1. Diễn thuyết đánh giá cao về bức thư của thủ lĩnh da đỏ số 1
Vào năm 1854, Tổng thống thứ 14 của Hoa Kỳ, Phreng-klin Pi-ơ-xơ, có ý muốn mua vùng đất của người da đỏ để mở rộng hệ thống đường sắt. Thủ lĩnh Xi-át-tơn đã viết bức thư này để đáp lại. Đây là một bức thư nổi tiếng, được coi là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất về môi trường và thiên nhiên. Bằng lối văn sức truyền cảm, tác giả đã đặt ra vấn đề quan trọng: con người cần sống hòa hợp với thiên nhiên, bảo vệ môi trường như bảo vệ cuộc sống của chính mình.
Bức thư được chia thành ba đoạn: Quan hệ của người da đỏ với đất đai và thiên nhiên, sự đối lập giữa người da đỏ và da trắng trong cách sống, và ý nghĩa của việc bảo vệ môi trường. Tác giả sử dụng những hình ảnh sống động như đất đai là mẹ, nước óng ả và gió mang hơi thở của tổ tiên.
Thủ lĩnh Xi-át-tơn không chỉ làm cho đất trở nên thiêng liêng, mà còn nêu rõ sự khác biệt giữa người da đỏ và da trắng trong cách đối xử với mảnh đất. Ông phản đối sự tàn bạo của người da trắng với muông thú và nhấn mạnh rằng việc bảo vệ môi trường là giữ gìn cuộc sống cho cả hai dòng họ.
Bức thư của thủ lĩnh da đỏ đã trở nên vô cùng quan trọng trong bối cảnh ngày nay, khi tài nguyên trái đất bị cạn kiệt và môi trường đang chịu ảnh hưởng nặng nề. Bức thư không chỉ là di sản lịch sử mà còn là cảnh báo cho thế hệ hiện tại và tương lai về tầm quan trọng của việc sống hòa mình với thiên nhiên.


3. Bài diễn thuyết phản ánh ý kiến về 'Thư của thủ lĩnh da đỏ' số 3
Bức thư của lãnh đạo bộ tộc Da Đỏ để lại ấn tượng mạnh mẽ với độc giả. Đây là bức thư của lãnh đạo Da Đỏ Xi-át-tơn trả lời Tổng thống Mĩ Phreng-klin pi-ơ- xơ về việc ông ta có ý định mua đất của cộng đồng. Bức thư được viết với một ngôn ngữ độc đáo, thể hiện quan điểm và tình cảm một cách sâu sắc, hàm ý. Tâm hồn quê hương, đất nước mạnh mẽ và thiết tha bao trùm lên toàn bộ bức thư. Tình yêu thương đặc biệt này đã thống trị mọi cảm xúc và quan điểm của lãnh đạo Da Đỏ.
Với Xi-át-tơn và bộ tộc của ông ta, không gì quan trọng hơn mảnh đất của họ vì 'Đất là Mẹ', nó liên kết máu mủ với họ qua nhiều thế hệ: ... Mảnh đất này là bà mẹ của người Da Đỏ. Chúng ta là một phần của Mẹ, và Mẹ cũng là một phần của chúng ta. Những bông hoa thơm là những người anh chị, em út của chúng ta. Những tảng đá, những ao nước trên cánh đồng, hơi ấm của chú ngựa con và con người, tất cả đều thuộc một gia đình. Hơn nữa, mảnh đất này còn chứa đựng mồ hôi và xương máu của tổ tiên của chúng tôi. Dòng nước trong trẻo, êm dịu trôi, dưới những dòng sông nhỏ, không chỉ là nước mà còn là máu của tổ tiên của chúng tôi. Mảnh đất dưới chân chúng tôi (người Da Trắng) là những nắm tro của cha ông chúng tôi... đất đai phong phú được tạo ra từ nhiều sông của dòng họ Da Đỏ.
Hình ảnh của quê hương, đất nước trở thành những hình ảnh thân thương nhất, đặt sâu trong trái tim và ký ức của họ: Đối với bộ tộc của tôi, mỗi phần đất là thiêng liêng, mỗi cây thông lấp lánh, mỗi bãi cát, mỗi giọt sương long lanh trong rừng nhiệt đới, mỗi vùng đất hoang dã và tiếng nói thì thầm của côn trùng là những điều thiêng liêng trong kí ức và trải nghiệm của bộ tộc của tôi. Những dòng nhựa chảy trong thảo nguyên cũng đựng đầy ký ức của người Da Đỏ. Trong tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc của lãnh đạo Xi-át-tơn, quê hương đất nước là mảnh đất tràn ngập hòa bình và thơ mộng với tiếng lá cây xao động vào mùa xuân, tiếng cánh cửa động vào mùa hè, tiếng ếch kêu lạnh lùng vào đêm, và hương thơm của phấn thông.
Tâm hồn tinh tế và sự gắn bó sâu sắc với quê hương đất nước đã khiến lãnh đạo Xi-át--tơn cảm nhận được vẻ đẹp bình dị và tạo ra một bức thư đầy tự hào. Để diễn đạt quan điểm rõ ràng, sâu sắc về việc đất đai của tổ tiên là thiêng liêng, không thể mua bán, tác giả của bức thư đã sử dụng nghệ thuật so sánh và nhân hoá; đồng thời, đối chiếu quan điểm, tình cảm của người Da Đỏ với quan điểm, tình cảm của người Da Trắng: Nếu người Da Đỏ xem mảnh đất này như 'Mẹ', xem mọi vật xung quanh là 'anh em', thì người Da Trắng xem chúng là 'kẻ thù', là 'đồ có thể mua', 'đồ bị chiếm đoạt'... Tình yêu sâu sắc đối với quê hương đất nước đã tạo nên sức mạnh và sự xúc động lớn của tác phẩm văn chương độc đáo này.
Xuất phát từ tình yêu quê hương đất nước, bức thư với thời gian trở thành một trong những tác phẩm xuất sắc nhất về thiên nhiên và môi trường. Trong bức thư của mình, lãnh đạo Da Đỏ không chỉ nói về 'đất' mà còn đề cập đến những hiện tượng liên quan như: sông, hồ, rừng, núi, hang động, không khí, ánh sáng... Đó là những hiện tượng làm cho đất có giá trị, có ý nghĩa, những hiện tượng tạo ra môi trường tự nhiên và sinh thái.
Ngay từ giữa thế kỷ XIX, khi tự nhiên và môi trường sinh thái bắt đầu bị đe dọa bởi sự phát triển của công nghiệp cơ khí và ý thức không trách nhiệm của con người, lãnh đạo Xi-át-tơn nhận thức được nguy cơ của việc cạn kiệt đất đai, biến nó thành sa mạc; nguy cơ của những âm thanh ồn ào xâm lấn tai; nguy cơ của cuộc sống không còn âm thanh dịu dàng của chú chim săn mồi hay tiếng cãi cọ của chú ếch vào đêm bên hồ; nguy cơ của không khí bị ô nhiễm bởi khói của nhà máy; nguy cơ cạn kiệt nguồn động vật quý hiếm... Theo lãnh đạo Xi-át-tơn: không khí thật sự quý giá, vô cùng quý giá vì không khí này là của tất cả các sinh linh, cây cỏ và con người cùng nhau thở. Và ông đề xuất người Da Trắng phải cùng người Da Đỏ bảo vệ không khí trong lành: Nếu họ mua mảnh đất này, họ phải giữ gìn và biến nó thành một địa điểm thiêng liêng cho cả người Da Trắng cũng có thể tận hưởng hương thơm của hoa cỏ nội.
Theo lãnh đạo Xi-át-tơn, sự cân bằng sinh thái là điều cần thiết cho cuộc sống, ông đề xuất người Da Trắng phải coi muông thú sống trên mảnh đất này như anh em. Cuối cùng, ông cảnh báo: Nếu thiếu con thú, con người sẽ dần chết, mòn mòn vì nỗi cô đơn tinh thần, vì những gì xảy ra với thú cũng sẽ xảy ra với con người. Mọi thứ trên đời đều kết nối, Đất là Mẹ. Điều gì xảy ra với đất đai, cũng xảy ra với những đứa con của Đất.
Ngày nay, tài nguyên đã bị khai thác hết mức, môi trường đang bị ô nhiễm và tàn phá nghiêm trọng, quan điểm của lãnh đạo Da Đỏ về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên trở thành một vấn đề rất nóng bỏng. Từ những giá trị này, Bức thư của lãnh đạo Da Đỏ mãi mãi giữ vị trí quan trọng trong văn chương và cuộc sống của con người.


3. Bài diễn thuyết chia sẻ suy nghĩ về 'Bức thư của lãnh đạo Da Đỏ' số 2
Bảo vệ tự nhiên và môi trường là một vấn đề sinh tồn quan trọng đối với loài người ngày nay. Để thực hiện những biện pháp toàn cầu có tính chiến lược, chúng ta cần sự đồng thuận và nhận thức mới. Bức thư của thủ lĩnh da đỏ Xi-át-tơn là một đóng góp tích cực đối với nhận thức và tình cảm của chúng ta về vấn đề này.
'Đất là mẹ' - Luận điểm quan trọng này xuất hiện suốt bức thư, mở ra một quan niệm hoàn toàn mới. Vì sao 'mỗi tấc đất là thiêng liêng', nghĩa là một khái niệm vật chất đã được tinh thần hoá? Về mặt một, 'mỗi lá thông óng ánh, mỗi bờ cát, mỗi hạt sương...' đối với người da đỏ không chỉ là không khí trong lành để sống, mà còn là trí tuệ, khái niệm. Đất không chỉ là không gian và thời gian, mà nó còn là máu thịt: 'Những dòng nhựa chảy trong cây cối cũng mang kí ức của người da đỏ'. Câu văn chân thành như một lời tâm niệm, tiếng nói trung thực và tha thiết của lương tâm.
Hình ảnh về bà mẹ lặp lại nhiều lần trong đoạn văn để khẳng định quan hệ huyết thống không thể chia cắt: 'Chúng tôi là một phần của mẹ, và mẹ cũng là một phần của chúng tôi'. Dòng nước không chỉ là giọt nước, mà là 'máu của tổ tiên chúng tôi'. Luận điểm này không chỉ phản ánh quan hệ cộng sinh giữa con người và môi trường sống từ thời sơ khai, mà còn khẳng định quy luật trường tồn: con người để tồn tại, phải dựa vào thiên nhiên. Đồng thời, nó cũng dự báo những nguy cơ: nếu khế ước thiêng liêng giữa con người và môi trường bị xâm phạm, con người sẽ tự huỷ diệt. Và không ít lần, khế ước tinh thần này được gọi là 'kí ức của người da đỏ'.
Trong phần tiếp theo, tác giả mạnh mẽ chỉ trích lối sống thực dụng của 'người da trắng', khi họ phá vỡ mối quan hệ thân thiện giữa con người và đất, thiên nhiên. Họ thay thế quan hệ gia đình bằng quan hệ sở hữu, chiếm đoạt. Lấy lợi nhuận làm tiêu chí, con người trở nên tàn bạo, ích kỷ và tham lam, biến mình thành con thú: 'Lòng thèm khát của họ sẽ ngấu nghiến đất đai, để lại những bãi hoang mạc'. Thế giới mà người da trắng tạo ra trái ngược hoàn toàn với tự nhiên: 'Không có nơi nào yên tĩnh, không có nơi nào nghe được tiếng lá cây lay động vào mùa xuân hay tiếng vỗ cánh của côn trùng'.
Bức thư đạt đến cao trào khi so sánh hai hình ảnh thuộc về thiên nhiên và nền văn minh hiện đại: 'con trâu rừng' và 'con ngựa sắt nhả khói'. Nếu xét về mặt ích lợi trong giao thông, 'con ngựa sắt nhả khói' vô địch, là niềm tự hào. Nhưng nếu để có nó mà phải giết chết những con trâu rừng, thì đó là một hành động tự sát. Câu văn vượt qua sự khập khiễng của so sánh thông thường để đạt đến một sự tiên tri, minh triết: 'Tôi là kẻ hoang dã, tôi không hiểu tại sao một con ngựa sắt nhả khói lại quan trọng hơn nhiều con trâu rừng mà chúng tôi giết để duy trì cuộc sống'. Một câu hỏi không có hồi âm vì không thể có một câu trả lời chính xác, nó trở thành chân lý, một sự thật hiển nhiên.
Phần kết không bị ràng buộc bởi nghi thức bán mua thông thường, mà chính là thái độ của con người trước đất là gì? Cho dù đất thuộc về người da trắng hay không, 'Ngài phải dạy con cháu rằng mảnh đất dưới chân chúng là những nắm tro tàn của cha ông chúng tôi', mảnh đất ấy 'được bồi đắp bởi nhiều mạng sống của chủng tộc chúng tôi'. Điều quan trọng là không ai được phép xúc phạm đất đai, vì 'Điều gì xảy ra với đất đai tức là xảy ra với những đứa con của Đất'.


4. Bài văn phát biểu cảm nghĩ bài 'Bức thư của thủ lĩnh da đỏ' số 5
“Bức thư của thủ lĩnh da đỏ” là một tác phẩm ca ngợi tình yêu quê hương rất đặc biệt. Phần tiếp theo của bức thư thể hiện lòng yêu thiên nhiên sâu sắc của Xi-át-tơn, gắn bó với tình yêu đất nước. Ông khiêm tốn viết:
'Tôi nhận thức rằng người da trắng không thấu hiểu cuộc sống của chúng tôi'. Qua việc so sánh hai văn hóa, hai lối sống giữa người da đỏ và da trắng - những người đi 'chinh phục' - là hoàn toàn khác biệt. Người da trắng 'rút đi từ lòng đất những thứ có thể mua, chiếm đoạt, sau đó bán như những con cừu và những viên kim cương lấp lánh'. Tại thành phố, người da trắng 'không có nơi yên tĩnh, không có không khí nào là nghe tiếng lá cây rơi vào mùa xuân hay âm thanh của côn trùng vỗ cánh. Nếu có, chỉ là tiếng ồn ào lạnh lùng trong tai'. Họ đã hạ sát hàng ngàn con trâu rừng khi đoàn tàu chạy qua. Cách Xi-át-tơn phê phán việc khai thác tới kiệt sức, phá hủy môi trường của người da trắng, để lại những bãi hoang mạc, vẫn giữ được tính thuyết phục, gần hai thế kỷ sau vẫn mới mẻ, sâu sắc.
Xi-át-tơn khiêm tốn tự gọi mình là 'kẻ hoang dã', thể hiện niềm tự hào với lối sống của người da đỏ. Họ coi dòng sông 'như anh em ruột', họ cảm nhận 'sự đau đớn trong đôi mắt' khi nhìn vào thành phố của người da trắng, họ “thích những âm thanh êm dịu của gió thoảng qua mặt hồ, được nước mưa làm sạch và ngửi thấu hương thơm của cây thông” v.v...
Xi-át-tơn đưa ra những cảnh báo, những lời khuyên sâu sắc. Ông cảnh báo: 'Và sẽ xảy ra gì với cuộc sống nếu con người không nghe được âm thanh riêng lẻ của chú chim săn mồi hay tiếng trận cãi của những chú ếch vào đêm bên hồ?'. Ông đưa ra điều kiện hay lời khuyên. Cần phải sống hòa mình, hòa mình với thiên nhiên: 'Không khí thật sự quý giá với người da đỏ, vì nó thuộc về tất cả, thuộc về muông thú cây cỏ và con người cùng nhau hít thở. Người da trắng cũng phải chia sẻ, hít thở không khí đó'. Những điều mà Xi-át-tơn nêu ra đều hướng về mục tiêu bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ môi trường. Một cách diễn đạt trùng hợp, mạnh mẽ và thuyết phục:
'Nếu chúng tôi bán mảnh đất này cho Ngài, Ngài phải nhớ rằng không khí đối với chúng tôi là vô cùng quý giá và phải chia sẻ linh hồn với tất cả cuộc sống mà không khí ban tặng...'. Hoặc: 'Nếu Ngài mua mảnh đất này, Ngài phải bảo quản và biến nó thành một địa điểm thiêng liêng để cả người da trắng cũng có thể thưởng thức hương sắc của hoa cỏ...'. Hoặc: 'Nếu Ngài chấp nhận yêu cầu của chúng tôi, chúng tôi đưa ra điều kiện - đó là, người da trắng phải coi trọng muông thú sống trên mảnh đất này như những người anh em'.
Trong bức thư cuối cùng, Xi-át-tơn đề cập đến mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, nhấn mạnh cần học cách sống hòa mình với thiên nhiên: 'Con người không là gì nếu cuộc sống không có những con thú?'...'Mọi thứ trên thế giới đều có liên kết'. Và đặc biệt, khi vị lãnh đạo người da đỏ nói: 'Đất là Mẹ'. 'Con người phải học cách tồn tại giữa thiên nhiên'. Ngày nay, chúng ta thường nói: Trái đất và bầu trời là ngôi nhà chung của nhân loại. Bài học quý giá, giữ gìn và bảo vệ thiên nhiên môi trường là bài học cực kỳ sâu sắc cho tất cả chúng ta khi đọc 'Bức thư của thủ lĩnh da đỏ”.


5. Bài văn phát biểu cảm nghĩ bài 'Bức thư của thủ lĩnh da đỏ' số 4
Từ năm 1854 đến nay, đã hơn một thế kỷ trôi qua. Hơn hai triệu rưỡi tộc người da đỏ ở Bắc Mỹ gần như bị tiêu diệt. Đầu thiên niên kỷ mới, chúng ta được chứng kiến bức thư của Xi-át-tơn gửi Tổng thống thứ 14 của nước Mỹ, Phreng- klin Pi-ơ-xơn. 'Bức thư của thủ lĩnh da đỏ' đã được nhiều người trên thế giới đánh giá cao như văn bản xuất sắc nhất về thiên nhiên và môi trường. Bằng việc từ chối việc mua bán đất đai, thủ lĩnh Xi-át-tơn đã thể hiện tình yêu quê hương mạnh mẽ, nói lên tình cảm gắn bó sâu sắc đối với thiên nhiên của người da đỏ. Bức thư chứa đựng lời tâm huyết nồng cháy và sức thuyết phục mạnh mẽ.
Tình yêu quê hương mạnh mẽ 'Mảnh đất này đối với chúng tôi là thiêng liêng', câu văn như một lời thề. Quê hương của người da đỏ là 'bầu trời này, nguồn sưởi ấm từ đất đai', là 'bầu không khí trong lành và mặt nước long lanh' nơi họ đã sinh sống từ lâu, vì vậy 'làm sao có thể mua bán được?'. Xi-át-tơn khẳng định: 'Đối với đồng bào tôi, mỗi tấc đất đều là thiêng liêng...'. Mỗi chiếc lá thông, mỗi đồi cát, mỗi giọt sương, mỗi bãi đất hoang, tiếng thì thầm của côn trùng 'là những điều thiêng liêng trong kí ức và kinh nghiệm' của đồng bào tôi.
'Mảnh đất này', quê hương tươi đẹp này là 'bà mẹ của người da đỏ”. Yêu thương biết bao, gắn bó thân thiết biết bao! Có nhà thơ Việt Nam ca ngợi: 'Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình', thì giữa thế kỷ XIX, thủ lĩnh da đỏ đã viết: 'Chúng tôi là một phần của mẹ và mẹ cũng là một phần của chúng tôi'. Người da đỏ không thể nào quên được mảnh đất tươi đẹp này vì, như Xi-át-tơn đã viết: 'Những bông hoa thơm là người anh chị, người em của chúng tôi. Những tảng đá, những vùng nước trên thảo nguyên, hơi ấm của chú ngựa con và của con người, tất cả đều là một gia đình chung'. 'Mảnh đất này', quê hương của người da đỏ là vô cùng thiêng liêng. Với Xi-át-tơn, 'dòng suối không chỉ là những giọt nước, mà còn là máu của tổ tiên chúng tôi',
“Tiếng thì thầm của dòng nước chính là tiếng nói của cha ông chúng tôi”. Và những dòng sông đối với người da đỏ 'là những người anh em của chúng tôi, làm chúng tôi nguôi đi những cơn khát. Những dòng sông chuyên chở thuyền và nuôi lớn con cháu chúng tôi'. Không thể để mảnh đất tươi đẹp này trở thành hàng hóa 'bởi vì mảnh đất này đối với chúng tôi là thiêng liêng',... 'Chúng tôi chẳng thể nào quên được mảnh đất tươi đẹp này',... 'vì lẽ mảnh đất này đối với chúng tôi là thiêng liêng'... 'Tiếng thì thầm của dòng nước chính là tiếng nói của cha ông chúng tôi' v.v... Qua những lời này, ta càng thấu hiểu 'Bức thư của thủ lĩnh da đỏ' là một bài hát về quê hương, về tự do và tình yêu quê hương.
Tình yêu thiên nhiên kết hợp với tình yêu quê hương 'Tôi biết người da trắng không hiểu cách sống của chúng tôi'. So sánh giữa hai nền văn hóa, hai cách sống của người da đỏ và người da trắng - kẻ đi 'chinh phục' là hoàn toàn khác nhau. Người da trắng 'lấy đi từ trong lòng đất những vật mua được, tước đoạt được, rồi bán đi như những con cừu và những viên kim cương sáng ngời'. Ở thành phố của người da trắng 'chẳng có nơi nào yên bình cả, chẳng cỏ nào là nghe được tiếng lá cây lay động vào mùa xuân hay tiếng vỗ cánh của côn trùng. Nếu có nghe thấy thì đó chỉ là những tiếng ồn ào, hỗn loạn trong tai'. Người da trắng đã bắn hạ hàng ngàn con bò rừng khi có đoàn tàu đi qua. Xi-át-tơn phê phán mạnh mẽ về hành động khai thác vô độ, làm hại môi trường của người da trắng, để lại những vùng đất hoang vu, thảm thiết và ấn tượng đến gần hai thế kỷ sau đó.
Xi-át-tơn khiêm tốn tự nhìn nhận mình là 'kẻ hoang dã', ông mô tả với niềm tự hào về lối sống của người da đỏ. Họ coi dòng sông 'như người anh em và người em', họ cảm nhận 'nhức nhối con mắt' khi đối diện với thành phố của người da trắng, họ 'ưa những âm thanh dịu dàng của cơn gió thoảng qua trên mặt hồ, được nước mưa rửa sạch và thấm đượm hương thơm của cây cỏ' vv... Xi-át-tơn cảnh báo về hành vi khai thác tàn bạo, phá hủy môi trường của người da trắng, để lại những vùng đất cằn cỗi, ẻo lả và còn nhiều hậu quả đau lòng cho thế hệ sau.
Xi-át-tơn đề xuất một cách sống hòa mình với thiên nhiên: 'Không khí là một món quý giá với người da đỏ, vì đó là không khí chung, bầu không khí mà thú dữ, cây cỏ và con người đều cùng nhau thở vào. Người da trắng cũng chia sẻ không khí đó, thở vào không khí đó'. Những điều mà Xi-át-tơn đưa ra đều nhằm vào mục tiêu bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ môi trường. Một cách diễn đạt trùng điệp, mạnh mẽ, đầy sức thuyết phục: 'Nếu chúng tôi bán mảnh đất này cho Ngài, Ngài phải nhớ rằng không khí đối với chúng tôi là vô cùng quý giá và phải chia sẻ tâm hồn với tất cả cuộc sống mà không khí đã ban tặng...' Hay: 'Nếu Ngài muốn mua mảnh đất này, Ngài phải giữ gìn và làm cho nó trở thành nơi thiêng liêng cho cả người da trắng cũng có thể trải nghiệm được hương thơm của hoa cỏ thoảng trong gió'.
Hay: 'Nếu chấp nhận yêu cầu của Ngài, chúng tôi đưa ra một điều kiện – đó là, người da trắng phải đối xử với muông thú sống trên mảnh đất này như những người anh em'. Cuối bức thư, Xi-át-tơn làm nổi bật mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, nhấn mạnh việc học cách sống hòa mình với thiên nhiên: 'Con người là gì nếu cuộc sống thiếu đi những con thú?'... 'Mọi vật trên đời đều có sự liên kết'. Và đặc biệt, khi vị thủ lĩnh người da đỏ nói: 'Đất đó là Mẹ'. 'Con người chưa học được cách xây tổ để tồn tại'.
Biết 'xây tổ để tồn tại' có nghĩa là tự chủ với chính bản thân mình! Ngày nay, chúng ta thường nói rằng Trái đất và bầu trời là ngôi nhà chung của nhân loại. Bức thư của Xi-át-tơn là một bài học quý báu, là một lời kêu gọi giữ gìn, bảo vệ thiên nhiên và môi trường, là một bài học sâu sắc về tình yêu quê hương và tự do khi chúng ta đọc 'Bức thư của thủ lĩnh da đỏ”.


6. Diễn thuyết chia sẻ cảm nhận về bức thư của lãnh đạo bộ tộc da đỏ số 6
Trong thời đại hiện đại với sự phát triển của khoa học, con người đã khôn khéo kỹ thuật chinh phục thiên nhiên. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng phải đối mặt với những trận đòn đau đớn từ bà mẹ thiên nhiên. Bức thư của lãnh đạo bộ tộc da đỏ gửi đến Tổng thống thứ 14 của Hoa Kỳ là một cảnh báo về nguy cơ môi trường nếu chúng ta không biết cách bảo vệ bà mẹ vĩ đại của mình: 'Đất là Mẹ. Điều gì xảy ra với đất sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của 'đứa con' của Đất. Con người cần biết cách làm tổ để sống, cần giữ gìn những giọt mồ hôi của mình'.
Lãnh đạo nước Mỹ có kế hoạch mua đất của bộ tộc da đỏ để phát triển đô thị. Thủ lĩnh Xi-át-tơn thể hiện sự không đồng thuận và khẳng định ý nghĩa quan trọng của môi trường tự nhiên đối với con người. Môi trường tự nhiên không chỉ bao gồm đất, nước, không khí mà còn là 'Mẹ' - nguồn sống của chúng ta. Điều này là một quan điểm đúng đắn, thể hiện lòng tôn trọng và tình yêu thương vô hạn dành cho thiên nhiên.
Đất đai mang ý nghĩa to lớn trong cuộc sống của con người. Đất là 'Mẹ' dung dưỡng, tạo nên 'tổ sống' cho chúng ta - nơi chúng ta sinh sống, trồng trọt, chăn nuôi, tạo ra mùa màng và cảnh đẹp thiên nhiên cho con người thưởng thức. Thiếu đất đai, con người không thể tồn tại. Mất đi đất đai là mất tất cả, kể cả sự sống. 'Đứa con' của Đất chỉ biết phụ thuộc vào bà mẹ thiên nhiên để sinh tồn mà không biết làm thế nào để bảo vệ ngôi nhà được Mẹ ban tặng. Xã hội hiện đại thường chỉ biết khai thác mà không có ý thức bảo vệ môi trường, điều này làm tổn hại đến Mẹ Đất và ảnh hưởng đến sự sống của con người.
Hoạch định khai phá đất của Tổng thống Mỹ được xem là hành động xâm phạ đến Mẹ đất, gây tổn thương đến sự sống của thiên nhiên và con người. Môi trường tự nhiên, dù phong phú, nhưng tài nguyên thiên nhiên luôn có giới hạn. Nếu con người tiếp tục khai thác mà không có biện pháp bảo vệ, chúng ta sẽ phải trả giá đắt: lũ lụt, động đất, ô nhiễm không khí từ nhà máy và khí thải... Ngược lại, nếu chúng ta biết trân trọng Mẹ thiên nhiên, đồng lòng bảo vệ môi trường, chúng ta sẽ nhận được nhiều hơn những điều tốt đẹp: môi trường trong lành, mùa màng hoa trái, đất đai bền vững, sự sống hòa mình vào vẻ đẹp tự nhiên.
Phê phán: Trên thực tế, nhiều cá nhân và tổ chức chỉ tập trung vào lợi ích cá nhân ngắn hạn mà không quan tâm đến môi trường tự nhiên: 'lâm tặc' khai thác gỗ bừa bãi, 'cát tặc' nạo vét sông suốt, lấp sông để xây dựng đô thị... Bài học: Ý định phát triển đô thị không phải là điều xấu, nhưng chúng ta cần kết hợp khai thác với bảo vệ môi trường, để con người và thiên nhiên có mối quan hệ hài hòa hơn. Mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm, hãy cùng nhau bảo vệ môi trường sống: tiết kiệm năng lượng, hưởng ứng Giờ Trái Đất...
Văn bản của 'Bức thư của thủ lĩnh da đỏ' kết thúc bằng lời của thủ lĩnh Xi-át-tơn gửi đến Tổng thống thứ 14 của Hoa Kỳ Phreng-klin Pi-ơ-xơ: 'Đất là Mẹ. Điều gì xảy ra với đất là xảy ra đối với 'đứa con' của Đất....'. Qua những lời tâm huyết này, chúng ta thấy được tinh thần bảo vệ môi trường đã tồn tại từ thời xa xưa. Dù ở bất kì nơi đâu, dù màu da và ngôn ngữ có khác nhau, hãy coi trọng Đất như Mẹ, nơi linh thiêng mà tất cả chúng ta cùng nhau sống.

