo lắng, chăm sóc cha chu đáo, trong khi hai anh trai vẫn rong chơi đầu làng. Bệnh của cha ngày càng trở nên nguy kịch, thầy thuốc nói:
“Cha mày mắc một loại bệnh nan y khó chữa, khả năng qua khỏi thấp lắm.”
Người em út hốt hoảng: “Làm sao mà không có cách nào chữa trị được ạ?!”
Thầy thuốc nghĩ một lát rồi nói: “Có một loại thuốc quý có thể chữa trị được, nhưng để có được nó, cần phải đi tìm một loại cỏ quý trên núi Trúc Lĩnh. Đường đi đến đó nguy hiểm, gian nan, và phải vượt qua một cây cầu dây bắc ngang trên suối sâu, cũng như vượt qua một con sông rộng mà không có đò. Sau đó, phải leo lên một ngọn núi đá dựng lên như bức tường để đến được ngôi chùa có loại cỏ quý ấy.”
Người cha nghe vậy nói: “Ai trong các con có thể kiếm được thuốc về chữa cho cha, cha sẽ để lại toàn bộ gia tài cho người đó.”
Hai anh trai nghe thấy hai chữ “gia tài,” người em út sợ mình sẽ bị mất phần nên liền nói: “Để tôi đi.”
Sáng hôm sau, hai anh trai bắt đầu hành trình đi đến núi Trúc Lĩnh. Khi đến bờ suối, họ gặp cụ già đang đợi:
“Các cháu có thể giúp cụ bó củi qua suối được không?”
Hai anh trai cáu kỉnh: “Chúng tôi đi mà không dám qua, làm sao giúp chú giờ.”
Rồi họ cố gắng bước qua cây cầu, nhưng sợi dây chao qua lại như muốn hất họ xuống suối. Loay hoay mãi mà không được, họ đành về tay không.
Người em út thấy vậy, liền từ biệt cha và hai anh, lên đường đi tìm loại cỏ quý. Đến bên suối, anh gặp cụ già và liền chạy lại đỡ gánh củi lên vai:
“Các cháu có thể giúp cụ bó củi qua bên kia được không?”
Người em út không do dự, đưa gánh củi cho cụ già. Chưa kịp chúc mừng, anh đã bước lên cây cầu dễ dàng và băng qua bên kia. Rất vui mừng, anh đặt gánh củi xuống và quay lại đón cụ già. Nhưng khi quay lại, anh lại thấy cụ già đã đứng trước mặt mình từ lâu. Cụ già nói:
“Con thật tốt bụng và can đảm, bây giờ con muốn đi đâu?”
“Thưa ông, con muốn tìm cây thuốc quý để chữa bệnh cho cha.”
“Ồ, con biết nơi có loại dược thảo đó. Để ta chỉ đường cho con.”
“Dạ, con xin cảm ơn ông.”
“Bây giờ, con hãy đi thẳng theo con đường này. Khi gặp một con sông lớn, con hãy gọi ba lần: ‘Ơi Bạch hạc, giúp ta sang sông.’ Đi tiếp ba ngày nữa, con sẽ đến chân núi Trúc Lĩnh. Con nhớ đi đến chân núi ở phía Nam, gõ vào vách đá 7 tiếng, rồi gọi: ‘Hỡi núi cao, hãy mở đường cho ta đi.’ Khi đến ngôi chùa, sư ông sẽ giúp con.”
Người em út cảm ơn cụ già và lên đường. Anh làm theo hướng dẫn và cuối cùng đã đến được ngôi chùa.
Ngay khi anh tới, sư ông xuất hiện. Anh vái chào sư ông và nói:
“Thưa sư ông, con lên đây để tìm cây thuốc chữa bệnh cho cha. Xin sư ông giúp con.”
Sư ông nhìn anh trìu mến và nói:
“A di đà phật, con đúng là một người con hiếu thảo. Thật đáng khen.”
Rồi sư ông dẫn anh vào vườn chùa và hái cho anh một nắm cỏ, sau đó dặn:
“Con hãy đem nắm cỏ này về và sắc với hoa bưởi, sau đó đem cho người bệnh uống.”
Người em út biết ơn sư ông và xin phép trở về. Anh đi theo con đường cũ để về nhà, nhưng đến lúc đó, sông suối và cây cầu bằng dây thừng đã biến mất, trước mặt anh là một con đường bằng phẳng. Anh đi thật nhanh về nhà. Khi đến đầu làng, người em đã gặp hai anh trai đang đứng đợi. Hai anh nói:
“Em đi đường xa chắc mệt, ngồi đây nghỉ ngơi, để anh mang bó thuốc về trước cho cha.”
Không so sánh, người em út đưa bó thuốc cho hai anh. Chỉ cần có thể, hai anh liền chạy nhanh về nhà để đưa bó thuốc cho cha và chiếm công đức của người em.
Hai anh hí hửng lấy một ít thuốc để đun lên. Người cha vui mừng khen ngợi hai anh, nhưng khi ông uống một ngụm thuốc, ông cảm thấy choáng váng và đau đớn kinh khủng. Lúc đó, người em út trở về. Khi thấy vậy, anh chạy ra vườn hái hoa bưởi để sắc thuốc theo hướng dẫn của sư ông. Sau khi uống chén thuốc, người cha trở nên khỏe mạnh hơn.
Vài ngày sau, ông gọi cả ba người con đến và nói:
“Út đã không ngần ngại khó khăn, đi lấy thuốc về chữa cho cha. Nay cha sẽ để lại toàn bộ gia tài cho con.”
Người em út vui mừng và nói với cha:
“Thưa cha, xin cha hãy chia đều gia tài cho cả ba anh em.”
Người cha nhìn con với tình cảm và nói: “Con đúng là em hiền, cha sẽ làm theo ý của con.”
Trước tấm gương đẹp của người em, hai anh trai hối hận và bắt đầu thay đổi tính tình, không còn tham lam và lười biếng nữa.

11. Cổ Tích về Người Cha
Khi ông Trời bắt đầu sáng tạo người cha đầu tiên trên thế gian, ngài đã sẵn sàng một cái khung vô cùng cao. Một nữ thần đi ngang qua, nghiêng đầu nhìn và thắc mắc: “Thưa ngài, tại sao người cha lại cao đến thế? Nếu ông ta muốn chơi với trẻ con, phải quỳ xuống; muốn hôn những đứa con thì lại phải cúi nguời. Quả là bất tiện!”. Trời suy ngẫm một lát rồi gật đầu: “Ngươi nói đúng. Nhưng nếu ta để cho người cha chỉ cao bằng con cái, thì lũ trẻ sẽ không biết ai là người họ nên hướng đến.”
Nhìn thấy, Trời nắn đôi bàn tay của người cha to và thô ráp. Nữ thần lắc đầu buồn bã: “Ngài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Chúng không khéo léo đủ để găm kim, cài nút áo cho con trai, thắt nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ tinh tế để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ”. Ông Trời mỉm cười đáp: “Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho đến khi chúng trưởng thành.” Nữ thần đứng cạnh nhìn Trời nắn người cha với đôi vai rộng, lực lưỡng: “Tại sao ngài phí công thế?”, nữ thần thắc mắc. “Vì đôi vai ấy sẽ gánh vác cả gia đình”, ông Trời đáp.
Ông Trời thức đêm để hoàn thành người cha đầu tiên. Ngài sáng tạo người cha mới ít nói, nhưng mỗi lời nói đều quyết đoán. Mặc dù đôi mắt của người cha nhìn thấu mọi thứ trên đời, nhưng luôn bình tĩnh và dung dị. Khi sắp xong, Trời thêm vài giọt nước mắt vào khóe mắt của người cha. Nhưng sau một thoáng suy nghĩ, Ngài lại lau chúng đi. Do đó, người ta hiếm khi nhìn thấy giọt lệ hiếm hoi của người cha, chỉ có thể cảm nhận được rằng ông ta đang khóc.
Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: “Ngươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như người mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra.”