Năm nay, con được tặng quà đèn Trung thu sớm. Thực ra, cũng không phải vì một lý do hay ho, thú vị gì. Đêm qua, con đau răng quá, cứ thút thít mãi, không thể ngủ được.
Sáng ra mẹ vội vã đưa con đi nha sĩ. Nhìn con nhỏ bé nằm trên ghế phòng nha, thấy thương quá. Con cũng ngoan lắm, nằm im không khóc, nhưng vẫn hơi nhút nhát, không dám há to miệng, còn cái lưỡi thì cứ khua loạn xạ làm cô bác sĩ không làm sao mà chữa cho con được. Thế là cô bác sĩ và các cô phụ tá phải xúm vào dỗ dành ngon ngọt “Bé ngoan, há to miệng ra nè, để im cái lưỡi nè, làm xong mình xuống lấy lồng đèn chơi nhen”. Con cũng cố gắng hợp tác vì mục tiêu lồng đèn, nhưng mà thủ thuật trám răng cũng không đơn giản và nhanh chóng lắm. Phải làm vệ sinh răng miệng thật cẩn thận với cái mũi khoan cứ chọt chọt cái răng hoài nè, hút nước trong miệng ra nè, chẳng dễ chịu chút nào, cái lưỡi không dừng lại được lại cứ ngọ nguậy.
Các cô phụ tá lại thúc giục “Cố lên cố lên nè, cố lên cho xong chứ không các bạn khác lấy hết lồng đèn giờ”. Con lại cố gắng chịu đựng, các cô phụ tá thấy cũng tội nghiệp con phì cười khúc khích. “Có cái lồng đèn mà dụ người ta hoài ha, tưởng có lồng đèn thì làm gì người ta thì làm sao, tui hổng thèm nữa à”.
Rốt cuộc rồi cũng xong. Con được tặng một chiếc lồng đèn thật xinh, vui cười hớn hở. Hôm nay chính là ngày đầu tiên phòng khám tặng quà lồng đèn cho khách hàng nhí, và con là em bé đầu tiên được “mở hộp” lồng đèn. Kể cũng khéo chọn ngày để đau răng nhỉ.
Các bà ở phòng khám rất nhiệt tình giúp con mở hộp, đưa tay cầm vào lồng đèn, sau đó hướng dẫn bật đèn. Mẹ hơi hoảng, hỏi con:
“Có phát nhạc không?”
“Không, chỉ có đèn thôi”.
“May quá”.
Sở dĩ mẹ hỏi như vậy là vì vẫn còn ám ảnh với cái lồng đèn năm hai tuổi của con. Năm đó, khu chung cư tổ chức Trung thu cho các con thật vui, có biểu diễn văn nghệ, có múa lân thùng thùng nữa. Mỗi bé còn được tặng một cái đèn trung thu thật đẹp, có đèn lấp lánh, lại có nhạc “Tùng dinh dinh tùng tùng tùng dinh dinh”.
Con vui chơi với cái đèn suốt mấy tuần sau đó, mỗi lần bật lên là đèn và nhạc cùng vang lên “Tùng dinh dinh tùng tùng tùng dinh dinh”, “Tùng dinh dinh tùng tùng tùng dinh dinh” làm mẹ muốn điên cái đầu. Ôi trời ơi, mỗi mùa Trung Thu cũng thế này, chắc mẹ chết mất.
Nhưng vào mùa Trung thu năm sau, khi con 3 tuổi, thì dù mẹ có muốn bối rối cũng không có cơ hội, vì lúc đó dịch Covid đang hoành hành, toàn thành phố đang trong tình trạng cách ly. Trung thu tất nhiên là không thể tổ chức, mẹ cũng không thể mua được đèn Trung Thu cho con. Thương con quá, hối hận, giá mình chịu đau đầu chút nhưng con vui là được. Không khí chung lúc đó thật trầm lắng, tâm trạng của mẹ cũng thật buồn, nghĩ thôi thì Trung thu năm nay coi như không có, vì dù sao con còn bé nên không biết được mùa Trung thu đã về.
Chiều hôm đó, công ty mẹ thông báo sẽ tổ chức đón Trung thu online qua Zoom vào tối hôm sau, để các bé gặp gỡ, đón Trung thu cùng nhau qua màn hình. Mẹ cảm thấy vui vẻ hơn một chút, nghĩ phải tạo cho con một cái lồng đèn. Thế là lên mạng, học cách làm một cái lồng đèn đơn giản nhất, vì mẹ không khéo tay. Tìm mảnh giấy có nhiều màu sắc, cắt cắt dán dán, cuối cùng cũng ra được một cái lồng đèn giấy, gọi là lồng đèn được. Con rất thích và vui, cầm lồng đèn quay vòng vòng chạy tung tăng khắp nhà.
“Thích quá đi mất”
Nghe tiếng cười vui vẻ của con, mẹ không ngờ cái lồng đèn của mình lại làm con vui đến thế. Niềm vui đơn giản và trong sáng của con, đó là những phút giây hạnh phúc nhất của mẹ, là kỷ niệm ngọt ngào sẽ ở lại mãi trong trái tim mẹ. Vậy mà mẹ chút nữa đã bỏ lỡ nó.