Bài văn Hãy kể về một lần bạn đã trót xem nhật kí của mình, được tổng hợp từ các bài văn hay nhất của học sinh lớp 9. Hy vọng rằng bạn sẽ thích và viết được những bài văn hay hơn.
Danh sách Top 40 Chủ đề: Hãy kể về một lần bạn trót xem nhật kí của mình
Bài văn mẫu: Hãy kể về một lần bạn trót xem nhật kí của mình - Mẫu 1
Không bao giờ tôi có thể quên được lần đọc trộm nhật ký của Mai Chi, người bạn thân của tôi.
Mai Chi luôn là người bạn thân thiết của tôi từ nhỏ, chúng tôi có sở thích và tính cách rất hợp nhau. Mai Chi có vẻ ngoài xinh xắn và học giỏi, là lớp phó được mọi người yêu quý và tôn trọng.
Một lần, tôi tình cờ phát hiện một cuốn nhật ký màu hồng trong tủ sách của Mai Chi. Dù tôi rất tò mò nhưng lý trí đã ngăn cản tôi đọc trộm cuốn sổ này.
Tôi cũng đã từng ngó lơ không đọc cuốn nhật ký này, nhưng tôi bị lôi cuốn bởi sự tò mò về Mai Chi và cách cô ấy viết nhật ký. Tôi không thể kiềm chế được bản thân mở cuốn sổ và đọc. Khi đó, tôi cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dính chặt vào nhật ký của Chi. Tôi thốt lên 'Chắc chắn cuộc sống của bạn tôi không đơn giản như vậy!' Bỗng tôi giật mình khi Mai Chi đột ngột xuất hiện. Tôi hoảng sợ, cuốn nhật ký rơi xuống đất, tôi đứng đấy không biết phải nói gì. Tôi chỉ nhìn Mai Chi, nhớ ánh mắt tức giận của cô ấy. Lúc đó, tôi hiểu tôi đã sai và hối hận.
Từ khi còn nhỏ đến giờ đã quen với Mai Chi nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy giận đến như vậy. Tôi không dám nói gì, chỉ biết chạy trốn ánh mắt ấy. Tôi chỉ muốn khóc. Tôi sợ Mai Chi sẽ trách móc, sợ mình đã làm sai. Khi về nhà, tôi đóng cửa phòng lại, thở hổn hển. Tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại đọc nhật ký của người khác? Tôi hối hận.
Cả đêm đó, tôi không thể ngủ. Tôi ước chuyện đó chưa bao giờ xảy ra, mong ngày mai chúng tôi vẫn bình thường. Tôi suy nghĩ, nhớ lại những dòng nhật ký đau lòng của Mai. Tôi không nghĩ rằng cuộc sống của cô bé vui vẻ ấy lại buồn như vậy. Tôi thương Mai Chi nhiều hơn từ khi đọc nhật ký. Tôi tự trách mình vì luôn cho rằng mình hiểu Mai Chi.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm hơn và đợi Mai Chi. Khi gặp cô, tôi lùi bước, xin lỗi. Mai Chi ôm tôi và nói 'Chúng ta là bạn tốt mà, đừng làm thế nữa. Làm như thế này lần sau tôi sẽ giận đấy.' Tôi vui vì Mai Chi không giận tôi, nhưng tôi sẽ không quên lần này.
Dàn ý Hãy kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn
1. Mở bài:
Nhật ký là cách ghi lại những suy nghĩ riêng tư của mỗi người. Việc xem nhật ký của người khác có thể gây ra những hậu quả không mong muốn. Tôi đã trải qua điều đó và vẫn không thể tha thứ cho bản thân.
2. Thân bài:
- Kể về tình huống gây ra việc xem trộm nhật kí của bạn
+ Lí do về khách quan: (Đến nhà bạn để học nhóm; mượn sách...)
+ Lí do cá nhân: Sự tò mò, bản năng (mô tả tâm trạng)
- Bạn viết gì? Có phải bạn đã viết về mình không? Một chút tò mò không sao cả
- Mô tả diễn biến sự việc:
+ Cảm xúc khi đọc nhật kí
+ Đọc được gì trong đó? (Ngày...tháng...năm)
+ Có ai hay bạn biết mình đã xem nhật kí của họ không?
- Kể về tâm trạng, suy nghĩ sau khi đọc nhật kí: Cảm thấy xấu hổ, hối hận (phân tích)
3. Kết bài:
Kết thúc câu chuyện (Những ngày sau khi xem nhật kí, bài học về sự riêng tư, bài học về tình bạn).
Hãy kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn - mẫu 2
Trong cuộc sống, ai cũng đã từng mắc phải sai lầm và có những kỷ niệm khó quên. Em cũng sẽ không bao giờ quên những lỗi lầm đã gây ra cho người bạn thân của mình. Đó là lần em xem trộm nhật kí của bạn.
Em và bạn Huệ là những người bạn thân thiết, thậm chí còn sống gần nhau. Chúng ta đã chơi với nhau từ khi còn bé và học chung lớp. Có lẽ cô giáo đã nhìn thấy mối quan hệ thân thiết giữa chúng tôi nên đã sắp xếp chỗ ngồi gần nhau. Chúng tôi luôn đi học cùng nhau, tự giải thích nếu có điều gì không hiểu. Huệ học giỏi và chăm chỉ, làm cho tôi rất vui khi có bạn như vậy. Mọi thứ diễn ra êm đềm và mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng thân thiết hơn. Chúng tôi thường xuyên đến trường cùng nhau, học tập và chơi đùa. Thỉnh thoảng, chúng tôi cũng chơi những trò vui như bán hàng hoặc chơi búp bê. Tình bạn giữa em và Huệ luôn mạnh mẽ, cho đến một ngày em đọc trộm nhật kí của bạn.
Lần đọc trộm nhật kí của Huệ đã làm em cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ, không dám nhìn ai. Đó là vào năm học lớp 8 khi em phát hiện ra cuốn nhật kí nhỏ xinh của Huệ. Em hỏi Huệ để biết cuốn nhật kí dùng làm gì và Huệ nói rằng nó giúp cô ấy ghi lại những kỷ niệm và suy nghĩ hàng ngày. Nghe vậy, em rất tò mò về nội dung của nhật kí và liệu nó có viết gì về em không. Tuy nhiên, em không thể tìm ra câu trả lời nào.
Em hiểu rằng nhật kí là nơi lưu trữ những bí mật riêng tư của mỗi người. Dù ai đi nữa, cũng không được phép xem. Ngay cả bạn thân cũng vậy. Điều này khiến cho em càng tò mò hơn. Một ngày, cơ hội đến và em không thể kiềm chế được sự tò mò của mình. Em đã trót xem trộm nhật kí của Huệ trong tiết thể dục khi em đau bụng và ốm. Nhìn thấy cuốn nhật kí của bạn đặt trên bàn, em không thể kiềm chế được bản thân.
Khi cầm cuốn nhật kí của Huệ, em run rẩy và nhìn ra cửa sổ trước khi mở nó. Em lật từng trang và biết về những ngày vui buồn của Huệ. Em hiểu rằng Huệ đã làm những việc không đúng khi nói dối mẹ. Em tự trách mình và không dám đọc nữa. Em để lại cuốn nhật kí và không bao giờ tha thứ cho bản thân khi đã đọc trộm nó. Mỗi khi nhìn thấy Huệ, em lại nhớ đến những điều bạn viết và luôn tự trách mình.
Dù Huệ không biết về việc em đọc trộm nhật kí của cô ấy, em vẫn cảm thấy có lỗi. Em nhận ra rằng trong cuộc sống, việc không biết một số điều sẽ tốt hơn nhiều, không nên để tò mò biến mình thành người phạm tội.
Hãy kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn - mẫu 3
Phòng của tôi lúc nào cũng lộn xộn, sách vở và đồ dùng lung tung khắp nơi. Tuy nhiên, có một thứ mà tôi không bao giờ để sai lầm, đó là bức ảnh của tôi và Mai chụp cùng nhau nhiều năm trước.
Mai là người bạn gái thân thiết nhất của tôi. Tôi biết Mai từ khi chúng tôi còn bé xíu nên hiểu rõ về cô ấy. Mọi người đều phải công nhận rằng Mai rất xinh đẹp và đáng yêu. Với mái tóc dài và mượt, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt to tròn, Mai thực sự là một người đẹp. Không chỉ xinh đẹp, Mai còn thông minh và học giỏi, điều này khiến tôi cảm thấy tự hào về bạn. Hơn nữa, Mai còn là người sống rất tình cảm. Chúng tôi luôn đi cùng nhau mọi nơi. Tôi thường xuyên đến nhà Mai chơi và Mai cũng hay đến thăm tôi. Mỗi khi thấy bố mẹ Mai quan tâm và chăm sóc cô ấy, tôi cảm thấy Mai có cuộc sống hạnh phúc biết bao, có lẽ hơn cả tôi.
Một lần, tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai bảo tôi tìm thoải mái trong khi cô ấy đi làm bánh. Một tủ sách rộng lớn làm tôi mắt tròn mắt dẹt. Khi tìm kiếm, tôi vô tình làm rơi một quyển sách. Khi nhặt lên, tôi phát hiện ra đó là quyển 'Cuộc sống hạnh phúc'. Mặc dù biết Mai, nhưng tôi không hiểu tại sao cô ấy lại thích cuốn sách nhàm chán này. Khi cất vào tủ sách, tôi phát hiện ra một kẽ hở nhỏ ở cạnh. Tò mò, tôi lôi ra và phát hiện ra đó là nhật kí của Mai. Tôi cố gắng nhưng không thể kiềm chế được sự tò mò, mở ra và đọc. Tôi bất ngờ khi biết nội dung trong đó. Khi đang đọc, tôi nghe tiếng 'xoảng' phía sau, quay lại và thấy Mai!
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như điên, tôi muốn khóc. Tôi sợ, sợ Mai giận và sợ chính việc mình đã làm. Về nhà, tôi đóng cửa phòng lại và suy tư. Tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy. Tôi buồn và hối hận.
Đêm đó, tôi suy nghĩ mãi. Tôi ước chuyện đó không xảy ra và tôi muốn xin lỗi Mai. Tôi nhớ lại những trang nhật kí của Mai, những gì tôi đọc khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi thương Mai và muốn an ủi cô ấy. Nhưng tôi không dám nói với Mai.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình, Mai vẫn giận tôi và tránh tôi. Tôi quyết tâm xin lỗi Mai, nhưng lại sợ cô ấy giận.
Mai không đến lớp trong vài ngày liền. Tôi lo lắng và muốn đến nhà Mai. Khi đến, tôi thấy Mai đứng trước cửa nhà, trong nước mắt.
Mai, mình sẽ đi Sài Gòn cùng mẹ. Tạm biệt Bình!
“Ôi Trời!” - tôi thốt lên nhẹ nhàng - “Tại sao lại như vậy?”. Tôi đứng im lặng nhìn Mai, nước mắt tuôn trào.
Nắm chặt những quyển sách trong tay, Mai nói với giọng nức nở:
Bố mẹ tôi đã ly dị!
Tai tôi nghe như mù quáng, Mai sẽ đi xa rồi sao, rời xa tôi mãi à, liệu tôi có gặp lại Mai nữa không, tôi không muốn nghĩ tiếp. Nhưng cái gì đó bên trong tôi đã đẩy tôi phải nói ra, không thể kìm nén được.
Mai, tôi xin lỗi, tôi không có ý định… chỉ vì…
Nói đến đây, tôi đau lòng. Trái tim tôi đã trải qua nhiều sự hối hận, nhưng giờ chỉ còn lại nỗi đau và cảm giác mất mát, mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống.
Mai nhìn tôi, ánh mắt đầy tình cảm, cô gật đầu, giọng nói đầy xúc động:
Chúng ta vẫn là bạn bè – Mai nói mạnh mẽ.
Chúng tôi gần gũi hơn bao giờ hết. Mai và tôi nhận ra điều quý giá nhất trong tình bạn. Lần đầu tiên, Mai đã không kìm nén cảm xúc:
Tôi không buồn nữa, và cậu cũng đừng buồn nữa Bình à. Còn rất nhiều điều mình muốn chia sẻ với cậu kìa.
Lúc này, tôi cảm thấy như đã lãng phí quá nhiều thời gian. Mai sẽ không ở bên tôi mãi nữa. Tôi lau nước mắt, dắt Mai vào nhà.
Chúng tôi đã nói về mọi thứ, nhưng không ai nhắc đến nỗi buồn của Mai. Tôi hiểu rằng tôi phải là người mang lại hy vọng, tin vào tương lai tươi sáng cho Mai. Mọi nỗi buồn của Mai sẽ tan biến theo thời gian, và tôi hy vọng tình bạn của chúng tôi sẽ giúp Mai vượt qua khó khăn. Bỗng, tôi thấy quyển sách Cuộc sống hạnh phúc, tôi hỏi:
Cho mình hỏi một chút! Sao cậu lại thích cuốn sách này vậy?
Nó thật sự tẻ nhạt, chỉ nói về cuộc sống gia đình. Nhưng Bình ạ, nó lại làm mình cảm thấy gần gũi, sống trong một gia đình thực sự, cảm nhận được tình thương, sự chăm sóc của bố mẹ…
À, thì ra là vậy, giờ mới hiểu được.
Mai nắm lấy tay tôi và kéo đi một chút. Cuối cùng, chúng tôi đến được khu vườn sau nhà Mai, nơi mà chúng tôi thường chơi đùa từ nhỏ. Mai dẫn tôi đến gốc cây lớn, đào lên một chiếc hộp sắt và nói:
Từ nhỏ, tôi đã giấu những kí ức buồn vào đây. Bây giờ, tôi sẽ cất quyển sổ này đi, để từ biệt những nỗi buồn, Bình ơi!
Sau khi nói xong, Mai đặt cuốn sổ vào hộp và chôn lại dưới gốc cây.
Tôi sẽ rời xa đây, tìm kiếm cuộc sống mới. Tôi không muốn ai đọc lại những trang nhật kí đó. Chúng sẽ ở lại đây, gắn bó với ngôi nhà này. Khi Bình buồn, hãy đến đây. Tôi tin rằng gốc cây này sẽ giúp Bình vơi đi nỗi buồn.
Tôi im lặng, nhìn những tán cây, liệu chúng có hiểu những điều Mai nói không? Tôi nắm tay Mai – “Chúng ta sẽ mãi là bạn, bạn thân thiết của nhau!”, tôi nghĩ trong lòng.
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi. Hôm sau, Mai cùng mẹ bay vào Sài Gòn.
Tâm trạng ấy vẫn còn hiện hữu trong tôi, mong rằng sẽ có ngày gặp lại Mai và chúc Mai luôn hạnh phúc.
Kể về một lần tôi lỡ trót xem nhật kí của bạn - mẫu 4
Mỗi người đều giữ trong lòng những bí mật riêng tư không muốn ai xâm phạm, điều này luôn là lời nhắc nhở tôi mỗi khi sự tò mò bắt đầu trỗi dậy, và cũng là bài học đắt giá khi gần như mất mát mối quan hệ bạn bè chỉ vì tò mò đọc nhật ký của bạn. Trong khoảnh khắc của tôi, tôi có thể quên đi nhiều thứ, nhưng không bao giờ quên được lần tôi lỡ tay đọc nhật ký của Nga. Nga là người bạn thân của tôi từ thuở nhỏ nên tôi hiểu rõ tính cách của Nga. Nga vừa dễ thương vừa thông cảm, và sự hòa nhã của bạn đã thu hút lòng tin từ nhiều người trong lớp.
Một buổi sáng chủ nhật tươi đẹp, tôi bước tới vịnh hè với mấy cuốn sách trong tay, những quyển sách tôi vừa mua để đọc cùng Nga, vì chúng tôi có cùng sở thích. Tôi biết rằng vào hôm nay, ba mẹ Nga không có nhà, và khi bước qua cổng, tôi vừa cười vừa gọi to:
- Lép ơi! Tớ đây rồi!
Lép là biệt danh thân thuộc mà tôi thường gọi Nga. Từ phía bên trong nhà, tiếng dép lạch cạch kèm theo giọng nói của Nga vọng lên:
- Ừ! Tớ đây! Vào nhà đi, đợi tớ một lát, tớ đang rửa bát!
Tôi bước nhẹ nhàng vào phòng của Nga, đứng trước chiếc giường đầy gấu bông của cô ấy. Tôi quét mắt qua kệ sách của Nga, đang tìm kiếm một quyển sách để đọc. Nhưng tìm mãi không thấy. Đột nhiên, tôi nhận ra một khe hở nhỏ ở góc kệ sách. Tò mò, tôi vén tay vào và lấy ra một cuốn sổ nhỏ xinh xắn. Trên bìa cuốn sổ có chữ 'Nhật ký của Nga'. Tôi không thể kiềm chế được sự tò mò và đã mở ra đọc. Tôi biết mình đang xâm phạm sự riêng tư của Nga nhưng không thể ngừng được.
- Bạn… bạn thật quá đáng!
Thời gian dường như dừng lại khi tôi cảm nhận được nhịp đập của trái tim cả hai. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm tóc tôi bay. Mọi thứ dường như đều im lặng, chỉ có những cảm xúc trong lòng tôi vẫn không nguôi. Tôi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Nga nhưng cũng phát hiện ra sự yếu đuối ẩn sau đó. Tôi cảm thấy mình đang đối diện với một Nga khác, một Nga cần được bảo vệ.
Từ khi quen biết, chúng tôi đã trải qua biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Nhưng lần này, lần đầu tiên tôi thấy Nga tức giận đến như vậy. Tôi chạy trốn khỏi ánh mắt của cô ấy, cảm thấy sợ hãi và hối hận về những gì đã xảy ra. Tại sao tôi không thể kiềm chế được sự tò mò của mình?
Tối đó, tôi nằm trên giường suy nghĩ không ngừng. Tôi ước mong rằng mọi chuyện không bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại có thể cùng nhau vui vẻ. Tôi suy tư về những gì đã đọc trong nhật ký của Nga và cảm thấy xót xa với cuộc sống của cô ấy. Tôi muốn chia sẻ, an ủi và làm hòa với Nga.
Sáng hôm sau, tôi quyết định phải xin lỗi Nga. Tôi đứng chờ đợi dưới gốc cây, nhưng khi Nga đến, tôi không biết phải làm gì. Tôi quyết định chạy lại gần và nói lên điều tôi muốn nói.
- Nga ơi! Tôi xin lỗi về mọi chuyện! Tôi không có ý làm tổn thương bạn.
Nga nhìn tôi với ánh mắt buồn bã, nhẹ nhàng nói:
- Đừng bao giờ tiết lộ những gì bạn đã đọc, hãy giữ bí mật giúp tôi.
Tôi cười nhẹ:
- Dĩ nhiên.
Rồi Nga cũng mỉm cười, tôi biết rằng cô ấy đã tha thứ cho tôi. Mọi lo âu ban đầu tan biến trong giây phút đó. Chúng tôi tiếp tục nói cười với nhau như ngày nào.
Nhìn kìa! Những chú chim vỗ cánh trên bầu trời như đang múa ríu rít, và ánh nắng trở nên ấm áp hơn, như muốn sưởi ấm tình bạn của chúng tôi. Cảnh sắc này như lời chúc mừng, tôn vinh sự gần gũi của chúng tôi.
Tôi vui vẻ nói cười với Nga nhưng trong lòng lại suy tư về những điều tôi đã đọc trong nhật kí của cô ấy. Đó như là một lời nhắc nhở, rằng tôi chưa bao giờ thấu hiểu được Nga hoàn toàn. Từ bên ngoài, không ai có thể nhận ra những phẩm chất thực sự của một con người. Tôi quyết định sẽ dành thời gian nhiều hơn để chia sẻ, quan tâm và tâm sự cùng Nga, để giảm đi nỗi cô đơn và tủi thân trong lòng cô ấy.
Mặc dù đã từng phạm lỗi, nhưng từ đó tôi đã học được một bài học quý giá cho bản thân: 'Không nên xâm phạm đời tư cá nhân của người khác, vì mỗi người đều có những bí mật riêng tư không thể chia sẻ với ai khác.
Kể về lần em trót xem nhật ký của bạn bè - mẫu 5
Khi trưởng thành, có những điều chúng ta quên đi và những điều chúng ta giữ lại, trân trọng. Nhưng trong kí ức của tôi, có một sự kiện làm tôi cảm thấy xấu hổ và hối hận đến tận hôm nay. Đó là lần tôi trót xem trộm nhật kí của Lan Anh, người bạn thân suốt 4 năm học trung học của tôi.
Tôi và Lan Anh là bạn cùng bàn, cùng học, cùng chơi. Mọi thứ trôi qua bình lặng, chúng tôi thường xuyên cùng nhau trải qua nhiều trải nghiệm. Nhưng chỉ có một lần, một lần làm cho tôi cảm thấy xấu hổ và không biết phải đối diện với Lan Anh như thế nào.
Lan Anh có một quyển nhật kí xinh xắn, màu nâu chàm. Mọi người đều biết rằng không ai được phép xem nhật kí của người khác. Dù là bạn thân nhất, nhưng cũng không được phép. Bởi mỗi người đều có những chuyện riêng, những điều không thể chia sẻ với ai khác, và nhật kí chính là nơi lưu giữ những tâm tình đó.
Nhưng vào một ngày, trong tiết thể dục, khi tôi bị đau bụng nên không tham gia vào hoạt động, tò mò đã khiến tôi trót xem nhật kí của Lan Anh. Tôi không thể giải thích được hành động đáng trách của mình.
Đó là một bài học đắt giá cho tôi, một lời nhắc nhở rằng không nên xâm phạm vào cuộc sống riêng tư của người khác. Mỗi người đều có quyền lựa chọn giữ những điều mình muốn giữ cho riêng mình.
Em run sợ nhìn ra cửa sổ, mở nhật kí ra và lật từng trang, nhưng không dám đọc, chỉ lật qua thôi. Hành động của em giống như kẻ trộm sợ bị phát hiện. Nhưng đúng vậy, em nhận ra rằng mình không nên xâm phạm đời tư của người khác như vậy.
Mặc dù em chưa đọc được gì, nhưng em đã cảm thấy hối hận về hành động của mình khi lật dở nhật kí của Lan Anh. Nếu Lan Anh biết điều này, cô ấy sẽ rất buồn và thất vọng về em.
Chỉ một lần duy nhất từ năm lớp 8, việc xem trộm nhật kí của một người bạn thân đã khiến em hối hận và không dám làm lại nữa. Mỗi khi nhớ lại, em cảm thấy mình không tốt. Việc xem trộm nhật kí của người khác chẳng khác gì làm kẻ cắp, và kẻ cắp là người không được yêu quý.
Từ lần đó, em đã học được một bài học quý giá. Có những điều không nên biết, và tò mò quá cũng không tốt. Những gì là riêng tư của người khác, nếu họ không muốn chia sẻ với mình, thì chắc chắn là điều họ muốn giữ cho riêng mình.
Kể về lần em trót xem nhật kí của bạn - mẫu 6
Trong cuộc sống, ai cũng từng mắc sai lầm. Với một phút nông nổi, hiếu kỳ của tuổi 14, tôi đã làm bạn mà tôi yêu quý buồn chỉ vì một quyển nhật kí.
Mùa hè, thời điểm của tuổi học trò, bắt đầu với âm nhạc vang vọng từ những cây vĩ cầm. Cây phượng đỏ nở rộ như một cánh cửa mở ra thế giới mới. Tôi chạy đến nhà Ngọc, bạn thân từ thời ấu thơ, để mời cô ấy đi chơi. Bước vào cổng, tôi gọi to:
- Ngọc ơi, đi chơi đi! Cứ ở nhà suốt thế làm gì trong mùa hè?
Mẹ Ngọc bước ra từ trong nhà với một nụ cười, nói với tôi một cách trêu đùa:
- Cô bé này lúc nào cũng nhanh nhẹn. Ngọc ơi, đi mua rau rồi lên phòng đợi bạn chút xíu nhé.
Tôi gật đầu và chạy lên phòng của Ngọc. Phòng nó luôn sạch sẽ và gọn gàng, không như phòng của tôi. Tính tò mò của tôi lại bắt đầu, tôi không nhịn được mà phải ngắm nhìn xem có gì hay không.
Bỗng tôi nhìn thấy trên giá sách của Ngọc có một quyển sách màu hồng được che giấu bởi những quyển sách giáo khoa khác. Tôi lấy quyển sổ bí mật đó ra và ngạc nhiên khi biết đó là quyển nhật kí. Ngọc thường rất ít nói nhưng tôi đã biết mọi chuyện của cô ấy. Vậy mà tại sao cô ấy không kể cho tôi nghe chuyện này? Tôi biết rằng đọc trộm nhật kí không đúng, nhưng tò mò đã lấn át tất cả. Tôi mở trang đầu và đọc dòng chữ sắc sảo của Ngọc:
Ngày...tháng: Hôm nay mình cảm thấy buồn vì Huyền đã giận mình một cách không lý do, không lắng nghe mình giải thích. Mong rằng lần sau bạn ấy sẽ bình tĩnh hơn.
Đọc đến đây, tôi cảm thấy mặt đỏ ửng, tại sao cô ấy không nói trực tiếp với tôi mà lại nói sau lưng? Tôi lật sang trang tiếp theo.
Ngày...tháng
Huyền thực sự là người vui vẻ, luôn quan tâm đến mọi người. Ai cũng yêu quý bạn ấy. Mình cảm thấy ghen tị với bạn ấy quá.
À, bây giờ bạn ấy cũng biết khen tôi à, nhưng sao không bao giờ bạn ấy khen tôi một câu? Tôi nghĩ rất nhiều nhưng quên mất đi hành động của mình.
Khi cánh cửa phòng mở ra, Ngọc bước vào và bất ngờ khi thấy tôi đọc nhật kí của bạn ấy. Ngọc vội vàng giật quyển nhật kí và bắt đầu khóc, nói với tôi:
- Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ?
Tôi cảm thấy rất xấu hổ nhưng vẫn cố giải thích:
- Tớ... tớ chỉ đọc xem cậu nói gì về tớ thôi... không ngờ cậu cũng nói xấu tớ. Cậu có coi tớ là bạn không?
Ngọc vẫn đang khóc nức nở:
- Tớ... cũng muốn... muốn nói với cậu nhưng cậu không chịu nghe tớ nói đâu. Đấy chỉ là tớ suy nghĩ thôi chứ tớ không có ý nói xấu về cậu.
Bây giờ tôi mới nhớ, mỗi lần Ngọc khuyên bảo tôi thì tôi đều cáu gắt chỉ vì tự giữ sĩ diện mà quên đi cảm xúc của Ngọc. Tôi rất hối hận và ôm chầm lấy Ngọc, nói trong nước mắt:
- Tớ xin lỗi cậu. Tớ đã sai rồi. Tha lỗi cho tớ nhé, Ngọc ơi.
Ngọc lau nước mắt, gật đầu. Rồi hai đứa lại nhìn nhau và cười.
Qua câu chuyện này, tôi nhận ra rằng đọc trộm nhật kí của bạn là vi phạm quyền riêng tư, khiến tôi hối hận đến tận bây giờ. Nhưng cũng nhờ sự việc đó mà tình bạn giữa tôi và Ngọc ngày càng hiểu nhau hơn, xây dựng trên nền tảng của sự tin tưởng.
Hãy kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn - mẫu 7
Trong tâm trí em vẫn rõ ngày hôm ấy là một buổi chiều thứ bảy trong lành. Như mọi khi, em tới nhà Tú Anh để học bài cùng bạn. Tú Anh là người bạn thân từ khi chúng ta mới bước vào lớp Một. Buổi học đầu tiên, khi em còn lạ lẫm với mọi thứ và khóc nức nở khi thấy mẹ đi về, Tú Anh đã đến làm quen với em, động viên và dẫn em vào chỗ trống cạnh bạn. Từ đó, chúng ta trở thành đôi bạn gắn bó như hình với bóng, thường sang nhà nhau để học bài và chia sẻ những câu chuyện thầm kín. Gia đình nhà Tú Anh không giàu có, mẹ bạn mất sớm, bố lại ốm yếu chỉ trông cửa hàng tạp hóa nhỏ. Mặc dù khó khăn nhưng Tú Anh học rất giỏi, ngoan ngoãn và hiếu thảo. Bạn đã làm thêm vài công việc nhỏ để có thể giúp bố mẹ. Đó cũng là lý do khiến em luôn yêu mến và khâm phục cô bạn nhỏ bé này.
Hôm đó, khi hai chúng ta cùng nhau giải bài tập, bố của Tú Anh có việc nên phải ra ngoài. Tú Anh phải ra trông cửa hàng giúp bố, còn em thì ngồi lại trong phòng, làm nốt bài tập. Sau khi giải xong bài toán, em dừng tay và lấy quyển sách trên giá sách của Tú Anh để đọc, thì bất ngờ một quyển sổ nhỏ rơi xuống. Quyển sổ in hình Totoro, nhân vật hoạt hình mà bạn yêu thích và có khóa bằng số nên em đoán đó là sổ nhật kí. Em hơi ngạc nhiên và chút ít không vui vì Tú Anh có điều gì đó giấu mình. Mặc dù lúc đầu em vẫn có ý định đặt quyển sổ lại chỗ cũ vì nghĩ rằng ai cũng có bí mật không thể chia sẻ, hơn nữa Tú Anh lại là bạn thân của em, em cần phải tôn trọng sự riêng tư của bạn ấy. Nhưng sự tò mò và lòng ích kỷ của em lại xui khiến em làm việc sai trái. Em thầm nghĩ: “Mình sẽ thử mở xem sao. Nếu không được thì mình sẽ cất lại chỗ cũ, còn nếu được thì mình sẽ đọc một vài trang thôi. Dù sao thì bác đã nói là đi có việc hơi lâu một chút, nên Tú Anh chắc chưa vào phòng sớm như vậy đâu”. Nghĩ rồi, em bắt đầu thử mở khóa quyển sổ. Ban đầu em thử ngày sinh nhật của bạn, rồi đến ngày sinh nhật bố mẹ bạn, nhưng đều không được. “Có khi nào là ngày sinh của mình không nhỉ? Chắc không đâu, ngày sinh của bố mẹ bạn ấy còn không được cơ mà”. Nghĩ thế nhưng em vẫn cố thử. Và thật ngạc nhiên khi con số ngày sinh nhật của em lại đúng:
- Tú Anh thật là dễ thương quá – Em mỉm cười và lẩm bẩm trong lòng.
Em bắt đầu lật từng trang một. Em đã tự hứa với lòng sẽ chỉ đọc một vài trang thôi, nhưng đôi bàn tay đáng trách kia lại lật hết từ trang này đến trang khác.
- Toàn là những câu chuyện ở lớp, ở trường và những câu chuyện bạn ấy đã kể cho mình – Em thầm nghĩ.
Nhưng rồi bàn tay em bất giác dừng lại ở một bài viết cách đây đã năm tháng. Dòng trên cùng ghi ngày tháng như bao bài khác.
“30/01/2012
Hôm nay, bố mua cho mình một chiếc xe đạp. Dù là chiếc xe cũ nhưng với mình, nó có giá trị đặc biệt. Mình biết bố đã nói dối mình về việc đi ra ngoài nhưng thực ra là đi làm vất vả. Mỗi khi bố về nhà, mặt mũi bố tái nhợt vì công việc gian nan và căn bệnh tái phát khiến bố đau đớn. Mỗi lần đó, mình thấy thương bố. Mình muốn nói với bố rằng mình biết bố đi làm, nhưng mình vẫn chưa đủ can đảm. Chiếc xe đạp bố mua có lẽ là từ tháng lương đầu tiên bố nhận được. Bố luôn muốn bù đắp cho mình bằng tất cả những gì bố có, nhưng bố ơi, bố là báu vật của con.
Em thấy đắng lòng và nước mắt rơi dài trên gò má. Em cảm thấy thương Tú Anh và cảm động trước tình yêu thương của bạn dành cho bố. Tú Anh không may mắn nhưng luôn lạc quan và vui vẻ. Chơi với nhau chín năm, nhưng em vẫn không nhận ra điều này. Em cảm thấy xấu hổ khi sống trong một gia đình khá giả mà không biết phấn đấu. Em đã yêu cầu bố mua chiếc xe đạp mà không biết bố đã làm việc vất vả để kiếm tiền.
Em tiếp tục lật những trang tiếp theo.
“12/02/2012
Hôm nay mình nhận được tháng lương đầu tiên và mua cho bố một chiếc áo mới. Bố vui lắm nhưng vẫn cảm thấy buồn. Bố ôm mình và nói: “Bố cảm ơn con và xin lỗi con vì không cho con được những thứ con muốn”. Mình đã nói với bố mọi suy nghĩ của mình và việc mình đã biết bố đi làm. Bố hứa sẽ không đi làm nữa và sẽ luôn bên mình.
Càng đọc, em càng cảm động trước câu chuyện của hai bố con Tú Anh. Em thấy có lỗi với bố mình và không kìm được nước mắt.
- Mình xin lỗi, mình xin lỗi.
Khi nhìn thấy quyển sổ đang mở trên bàn, chắc bạn đã hiểu phần nào:
- Không sao đâu, đừng khóc nữa.
- Mình cảm thấy rất xấu hổ. Mỗi khi nghĩ đến cậu, mình lại hối tiếc những hành động của mình. Mình thương bố mình lắm, và cũng thương cậu nữa.
Tú Anh nhẹ nhàng mỉm cười:
- Nếu cậu mắc lỗi, hãy chuộc lại. Khóc như vậy không phải là dấu hiệu của một cô gái mạnh mẽ, đúng không?
Em lau nước mắt và nắm lấy bàn tay nhỏ của Tú Anh:
- Cậu là người bạn tốt, đã giúp mình rút ra nhiều bài học trong cuộc sống. Cậu đã hứa sẽ là bạn mình mãi mãi, phải không?
- Mình đảm bảo.
Câu chuyện đã qua rồi từ lâu. Dù hiện tại chúng ta đang học ở hai trường khác nhau, nhưng chúng ta vẫn thường xuyên giữ liên lạc và chia sẻ. Ký ức về việc đọc trộm nhật kí không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi, bởi nó đã giúp tôi nhận ra nhiều giá trị quý giá trong cuộc sống.
Hãy kể về một lần tôi trót xem nhật kí của bạn - mẫu 8
Có người từng nói: “Nếu bạn đóng cửa với mọi sai lầm, chân lí sẽ không được đón vào.” Đúng vậy, mỗi người đều đã từng mắc sai lầm, nhưng điều quan trọng là chúng ta học được gì từ những sai lầm đó. Tôi cũng từng như vậy, đã từng vì tò mò mà xem trộm nhật kí của bạn. Câu chuyện đó vẫn gợi lại cho tôi nhiều cảm xúc, nhưng đồng thời cũng là bài học quý giá.
Là một ngày cuối năm lớp 8, khi ánh nắng rực rỡ và tiếng ve râm ran trên từng cành cây đã báo hiệu mùa hè sắp đến. Khi ra ngoài chơi, bạn bè tôi vui vẻ chạy nhảy, tán gẫu. Tôi ngồi một mình, nhìn những tia nắng vàng ươm trên từng cành cây, cảm thấy hạnh phúc vì kì nghỉ hè sắp đến. Mắt tôi bắt gặp một cái gì đó trong ngăn bàn của Lan – bạn bàn bên cạnh. Một quyển sổ nhỏ!
Tò mò đã khiến tôi không thể ngồi yên. Tôi nhìn vào quyển sổ, tự hỏi nó ghi gì. Nhưng liệu xem trộm quyển sổ của người khác có đúng không? Tôi bồn chồn, nhưng cuối cùng, tò mò đã thắng. Mở ra, tôi bắt đầu đọc nhật kí của Lan. Những dòng chữ của Lan làm lòng tôi xao xuyến. Hóa ra, sau vẻ ngoài hồn nhiên đó là cuộc sống khó khăn của Lan, với bố mẹ luôn bị ốm đau và em nhỏ còn quá nhỏ. Điều này khiến tôi thấu hiểu hơn về cuộc sống của Lan.
“Tùng…tùng…tùng”. Tiếng chuông báo hết giờ học đã đánh dấu sự kết thúc của sự kiện. Tôi vội nhét quyển sổ vào ngăn bàn và ngồi trở lại chỗ của mình. Trong suốt thời gian đó, tôi không thể tập trung vì cảm giác xấu hổ chiếm lấy tôi. Tôi cảm thấy ân hận vì đã xâm phạm sự riêng tư của Lan. Hôm đó, tôi đã học được một bài học quý giá về sự tôn trọng và sự thấu hiểu.
- Hey, sao mày vậy, cả ngày nay toàn lười biếng thế kia làm gì vậy?
- À.... Không... không có gì đâu.
Mấy ngày qua, Lan vẫn vui vẻ, vẫn đùa giỡn như mọi ngày. Có lẽ cô ấy không biết tôi đã xem trộm nhật kí của cô ấy, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy tội lỗi mỗi khi nhìn thấy Lan. Cho đến một ngày nọ, với một chút can đảm, tôi hẹn Lan ra nói chuyện. Tôi quyết định sẽ xin lỗi Lan về những điều đã xảy ra...
- Sao mày hẹn tao ra đây vậy? Có chuyện gì đặc biệt à? – Lan hỏi tôi.
- Mày... mày có chuyện gì muốn nói không? - Tôi ấp úng trả lời.
- Nói đi, mày đỏ mặt hết rồi đó kìa - Lan bật cười.
- Thực ra là... Tuần trước... Tớ đã vô tình xem trộm nhật kí của mày ở trong ngăn bàn. Quyển sổ đẹp quá, tớ không cố ý. Tớ xin lỗi...
Lan bỗng im lặng. Tôi nhắm mắt, chờ đợi một cơn bão giận từ cô ấy. Lan đứng như đá một lúc rồi nói:
- Vậy là mày biết hết rồi à?
Tôi im lặng.
- Thật ra, không ai hiểu hết về hoàn cảnh nhà tớ cả. Nhưng không sao, mày đã nhận ra lỗi của mình là quan trọng. Tớ luôn hy vọng có ai đó hiểu cho tớ. Nhìn lại, có lẽ trong cái rủi cũng có phần may.
- Vậy là mày tha lỗi cho tớ à?
- Chắc chắn rồi.
Trái tim tôi bỗng nhảy mừng. Lan đã tha lỗi cho tôi, và tôi đã hiểu được hoàn cảnh khó khăn của cô ấy. Tôi quyết định phải làm một điều gì đó để giúp Lan. Từ đó, mỗi khi buồn, tôi luôn cố gắng ở bên cạnh và giúp đỡ Lan. Chúng tôi trở nên thân thiết từ đó...
Vâng, đó thật sự là một kỷ niệm đáng nhớ trong quãng đời cấp 2 của tôi. Và tôi bỗng nhận ra, điều quan trọng không phải là bạn đã phạm lỗi gì, mà là cách bạn đối diện và khắc phục nó như thế nào. Những trở ngại bạn đang gặp phải bây giờ lại trở thành những bài học quý giá giúp bạn trưởng thành hơn trên con đường phía trước.
Kể về một lần tôi trót xem nhật ký của bạn - mẫu 9
Trong ngăn ký ức của tôi, có nhiều điều có thể bị quên đi nhưng không bao giờ quên được lần tôi trót xem nhật ký của Mai.
Mai là người bạn gái thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ nên tôi hiểu rất rõ về Mai. Mai dễ thương và duyên dáng: mái tóc đen dài mượt, đôi môi xinh xắn. Mai thông minh, học giỏi và luôn quan tâm đến bạn bè.
Một lần tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai đang bận làm bánh nên tôi tự tìm sách. Khi tìm, tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ ở kệ sách, tò mò tôi lôi ra một quyển sổ nhỏ và mở ra xem. Nhưng không, tôi vội vàng đóng lại và định để vào chỗ cũ. Nhưng sự tò mò đã thúc đẩy tôi mở cuốn sổ và đọc tiếp. Tôi cố gắng nhưng mắt tôi vẫn không thể rời khỏi trang sách. 'Chúa ơi! Cuộc sống của Mai là như vậy sao?' Bỗng tôi giật mình, Mai đột ngột xuất hiện. Tay tôi run rẩy, cuốn sổ rơi xuống đất, tôi đứng đó, bất động, không biết nên nói gì. Tôi chỉ nhớ ánh mắt tức giận của Mai. Tôi vụt chạy đi, lòng nặng trĩu...
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như muốn trốn khỏi ánh mắt ấy, tôi muốn khóc. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ của Mai, sợ cả việc mình vừa làm. Về đến nhà, tôi đóng cửa phòng lại, thở hổn hển, ngồi xuống ghế, tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi không kiềm chế được sự tò mò của mình? Tại sao? Tôi buồn bực, quăng sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi không yên.
Đêm đó, tôi thao thức mãi. Tôi ước gì chuyện đó không bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi sẽ lại cùng nhau đến trường. Tôi suy nghĩ mãi, nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của Mai. Làm sao tôi có thể tưởng tượng rằng gia đình Mai không hạnh phúc, Mai phải nghe những cuộc cãi vã của bố mẹ. Tôi không tin vào những gì tôi đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng thương Mai. Tôi tưởng tượng Mai cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn. Tôi muốn chia sẻ, an ủi và làm hòa với Mai. Nhưng tôi lo Mai sẽ trách móc, sẽ giận tôi và chúng tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau nữa vì tôi đã cố ý xen vào bí mật đau buồn của Mai. Suốt một đêm dài, tôi không thể thoát khỏi cảm giác hối hận và day dứt...
Sáng hôm sau, tôi đến trường một mình. Tôi định sẽ xin lỗi Mai nhưng vẫn rất lo lắng. Nhưng hôm sau đó và những ngày tiếp theo, Mai không đến trường nữa. Vì lí do gia đình, Mai đã phải chuyển về quê hương để học.
Hy vọng rằng, sẽ có một ngày tôi gặp lại Mai để xin lỗi và mong rằng những nỗi buồn của Mai sẽ dần tan biến theo thời gian. Tôi tin vào một tương lai tươi sáng cho người bạn của mình. Và tôi, tôi hứa với bản thân sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm ngớ ngẩn như thuở trẻ con.
Kể về một lần em trót xem nhật kí của bạn - mẫu 10
Tôi và Hoa là bạn thân từ nhỏ đến lớn, tình bạn của chúng tôi vẫn rất mạnh mẽ, nhưng đã từng có một lần gần như tan vỡ vì lỗi lầm của tôi. Đó là khi tôi trót xem nhật kí của Hoa.
Đã qua một năm rồi nhưng tôi vẫn coi đó là một bài học và quyết không bao giờ lặp lại. Một buổi sáng đẹp trời, tôi đến nhà Hoa chơi và cùng làm bài tập. Thấy tôi đến, Hoa mời tôi lên phòng chơi và xuống nhà lấy đồ. Trong lúc đợi, tôi nhìn thấy một quyển sổ xanh trên bàn, tò mò tôi mở ra đọc. Tôi biết rằng không nên đọc nhật kí của người khác nhưng tôi đã làm vậy. Tôi vui vì những gì tôi đọc và không thể kìm nén được tiếng cười. Nhưng khi nghe tiếng Hoa, tôi hoảng hốt.
- Lan, cậu làm gì vậy, sao cậu lại đọc nhật kí của tớ.
Tôi ngượng ngùng nhưng sau đó cười nói:
- Có gì thú vị thế này, tớ thấy nó nằm ở trên bàn, tớ sẽ thử đọc xem sao, mà hóa ra cậu lại có phản ứng nhạy cảm như vậy đấy!
Tôi nói với giọng điệu mỉa mai mà không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Hoa vì tức giận. Hoa nhanh chóng chạy lại, vội vàng cướp sổ từ tay tôi:
- Lan thật là tò mò đấy, Lan đã lén đọc nhật ký của tớ rồi mà còn cười tớ, tớ thất vọng về Lan quá, Lan nên đi về, tớ không muốn chơi với Lan nữa.
Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi cùng tiếng thút thít của Lan sau đó. Tôi từ sự ngạc nhiên chuyển sang sự tức giận. Tôi hận dữ ra về, tôi không thấy mình có lỗi, dù trong cuốn sổ ấy chỉ là những cảm xúc không đáng kể của Hoa, tại sao không cho tôi xem, tại sao lại tức giận khi tôi cười, ai đọc được những dòng như vậy cũng sẽ cười. Sau đó, trong suốt mấy ngày tiếp theo, thậm chí cả tuần, tôi và Hoa không nói chuyện với nhau, Hoa vẫn giận, trong khi tôi không thấy mình có lỗi. Tôi kể chuyện cho mẹ nghe, mẹ nhẹ nhàng nói:
- Con xem nhật kí của bạn, vậy là sai rồi, ngay cả khi là bạn thân, cũng cần có sự riêng tư, nếu ngược lại là Hoa và Lan đọc nhật ký của con như vậy, con có tức giận không? Ngoài ra, con nói bạn bè không nên giấu nhau điều gì nhưng nếu là một người bạn thực sự, con sẽ không cười vào những dòng cảm xúc của Hoa, đó là những cảm xúc chân thực và riêng tư, con đã xúc phạm vào chúng, và con là người có lỗi.
Tôi nghe mẹ nói mà tự trách mình quá mức, đúng vậy, sao tôi lại cười vào mặt Hoa, tôi nên hiểu bạn của mình hơn, có lẽ Hoa sẽ không tức giận nếu tôi không thiếu tôn trọng với những cảm xúc của bạn. Tôi thực sự rất tệ, tôi quyết định ngay hôm sau sẽ xin lỗi Hoa. Hoa đã không giận lâu như tôi nghĩ, bạn trả lời tôi bằng một nụ cười dịu dàng và tươi sáng, thì ra chỉ cần một lời xin lỗi ngay lúc đó là đủ để Hoa tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã để bạn chờ lâu hơn bình thường. Kể từ đó, tình bạn của chúng tôi không những trở lại như trước mà còn trở nên thân thiết hơn, chúng tôi kể cho nhau nghe mọi thứ nhưng cũng tôn trọng quyền riêng tư của nhau.
Lần trót xem nhật kí ấy đã để lại cho tôi một bài học quý giá về sự tôn trọng quyền riêng tư của người khác và sức mạnh kỳ diệu của lời xin lỗi, đặc biệt là trong tình bạn của chúng tôi, trải qua sự việc đó, mối quan hệ của chúng tôi càng trở nên thắm thiết và sâu sắc hơn.