Không có gì hạnh phúc hơn khi được đoàn tụ cùng gia đình trong dịp Tết. Tết không cần mâm cao cỗ đầy, không cần quà cáp đắt tiền, Tết đủ đầy nhất là Tết đoàn viên...
Những ngày cận Tết ở Hà Nội...
Đường phố đông đúc, người người tấp nập mua sắm Tết. Năm nay kinh tế khó khăn với nhiều ngành nghề, nhưng sau 2 năm đại dịch COVID-19, sự nhộn nhịp của ngày Xuân dường như đang trở lại. Tôi đã 31 tuổi, đang trên chuyến tàu không vé khứ hồi của thế giới người lớn đầy vội vã... Khi thấy màu sắc của Tết len lỏi trong từng ngôi nhà, ký ức về những cái Tết xa xưa chợt ùa về... Có lẽ ai cũng vậy, trưởng thành rồi đều mong bé lại để quay về tuổi thơ yên bình. Nhưng nếu không có vé quay lại hiện tại, liệu bạn có dám mạo hiểm?
Khi ấy, tôi là đứa trẻ 9, 10 tuổi, được giao nhiệm vụ rửa lá dong từ chiều hôm trước. Ông nội trải chiếu giữa nhà, bày biện nào là gạo nếp, đỗ xanh, thịt lợn, lá dong... Tôi ngồi lau lá, cắt lá phụ ông gói bánh.
Tết no đủ với tôi khi đó là nhà gói nhiều bánh chưng. Tôi sẽ thức đêm trông nồi bánh cùng ông. Đêm giao thừa sẽ thật hoàn hảo khi tôi chờ được vớt bánh và thưởng thức chiếc bánh chưng nhỏ xinh ông gói riêng cho cháu gái.
Những ngày Tết trong ký ức là bánh chưng xanh, cây quất bố mang về đúng ngày 30 Tết, là bánh kẹo, mứt dừa, mứt bí mà cả năm chỉ được ăn vào dịp Tết cổ truyền...
Tết là mùi hương mùi già chiều 30 mà mẹ pha sẵn nước để cả nhà tắm gội trước năm mới. Chị em tôi háo hức với quần áo mới, mẹ tô chút son đỏ rồi đi chúc Tết họ hàng... Vui mừng nhận phong bao lì xì may mắn...