Tình yêu luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho văn thơ và nghệ thuật vẽ, bởi nó đẹp đẽ và quý giá. Vâng, ai cũng hiểu điều đó. Nhưng có bao nhiêu người thực sự biết cách trân trọng tình yêu như những gì nó xứng đáng? Ở thế kỷ 21, cá nhân hóa được ưu tiên, và việc hiến dâng cho người khác ngoài bản thân và sẵn lòng hy sinh cho họ trở nên hiếm hoi. Vấn đề này đã trở thành điểm nổi bật trong Dành Tất Cả Cho Em của Nicholas Sparks, một câu chuyện cổ điển nhưng vẫn đong đầy nét đẹp của thời đại.
I. Nicholas Sparks và Dòng Văn Lãng Mạn Đương Đại:
Về Nicholas Sparks:
Nicholas Sparks sinh vào ngày 31/12/1965, là một nhà văn và biên kịch người Mỹ. Ông có một quãng đường học vấn rất ấn tượng: đạt danh hiệu thủ khoa và trở thành đại diện học sinh phát biểu của trường Trung Học Bella Vista, và là một trong số những sinh viên được vinh danh khi theo học khoa tài chính ở Đại Học Notre Dame. Trước khi phát hiện ra tài năng viết lách của mình, Nicholas Sparks đã thử sức với nhiều lĩnh vực và ngành nghề khác nhau, từ việc tìm kiếm công việc trong ngành xuất bản, nộp đơn vào trường luật, cho đến việc phát triển kinh doanh cá nhân. Sự gợi ý từ mẹ mới làm ông chợt nhận ra mình có thể thử sức với việc viết sách. Với bước đi chậm rãi đó, từ một sinh viên năm nhất lo lắng về tương lai, ông đã trở thành một trong những tác giả nổi tiếng nhất trong văn học Mỹ và thế giới, được xem là người kế thừa xuất sắc của những người tiền nhiệm theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn.
Nicholas Sparks viết về tình yêu, nhưng đó không phải là những câu chuyện tình lớn lao thay đổi thế giới. Nhà văn Mỹ tập trung vào những số phận nhỏ bé, những khía cạnh tầm thường của cuộc sống, đồng thời cũng khắc họa giá trị của gia đình và tình yêu. Mặc dù tập trung vào viết văn xuôi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ mềm mại, dịu dàng trong từng từ ngữ của ông - một yếu tố quan trọng làm cho tác phẩm của Nicholas Sparks luôn trở nên thơ mộng và đầy nghệ thuật.
Phong cách viết đặc biệt và chủ đề thường gặp trong các tác phẩm của Nicholas Sparks:
Trong dòng văn học của mọi quốc gia, tình yêu lãng mạn luôn tồn tại từ lâu và trở thành một phần không thể thiếu. Trước Nicholas Sparks, văn học lãng mạn của Mỹ đã có những tác giả vĩ đại như Emily Bronte với tác phẩm kinh điển Đồi gió hú, Gabriel García Márquez với bộ truyện Trăm năm cô đơn. Tuy nhiên, điều đặc biệt ở Nicholas Sparks chính là cách ông diễn đạt trong văn phong riêng của mình.
Nhà văn Mỹ thường viết về nhân vật của mình một cách dịu dàng, bình thường. Ông không sử dụng quá nhiều cấu trúc phức tạp, chỉ dùng những từ ngữ đơn giản, dễ hiểu, giống như việc xây dựng một bức tranh lớn từ các mảnh ghép nhỏ. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Nicholas Sparks không sử dụng yếu tố bi kịch.
Nếu đã đọc qua một số tiểu thuyết nổi tiếng khác của Nicholas Sparks như Nhật ký, Đoạn đường để nhớ, John yêu dấu, Lá thư trong chai..., độc giả sẽ dễ dàng nhận ra một chủ đề lặp lại trong cách ông xây dựng cốt truyện. Đó là sự chia cách về tài chính, địa lý hoặc xã hội khiến cho những người yêu nhau phải xa nhau. Dành Hết Cho Em cũng không ngoại lệ. Nói cách khác, tác phẩm là một sự kết hợp giữa những yếu tố quen thuộc và mới mẻ, giúp tạo nên sức hút đặc biệt.
II. Dành Hết Cho Em - Sự kết hợp hài hòa giữa niềm vui và nỗi đau:
Câu chuyện tình yêu truyền thống từ hàng ngàn năm qua:
Dawson Cole sinh ra trong một gia đình tan vỡ và nghèo khó. Mẹ anh bỏ đi, bố anh nghiện rượu, gia đình anh có “truyền thống” phạm tội, bạo lực và coi thường phụ nữ. Ngược lại, Amanda Collier thuộc một gia đình có học thức và giàu có. Cha cô là một người trí thức, tốt nghiệp loại xuất sắc từ trường đại học danh tiếng và luôn mong muốn con gái mình có tương lai tốt đẹp. Mẹ Amanda là một phụ nữ quý tộc thích sống trong những giá trị truyền thống, tư tưởng có phần cổ hủ và lạnh lùng. Hai con người từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, dường như không thể nào gặp gỡ được nhau. Tuy nhiên, vào mùa xuân năm 1984, ở tuổi thanh xuân đầy sức sống, Amanda Collier và Dawson Cole đã đắm chìm trong tình yêu. Họ yêu nhau mãnh liệt và sâu sắc. Tuy nhiên, khi năm cuối cấp đến, hàng loạt biến cố xảy ra, buộc họ phải chia xa.
25 năm sau đó, nhờ một sự kiện đột ngột nhưng đã được dự đoán từ trước, Amanda và Dawson ngẫu nhiên gặp lại nhau. Mỗi người đều đang trải qua những thời điểm khó khăn và hoàn cảnh không như mong đợi. Thời gian đã lấy đi tuổi trẻ, niềm vui và nỗi buồn, nhưng tình yêu vẫn còn mãi.
Khi đọc đến đây, có lẽ nhiều độc giả sẽ nhớ đến cặp đôi Romeo và Juliet trong tác phẩm kinh điển của Shakespeare hoặc cặp đôi Noah và Allie trong một tác phẩm nổi tiếng khác của Nicholas Sparks - Nhật ký. Đúng như vậy, Dawson và Amanda đã trải qua một bi kịch tương tự. Có vẻ như điều này là điểm mạnh của Nicholas Sparks, khám phá sâu vào trong bi kịch để tạo nên một tình yêu mãnh liệt không thể nào phai mờ. Tuy nhiên, khác với phản ứng mãnh liệt của những cặp đôi trên, Dawson và Amanda thể hiện sự bình thản hơn, không quá đà trong hành động hay suy nghĩ. Cả hai đều dự định giấu kín tình yêu mãnh liệt của mình, để bảo vệ lẫn nhau, và lặng lẽ chấp nhận số phận mà cuộc đời gắn kết cho họ. Nhưng dường như số phận không muốn họ dừng lại ở đó.
Sự tàn nhẫn của số phận và cách con người đối mặt với nó:
Nicholas Sparks xây dựng bi kịch một cách tỉ mỉ, chậm rãi. Mọi sự kiện diễn ra tự nhiên nhưng vẫn đủ sức làm đau lòng người đọc, gặm nhấm vào những tâm hồn cứng rắn như đá.
Dawson sống trong sự yên lặng như một bóng ma. Anh vô tình gặp phải một tai nạn, từ đó luôn mang theo cảm giác tội lỗi. Cuộc sống của Dawson đầy u ám đến mức đáng kinh ngạc. Ít ai ở tuổi bốn mươi hai, tức hai mươi tư năm sau khi tình yêu đầu đời kết thúc, vẫn cô đơn một mình, đi đi lại lại và chưa bao giờ nghĩ đến việc hẹn hò với ai. Anh sống cần kiệm, làm việc chăm chỉ chỉ để gửi tiền về cho gia đình của nạn nhân của anh từ quá khứ. Không có tình yêu, không có hạnh phúc gia đình, và mối quan hệ bạn bè hạn hẹp, cuộc đời của Dawson cô đơn đến đáng buồn.
Anh ta sống trong một căn nhà nhỏ di động ở cuối con đường nhỏ ngoại ô New Orleans, và người ta có thể nói rằng điểm mạnh chính của nó là không bị ngập lụt trong cơn bão Katrina năm 2005. Với lớp ván ốp tường bằng nhựa đã nứt và phai màu, căn nhà nhỏ nằm trên những khối gạch xi măng, lớp móng tạm thời đã trở thành vĩnh viễn. Căn nhà có một phòng ngủ với nhà tắm, một phòng khách hẹp hòi và một nhà bếp chỉ đủ chỗ để đặt một chiếc tủ lạnh mini. Khả năng cách nhiệt gần như không tồn tại, và theo năm tháng độ ẩm đã làm cho nền nhà cong vênh, tạo cảm giác như đang đi trên một mặt phẳng nghiêng. Lớp lót sàn trong nhà bếp bị nứt ở các góc, thảm đỏ đã cũ sờn, và anh ta đã sắp xếp những món đồ mua từ các cửa hàng tiết kiệm trong những năm trước vào không gian chật hẹp đó. Không có một bức ảnh nào trang trí cho bức tường.
Anh ta ăn, ngủ, chạy bộ, tập thể dục và lái xe đi khắp nơi. Anh thường lái xe một cách vô hướng, không có mục tiêu cụ thể. Đôi khi anh ta đi câu cá. Mỗi đêm, anh ta đều đọc sách và đôi khi viết thư cho Tuck Hostetler. Chỉ vậy thôi. Anh không có truyền hình hay radio, và mặc dù anh có điện thoại di động, nhưng danh bạ chỉ lưu trữ các số điện thoại công việc. Mỗi tháng, anh ta đi mua thực phẩm và hàng dùng hàng ngày rồi ghé qua cửa hàng sách, nhưng ngoại trừ những lần đó, anh ta chưa bao giờ khám phá New Orleans. Trong suốt 14 năm qua, anh ta chưa bao giờ đặt chân đến Bourbon Street hoặc dạo qua khu Pháp; anh ta chưa bao giờ thưởng thức cà phê tại quán Café Du Monde hoặc ghé qua quán bar Laffite’s Blacksmith Shop. Thay vì đến phòng tập gym, anh ta tập thể dục sau nhà, dưới mái bạt cũ giữa nhà và cây xanh. Anh không đi xem phim hoặc tụ tập ở nhà bạn bè khi đội Saints thi đấu vào các buổi chiều Chủ nhật. Anh đã bốn mươi tuổi nhưng chưa từng hẹn hò kể từ khi còn là thiếu niên.
Đối với Amanda, cô phải chịu đựng nhiều tổn thương hơn cô tưởng tượng. Khác với Dawson, nỗi đau của Amanda đến từ gia đình. Khi cô 17 tuổi, sự kiểm soát của bố mẹ đã tạo ra sự không hài lòng và cảm thấy chán chường trong cô gái trẻ. Sau khi kết hôn, Amanda phải đối mặt với việc mất con gái nhỏ vì căn bệnh u não đáng sợ, sự ra đi đột ngột của người cha thân yêu trong những cuộc tranh luận, và sự nghiện rượu của chồng cô.
Cô không bao giờ ảo tưởng rằng hôn nhân chỉ là một mối quan hệ đầy hạnh phúc và lãng mạn. Khi đưa hai người lại với nhau, cùng với những biến động tự nhiên và một vài cơn bão, những cuộc cãi vã là điều không thể tránh khỏi, dù cặp đôi đó yêu nhau đến đâu. Thời gian cũng mang đến những thử thách... Nhưng việc mất đi Bea đã thay đổi họ. Với Amanda, nó đã tăng cường cam kết với công việc tình nguyện tại bệnh viện; trong khi đó, Frank đã chuyển từ một người chỉ uống rượu đôi khi thành một người nghiện rượu.
…
…
Nhìn lại, đôi khi cô nghĩ rằng cô nên đã biết trước điều đó từ trước. Thời đại học, anh thích xem trận đấu bóng rổ và uống bia với bạn bè; ở trường nha khoa, anh thường thư giãn bằng một hoặc hai lon bia sau khi học xong. Nhưng trong những ngày tăm tối khi Bea bị ốm, số lon bia anh uống mỗi đêm dần tăng lên từ sáu đến mười hai, và sau khi con bé qua đời, anh lại uống càng nhiều hơn. Hai năm sau cái ngày Bea mất và Annette sắp chào đời, anh sẵn lòng uống nhiều bia hơn ngay cả khi biết sáng hôm sau phải đi làm.
…
Mỗi năm một lần, Frank cũng lắng nghe lời cầu xin của cô và dừng lại một thời gian. Nhưng sau vài tuần, anh lại uống một lon bia trong bữa tối. Chỉ một lon. Và không có vấn đề gì xảy ra ngay tối đó. Hoặc tối hôm sau. Nhưng anh đã mở cửa cho ác quỷ vào, và thói quen say sỉn lại trỗi dậy.
Dù họ đã chấp nhận số phận của mình, môi trường sống xung quanh không bao giờ dễ dàng với Dawson và Amanda. Bố cùng hai anh em của anh luôn sẵn lòng để tra tấn, đánh đập và ép tiền Dawson mỗi khi anh quay về Oriental. Amanda thường xuyên phải đối mặt với sự phê phán từ hàng xóm về xung đột trong gia đình, về lý do mà gia đình Amanda hiếm khi ghé thăm Oriental… Cuối cùng, để sống tốt hơn, cả hai đã dần học cách đương đầu với số phận.
Dawson và Amanda đều tìm cách tìm cảm giác an toàn. Amanda tự nhắc nhở mình phải cố gắng mỗi ngày và dựa vào tình yêu cho con cái. Dù có bao nhiêu khó khăn, trái tim của họ vẫn hướng về nhau. Cả hai đều biết rằng họ yêu nhau, nhưng họ chưa nhận ra họ đã trở thành “soulmate” từ khi nào.
Họ trò chuyện đến khuya, dưới ánh sao mờ nhòe xuyên qua cửa sổ nhà bếp. Gió thổi nhẹ qua những tán lá như những đợt sóng lăn tăn. Chai rượu đã cạn, nhưng không khí ấm áp và thoải mái vẫn còn. Dawson rửa bát còn Amanda lau khô. Khi anh đưa đĩa qua cho cô, cô bắt gặp ánh mắt đầy say đắm của anh, và dường như thời gian mà họ xa nhau đã dài như một đời người, nhưng lại cảm thấy như họ chỉ mới ngày hôm qua liên lạc.
…
Một thời gian dài im lặng, chỉ có tiếng nước chảy và lá rơi xào xạc trên đầu. Amanda cảm thấy không cần phải nói thêm điều gì, và Dawson cũng không mong cô phải nói. Cô biết anh hiểu cô cảm thấy như thế nào, và cô cảm nhận anh cũng đau đớn, chỉ vì anh không thể giúp gì được cho cô.
Tình cảm giữa Dawson và Amanda vẫn mãi bền vững, dù đã xa nhau mấy năm. Chỉ cần một bữa tối, họ lại trở nên gần gũi và tự nhiên hơn. Dù nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế không dễ dàng như vậy, vì lâu ngày không gặp, họ không thể trở nên thân thiết nhanh chóng. Tình yêu đẹp như mơ, nhưng thật tiếc, 'hạnh phúc mãi mãi' là điều không thể.
“Hạnh phúc mãi mãi” chỉ là giấc mơ:
Thay vì nói nhiều về kết cục, hãy tìm hiểu về những yếu tố thực tế làm cho “hạnh phúc mãi mãi” trở thành mơ ước. Đầu tiên, Amanda đã kết hôn. Cô không còn là cô gái sẵn lòng bỏ mọi thứ để theo Dawson, mà đã có gia đình riêng với Frank và ba đứa con - Jared, Lynn và Annette.
Tiếp theo là thời gian. Mặc dù Dawson và Amanda vẫn yêu nhau sau mấy năm, nhưng thời gian đã làm họ bỏ lỡ nhiều điều. Amanda không bao giờ nghĩ đến việc thăm Dawson, và Dawson không cố gắng tìm hiểu về Amanda. Cả hai sống cuộc sống riêng, và dù gặp nhau, vòng quay của cuộc sống vẫn tiếp tục mà không hề chệch khỏi.
Nicholas Sparks đã gây ra một cú sốc mạnh vào những trái tim lãng mạn. Dù có tình yêu vĩnh cửu, nhưng việc ở bên nhau phụ thuộc vào cả hai và duyên phận. Sự chia lìa lại khiến độc giả từ kinh ngạc đến thất vọng, cuối cùng là buồn thương cho một tình yêu không thành.
III. Kết nối với hiện thực và bài học quý giá:
Đừng bao giờ đánh giá một người quá vội vàng:
Nicholas Sparks đã nhấn mạnh điều này bằng cách tạo ra nhân vật hoàn toàn đối lập với bối cảnh xung quanh.
Gia đình Cole, như đã đề cập, thường xuyên phạm tội, sử dụng vũ khí một cách tùy tiện. Việc vào tù không phải là điều hiếm hoi với họ. Nhưng Dawson không giống họ. Từ nhỏ, anh đã thấy mẹ phải chịu đựng nhiều đau khổ vì bố, và anh quyết định sẽ không bao giờ giống ông. Vì vậy, anh quyết tâm sống một cuộc sống tốt hơn. Dawson chăm chỉ, kiên nhẫn và cố gắng học tập suốt tuổi trẻ, đạt được cả học bổng.
Nhiều thành viên trong gia đình đã bị kết án vì tội phạm từ hành hung đến giết người. Nơi ở của gia đình Cole - một khu vực núi đá và rừng cây - giống như một thế giới độc lập với luật pháp riêng. Những người đến đó cần phải thận trọng, vì biển hiệu 'KẺ XÂM NHẬP SẼ BỊ BẮN' không đơn giản là một cảnh báo. Gia đình Cole là những kẻ buôn rượu lậu, ma túy, bạo lực và nguy hiểm nhất ở phía Đông Raleigh.
…
Trong số đám bạn đó, chỉ có một mình anh là không bao giờ tham gia vào các cuộc đánh nhau ở trường, và điểm số học tập của anh cũng khá tốt. Anh tránh xa ma túy và rượu, và khi còn làm thiếu niên, anh không đi cùng với anh em họ vào thành phố để làm điều gì đó không đúng, thay vào đó anh thường nói rằng anh phải kiểm tra thiết bị chưng cất rượu hoặc giúp tháo rời một chiếc xe mà ai đó trong gia đình đã đánh cắp. Anh ít nói và cố gắng hết sức để thu hút ít sự chú ý nhất có thể.
…
Anh có lẽ là học sinh duy nhất trong lịch sử của trường đã học hành chăm chỉ nhưng lại tự ý trượt một bài kiểm tra, và anh đã tự học cách làm giả phiếu điểm để cho điểm số trông kém hơn thực tế. Anh đã học cách đổ bia từ lon ra ngoài khi không ai nhìn thấy bằng cách dùng dao chọc vào lon… Trong một gia đình đánh giá cao lòng trung thành và sự tuân thủ, anh lại khác biệt, và không có tội lỗi nào tồi tệ hơn thế.
Sự khác biệt với gia đình lại là điểm chung giữa Dawson và Amanda. Khác với bố mẹ tuân thủ theo các tư tưởng cũ kỹ, đòi hỏi nhiều về trí thức và đẳng cấp, cô gái trẻ hoang dã chấp nhận mọi người. Amanda mong muốn tự do, muốn thể hiện bản thân, giống như một con chim muốn bay cao. Cô không nhút nhát như mẹ hay dễ nhượng bộ như cha. Amanda quyết đoán và dũng cảm, sẵn sàng đấu tranh nhưng đủ thông minh để biết khi nào nên dừng lại.
Ban đầu, bố mẹ Amanda hy vọng rằng cô chỉ trải qua giai đoạn nổi loạn và họ sẽ bỏ qua. Khi điều đó không thành công, mọi thứ trở nên khó khăn hơn với Amanda. Họ cấm cô sử dụng bằng lái và điện thoại di động. Vào mỗi cuối tuần, cô bị cấm rời khỏi nhà. Dawson không được phép bước vào nhà cô, và lần duy nhất bố cô nói chuyện với anh là khi gọi anh là “một thứ da trắng rác rưởi”. Mẹ Amanda van xin cô kết thúc mối quan hệ với anh, và đến tháng Mười hai, bố cô không còn nói chuyện với cô nữa.
Sự căm ghét xung quanh họ chỉ khiến Amanda và Dawson càng gắn bó hơn, và khi Dawson bắt đầu công khai nắm tay cô ở nơi công cộng, Amanda siết chặt tay anh như thách thức ai dám bảo cô buông ra.
Cuối cùng là Tuck Hostetler, người đàn ông đóng vai trò như sợi dây đỏ nối duyên cho Dawson và Amanda. Dawson gặp ông lúc Tuck đã già cả và gần nghiện rượu. Amanda cũng biết đến Tuck ngay sau đó. Nhưng không ai, kể cả hai người và hàng xóm xung quanh, biết được Tuck đã cô đơn đến nhường nào. Mọi người thường nghĩ ông là người im lặng, đôi khi cứng đầu, khó hiểu và không phải là đối tượng thích hợp để chia sẻ. Nhưng thực ra, hơn ai hết Tuck hiểu rõ về tình yêu. Ông không ngừng nhớ về người vợ đã mất, ôm lấy một mối tình yên bình. Tuck hiểu rõ nỗi đau và sự tổn thương mà Amanda phải trải qua, cũng như hiểu và thông cảm cho cách Dawson đã đối xử với Amanda. Tuck như một người đã từng trải qua những khó khăn với tình yêu, để rồi mở rộng vòng tay chào đón họ trở về.
Không phải lúc nào cũng là lúc trưởng thành:
Trưởng thành không phải là việc lớn lên về thể chất và tinh thần trong một khoảnh khắc cụ thể. Trong 'Dành Hết Cho Em', những nhân vật trưởng thành mỗi người theo cách riêng, có khi chỉ trong một khoảnh khắc, hoặc kéo dài hơn hai thập kỷ hoặc mãi mãi.
Dawson đã trưởng thành khi nhận ra rằng anh và Amanda sẽ không thể ở bên nhau được. Anh quyết định một điều hiếm có trong thực tế, để Amanda đi, hy sinh tình yêu của mình, chỉ để mong cô được hạnh phúc.
Về phía Amanda, tâm hồn cô đầy mơ mộng, mong muốn Dawson dẫn cô đi khỏi gia đình. Amanda mười tám tuổi chỉ biết sống cho tình yêu, cho hạnh phúc cá nhân. Nhưng qua những biến cố, Amanda hai mươi lăm tuổi đã trưởng thành. Cô lo lắng cho chồng con, suy nghĩ về hậu quả của việc gặp Dawson bí mật. Có lẽ, Amanda là biểu tượng của sự vật lộn, đứng lên từ nỗi đau và trưởng thành một cách không nhẹ nhàng.
Có những người như Ted, nuôi niềm hận thù mãi không dứt, sống như con ngựa dại và không bao giờ suy nghĩ đến việc sống một cuộc sống trung thực. Hắn điên cuồng tìm kiếm mọi cơ hội để trả thù Dawson, không màng đến hậu quả. Ted còn lớn tuổi hơn Dawson rất nhiều! Điều này khiến ta suy ngẫm liệu tuổi tác có phải là thước đo cho sự trưởng thành không?
Yêu như thế nào mới là đúng đắn?
Bàn luận về triết lý cuộc sống đã đủ, hãy nói về một vấn đề cá nhân hơn: Tình yêu. Chúng ta biết đó là tình yêu khi trái tim loạn nhịp vì một người hoàn toàn xa lạ. Chúng ta biết mình đã tìm ra đối tác đích thực khi họ hiểu ta chỉ bằng một cái nhìn. Có nhiều cách để biết, nhưng hiếm khi tìm ra cách đúng. Chúng ta trải qua hàng ngàn cảm xúc, nhưng vẫn đặt ra câu hỏi: Yêu như thế nào mới đúng?
Dawson yêu Amanda, dành hết tất cả cho cô từ tuổi trẻ đến tài sản, danh dự và trái tim nồng nhiệt. Amanda yêu Dawson, im lặng nhưng sâu kín, chỉ cần đứng sau và quan sát. Tuck yêu trọn đời, trung thành và mãi mãi. Họ đối xử với tình yêu mỗi người một cách khác nhau, nhưng không ai có thể phán xét ai đúng ai sai. Bởi vì tình yêu ban đầu không thuộc về lí trí, không thể bị chia cắt và không thể ép buộc người khác hành động theo một khuôn mẫu nào đó.
Vậy thì yêu như thế nào mới là đúng? Nicholas Sparks thông qua 'Dành Hết Cho Em' nhắc nhở chúng ta, hãy yêu theo cách mà trái tim dạy. Hành động theo cách bạn cảm thấy đúng, sẽ là đúng. Dù sau này ta có hối hận, cũng không sao. Trong khoảnh khắc đó, bạn đã yêu đúng cách.
Dawson rời bỏ Amanda, Amanda không đến thăm Dawson, Tuck giữ kỉ niệm của vợ đến suốt đời, mỗi người đều có lý do riêng cho hành động của mình. Thời gian trôi qua, những vấn đề xung quanh dần phai nhạt, chỉ còn lại là tình yêu trọn vẹn.
IV. Phần Kết:
Nicholas Sparks đã tạo ra một cuốn sách mà có vẻ như nhiệm vụ duy nhất của ông là đặt tên cho các nhân vật. Nhân vật trong tác phẩm của nhà văn Mỹ này thực sự sống động đến mức có vẻ như họ có linh hồn riêng, tự điều khiển cuộc sống của mình mà không cần phải nghe lời bất kỳ ai khác. Chính sự sống động này đã khiến Dành Hết Cho Em trở thành một tác phẩm văn học cảm động tới cùng, làm cho việc hiểu được nó trở nên khó khăn hơn một chút. Dành Hết Cho Em không phải là cuốn sách phù hợp với những ngày nắng đẹp và tâm trạng vui vẻ, thay vào đó, nó phù hợp hơn với những ngày mưa gió và những tâm trạng đang tìm kiếm sự thật.
Dù viết bằng những từ ngữ đơn giản, tác phẩm đã truyền đạt được nhiều triết lý sâu sắc về cuộc sống và tình yêu. Dành Hết Cho Em thực sự muốn gửi đi thông điệp gì, mỗi người đọc sẽ hiểu rõ chỉ sau khi đọc hết và suy ngẫm, không thể tóm tắt qua vài dòng. Tuy nhiên, có lẽ mọi độc giả đều đồng tình rằng, cuốn sách này là một tác phẩm ca ngợi tình yêu với những bi kịch và nỗi đau trong cuộc sống xã hội đầy định kiến và tàn nhẫn. Và trên hết, tình yêu, với sự mãnh liệt của nó, luôn là điều tuyệt vời nhất.
Tác Giả: Quỳnh Giao - MyBook