Đào, Phở Và Piano là bộ phim 'đúng lúc, đúng chỗ'.
Đào, Phở Và Piano, bộ phim trị giá 20 tỷ đồng, từng được ra mắt một cách khiêm tốn vào ngày mùng 1 Tết, nhưng nay đã trở thành tâm điểm chú ý của cả nước dù chỉ được chiếu ở một số ít rạp. Thông tin về việc phim sẽ được trình chiếu rộng rãi hơn đã khiến cộng đồng mạng náo loạn, đặc biệt mong chờ được chứng kiến bộ phim có tên gọi ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa này.
Hiện nay, bộ phim đã trở thành một hiện tượng hot topic trên các mạng xã hội. Vậy, Đào, Phở Và Piano có gì đặc biệt mà lại được cả nước săn đón đến vậy?
Đào, Phở Và Piano và mong mỏi khác biệt
Trong thể loại phim lịch sử, Đào, Phở Và Piano diễn ra ở Hà Nội vào cuối năm 1946, thời điểm cuộc chiến chống Pháp đang diễn ra dữ dội. Dân chúng bị sơ tán, Hà Nội trở thành chiến trường bạo lực, đầy bom đạn. Tuy nhiên, không phải ai cũng kịp rời bỏ Hà Nội trước khi thành phố biến thành một trận chiến.
Cô tiểu thư Hà Nội (Cao Thị Thùy Linh), trong hỗn loạn, bị lạc mất gia đình và phải quay về khu phố của mình, sống chung với những người dân cũng ở lại Hà Nội trong thời kỳ loạn lạc. Các nhân vật này - từ một người bán phở, một linh mục, một họa sĩ, đến một cậu bé đánh giày - cố gắng tìm niềm vui nhỏ nhặt để sống sót giữa bối cảnh khốc liệt.
Đào, Phở Và Piano là một dự án do nhà nước tài trợ, với Phi Tiến Sơn viết kịch bản và chỉ đạo. Mục tiêu của phim không phải là kiếm lợi nhuận, vì vậy không có chiến dịch quảng cáo. Điều làm khán giả ngạc nhiên hơn là phim được ra mắt vào ngày Mùng 1 Tết. Tuy nhiên, trong thế giới điện ảnh ngày nay, Đào, Phở Và Piano thu hút sự chú ý không thể phủ nhận.
Điều gì khác biệt thì luôn hấp dẫn. Với một câu chuyện mang tầm lịch sử và một kịch bản hoàn toàn mới mẻ, không phải là một bản sao hoặc tái hiện lại, Đào, Phở Và Piano xuất hiện vào thời điểm thích hợp để kích thích sự quan tâm của khán giả Việt Nam. Khán giả trẻ không quên phim Việt và họ hiểu rằng để nghệ thuật tồn tại, cần có sự đổi mới và sáng tạo, đặc biệt là trong một thị trường điện ảnh cần sự đa dạng và làm mới như hiện nay.
Khán giả rộng lớn vẫn muốn xem những bộ phim mang tính 'nghệ thuật'
Nếu nhìn vào danh sách phòng vé phim Tết năm nay, ban đầu đã có nhiều bộ phim Việt thông báo ra mắt vào ngày đầu tiên của năm. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ hơn, thì thể loại cuộc sống, tình yêu lứa đôi vẫn đang chiếm ưu thế. Không có gì sai khi có những bộ phim về tình yêu, cũng không có gì sai khi có những bộ phim nhẹ nhàng, đơn giản, dễ xem và dễ cảm nhận. Tuy nhiên, từ lâu, những người yêu điện ảnh đã mong đợi điện ảnh Việt Nam trở nên mạnh mẽ hơn, dám thử thách và đôi khi là thách thức sở thích xem phim của khán giả nước nhà.
Trong những năm gần đây, các bộ phim nghệ thuật, độc lập đã trở nên hiếm hoi, và cũng không có nhiều để thực sự tạo nên sự khác biệt hoặc biến dòng phim độc lập trở thành một lựa chọn thường xuyên cho cả hai bên nhà sản xuất và khán giả. Đào, Phở Và Piano không chỉ đốt lên ngọn lửa của hy vọng đó, mà còn đáp ứng nhu cầu của khán giả trong việc tìm kiếm nghệ thuật trong điện ảnh.
Xem xét một cách khách quan, điện ảnh Việt Nam hiện đại có sự đầu tư vào phong cách hình ảnh, cảnh quay, nhưng ngôn ngữ điện ảnh vẫn còn thiếu sót. Các bộ phim phổ biến vẫn cảm giác đơn giản, đôi khi quá ồn ào hoặc quá lằng nhằng, dùng lời thoại nặng nề, chiếm trọn ngôn ngữ điện ảnh - yếu tố mà phản ánh từ bối cảnh, diễn xuất, kịch bản, cách quay và ý nghĩa.
Với Đào, Phở Và Piano, yếu tố lịch sử được xử lý một cách nghiêm túc và chân thực. Tính “nghệ thuật” được đánh giá là một yếu tố quan trọng khiến khán giả chào đón bộ phim này.
Không chỉ là bộ phim lịch sử, về cuộc chiến tranh
Tóm lại, Đào, Phở Và Piano là một bộ phim về cuộc chiến tranh, tuy nhiên không chỉ tập trung vào khía cạnh yêu nước. Phim kết hợp nhiều yếu tố để tạo ra một bức tranh lịch sử phong phú, đầy cảm xúc.
Bộ phim tái hiện không khí và bản sắc của Hà Nội xưa trên màn ảnh. Sự đầu tư cẩn thận đã giúp phim mô tả rõ nét cuộc sống của người Hà Nội trong thời kỳ chiến tranh. Quan trọng hơn cả là thông điệp về tình người trong những thời điểm khó khăn nhất.
Đào, Phở Và Piano kết hợp văn hóa Hà Nội với ảnh hưởng của phương Tây vào thời điểm đó, đúng như cái tên gợi lên với đào, phở và piano – 3 yếu tố thể hiện bản sắc văn hóa của Hà Nội năm 1946. Từ âm nhạc truyền thống đến âm nhạc Tây, từ trang phục phương Tây đến trang phục truyền thống, bộ phim mang lại hình ảnh về một quá khứ đầy cảm xúc. Tuy nhiên, tình cảm con người có lẽ là điều làm cho bộ phim trở nên đặc biệt.
Hiện tại, Đào, Phở Và Piano đã thu hút sự chú ý tích cực và nhận được những đánh giá tích cực về diễn xuất và bối cảnh. Tuy nhiên, vẫn còn những điểm chưa thực sự hoàn hảo. Nhưng cuối cùng, đây vẫn là một tác phẩm đáng xem, để trải nghiệm một phong cách điện ảnh độc đáo.