Dù đêm dài đến bao nhiêu, ánh bình minh sẽ tới, cuộc sống trải qua nỗi đau cũng sẽ đến những ngày hạnh phúc, chỉ cần ta luôn nhìn về phía trước và niềm tin vào điều tốt lành.
Vượt qua nỗi đau, mang lại những ngày hạnh phúc (Thu An)
Sáng sớm, Vân thức dậy, nhẹ nhàng mở cửa sổ để chiêm ngưỡng cảnh đẹp xung quanh. Không khí se lạnh thổi vào mặt, làm Vân cảm thấy sảng khoái. Cô mặc chiếc khăn len và bước ra ngoài, lần đầu tiên đặt chân lên cao nguyên. Khung cảnh trước mắt tĩnh lặng và tươi mới. Nhà gỗ nhỏ nằm giữa dòng đồi, phía xa là những ngọn núi mờ ảo trong sương sớm. Vân thực sự thích thú.
Dì ba của Vân đã dậy từ sớm, chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Khi thấy Vân, dì hỏi: “Tại sao con không ngủ thêm chút nữa, đêm qua khuya mất giấc mà sáng nay lại dậy sớm vậy, thời tiết còn lạnh lắm!”.
“Con dậy sớm để không bỏ lỡ bình minh trên cao nguyên ạ,” Vân trả lời.
Vân ngồi trên ghế gỗ ngoài sân, cảm nhận làn gió se lạnh thổi vào mặt, mỗi hơi thở phát ra như hơi khói, cô đợi mặt trời mọc, lòng thấy yên bình kỳ lạ. Ở thành phố, cô luôn dậy khi đồng hồ báo thức reo, vội vàng lao đi làm như bao người khác. Cô chưa từng thức dậy sớm để nhìn bình minh trên phố. Vân hứa, khi trở lại Sài Gòn, cô sẽ thức dậy sớm hơn để đón bình minh, có lẽ cô đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc đẹp của buổi sáng.
Dì pha cho Vân một tách cà phê sữa nóng và nói nhẹ nhàng: “Con có thể ở lại với dì bao lâu cũng được, khi nào con cảm thấy ổn thì quay về thành phố nhé!”.
Vân mỉm cười gật đầu: “Dạ, con sẽ ở đây với dì”.
“Dì ra chợ một chút, chờ dì về mình cùng ăn sáng nha” dì của Vân nói và rồi lên xe đi. Vân ngồi đợi nắng lên, trong lòng trống rỗng, cảm giác như cô bị bỏ lại phía sau. Nhưng chiều qua, sau khi sắp xếp mọi thứ, Vân nhận ra, cô vẫn trẻ, vẫn còn cơ hội, chỉ cần thời gian và cô đã sẵn sàng bắt đầu lại, đi theo em mình mà không do dự.