“Dưới bầu trời xanh, đàn cừu thong dong gặm cỏ, chờ mùa cạo lông để lại mọc ra lông mới.”
Câu chuyện đầu tay tớ viết khi còn học cấp 2, ước mơ về một cuộc phiêu lưu xa xôi.
Không phải là câu chuyện về việc vượt khó, mà về hành trình thanh xuân của tớ.
1. Sự tiêu cực làm tớ mất hướng ra sao?
Tuổi 18, tớ trở thành sinh viên của một trong những ngôi trường hàng đầu cả nước. Tớ khóc như thế nào khi phải xa ba mẹ.
Tôi bắt đầu một giai đoạn mới trong cuộc sống, với những mơ hồ kéo dài cho đến khi tìm ra lối đi.
Hà Nội, vốn dường như là nơi đẹp đẽ, bỗng trở thành ác mộng với tôi, bởi những bức tường xám xịt, những lời chê bai, những tranh cãi và nước mắt.
Trên chuyến xe buýt 27 đi tìm nhà, tôi bị mắng vì bám vào cửa xe, và quay về bằng chuyến xe ngược lại. Hà Nội dạy tôi những bài học đắt giá khi muốn sống tự lập.
Kiệt sức có thể chia thành hai loại, về thể lực và cảm xúc. Năm nhất đại học, tôi bận rộn nhưng không hạnh phúc, và kết quả học tập không như mong đợi.
Hà Nội vẫn hào nhoáng nhưng tôi không cảm nhận được hạnh phúc. Tôi tự hỏi tại sao lại mệt mỏi như vậy?
Sau mọi cố gắng, tôi thấy như chẳng làm được gì cả.
2. Tình bạn - chìa khóa thực sự của tương lai:
Tôi đã vô tình đọc được một câu nói của nhà văn nổi tiếng người Mỹ F. Scott Fitzgerald: “Sức mạnh không chỉ nằm ở khả năng chịu đựng, mà còn là năng lực để bắt đầu lại”.
Tôi muốn hỏi bạn rằng nếu bạn là sinh viên, bạn đã từng tham gia quân sự chưa?
Nếu câu trả lời là không, hãy thử một lần bạn nhé. Tôi nghĩ, không có vết thương nào mà tình bạn không thể chữa lành, không có vấn đề tâm lý nào mà thời gian không thể xoa dịu, chỉ cần bạn đủ dũng cảm thôi.
Tôi sẽ kể bạn nghe về thời gian ở khu quân sự Xuân Hoà, nơi chúng tôi gọi thân mật là “Resort 5 sao - Xuho” tôi đã làm gì nhé. Ăn uống, học hành, nghỉ ngơi, còn gì nữa? Không, chỉ vậy thôi. Tôi đã có thời gian chơi với bạn bè, tìm ra những người bạn đích thực, cùng nhau chơi trò ma sói, đá cầu. Khi bạn mất một chiếc răng mà vẫn mỉm cười, bởi bạn biết bạn bè sẽ không bỏ bạn vì những điều không hoàn hảo của bạn. Trưởng thành là hành trình riêng của mỗi người, nhưng nếu tìm được người để chia sẻ sau những thử thách, thì đó thật tuyệt vời phải không?
Tôi nhận ra cuộc sống của tôi có những màu sắc rất tươi sáng bị che khuất. Thời gian bên bạn bè không chỉ để chơi, kể chuyện, mà còn để chữa lành trái tim.
Tôi quyết định bắt đầu lại cuộc sống của mình với những lời khuyên bé nhỏ từ bạn bè:
Đừng quá chú trọng vào những thứ mất mát:
Sau một ngày dài, đừng quan tâm đến số tiền trong tài khoản, hoặc số chứng chỉ bạn có. Niềm vui có thể đến từ một bức ảnh của em bé dễ thương, một viên kẹo mút khích lệ từ giáo viên, hoặc một bài hát yêu thích phát ra từ quán cà phê nào đó.
Hãy nghỉ ngơi khi bạn cảm thấy mệt mỏi:
Tôi biết sau một ngày dài và mệt mỏi, bạn cần thời gian nghỉ ngơi. Hãy đi tắm, thưởng cho bản thân một bữa ăn ngon. Mua một que kem, hoặc thậm chí là một giấc ngủ sâu. Đôi khi, việc dừng lại để nghỉ ngơi và thư giãn là cách tốt nhất để có thêm năng lượng cho hành trình tiếp theo.
Hãy học cách mở lòng và chia sẻ:
Khi chúng ta gặp khó khăn nhất, đừng tự làm tổn thương bản thân bằng những cảm xúc tiêu cực. Giống như một vườn trái cây, hãy cắt bỏ những cành héo úa và giữ lại những cành xanh tươi mạnh mẽ nhất. Tôi không biết bạn thích gì và muốn làm gì, nhưng với tôi, chỉ cần bạn mở lòng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn lòng lắng nghe. Khi nói ra, bạn sẽ nhận ra rằng những điều tiêu cực thực sự không nặng nề như bạn nghĩ.
Dành thời gian bên gia đình và bạn bè:
Mục tiêu cuối cùng của cuộc sống chính là có một cuộc sống hạnh phúc. Không ai có thể định nghĩa rõ ràng được hạnh phúc là gì. Tuy nhiên, việc chia sẻ với gia đình, bạn bè, cùng nhau nói về những câu chuyện gần đây, áp lực từ công việc, những khó khăn chưa tìm được giải pháp là cách giúp bạn giải tỏa căng thẳng, tạo sự thông cảm và thấu hiểu cho nhau hơn.
3. Kết quả của quá trình thay đổi:
Tôi từng nghĩ rằng mình không thể trưởng thành. Nhưng giờ tôi nhận ra rằng mình đang dần trưởng thành, sống theo cách của mình. Khi còn nhỏ, chúng ta sống theo lời dạy của cha mẹ, lớn lên một chút, chúng ta sống theo hướng dẫn của thầy cô và nhà trường. Liệu đó có phải là bản chất thực sự của chúng ta không?
Sau vụ cháy chung cư ở Khương Hạ, Thanh Xuân, Hà Nội, tôi nhận ra cuộc sống thực sự không thể đoán trước, nếu mai này tôi không thể tỉnh lại, liệu có hối tiếc vì những điều chưa làm?
Vậy nên, tôi quyết định sống theo cách của mình. Tôi lại một lần nữa nộp đơn vào câu lạc bộ học thuật ở trường và tôi đã đỗ. Tôi đăng ký thi IELTS và mặc dù chưa thực sự hài lòng, nhưng với tôi, đó là kết quả của những nỗ lực. Tôi lại một lần nữa xác định rằng tôi đang ở đâu và cần hướng tới điều gì. Tôi dành thời gian để tham gia thiện nguyện ở Mù Cang Chải, Yên Bái khi mới 19 tuổi, tôi thấy cảnh đẹp của núi non, cánh đồng vàng rộng lớn, con suối nhỏ trong xanh và nụ cười thơ ngây của các em nhỏ. Mỗi bữa cơm chỉ hơn 6.000 đồng, với ít thịt và không có rau và đi bộ hơn 20km trên đường núi từ trường về nhà. Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi nhìn thấy những khoảnh khắc đó.
Trong vô số kiến thức mà tôi học được, tôi chọn con đường “hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng để được sống”, và mỗi khi nhìn lại, tôi nhận ra mình đã dũng cảm như thế nào, cuộc sống của mình có giá trị và xinh đẹp biết bao, tôi không hối hận với bất cứ điều gì.
Tương lai cũng vậy, chỉ cần tin tưởng vào chính mình, sống như một bản thể chính gốc, chỉ cần là mình thôi.
Tác giả: Hoàng Mai Xuân