Tràng Giang cũng là một tác phẩm có màu sắc buồn (gợi lên nỗi buồn); ví dụ như màu vàng yếu ớt của cảnh chiều tà, màu bàng bạc của khói sóng, màu xanh nhạt của những bờ xa, những làng xa, và màu xám xịt của trời khi về chiều lúc trời đất giao hòa.
Bài thơ Tràng Giang là một tác phẩm xuất sắc bởi đã thể hiện được tình cảm sâu sắc, tha thiết và cảm xúc mãnh liệt trước vẻ đẹp của thiên nhiên, là tấm lòng da diết nhớ quê hương.
Về mặt nghệ thuật:
Sử dụng các hình ảnh đối lập: từ củi một cành đến mấy dòng. Nắng lên trời, sông dài, trời rộng bến cô liêu, không khói cũng nhớ nhà.
Cách sử dụng từ ngữ để diễn đạt tâm trạng và môi trường thiên nhiên, không gian (tác giả sử dụng 10 từ ngữ trong bài) như: Tràng Giang, điệp điệp, lơ thơ, đìu hiu, chót vót.
Công cụ tượng trưng nghệ thuật: củi một cành khô lạc mấy dòng, bến cô liêu, chim nghiêng cánh nhỏ, bóng chiều sa.
Các hình ảnh màu sắc đẹp như: bờ xanh kề bãi vàng, mây cao đùn núi bạc, chim nghiêng cánh, sóng gợn.
Tràng Giang là một bài thơ tươi sáng với tâm trạng đầy cảm xúc. Mặc dù có chứa nỗi buồn, nhưng nó không u ám, không đen tối mà lại sáng trong như tâm hồn của Huy Cận. Sau này, dù với những tâm trạng buồn của cuộc cách mạng vẫn giữ nguyên sự trong sáng, cao quý như lời thơ nói: “Vũ trụ đã không còn bóng tối” và “trời mỗi ngày lại sáng”.
Mytour