Tài liệu này bao gồm dàn ý và 5 bài viết mẫu xuất sắc nhất sẽ được chúng tôi giới thiệu dưới đây. Kính mời các thầy cô và các bạn học sinh cùng tham khảo.
Dàn ý kể câu chuyện về Bố của Xi-mông
1. Khởi đầu
- Tôi là Xi-mông, là con của mẹ Blăng-sốt và bố Phi-líp yêu thương.
- Tuy nhiên, có điều các bạn có biết không, trước kia tôi đã phải chịu đựng đau khổ vô cùng khi bị xem là đứa trẻ không có cha.
2. Nội dung chính
* Ngày ấy, là lần đầu tiên tôi bước chân vào trường học
- Tôi đã bị bạn bè trêu chọc ra sao?
- Tự tâm thân bất an như thế nào? (trong suy nghĩ, hành động…)
- Cảm thấy nỗi sợ hãi, mong muốn tránh xa, lẩn tránh bạn bè.
* Tôi đã đến bờ sông, trong lòng đầy ý nghĩ tự tử ngay lúc đó.
- Phải kể lại cảm xúc tuyệt vọng cùng với tâm trạng khi đứng ở bờ sông.
- Khung cảnh xung quanh lúc ấy ra sao? Nó gây cho “tôi” cảm giác như thế nào?
* Trong cảnh tuyệt vọng, bất ngờ một bàn tay mạnh mẽ xuất hiện, đặt lên vai tôi. Đó chính là bàn tay của bác thợ rèn Phi-líp.
- Kể lại cuộc trò chuyện với bác thợ rèn như thế nào.
- Bác Phi-líp đưa tôi về và trò chuyện với mẹ ra sao.
* Hạnh phúc tột bậc khi Bác Phi-líp đồng ý làm cha của tôi.
- Muốn tự hào và chia sẻ với bạn bè vì đã có bố.
3. Kết thúc
- Câu chuyện này mang ý nghĩa quan trọng nhất đối với cuộc đời của tôi.
- Từ ngày đó, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và tự hào vì được sống trong tình thương của cả bố và mẹ.
Kể lại câu chuyện về Bố của Xi-mông - Mẫu 1
Tôi là đứa trẻ không có được sự hiện diện của người cha. Dù được mẹ yêu thương, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thiếu vắng hình bóng của người cha. Điều khiến tôi sợ hãi nhất là mỗi khi đến trường, tôi luôn bị bạn bè trêu chọc vì không có người cha bên cạnh.
Trời thật ấm, ánh nắng đỏ rực trải dài trên thảm cỏ, và dòng nước trong như gương. Tôi thưởng thức khoảnh khắc yên bình, thoải mái nghỉ ngơi trên cỏ mềm. Bất ngờ có con nhái xanh nhảy ra từ đâu dưới chân tôi. Tôi bất ngờ nhảy lên để bắt, nhưng con nhái nhanh chóng biến mất. Tôi đuổi theo nó và cuối cùng mới bắt được sau lần thứ tư. Nhìn thấy con nhái cố gắng giãy giụa trên tay để thoát khỏi, tôi không nhịn được mà bật cười. Con nhái đẩy mạnh vào đôi chân sau, cố gắng nhảy lên như một vận động viên cử tạ. Mắt to tròn như hai viên bi và hai chân trước chòi lên như hai cánh tay vẫy vùng. Hình ảnh đó khiến tôi nhớ đến một món đồ chơi của mình. Đó là một bức tượng ghép từ những mảnh gỗ nhỏ được xếp chồng lên nhau. Trên đó là hàng người lính nhỏ, có thể di chuyển tùy ý theo từng mảnh gỗ. Khi nghĩ đến đó, tôi nhớ nhà, nhớ mẹ và cảm thấy buồn bã bật khóc. Tay chân tôi run rẩy, tôi quỳ xuống và cầu nguyện như mỗi đêm trước khi đi ngủ. Nhưng chưa kịp kết thúc cầu nguyện, nỗi đau lại tràn ngập lòng khiến tôi không thể kiềm chế được nước mắt. Bất ngờ, có một bàn tay nặng nề đặt lên vai tôi. Theo sau là một giọng nói trầm trầm:
- Con ơi, điều gì khiến con buồn thế?
Tôi quay lại và thấy một người thợ với râu đen và mái tóc dợn từng sợi, đang nhìn tôi với ánh mắt quan tâm. Tôi kể lại:
- Tụi nó đánh tôi, vì tôi không có cha.
Người thợ mỉm cười và nói:
- Kỳ lạ thế nhỉ?... Mọi người đều có cha mà con.
Tôi cảm thấy đau lòng và đáp lại:
- Nhưng con không có.
Nghe điều này, người thợ trở nên bối rối và nói với tôi:
- Hãy yên lặng đi con ạ. Chú sẽ đưa con về gặp mẹ. Mẹ con sẽ chỉ cho con biết bố đang ở đâu.
Khi đến trước căn nhà nhỏ xinh xắn, tôi hét lên:
- Mẹ ơi, mẹ!
- Xin lỗi cô, tôi gặp bé lạc ngoài bờ sông...
Tôi lao đến ôm chặt cổ mẹ, van xin.
- Không phải mẹ ơi, con muốn nhảy xuống sông. Tại tụi nó đánh con... Tụi nó đánh con vì con không có cha.
Mặt mẹ tôi ửng hồng, ôm con vào lòng mà nước mắt rơi dài trên gò má. Tôi chạy đến bên người thợ và hỏi:
- Chú có thể làm bố của con không...?
Không gì được nói, một sự im lặng bao trùm. Tôi ngay lập tức quyết định:
- Nếu chú không muốn làm bố của con, con sẽ nhảy xuống sông.
- Tất nhiên rồi, nhóc ạ.
Tôi làm quen và hỏi:
- Anh tên gì để khi nào hỏi thì em biết?
- Tên của anh là Phi-líp!
Tôi ghi nhớ và quyết định nói với anh:
- Từ giờ anh là bố của em rồi!
Trong đám trẻ, không ai dám mở miệng cười. Ai cũng biết về người thợ rèn Phi-líp và đều tự hào về người cha oai phong như thế. Bố Phi-líp đã đến ở cùng tôi và mẹ. Mỗi chiều, tôi thích dạo bước dọc bờ sông và nói: “Bố Phi-líp của con! Con yêu bố nhiều lắm!”
Kể lại câu chuyện về Bố của Xi-mông - Mẫu số 2
Quá khứ của tôi có những ngày buồn đau và tuyệt vọng. Nhưng nếu không có những ngày như vậy, có lẽ tôi không thể cảm nhận được hạnh phúc tuyệt vời như hiện tại.
Câu chuyện của tôi bắt đầu vào ngày đầu tiên tôi bước vào lớp một. Tôi rất vui và háo hức. Nhưng khi bước vào lớp, tôi bị bạn bè xúm quanh. Một đứa bắt đầu nói những lời châm chọc tôi không thể quên. Tôi bực bội nhưng không thể phản ứng vì không có bố. Tôi khóc và bạn bè vẫn tiếp tục trò đùa ác ý. Buổi học đầu tiên đã không như mong đợi. Tôi buồn và vô cùng thất vọng.
Trời ấm áp và dễ chịu. Ánh nắng mặt trời sưởi ấm bãi cỏ. Nước sông lấp lánh như gương. Tôi muốn nằm xuống và ngủ nhưng không thể. Những câu nói quá khứ vẫn ám ảnh tôi. Tôi muốn quên đi tất cả nhưng lại không thể. Mắt tôi nhìn theo những đám bọt trên sông.
Đang chán chường, bỗng dưng thấy một chú nhái con màu xanh lá nhảy nhót dưới chân. Tôi vung tay tóm lấy nhưng không được. Tôi đuổi theo, vồ hụt ba lần rồi mới tóm được hai chân sau của nó. Tôi bật cười nhìn con vật cố giãy giụa để thoát khỏi. Nó thu mình lại trên đôi cẳng lớn rồi bật phắt lên, đột ngột duỗi cẳng, ngay đơ như hai thanh gỗ; trong lúc giương tròn con mắt có vành vàng, nó dùng hai chân trước đập vào không trung, huơ lên như hai bàn tay. Trò nghịch với chú nhái bỗng gợi cho tôi nhớ về một đồ chơi thuở nhỏ. Và thế là tự nhiên tôi nghĩ đến nhà, đến mẹ. Tôi cảm thấy buồn vô cùng và lại khóc. Trái tim tôi rung lên, tôi sợ, quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ nhưng không đọc hết. Nỗi buồn càng lúc càng giăng kín trong lòng tôi. Tôi không còn nghĩ được gì nữa, không nhìn thấy cái gì nữa. Tôi chỉ ngồi ôm mặt và cứ nức nở mãi không thôi.
Bỗng nhiên tôi giật mình. Một bàn tay chắc nịch của ai đó vừa đặt lên vai tôi và tai tôi nghe những lời nói ồm ồm nhưng đầy chia sẻ:
- Sao lại buồn phiền thế, con ơi?
Tôi quay lại. Một ông công nhân cao lớn, râu tóc đen, quăn, đang nhìn tôi bằng ánh mắt nhân hậu vô cùng. Tôi trả lời, giọng nghẹn ngào trong khi mắt vẫn còn ướt đẫm:
- Bọn chúng đánh tôi… vì… tôi… tôi… không có cha… không có cha.
- Sao vậy – ông ta mỉm cười nói – ai cũng có bố mà.
Tôi tiếp tục (với sự khó khăn) trong tiếng nấc nghẹn:
- Tôi… tôi không có cha.
Tôi nhận ra ông công nhân bỗng trở nên nghiêm túc hơn. Và có vẻ như ông đã nhận ra tôi. Ông nói:
- Thôi nào, đừng buồn nữa, con ơi, hãy về nhà với mẹ con, với ông đi. Chúng ta sẽ giúp con… tìm một người cha.
Tại thời điểm đó, tôi không biết liệu lời nói ấy có đúng hay không. Nhưng trên đường về, lòng tôi tràn đầy hi vọng.
- Xin chào bác, đây rồi! Đây là nhà của cháu – tôi nói:
Mẹ tôi mở cửa ra khi ông công nhân đang nhìn ngắm căn nhà nhỏ, sạch sẽ với lớp vôi trắng của mẹ tôi. Thấy mẹ, ông e dè, cầm mũ trong tay và nói:
- Xin lỗi, chị, tôi đã dẫn con bé bị lạc ở gần bờ sông về để trả cho chị.
Trước khi mẹ kịp trả lời, tôi đột nhiên ôm mẹ và rơi nước mắt:
- Không, mẹ ơi, con đã muốn nhảy xuống sông để kết thúc mạng sống, vì chúng nó đánh con… đánh con… vì con không có cha.
Đôi má của mẹ tôi đỏ bừng lên và ánh mắt gợi lên nỗi buồn sâu thẳm. Mẹ ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi trong nước mắt khiến tôi càng nức nở hơn. Nhưng sau khi suy nghĩ đến một điều gì đó trước đó, tôi bỗng chạy đến bên ông công nhân và nói:
- Ông có muốn làm cha của cháu không?
Tôi hồi hộp đợi chờ, trong khi mẹ tôi ngã vào tường và ôm ngực. Không nhận được câu trả lời, tôi lại nói, mạnh mẽ và quyết định:
- Nếu ông không muốn, cháu sẽ quay lại và nhảy xuống sông để kết thúc mạng sống.
Tới đây, ông công nhân mới mỉm cười và trả lời:
- Vâng, tôi muốn.
Tôi rất vui và hạnh phúc. Tôi tiếp tục hỏi ngay:
- Vậy ông tên là gì để khi chúng nó hỏi tôi có thể trả lời?
- Tôi là Phi-líp – Ông đàn ông đáp.
Một thoáng im lặng để ghi nhớ tên ấy trong tâm trí, rồi tôi vươn tay ra và nói:
- Đồng ý! Bác Phi-líp, từ nay bác là bố của tôi.
Niềm vui tràn đầy trong tôi! Bác Phi-líp đến, nhấc tôi lên, hôn lên má tôi, rồi bước đi vội vàng.
Sau ngày đó, tôi quay trở lại trường. Khi bước vào lớp, tiếng cười ám ỉm lại vang lên. Buổi học trôi qua nhanh chóng, và khi tan học, đứa bạn kia lại muốn trêu chọc tôi. Nhưng tôi lên tiếng quát thẳng vào mặt nó:
- Bố tao là ông Phi-líp đấy, ông là bố tao.
Mọi người xung quanh tôi bắt đầu la hét lên với sự hứng thú khó diễn tả:
- Phi-líp ở đâu?… Phi-líp là ai?… Làm sao mày biết đến Phi-líp?…
Nhưng tôi không đáp. Tôi chỉ kiên định tin và nhìn thẳng vào bọn họ. May mắn thay, thầy giáo đến đúng lúc. Bọn bạn kia thấy thầy, liền tán loạn. Tôi cảm ơn thầy rồi rời đi. Nhưng ngày hôm nay, tôi tự hào và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Đó là câu chuyện của tôi. Bố Phi-líp đã quay về ở cùng mẹ và tôi, và bạn bè không còn trêu chọc tôi nữa. Dù nhớ lại, những ký ức xưa cũ đầy buồn bã. Nhưng sau tất cả, tôi phải biết ơn, biết ơn bố Phi-líp của mình rất nhiều.
Kể lại câu chuyện về Bố của Xi-mông - Phần 3
Thời thơ ấu của tôi đầy nhiều nỗi buồn. Lý do của những nỗi buồn đó là vì tôi không có bố. Dù được mẹ yêu thương, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng tình cha. Tôi ghen tị với những đứa trẻ có cha đi cùng, vui đùa và dẫn đi học. Lúc ấy, điều khiến tôi sợ hãi nhất là những lời trêu chọc từ đám trẻ con ở xóm và những người bạn ở trường.
Dù mẹ đã nhắc nhở tôi tránh xa chúng, nhưng đã có lần tôi cãi nhau với chúng. Và mỗi lần, tôi đều bị chúng đánh đập. Mỗi lần như vậy, tôi trở về nhà cảm thấy tức giận và kể cho mẹ nghe. Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, an ủi nhưng cuối cùng cả hai chúng tôi đều khóc.
Một lần, sau khi bị đám trẻ chế giễu vì không có bố, tôi không kiềm chế được cơn tức giận, đánh lại chúng. Và tôi lại bị chúng trả đũa. Tôi cảm thấy bất mãn và chạy ra bờ sông khóc lóc. Trời ấm áp và dễ chịu, ánh nắng mặt trời êm đềm làm ấm bãi cỏ. Nước lấp lánh như gương, tôi muốn nằm dưới đó và ngủ một giấc, nhưng không thể. Không thể quên được những lời châm chọc, đầu óc tôi mơ màng, cơ thể mệt mỏi. Tôi muốn chìm sâu xuống dưới lòng sông để quên hết mọi thứ. Nhưng không thể, tôi không thể làm điều đó. Mắt tôi nhìn theo những đám bọt nước trôi trên mặt sông.
Tôi đắm chìm trong biển cảm xúc, đầu gối chạm vào bàn tay, nằm ngửa nhìn trời. Bầu trời xanh vút lên cao, những đám mây lãng mạn trôi qua. Ôi, có ba đám mây trắng ở gần nhau, giống như bố mẹ dẫn tay con nhỏ. Tôi khóc nức nở, gọi: “Bố ơi! Bố ở đâu? Sao bố không về với con?”. Không có lời đáp lại, chỉ có tiếng gió trong lành từ đám cỏ bên sông. Tôi úp mặt xuống cỏ ướt, dần dần tỉnh lại, và tôi nhớ đến mẹ. Mẹ yêu quý của tôi! Nếu tôi không về đúng giờ, mẹ sẽ lo lắng. Nếu tôi chết, mẹ sẽ khóc hết nước mắt, có thể mẹ cũng sẽ chết cùng tôi. Tưởng tượng điều đó, tôi tự trách mình là kẻ yếu đuối. Không! Tôi không thể chết! Tôi phải đi học, phải lớn lên và kiếm tiền nuôi mẹ! Mẹ dịu dàng, luôn yêu thương và chăm sóc tôi. Mẹ là tất cả trong cuộc sống này.
Bỗng một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai tôi và một giọng nói ồm ồm: “Có điều gì làm con buồn phiền thế, con ơi!”. Tôi quay lại, đó là bác Phi-líp, thợ rèn ở ngọn đồi. Bác Phi-líp có mái tóc xoăn và râu rậm, đôi mắt sáng lên trên khuôn mặt vuông vức. Thân hình vạm vỡ của bác làm tôi nhớ về một người cha.
Tôi khóc lên, nghẹn ngào:
- Bác ơi! Chúng nó trêu chọc tôi, gọi tôi là đứa không cha, không mẹ!
Lúc đó, có vẻ bác Phi-líp đã nhận ra tôi, bác an ủi tôi và hứa sẽ làm ông bố cho tôi. Bác khuyên tôi về nhà ngay, vì mẹ đang lo lắng. Khi về nhà, tôi thấy mẹ lo sợ. Tôi ôm mẹ và khóc, mẹ cũng ôm tôi, đôi má đỏ bừng và nước mắt tuôn rơi. Tôi chạy đến gặp bác Phi-líp và hỏi:
- Bác có muốn làm cha tôi không?
Bác Phi-líp im lặng, mẹ tôi thì nhìn ngượng ngùng. Một lúc sau, bác Phi-líp cười và nói:
Bố Phi-líp đã chính thức chuyển đến sống cùng hai mẹ con tôi. Cả nhóm thợ rèn đều khen ngợi hành động của bố, nhưng bố chỉ cười. Tôi thích được ngồi trên vai mạnh mẽ của bố mỗi chiều dạo bước dọc bờ sông - nơi mà tôi từng suy nghĩ về việc bỏ cuộc đời này.
Kể chuyện về Bố của Xi-mông - Mẫu số 4
Tôi là Xi-mông - một đứa trẻ không may mắn vì đã sinh ra không có cha. Dù được mẹ yêu thương nuông chiều nhưng với tôi, sự thiếu vắng của cha vẫn là một niềm đau không thể xóa nhòa. Mỗi khi đến trường, tôi luôn cảm thấy sợ hãi vì bị bạn bè trêu chọc.
Tôi vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc tối tăm đó, có thể coi là những khoảnh khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời khi tôi chỉ mới khoảng bảy tuổi. Mỗi khi tan học, tôi nghe thấy lũ trẻ khác cười nhạo và theo đuổi tôi. Họ trêu chọc tôi một cách tàn nhẫn. Tuy nhiên, tôi phải tự chịu đựng và không dám phản kháng. Có một lần tôi quyết định đối đầu với chúng và tất nhiên là tôi không thể đánh bại chúng. Lúc đó, tôi chỉ biết khóc.
Nhưng cũng có lúc tức giận đến mức tôi không kìm được nữa và đã đánh nhau với một đứa bé, không chỉ đánh đập mà tôi còn cắn. Trong đáp lại, tôi bị đánh đập tơi tả. Một người hét to: “Đi kể cho bố mày nghe đi”.
Tôi cảm thấy lòng đau đớn. Họ đông hơn, còn mình tôi chỉ một mình và phần nào họ nói đúng, tôi thật sự là một đứa trẻ không có cha. Tôi nghẹn ngào nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén nước mắt vì lòng tự trọng. Lũ trẻ kia vui vẻ nắm tay nhau, reo hò: “Con không có bố!”. Tôi bỏ học đi lang thang ven sông. Nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn, tôi bỗng muốn kết thúc cuộc đời này. Tôi muốn nhảy xuống sông vì không có cha. Tôi nằm trên bãi cỏ, suy tư về nhà, về mẹ, và cảm thấy buồn rầu. Bầu trời xanh thăm thẳm, dòng nước trong như gương, tôi thưởng thức sự yên bình và sau đó, tôi buông mình trên thảm cỏ. Một con nhái xanh nhảy đến chân tôi, và chỉ sau lần thứ tư, tôi mới bắt được nó. Nhìn nhái quẫy đạp trong tay, tôi nhớ đến món đồ chơi của mình và bật khóc. Bỗng một bàn tay đặt trên vai tôi, một giọng nói trầm trầm vang lên:
- Em ơi, em buồn vì điều gì vậy?
Tôi quay lại và nhìn thấy một người thợ với râu đen và tóc mới cắt đang nhìn tôi. Tôi nức nở nói:
- Họ đánh tôi vì tôi không có cha.
Người thợ mỉm cười và nói:
- Tại sao vậy? Ai lại không có cha chứ?
Tôi cảm thấy đau lòng và trả lời:
- Nhưng con không có... cha.
Nghe điều đó, người thợ lúng túng và nói với tôi:
- Đừng khóc nữa con. Chú sẽ đưa con về gặp mẹ. Sau này, con sẽ có một người cha.
Tới trước căn nhà nhỏ xinh đẹp, tôi gọi lớn:
- Mẹ ơi!
- Thưa bà, tôi đã gặp cháu bé bị lạc bên bờ sông… - Một người công nhân lịch sử nói với mẹ tôi.
Tôi chạy đến và ôm mẹ, khóc lóc và nói:
- Không phải mẹ ơi, con muốn nhảy xuống sông. Vì tụi nó đánh con... Tụi nó đánh con vì con không có cha.
Mặt mẹ tôi đỏ ửng, ôm con vào lòng và nước mắt tuôn trên má. Nhớ ra điều gì đó, tôi chạy đến bên người thợ và hỏi:
- Chú có thể làm bố con không...?
Không ai trả lời. Tôi liền tuyên bố:
- Nếu chú không muốn làm bố của con, con sẽ nhảy xuống sông.
- Được chứ, sao lại không, con nhỏ của tôi!
Tôi tiếp tục hỏi:
- Chú tên gì để con biết?
- Phi-líp!
Tôi nhớ tên vội trong lòng và quyết định nói với chú:
- Từ giờ, chú sẽ là bố của con!
Tôi vui mừng ôm chặt lấy cổ chú Phi-líp, đặt đầu vào lòng bụng vững chãi của cha.
Ngày hôm sau, khi đi học, lũ bạn xúm lại trêu chọc tôi. Thay vì tức giận, tôi đáp:
- Bố tao tên là Phi-líp.
Lũ bạn hỏi lại:
- Phi-líp nào?
Tôi im lặng. Tôi nhìn chúng bằng ánh mắt kiên quyết, sẵn sàng chịu đựng đau đớn hơn là từ bỏ và chạy trốn.
Kể lại câu chuyện của Xi-mông - Phần 5
Tôi là Xi-mông, một đứa trẻ không có cha. Dù được sống trong tình yêu thương của mẹ nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn mỗi khi bị bạn bè trêu chọc. Một ngày, sau giờ học, tôi đi lang thang ra bờ sông. Trời ấm áp và thoải mái. Tôi ao ước được nằm dưới ánh nắng trên thảm cỏ mềm mại. Nhưng đột nhiên, tôi nghĩ về nhà và mẹ, và cảm thấy rất buồn. Tôi run lên và quỳ xuống, cố gắng cầu nguyện như mọi khi trước khi đi ngủ. Nhưng tôi chỉ biết khóc. Bất ngờ, một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai tôi, một giọng nói ấm áp vang lên:
- Có chuyện gì khiến em buồn thế?
Tôi quay lại và thấy một bác công nhân lớn hơn tôi đang đứng trước mặt. Râu tóc đen và vẻ mặt thân thiện. Tôi nhìn bác với đôi mắt đầy nước mắt và nói:
- Chúng đánh tôi... vì tôi không có cha!
Bác mỉm cười và hỏi lại:
- Tại sao vậy? Ai mà không có cha chứ!
Tôi tiếp tục nói:
- Tôi... tôi không có cha!
Bác công nhân nhìn tôi một cách nghiêm túc, dường như bác nhận ra tôi là ai. Bác nói:
- Đừng buồn nữa. Hãy về nhà với mẹ và bác. Sớm muộn cháu sẽ có một ông bố!
Tôi ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn đồng ý đi cùng bác. Bác nắm tay tôi và dắt đi trên con đường. Thỉnh thoảng, bác lại nhìn tôi với nụ cười. Không mất nhiều thời gian, chúng tôi đã đến nhà. Tôi chỉ vào căn nhà phía trước và nói với bác:
- Đây rồi!
Sau đó, tôi gọi lớn:
- Mẹ ơi!
Mẹ tôi đến. Bác công nhân nhìn mẹ tôi. Khi nhìn vào ánh mắt của bác, tôi cảm thấy có điều gì đó rất nghiêm trọng mà tôi không thể hiểu. Bác cất mũ lên, nói một cách ấp úng:
- Xin lỗi chị, tôi đã dắt về để trả lại cháu bé này cho chị, đứa trẻ bị lạc gần bờ sông.
Nghe điều đó, tôi nhảy lên ôm mẹ và rơi nước mắt, nói:
- Không phải vậy mẹ ơi, con đã suy nghĩ muốn nhảy xuống sông để chết rồi, vì chúng nó đã đánh con... đánh con... vì con không có bố.
Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi và hôn đầy nước mắt. Tôi cảm nhận được sự đau lòng trong lòng mẹ khi nghe những lời của tôi.
Tôi bất ngờ khi bác công nhân giữ im lặng. Mẹ tôi đứng đó, hai tay ôm chặt ngực, một biểu hiện của sự lo lắng. Tôi liền hỏi lại:
Bác công nhân chỉ cười nhẹ và trả lời tôi:
Tôi quay lại nhìn mẹ, trái tim đau đớn với suy nghĩ về việc mình sẽ ra đi. Tôi nói tiếp:
Tôi nhìn bác công nhân với ánh mắt đầy hy vọng và lo lắng, chờ đợi câu trả lời từ bác. Và bác đã nói...
- Vâng, bác có muốn không?
- Vậy tên bác là gì để khi chúng nó hỏi cháu biết? - Tôi mỉm cười nhìn bác.
- Tên của tôi là Phi-líp!
Tôi giữ im lặng một chút, cố ghi nhớ tên đó. Nhưng không còn buồn nữa, tôi duỗi hai tay ra và nói tiếp:
- Được rồi! Bác Phi-líp sẽ làm bố cho cháu.
Bất ngờ, bác công nhân bế tôi lên và hôn lên má tôi đột ngột, khiến tôi cảm thấy hơi buồn. Rồi bác nhanh chóng bước đi.
Ngày hôm sau, khi đến trường, tôi nghe thấy tiếng cười ác ý vang lên. Tan học, khi đám bạn bắt đầu trêu chọc, tôi liền la lớn vào mặt chúng:
- Bố tao đấy, bố tao tên là Phi-líp!
Xung quanh, tôi nghe thấy tiếng la hét phấn khích:
- Phi-líp là ai? Mày có Phi-líp gì vậy? Mày biết ai là Phi-líp không? - Đám bạn trêu chọc hỏi tôi.
Tôi im lặng, đôi mắt nhìn thẳng vào chúng, sẵn sàng chịu đựng đòn đánh thay vì chạy trốn. Dù có những lời chế nhạo vang vọng xung quanh, tôi vẫn kiên định đứng vững. Chỉ khi thầy giáo xuất hiện, bọn chúng mới im lặng, và tôi được về nhà.