


Các kỹ sư tại thành phố Hamilton đã bắt đầu nghiên cứu và giải quyết cả hai vấn đề trên vào năm 1947, chỉ sau 2 năm kể từ khi cuộc chiến kết thúc. Trong thời điểm đó, Arthue Fillinger đã sáng tạo ra bộ máy đồng hồ chạy điện đầu tiên của Hamilton. Tuy nhiên, sản phẩm đồng hồ đầu tiên có thể đeo được không được ra mắt cho đến năm 1951, khi mà một kỹ sư khác, Fred Koehler, đã thành công trong việc phát triển. Bản thiết kế của Koehler đã trở thành nền tảng cho sự ra đời của dòng sản phẩm Electric 500. Những cá nhân đã đóng góp vào việc phát triển chiếc đồng hồ chạy pin đầu tiên tại Hamilton sau này thường được nhắc đến, trong đó có trưởng bộ phận vật lý John Van Horn, cùng với nhà vật lý Phillip Biemiller và kỹ sư cấp cao James H. Reese.

Sau khi bị từ chối hợp tác với Hamilton bởi 40 công ty khác nhau trong việc tạo ra một viên pin đủ nhỏ để trang bị cho Electric 500, cuối cùng Hamilton đã tìm đến National Carbon Company, sau này được đổi tên thành Union Carbide. Viên pin được thiết kế để không bị rò rỉ dung dịch axit điện phân bên trong, đồng thời phải cung cấp cường độ dòng điện ổn định. Hamilton đã suýt chút nữa quyết định tự mình phát triển viên pin này, nhằm giảm chi phí và không phụ thuộc vào một nhà cung cấp duy nhất. Tuy nhiên, họ đã từ bỏ ý định này và tiếp tục thực hiện chiến lược phát triển đồng hồ, một lựa chọn mà họ đã quen thuộc.
Như đã đề cập, vì sử dụng năng lượng từ pin, việc trang bị lò xo trữ cót không còn cần thiết trong chiếc Hamilton Electric 500. Cấu trúc bánh xe cân bằng, bộ phận đảm nhiệm việc dao động điều hòa để đếm giờ trong Electric 500, có sự khác biệt đáng kể so với các loại đồng hồ truyền thống. Hệ thống này có thể được gọi là đồng hồ điện với “cuộn dây dao động”.

Bánh xe cân bằng trông khá độc đáo, với một phía là các ốc cân bằng và phía còn lại là cuộn cảm có kích thước lớn. Cuộn cảm tạo ra một cực nam châm nhỏ. Dưới bánh xe cân bằng là hai cực nam châm vĩnh cửu được cố định trên khung của máy đồng hồ. Khi bánh xe cân bằng dao động, cuộn cảm sẽ di chuyển qua khe hở giữa hai cực nam châm vĩnh cửu phía dưới. Ở phía bên phải, bạn có thể thấy hai sợi dây mỏng, dẫn điện trực tiếp từ pin vào lò xo cân bằng bên trong chiếc đồng hồ.
Cuộn cảm khi có dòng điện sẽ trở thành nam châm nhờ từ trường, điều này là hiểu biết vật lý cơ bản. Khi tương tác với từ trường của hai cực nam châm vĩnh cửu ở dưới, cuộn cảm sẽ tạo ra lực đẩy để bánh xe cân bằng dao động, từ đó đếm giờ phút cho người dùng. Lò xo cân bằng được làm từ hợp kim không chứa từ tính, tuy nhiên, các kỹ sư của Hamilton đã phải đối mặt với thách thức để giữ cho từ trường bên trong máy đồng hồ không bị biến đổi, ảnh hưởng đến khả năng hoạt động của cuộn cảm trong bánh xe cân bằng, từ đó ảnh hưởng đến khả năng đo thời gian chính xác.

Ngay cả viên pin cũng phải được chế tạo từ vật liệu không từ tính, và Hamilton đã phải nghiên cứu công thức cho pin platinum-cobalt, đồng thời phát triển nó mà không vi phạm bản quyền của General Electric. Trong lò xo cân bằng, lò xo mỏng thứ hai thực chất hoạt động như một chiếc rơ le cơ học, được kích hoạt bằng một chân kính ruby ở vị trí cố định của lò xo cân bằng. Khi được kích hoạt, dòng điện đi vào cuộn cảm sẽ bị cắt, vô hiệu hóa từ trường trong cuộn cảm, cho phép lò xo cân bằng hoạt động theo chu kỳ đã thiết kế.
Tiếc rằng, Hamilton hơi vội vàng trong việc ra mắt sản phẩm Electric 500. Vào ngày 3 tháng 1 năm 1957, Hamilton tổ chức một buổi họp báo tại Savoy Plaza Hotel, với hơn 120 nhà báo tham dự. Ban đầu, Electric 500 chỉ được bán với một phiên bản duy nhất có vỏ vàng, với giá 175 USD. Trong khi đó, 175 USD vào năm 1957 tương đương với hơn 1.600 USD vào năm 2020. Hamilton quảng cáo rất tự hào rằng chiếc đồng hồ này là “cải tiến quan trọng nhất trong 477 năm lịch sử ngành đồng hồ”, đề cập đến thời điểm Peter Henlein phát minh ra chiếc đồng hồ đeo tay đầu tiên vào năm 1480, một khẳng định sau này đã bị phản bác nhiều lần.
Tuy nhiên, Hamilton tiếp tục trang bị bộ máy Electric 500 cho một số mẫu đồng hồ khác như Venture và Pacer, được thiết kế bởi Richard Arbib.

Một vấn đề của Electric 500 khi lần đầu ra mắt là hoạt động không ổn định. Hơn nữa, các nhà bán lẻ cũng không mấy sẵn lòng bán sản phẩm này vì họ không quen với quy trình bảo hành và bảo dưỡng cho một cỗ máy mới như thế. Hamilton đã cố gắng khắc phục tình trạng này bằng cách chấp nhận trách nhiệm bảo hành mà không đặt ra yêu cầu cho các đơn vị bán lẻ tự sửa chữa cho khách hàng. Tuy nhiên, trong quá trình vận hành, tiếp xúc với kim loại dẫn điện ở vị trí của lò xo cân bằng thường bị rỉ sét, chỉ một ít rỉ sét cũng có thể làm hỏng chiếc đồng hồ.

Nhưng ước mơ về chiếc đồng hồ chạy pin của người Mỹ, như đã biết, kết thúc sau vài năm khi Seiko giới thiệu chiếc Quartz Astron, mở đầu cho thời kỳ của các cỗ máy thời gian dễ dàng tiếp cận, giá rẻ và độ chính xác kinh ngạc. Đối với Hamilton Electric 500, sản xuất đã kết thúc vào năm 1969, và nó được coi là thất bại về mặt thương mại. Tuy nhiên, điều này không thể phủ nhận nỗ lực của những kỹ sư Mỹ để tạo ra sự khác biệt. Và Hamilton chính là công ty giữ vững danh tiếng với việc tạo ra chiếc đồng hồ điện tử đầu tiên. Trong thời gian sắp tới, mình sẽ chia sẻ bài viết chi tiết về 50 năm hành trình từ chiếc Hamilton Pulsar đến Apple Watch, hãy cùng đón đọc nhé 😁
Theo Hodinkee