
Bài văn Ý tưởng 20 năm sau, trong một ngày hè, tôi quay lại thăm ngôi trường cũ nhất, ngắn gọn và ấn tượng nhất. Mời các bạn thưởng thức:
Danh sách Top 20 Ý tưởng 20 năm sau về việc trở lại thăm ngôi trường xưa (đạt điểm cao)
Ý tưởng 20 năm sau, trong một ngày hè, tôi quay lại thăm ngôi trường xưa - Mẫu số 1
Thái Nguyên, ngày.... tháng.... năm......
Bạn thân mến!
Nhận được thư này của tôi, bạn chắc sẽ ngạc nhiên đấy phải không? Ừ! Thật là lâu rồi không gặp... Sau bao nhiêu năm, tôi mới lại ngồi trước bàn viết thư cho bạn, cảm thấy lúng túng với cây bút và những điều muốn chia sẻ...
Linh hiện tại thế nào rồi? Chắc là Linh vẫn khỏe mạnh và gia đình luôn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc phải không?
Mình nhớ Nam, bạn nhỏ của Linh lắm đấy nhé, nó thật ngoan ngoãn và đáng yêu. Lần cuối gặp nó là khi bọn mình chia tay để Linh sang Nam, cũng đã 12 năm rồi phải không? Nó lớn lên có khỏe mạnh không Linh?
Còn mình thì vẫn khỏe mạnh, cuộc sống vẫn êm đềm, ông xã chuyển công tác nên cả nhà lại quay về Thái Nguyên sinh sống. Sống trong không khí quen thuộc và gần gũi của quê hương thật tuyệt vời Linh ạ.
Linh à! Linh có nhớ trường cấp 2 mà chúng mình từng học không? Chắc Linh không quên được đâu nhỉ. Đó là nơi chúng ta đã gặp nhau và trở thành bạn thân từ đó đến giờ, là nơi ấm áp yêu thương đã dẫn dắt chúng ta trên con đường cuộc sống. Năm nay con mình cũng sẽ vào học ở trường cũ đấy! Thật là một sự trùng hợp đặc biệt phải không Linh?
Linh à, 20 năm trôi qua rồi mình mới quay lại trường đấy. Nhiều lúc suy nghĩ lại thấy thời gian trôi nhanh thật đấy, mới đâu mình còn vui đùa cùng bạn bè, sống trong sự chăm sóc tận tình của thầy cô, giờ đã 20 năm rồi. Có lẽ ấn tượng nhất với trường là những kỷ niệm liên quan đến mùa hè. Có những mùa hè vui vẻ vì được nghỉ ngơi sau một năm học, có những ngày hè lên trường lao động vui vẻ và ngày hè chia tay cuối cấp, phải xa thầy cô bạn bè, cả lớp A3 của mình ôm nhau khóc như trẻ con vậy. Mình cũng quay lại trường trong một ngày hè nắng chói chang và bầu trời xanh cao vời vợi. Có lẽ chính vì vậy mà những kỷ niệm ấy mới ùa về trong lòng mình.
Ôi, mới viết chưa được nửa bức thư mà nước mắt mình đã chảy ra thế này, lại như ngày xưa vậy,
Linh đừng cười mình nhé!
Trường của chúng ta bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với thời chúng ta học, các tòa nhà cao 5 tầng thay vì những dãy nhà 2 tầng trước kia, và được trang bị các thiết bị học tập hiện đại. Trường đã được công nhận là trường chuẩn quốc gia từ khi chúng ta còn học. Mỗi lớp đều có máy chiếu, máy tính và bảng thông minh. Việc thăm quan các lớp học đã gợi lại cho mình nhiều kỷ niệm thú vị. Mình nhớ rõ, trước đây mình không thích học qua máy chiếu. Nhưng giờ đây, việc học văn được kết hợp giữa việc nghe giọng đọc ấm áp của giáo viên và thảo luận nhóm một cách thoải mái về các vấn đề quan trọng. Môn hóa được thực hành thí nghiệm, môn lý được mắc mạch điện... Có lẽ các trường khác sẽ phải ghen tị với trường mình về điều này.
Mặc dù trường đã xây mới, nhưng các hàng cây xanh vẫn còn giữa khuôn viên, những chiếc ghế đá vẫn đứng đó làm dấu vết của bao kỷ niệm. Trong ánh nắng hè, cảnh sắc trường với những rặng cây xanh, những vườn hoa rực rỡ tạo nên một khung cảnh hài hòa và đẹp mắt. Cảm giác gần gũi và thân thiện vẫn hiện hữu trong tâm trí mỗi khi trở lại trường.
Trong chuyến thăm trường lần này, mình đã gặp lại nhiều thầy cô đã từng dạy mình. Cô giáo dạy văn với những bài học yêu thương và những lời khuyên hữu ích, thầy giáo dạy lý luôn nỗ lực giảng dạy cẩn thận, cô giáo dạy sử với những câu chuyện thú vị về quá khứ. Gặp lại các thầy cô khiến mình cảm thấy xúc động và biết ơn. Dù họ sắp về hưu nhưng tâm huyết và tình yêu thương với học trò vẫn còn đọng mãi trong trái tim họ. Mình cũng bất ngờ khi họ nhớ mình, điều này thật sự ấm lòng.
Chắc Linh không thể tưởng tượng được cảm giác của mình khi quay lại trường sau bao năm. Mỗi khi viết thư này, mình lại cảm thấy xao xuyến và xúc động khi nhớ lại những kỷ niệm xưa. Điều này thú vị và đầy ý nghĩa, và mình sẽ cố gắng ghé thăm trường thường xuyên hơn, dù chỉ là một cách nhỏ để tri ân công lao của các thầy cô.
Lâu rồi Linh không quay lại Bắc, nhưng hy vọng sẽ có dịp để trở về, thăm quê hương và mái trường yêu quý!
Dù thư không dài nhưng mình muốn kết thúc ở đây! Chúc Linh và gia đình luôn mạnh khỏe, thành công và hạnh phúc. Hy vọng Nam sẽ có một môi trường học tập tốt, giúp anh ấy trưởng thành và phát triển như trường cấp 2 chúng mình.
Dàn ý Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè em về thăm lại trường cũ
1. Khởi đầu:
+ ......., vào ngày...tháng …năm…
+ Bạn thân mến…
2. Nội dung chính:
a) Lý do viết thư:
+ Lý do gửi thư (ví dụ: Trong lúc tìm kiếm, tôi tình cờ nhìn thấy bức ảnh của cả lớp chụp chung…)
b) Nội dung thư:
- Giới thiệu về trường? (Hãy tưởng tượng về trường vào thời điểm nào? Lí do bạn đến thăm trường)
- Mô tả con đường tới trường (So sánh giữa trước và hiện tại? Thay đổi như thế nào? Cảm xúc?)
- Mô tả các phòng học (Phòng máy tính? Phòng Thực nghiệm? Thiết bị đã thay đổi như thế nào?...). Các dãy phòng: phòng hiệu trưởng, phòng bộ môn, phòng đoàn đội…(So sánh)
- Mô tả không gian sân trường? (So sánh giữa trước và nay)? Những băng ghế? Cây bàng, cây phượng (Còn nguyên như trước? Đã già hay thay thế bằng cây khác?)
- Mô tả những hình ảnh, vật phẩm gắn liền với kỷ niệm thời xưa? Nêu cảm xúc? Thầy cô? Bạn bè?
- Gặp lại các thầy cô? Các thầy cô cũ còn không? Có sự thay đổi như thế nào? (Vui vẻ?). Hiệu trưởng đã nghỉ hưu hay đã qua đời?
- Gặp lại cô chủ nhiệm lớp 9A…? Cô ấy có thay đổi không? Nhưng vẫn giữ lại những đặc điểm gì? (Giọng nói? Ánh mắt? Khuôn mặt biểu lộ sự xúc động?)
- Hồi tưởng lại những kỷ niệm cách đây 20 năm:
+ Hỏi thăm các thầy cô xưa? Cập nhật về tình hình một số bạn cũ? Về công việc của mình?
+ Tâm trạng của cô như thế nào?
+ Tình cảm của em dành cho cô như thế nào?
3. Tổng kết:
+ Kết thúc thư: Thăm hỏi sức khỏe và gửi lời chúc tốt đẹp?
+ Lời chào cuối
Trong tưởng tượng của mình, hai mươi năm sau, vào một ngày hè, mình quay lại trường cũ - ngôi trường cấp 2 thân yêu.
Hải Dương, ngày... tháng... năm...
Chào Tường Vi!
Chưa bao giờ mình nghĩ sẽ có ngày được gặp lại bạn mà lại cảm thấy xúc động như thế này. Một loạt cảm xúc tràn về và mình hiểu rằng khoảnh khắc này chỉ có thể chia sẻ với bạn. Hôm nay, sau hai mươi năm, mình quay lại thăm ngôi trường cấp 2 thân yêu của chúng ta...
Mặc dù đã là buổi chiều nhưng ánh nắng hè vẫn còn nóng hổi, những tia nắng vẫn đùa giỡn trên lá cây. Ngôi trường cũ hiện lên quen thuộc và thân thương, không còn vẻ nghiêm trang như trước... Mình lặng lẽ dạo quanh sân, ngắm nhìn từng góc nhỏ để cảm nhận sự khác biệt trong khung cảnh đã quen thuộc. Dường như, dù đã hai mươi năm xa cách, nhưng trường vẫn thế, không thay đổi trong tâm hồn mỗi người, mãi mãi...
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, thấy đã đến giờ tan trường, mình lẻn vào một góc khuất - đoán xem, đó là chỗ nào? Cái gầm cầu thang mà chúng mình thường trốn ngày xưa khi chơi trò ú tim ấy! Nhắm mắt lại và mình nghe như đang nghe tiếng hồi chuông của trường trong lòng tai. Mình tưởng tượng ra hình ảnh của lũ trẻ ùa ra từ các phòng học, chúng vui vẻ gọi nhau, cãi nhau, đùa giỡn, hồn nhiên như chúng mình ngày xưa... Áo trắng, thật là quen thuộc! Chỉ một hai năm nữa thôi, ngày chia tay, chúng sẽ giống chúng mình ngày xưa, ký vào áo trắng nhau làm kỷ niệm...
Sau một lúc dài, mình vẫn không muốn rời đi, nhìn lại ngôi trường. Cả sân trường che bóng dưới bóng cây xanh, yên bình với mùa hè và tiếng ve. Xa xa, ở góc hồ nước, một cây me cao trông rất sống động. Mình nhận ra đó chính là cây me non mà tụi mình đã trồng từ lâu, thấy lòng bồi hồi. Bước lên cầu thang, mình tìm lại phòng học cuối tầng ba, nơi bốn mươi sáu chúng mình từng trú ngụ. Đây rồi, lớp học đó, ban công quen thuộc đang nằm trước mắt, chờ mình bước vào và tìm kiếm lại kỷ niệm hai mươi năm trước. Chỗ ngồi gần cửa sổ bàn ba là của mình, nơi đã chứng kiến mình cười, mình khóc và cả khi mình nói chuyện riêng. Còn đây, hai bàn xa xa, là chỗ của bạn, nhớ không? Cách xa nhưng chúng mình vẫn trò chuyện được, thật tuyệt vời!
Hôm đó không gặp lại thầy cô giáo cũ, chỉ còn nhớ lại những kỷ niệm từ thời học trò, những buổi ngồi truy bài dưới bóng cây phượng, những giờ kiểm tra căng thẳng, lo lắng đến mồ hôi nhừ. Tất cả đã xa xôi nhưng lại cứ hiện về như ngày hôm qua.
Tường Vi ơi! Hãy hẹn gặp mình một ngày nào đó nhé! Dù biết rằng mọi người đều bận rộn với công việc nhưng mình thực sự muốn gặp bạn dưới những tán cây xanh của ngôi trường xưa để nhớ lại những ngày thơ ấu!
Hẹn gặp bạn không lâu.
Thân ái!
Người bạn của cậu
Trong tưởng tượng của mình, hai mươi năm sau, vào một ngày hè, mình quay lại thăm trường cũ - mô hình 3.
Mặt trăng, ngày 12 tháng 6 năm 20….
Khánh thân mến!
Tớ viết thư này để hỏi thăm cậu, cậu dạo này khỏe không? Cuộc sống của cậu thế nào? Có gì đặc biệt không? Nghe nói cậu vẫn độc thân à, cố gắng lên nhé, sắp 40 rồi đấy. Tớ thì vẫn khỏe mạnh, cuộc sống của tớ thật tuyệt vời. Cậu có biết về thành phố thứ ba trên mặt trăng không?
Tớ có một biệt thự ở khu ngoại ô đó, hàng năm cuối hè tớ lại lên đó chơi cùng gia đình. Nhớ mới nhớ, tớ đã cưới vợ được gần một năm rồi. Vợ tớ thật xinh đẹp. Gia đình tớ sống rất hạnh phúc. Hiện tại, tớ đang trên chiếc phi cơ riêng bay sang Anh để tiếp xúc với các đại biểu cấp cao của Liên Hợp Quốc.
Cách đây ba ngày, khi đang trên đường sang Mỹ để giải quyết một số công việc quan trọng và nhận giải thưởng Nobel về hòa bình, tớ đã dừng lại ở Hải Phòng - nơi mà anh em mình từng học. Tớ quay lại ngôi trường Trần Phú, nó đã được tu sửa lại đẹp hơn và được lắp đặt bạch kim khắp nơi.
Không những thế, nó đã được nâng lên trên không, cao hơn 100 m so với mặt đất để mở rộng chỗ ở cho người dân. Khi bước vào trường, tớ phát hiện ra hiệu trưởng ở đó chính là Hiền Thảo - một trong những người bạn đã học chung với anh em mình trong bốn năm cấp hai.
Cậu ấy giờ đã khác, với vị trí hiệu trưởng, cậu ấy chín chắn hơn nhưng vẫn đầy tình cảm và tình yêu thương. Cậu đón tiếp tớ với sự niềm nở, tự hào kể về các công trình đã hoàn thành như việc tăng cao dãy nhà thành sáu tầng, lắp đặt cầu thang máy, xây dựng khu liên hợp, khu thể thao với bể bơi, sân bóng đá, bóng rổ, sân Tennis, bãi giữ xe,... Ngoài ra, tớ nhận ra vài điểm quen thuộc trong khuôn viên trường như cây hoa sữa trước cửa lớp mình, nó đã cao và to hơn.
Thân ái!
Tớ vẫn nhớ hồi anh em mình học thể dục, vì trời nắng nên lại chạy đua về gối cây này tránh nắng, tranh nhau chỗ, nói chuyện rôm rả để rồi bị giáo viên trực ban nhắc nhở hoặc như lúc thằng Hùng, thằng Phát tranh nhau leo cây để xem ai giỏi hơn ai, cuộc thi chưa kết thúc thì bị bảo vệ đuổi, chạy lung tung khắp trường và rồi bị đưa lên phòng bảo vệ.
Đang xúc động vì những kỷ niệm, đột nhiên có một giọng nói khàn khàn, nhưng đầy sự yêu quý, gọi: 'Trường Ân đó hả em?' Tôi quay lại và ngạc nhiên nhận ra là thầy Nguyên, Khánh ạ. Thầy bây giờ trông đã già hơn rất nhiều.
Đầu thầy đã trọc đầu, bóng lộ rồi. Tôi xúc động đến tột cùng - Thầy Nguyên à? Người đã dạy tôi à? Trời ơi, thầy giờ đã già quá, người đã dạy cho tôi ở cấp hai và đã dành hơn bốn thập kỷ để cống hiến cho giáo dục đất nước. Nhớ thầy, bao thế hệ đã lớn lên, trở thành những trụ cột, những người xây dựng đất nước, là người cống hiến âm thầm... Ôi, chẳng lẽ mái tóc của thầy đã ra đi cùng với sự cống hiến ấy. Khi nghĩ về những điều đó, Khánh ạ, tôi chỉ muốn khóc.
Thầy quá tận tâm với nghề, cống hiến hết mình. Thầy giờ đã là ông lão ngoài bảy mươi tuổi vẫn về thăm trường và tình cờ gặp tôi... Tôi dẫn thầy ra ghế đá, ghế đã được lắp đặt thêm bộ tản nhiệt nên mặc cho trời nắng hơn 30 độ, chúng tôi vẫn thoải mái ngồi trò chuyện... Tôi hỏi thầy rất nhiều và cũng tự hào kể về những thành tựu của mình nhưng không quên cảm ơn thầy vì những công lao như biển cả của thầy.
Nhìn thầy, tôi lại nhớ về những kỷ niệm với thầy, như lần thầy cho tôi và lũ bạn kiểm tra 15 phút một bài cực dài nhưng sau lại không thu khiến cả lũ lăn đùng ngã. Khi nghĩ về điều đó, tôi và thầy lại cười. Mặc dù không muốn nhưng cuối cùng cũng phải rời đi, tôi chào thầy, chào Hiền Thảo, rồi hẹn một lần gặp sau. Buổi chia tay đầy xúc động, rồi tôi lên máy bay bay đi. Nhìn lại, tôi thấy bóng dáng của thầy mờ dần, nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất sau lớp mây khiến tôi lại suy nghĩ xa xôi.
Tớ chỉ viết đến đây thôi. Cho tớ gửi lời chào đến gia đình cậu và chúc cậu gặp nhiều thành công trong mọi lĩnh vực của cuộc sống.
Bạn cũ của cậu!
Tưởng tượng sau 20 năm, vào một ngày hè, tôi quay trở lại thăm trường cũ - mẫu 4
Quang Hải thân mến!
Hôm nay, có lẽ là một trong những ngày đáng nhớ nhất. Đó là ngày tôi được trở về tuổi thơ, quay về nơi đầy kỷ niệm. Tôi không còn là cậu bé cách đây hai mươi năm nữa, mà là một người cha, một người phụ huynh. Quay trở lại trường cũ, nơi đã chứng kiến bốn năm thời trung học đầy nhớ nhung của tôi.
Sáng sớm, tôi đưa con trai vào lớp sáu với một chiếc cặp mới. Cảm giác ngỡ ngàng của con tôi như cũng là của tôi ngày xưa khi bước vào trường. Trước cổng, tôi ngẫm nghĩ về thời gian đã trôi qua. Phòng bảo vệ khác biệt, nhưng tinh thần lành nghề vẫn còn nguyên.
Tiếp theo, tôi nhìn nhà khu A, nơi đã trải qua nhiều sửa chữa. Nó vẫn còn nhớ tôi. Phòng vi tính đã biến mất, thay vào đó là phòng bóng bàn. Trong lòng tôi, cảm xúc trỗi dậy khi bước vào lớp học cũ.
Nhìn lại ngôi trường thân thương, dù có thay đổi nhưng vẫn giữ nguyên nét đẹp. Sân trường rộng hơn, có nhiều khu vui chơi mới. Phòng giám thị vẫn đọng lại những kỷ niệm, và gặp lại thầy cô xưa khiến tôi rất xúc động.
Buổi về trường hôm nay gợi lại biết bao kỷ niệm. Rất tiếc là bạn không ở đây. Nhưng tôi tin rằng nếu có mặt, bạn sẽ cảm thấy như tôi. Tôi cũng hối hận vì những lúc trẻ trâu, nhưng trong tâm trí, tôi vẫn là cậu học trò nghịch ngợm của trường cũ.
Bạn của Hải
Thiên Bảo
Tưởng tượng sau 20 năm, vào một ngày hè, tôi quay trở lại thăm trường cũ - mẫu 5
Trường học luôn là ngôi nhà thứ hai của chúng ta trong thời học sinh. 20 năm sau, trở lại ngôi trường xưa là một trải nghiệm đầy xúc động và bồi hồi.
Một buổi sáng đẹp trời, tôi trở lại ngôi trường cấp hai của mình sau hơn 20 năm. Khung cảnh vẫn nguyên vẹn, sân trường vẫn yên bình trong nắng hè.
Đi dọc hàng lang, tôi gặp lại cô Lan - người từng là cô giáo chủ nhiệm của tôi. Cô vẫn như xưa, chỉ có mái tóc đã bạc thêm và khuôn mặt có nhiều nét già hơn.
- Chào cô!
Cô quay lại và nhìn tôi một lúc, ban đầu hơi ngạc nhiên:
- Con là ....
- Con là Linh ạ. Học trò cũ của cô đây.
Khi nhận ra tôi, cô nhìn tôi và cười thật dễ thương. Nụ cười ấy đã làm ấm lòng tôi, sau hơn 20 năm mất tích.
Đang mơ màng, bỗng có tiếng gọi từ chị đồng nghiệp, tôi giật mình. Nhưng chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên, tôi quyết tâm biến giấc mơ thành hiện thực, sẽ quay lại thăm trường và gặp lại mọi người.
Tưởng tượng sau 20 năm, vào một ngày hè, tôi trở lại thăm trường cũ - mẫu 6
“Thời gian trôi đi nhanh, chỉ còn lại những kí ức'. Quá khứ luôn là quá khứ và mỗi khi nhớ lại, ta đều cảm thấy tiếc nuối và hoài niệm. Đã 20 năm kể từ ngày tôi rời trường, và hôm nay, trở lại trong lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường, những kỷ niệm ùa về trong tâm trí tôi.
Hôm ấy, bầu trời trong xanh cao vời vợi, khiến tôi trở về trường trong niềm phấn khởi và xốn xang. Sau 20 năm xa cách, mọi thứ đã thay đổi, từ dãy nhà màu đỏ thành những tòa nhà cao tầng màu vàng, sáng bóng. Chiếc cổng được lát nền đá sáng bóng, chào đón mọi người. Ngày lễ trọng đại, mọi người đều về từ sớm để chuẩn bị. Bước vào trường, tôi gặp nhiều cựu học sinh mang theo lẵng hoa tươi để mừng lễ. Tôi cùng lớp học dạo bước trên sân, ngắm trường, thì nghe tiếng gọi: '9B ơi...'. Cô giáo chủ nhiệm của tôi, trong chiếc áo dài hồng, trẻ trung và xinh đẹp. Chúng tôi ôm cô, cùng nhau hồi tưởng về thời học sinh.
Chúng tôi dự buổi lễ thành lập trường, tự hào về thành tựu 50 năm qua. Cán bộ giáo viên luôn chuyên môn, giàu lòng yêu nghề. Học sinh chăm ngoan, học giỏi, tu dưỡng đạo đức. Kết thúc buổi lễ, chúng tôi ăn liên hoan và nhớ lại buổi chia tay cuối cấp.
Một ngày ý nghĩa đã trôi qua, tôi trở về nhà trong lòng nhớ nhung. Mỗi chúng ta đã trưởng thành, những ước mơ học sinh đã trở thành hiện thực. Ngôi trường vẫn lưu giữ kí ức thanh xuân bồng bột.
Ngày trở về trường sau 20 năm xa cách đã trở thành quá khứ. Nhưng quá khứ luôn tươi đẹp, hãy giữ gìn nó trong lòng.
Tưởng tượng sau 20 năm, vào một ngày hè, tôi trở lại thăm trường cũ - mẫu 7
Ngôi trường cấp hai thân yêu đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, dạy tôi yêu thương và sẻ chia. Hôm nay, nhân dịp Ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi trở lại thăm thầy cô sau 20 năm xa cách, lòng trào lên cảm xúc khó diễn tả.
Về nhà, tôi dạo qua con xóm để ngắm quê hương. Dừng chân trước cổng trường cấp hai xưa, nơi gắn bó suốt bốn năm thời học sinh. Ngôi trường trở nên khang trang hơn, cánh cổng đẹp mắt hơn. Bước vào, trường rộng lớn với nhiều tiện ích, sân trường rộng lớn và xanh mát.
Ghé vào lớp 9A, nơi tôi từng học. Lớp đã được trang bị thêm các thiết bị mới, nhưng kỉ niệm vẫn ùa về. Nhớ những lúc vui buồn, chúng tôi cùng nhau trải qua.
Gặp lại cô giáo chủ nhiệm, nhìn thấy cô với nhiều biểu hiện tuổi tác hơn, nhưng vẫn cảm thấy gần gũi và hạnh phúc khi ôn lại ký ức xưa.
Ngày trôi qua nhanh chóng, nhưng tôi không muốn chia tay ngôi trường cấp hai thân yêu. Nó sẽ mãi trong lòng tôi như một bảo vật quý giá.
Tưởng tượng sau 20 năm, vào một ngày hè, tôi quay trở lại trường cũ - mẫu 8
Sau 20 năm, tôi tự tin trở về ngôi trường cấp hai xưa, nơi nuôi dưỡng ước mơ và lòng trung thành của tôi.
Ngày ấy trời đẹp, bầu không khí thu đã thay đổi, dễ chịu hơn nhiều. Tiếng gió nhẹ nhàng lay cây bên đường. Tôi đi trên con đường quen, hòa mình vào ánh nắng vàng óng ả, cảm thấy hạnh phúc và đầy niềm vui.
Nhớ ngày xưa trường chỉ có vài phòng học, khuôn viên nhỏ. Bây giờ trường lớn hơn, đẹp hơn nhiều. Sân trường mở rộng, sạch sẽ và xanh mát. Tôi nhìn thấy dòng chữ “9/2 SIU WAY” trên thân cây, gợi lại nhiều kỷ niệm đẹp.
Buổi liên hoan cuối năm làm tôi cảm động. Mỗi học sinh viết những lời chúc tốt đẹp, thể hiện tình bạn và tình thầy trò. Cô cười và khóc khi đọc những lời tâm sự đó.
Ngồi dưới gốc cây nhớ về thời học sinh với nhiều kỷ niệm đẹp. Thời gian trôi qua quá nhanh, không biết bạn bè ngày xưa có còn nhớ về nhau không.
Tưởng tượng sau 20 năm, vào một ngày hè, tôi quay trở lại trường cũ - mẫu 9
Cuộc sống thay đổi nhiều. Những người bạn cùng trường đã chia tay nhau tại trường Thuận Thành.
Bận rộn với công việc, tôi chưa có dịp quay lại trường. Nhưng hôm đó, trong chuyến công tác, tôi xin nghỉ ba ngày để thăm trường xưa cùng một số đồng nghiệp.
Xe chạy trên con đường quen thuộc một cách đều đặn và nhanh chóng. Chỉ còn khoảng năm phút nữa là chúng tôi sẽ đến trường.
Lòng tôi rối bời, xôn xao khi xe dừng trước cổng trường. Trường đã thay đổi nhiều so với quá khứ, gần như tôi không thể nhận ra. Hai mươi năm đã trôi qua từ khi chúng tôi chia tay, và giờ đây tôi được trở lại nơi đã chứa đựng những kỷ niệm đẹp của mình. Cổng trường này từng là nơi chúng tôi thường đợi nhau. Tôi nhìn thấy hình ảnh những học sinh vui vẻ đang nô đùa trong sân trường, làm tôi nhớ về những kỷ niệm xưa cùng bạn bè.
Tôi không thích nơi hàng liễu xanh rì, đó là nơi chúng tôi từng chụp bức ảnh cuối cùng với thầy cô và bạn bè. Tôi quay lại ô tô và tìm kiếm bức ảnh.
Tôi đã tìm thấy! Mắt tôi lấp lánh vui sướng khi nhìn vào bức ảnh, nhìn thấy những nụ cười của thầy cô và bạn bè. Nước mắt trào dâng, cảnh vật xung quanh trở nên mờ mịt trong mắt tôi.
Tôi tiến gần bác bảo vệ:
- Bác... bác Hiền ơi..! - Tôi nghẹn ngào
Bác quay sang phía tôi, ánh mắt rạng ngời của bác tràn đầy sự vui mừng.
- Trang ... ời ơi?
Giọng của bác lắc lư, ánh mắt long lanh và khuôn mặt bác tươi vui. Bác trách tôi:
- Sao mày lâu rồi mới về đây với bác, bác có bao nhiêu chuyện mà mày chẳng kể cho ai nghe, bác cứ mong chờ mày mãi! - Vậy hôm nay có việc gì mà lại về đây
- Cháu về thăm bác ạ! - Tôi tươi cười.
- Thăm bác? Lại nói dối à! - Bác cười hiền.
- Sao bác biết ạ? Tôi tươi vui - Cháu đùa thôi ạ. Hôm nay cơ quan giao cho tụi cháu về trường làm bài phóng sự về phong trào thi đua và học tập của trường ạ!
- À! Thế à! Bác cười nồng nhiệt.
Sau đó, chúng tôi cùng bác hồi tưởng về những khoảnh khắc hồn nhiên của tuổi thơ. Khi tan lớp, bác đứng dậy và nói với chúng tôi:
- Mấy đứa ngồi đây nói chuyện, bác phải lên gõ trống đây.
Chúng tôi đồng ý ạ, sau đó tiếp tục ngồi trò chuyện vui vẻ. Nhìn bác ra ngoài gõ trống và nghe tiếng trống vang xa, tôi nhớ lại kí ức về “cô Huyền”. Cô vẫn như ngày nào, nhỏ nhắn và luôn cầm cặp bên người. Đúng vậy! Tôi đứng lên và chạy về phía cô để ôm cô. Cô nhận ra tôi ngay lập tức và hỏi tôi rất nhiều điều.
Nhìn cô mệt mỏi và xanh xao, tôi chạy lại hỏi:
- Cô không khỏe ạ? - Tôi quan tâm hỏi.
- À...ừ ...! Mấy hôm nay thời tiết nắng nóng, cô hơi mệt mỏi!
Tôi lúng túng hỏi tiếp:
- Cô đã uống thuốc chưa ạ? Đừng làm quá sức nhé!
Cô nhìn tôi với ánh mắt âu yếm, chúng tôi trò chuyện thân mật với nhau.
Đó là một chuyến công tác và thăm trường đầy xúc động của tôi. Tôi rời đi, hứa sẽ quay lại thăm bác Hiền và cô trong thời gian sắp tới. Chuyến đi này đã làm cho những kỷ niệm về mọi người, thầy cô và bạn bè trở nên sâu sắc hơn. Ngay sau đó, bài phóng sự về trường Thuận Thanh đã được đăng trên tờ báo của tôi.
Tưởng tượng sau 20 năm, vào một ngày hè, em trở lại thăm ngôi trường cũ - lớp 10
Bảo Định, ngày... tháng... năm....
Thân mến Loan,
Bồ có bất ngờ khi nhận được lá thư này từ làng Bảo Định, quê hương của chúng ta? Điều này cũng dễ hiểu bởi như bồ đã biết, mình đã trở về Việt Nam được 10 ngày. Ở Đà Nẵng, quê nhà của Cu Tí, mình và 'ông xã' quyết định 'hành hương về miền Nam', tức là đưa cháu về thăm quê hương của mình. Bồ cũng biết rồi, mình phải thắp hương cho ba mẹ vì khi họ qua đời, mình không có mặt. Ngoài ra, mình muốn Cu Tí hiểu rõ hơn về hai từ 'quê hương'.
'Quay về phương nam, nhớ mãi những khúc hát...' Câu hát ngày xưa vẫn văng vẳng trong tâm trí sau hàng chục năm. Cuộc đời trôi đi với bao gian nan, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại cảm giác như ngày xưa. Quay trở về quê hương, mỗi bước chân như là một trải nghiệm mới. Bên cạnh con, tôi cảm thấy mình như một cô gái trẻ 17 tuổi đang bắt đầu cuộc hành trình du học. Và giờ đây, khi quay về, tâm hồn vẫn tràn đầy sự háo hức và hồi hộp.
Sau bao năm tháng xa cách, tôi đã quay trở lại làng Bảo Định, nơi mà sông Tiền ôm trọn bờ. Đây là lần đầu tiên tôi trở lại với mái nhà xưa, nơi ba mẹ yên nghỉ. Đứng trước mộ cha mẹ, lòng tôi trào dâng trong cảm xúc.
Ngày xưa nếu có thể, tôi ước gì có thể gặp lại ông bà một lần nữa.
Tuy nhiên, trong chuyến về thăm quê, có một sự kiện bất ngờ đã làm xúc động tôi. Đó là việc tôi vô tình đi ngang qua trường tiểu học của mình, nơi đã từng là nơi mở ra tri thức cho các em nhỏ thời thơ ấu. Trường vẫn nằm bên bờ sông Bảo Định nhưng đã có nhiều thay đổi. Dòng sông yên bình ngày xưa giờ đã trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Sông không còn nhỏ nữa, không còn mang hình ảnh cũ mà đã được làm mới hoàn toàn. Và nhìn thấy điều đó, tôi vừa vui vừa buồn.
Tôi cảm thấy vui vì quê nhà đã phát triển, con em được học trong một môi trường tốt đẹp hơn. Nhưng cũng buồn vì không còn thấy những kí ức xưa cũ như trước. Hai cây phượng ngày xưa tôi cùng bạn bè trồng bên cổng trường, giờ chỉ còn lại một cây. Cây kia đã mất. Tôi nhớ mãi cảnh tượng của nó, nhưng giờ đây nó đã biến mất.
Ngày xưa, trường là một nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm đẹp. Dù trong mưa hay nắng, chúng tôi vẫn cùng nhau trải qua. Khi trời mưa lũ, chúng tôi còn vào trường để chơi, để tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ.
Mặc dù đã qua bao năm tháng, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nhớ đến sân trường xưa, nơi mà có rất nhiều cây xanh bao quanh.
Những kí ức về trứng cá, cây bàng, chuối và tre vẫn hiện hữu trong tâm trí khi nhớ lại sân sau thời đi học. Cây sầu đông được gọi là hoa anh đào, mỗi khi nở hoa là dấu hiệu cho thấy Tết đang đến gần. Bước vào trường bây giờ, không còn những hàng rào dâm bụt và me keo bóng mát nữa, thay vào đó là hàng rào sắt và những bồn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng. Mặc dù trường đã thay đổi, nhưng tôi vẫn khao khát cái đơn giản, gần gũi của ngày xưa.
Sân sau của trường bây giờ là một nơi thú vị với khu vườn xanh mát, sân chơi với các trò chơi và một hồ bơi nhỏ. Nhìn thấy cảnh ấy, tôi không khỏi ghen tị với các em nhỏ bây giờ.
Trường giờ đây trở nên vắng vẻ hơn, đặc biệt là vào mùa hè khi nhân viên nghỉ và học sinh nghỉ học. Cảnh tượng của những buổi trưa yên bình cùng tiếng chim ríu rít làm tôi nhớ lại thời học sinh.
Ánh nắng chiếu vào sân trường tạo ra những bóng dài trên tường, nhắc nhở tôi về những kỷ niệm xưa cũ. Nhớ lại những ngày thầy dạy và những câu chuyện ý nghĩa về tâm hồn cao thượng. Thầy đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi.
Những lời dạy của thầy về tâm hồn cao thượng luôn điều hướng cuộc sống của tôi. Tôi luôn nhớ và giữ vững những giá trị mà thầy đã truyền đạt.
Hãy thông cảm cho sự lắm lời của tôi, bởi cảm xúc dâng trào. Tôi cần có người để chia sẻ.
Với bạn bè thân thiết như bạn, tôi biết rằng bạn sẽ hiểu tôi hơn ai hết. Hãy trở về, đưa con theo và kể cho nó nghe về ngôi trường của mẹ, nơi mà mẹ trưởng thành và được dạy dỗ.