Chắc hẳn đây là bài viết đầu tiên và cũng là duy nhất mà một người nhạt nhẽo như tôi viết về câu chuyện tình yêu. Tôi sẽ chia sẻ với các bạn về một chuyến đi của tuổi trẻ có tôi và M., hành trình đẹp đẽ và cũng thật ngọt ngào, chỉ tiếc rằng đó là chuyến đi cuối... mà chúng tôi cùng nhau trải qua.
Chúng tôi quyết định để lại những vấn đề chưa được giải quyết, những tờ giấy bệnh và khói bụi của Sài Gòn phía sau để mang theo nhau đến Đà Lạt. Nơi mà chúng tôi có thể thở không khí trong lành hoặc ít nhất là để cảm nhận được sự ấm áp từ nhau hơn...
Một ngôi nhà nằm sát bên dốc thông, nơi mà chúng tôi thong thả thưởng thức ly cà phê nhìn xuống thung lũng
Dù làm gì cũng vui
Tôi là người cầu toàn và tỉ mỉ, suốt ngày trong đầu tôi luôn có kế hoạch và lịch trình chi tiết, việc đi chơi cũng không ngoại lệ. Tôi luôn ám ảnh sự hoàn hảo đến mức mọi thứ sẽ diễn ra theo cách tôi đã lên kế hoạch khi mà bất kỳ sai lệch nào cũng khiến tôi không thoải mái. Và tôi đi cùng với M., bạn của tôi lại là kiểu người thích hành động ngẫu hứng và thường làm hỏng mọi kế hoạch trong đầu tôi theo kiểu 'anh... em đói, anh.. em mệt, anhh.. em muốn đi xem cái nàyyy'. Và tôi chiều M. sau những trải nghiệm thú vị từ việc 'vỡ kế hoạch' đó tụi tôi nhận ra, à... dù sao thì cũng vui.
Tụi mình học được cách hòa trộn với nhau hơn, tôi đặt ra mục tiêu nơi mà chúng tôi muốn đến và M. giúp tôi linh hoạt trong việc thay đổi kế hoạch của chúng tôi. Chúng tôi quyết định đi cafe và rồi chúng tôi có thể thư giãn trên đường đi đến quán cafe, gần cũng được xa cũng không sao, chúng tôi ngắm nhìn những dãy núi thông xanh mát và những con dốc rực rỡ hoa, ngắm phố phường Đà Lạt với những sinh hoạt hàng ngày và cả nhìn nhau trên đường đi hoặc... tranh cãi :).
Chúng tôi lạc đường nhưng vẫn đến đích
Những người bạn mới
Buổi sáng sớm trong lành đến căn nhà, sau khi ngắm mây trời trôi, tập thể dục, chúng tôi tình cờ gặp K. và N. - hai người bạn đến từ Sài Gòn để trải nghiệm cùng chúng tôi một chút. K. là designer và N. là marketer, điều khiến tôi ngạc nhiên khi hai bạn, cũng theo đạo Công Giáo như tôi, lại là những người theo lối sống thuần chay và cực kỳ yêu thiên nhiên.
Sau một vài lời chào và cơm chó, chúng tôi dần trở nên quen thuộc và tình cờ 4 người cùng nhau trải qua những ngày ở Đà Lạt.
Chiều đầu tiên, chúng tôi hẹn nhau ra Xóm Lèo để uống sữa đậu và ngắm nhà đèn. Sau khi lạc đường tới ga Trại Mát, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Xóm Lèo và ngồi thưởng thức hoàng hôn trên thung lũng với những trò đùa vui vẻ và tiếng cười. Đó có lẽ là một trong những buổi chiều hoàng hôn đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.
Thung lũng đèn hiện lên trước mắt chúng tôi sau khi mặt trời đã lặn xuống sau rặng núi
Đêm đến, chúng tôi quyết định tổ chức BBQ tại một quán nướng gần nhà, chúng tôi nướng thịt trong khi K. và N. chỉ ăn rau củ và nấm nướng. Chúng tôi chia sẻ về cuộc sống của mỗi người, về những ngày khó khăn trong đại dịch Covid-19 tại Sài Gòn, và cả về những chuyến leo núi thú vị của K. cũng như chuyến đi phượt đầy màu sắc của N. Sau đó, chúng tôi dạy nhau múa quạt, mặt ai cũng đỏ ửng vì Soju và chúng tôi cười phá lên một cách vui vẻ khi lần đầu tiên thở ra khói. Về đêm, chúng tôi ôm cây đàn piano và guitar và cùng hát những bài ca của tuổi trẻ. Những kỷ niệm tuyệt vời mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ có thể trở lại lần thứ hai.
Lần đầu trải nghiệm chuyện ấy
Sáng hôm sau, chúng tôi dành thời gian cho nhau và hai đứa mình đi khắp Đà Lạt để khám phá các quán cafe, sau đó hẹn nhau vào lúc 4 giờ chiều để cùng nhau vào rừng cắm trại và nướng thịt đêm.
Với 2 chiếc xe máy mà chúng tôi thuê ở nhà, chúng tôi buộc đồ lên sau và mang theo than củi, lò nướng, lều bạt và 2 túi thức ăn lớn, cùng một số túi rác, sau đó chúng tôi băng qua những con dốc và vào bìa rừng, dừng lại tại một bãi trại ven đồi Dã Chiến. Sau một thời gian cố gắng, chúng tôi đã dựng được một chiếc lều tạm và bắt đầu lửa, không quên mở playlist nhẹ nhàng từ chiếc loa nhỏ mang theo để tận hưởng những giây phút thư giãn.
Chúng tôi cắm trại tại một bãi trại ven đồi, ngắm nhìn thành phố từ xa
Và đó là lần đầu tiên chúng tôi trải nghiệm việc cắm trại giữa rừng thông xanh, dưới bóng lửa hồng, dưới bầu trời đêm trải đầy sao và ngắm nhìn thành phố sáng lên từ xa. Đêm đó thực sự lạnh lẽo nhưng không hiểu sao chúng tôi lại cảm thấy ấm áp vô cùng, có lẽ là do hơi nồng từ bếp lửa, hay có lẽ là do những giọt rượu mà chúng tôi đã uống, hoặc có thể là do không khí ấm áp cùng khung cảnh tuyệt vời đang chứng kiến đã làm cho trái tim chúng tôi thêm ấm áp. Chúng tôi uống say và chia sẻ với nhau về tương lai, hét lên một cách hồi hộp, và chúng tôi muốn lưu lại khoảnh khắc đó mãi mãi...
Khung cảnh tuyệt đẹp ấy sẽ mãi được ghi trong lòng tôi
Bằng một cách kỳ diệu nào đó, chúng tôi vẫn đủ tỉnh táo để dọn dẹp bãi trại và cùng nhau vượt qua những con dốc trở về nhà. M. ôm chặt tôi từ phía sau xe và miệng cứ nói linh tinh, chúng tôi từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc như vậy...
Những kí ức rực rỡ
Và chuyến hành trình đáng nhớ của chúng tôi chưa dừng lại ở đó, đặc biệt vào buổi sáng cuối cùng ở Đà Lạt. Chúng tôi thức dậy sớm để chờ đón bình minh tại nhà, uống cafe để tỉnh táo, nấu mì nóng và cùng nhau đến nhà thờ con gà dự lễ Phục Sinh.
Thực sự, tôi tin vào câu 'điều bất ngờ luôn đến cuối cùng', may mắn là hôm đó chúng tôi nhận được tin rằng có một lớp học ngôn ngữ ký hiệu đang diễn ra tại quán cafe nào đó, nơi mà tất cả nhân viên đều là những người khiếm thính.