Tôi rất vui khi anh ấy không quan tâm đến bất kỳ ai khác. Nhưng khi nghĩ lại, điều này cũng có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ có cơ hội tỏ tình với anh ấy.
Tôi đã nghĩ rằng cuộc đời của tôi và cuộc đời của anh ấy sẽ đi theo hai con đường song song, không bao giờ gặp nhau. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ có thể im lặng theo dõi anh ấy từ xa, nhưng không ngờ rằng vào giữa năm đó, tôi lại được chuyển lên ngồi cạnh anh ấy.
Như mơ vậy.
Tôi nhớ khi còn trẻ, một người bạn của tôi đã nói rằng 'thích một ai đó mà không được đáp lại là điều buồn nhất trong cuộc đời, vì tình cảm của bạn sẽ không bao giờ được đáp trả lại'.
Lúc đó, tôi cũng đồng ý với quan điểm đó của người bạn.
Tuy nhiên, sau này, khi tôi hiểu được sự thật, tôi mới nhận ra rằng điều đáng buồn nhất không phải là thích thầm một mình.
Ai trong tuổi trẻ cũng đã từng thầm thương một ai đó.
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp người làm trái tim tôi đập nhanh là vào đầu năm lớp 10.
Tôi đã yêu người đó từ cái nhìn đầu tiên.
Họ tên cậu ấy là Khôi, một chàng trai không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi, cậu ấy là thủ khoa của trường tôi. Vì vậy mà mọi người đều để mắt đến cậu ấy.
Nhưng Khôi rất lạnh lùng, cậu ấy luôn giữ khoảng cách với những người muốn kết bạn. Ngoại trừ nhóm bạn thân của cậu ấy, cậu ấy thường không chú ý đến ai cả.
Vẻ ngoại hình của tôi không được đẹp như những cô gái khác, và tôi cũng không giỏi giao tiếp. Tôi rụt rè, ít nói đến mức mọi người trong lớp đều cảm thấy tôi nhạt nhòa.
Do đó, tôi từng nghĩ rằng cuộc đời của tôi và cuộc đời của cậu ấy sẽ đi song song, không bao giờ gặp nhau.
Tôi tưởng rằng chỉ có thể lặng lẽ theo dõi cậu từ phía sau, nhưng không ngờ vào giữa năm đó, tôi được giáo viên chuyển lên ngồi cùng bàn với cậu.
Như một giấc mơ.
Tôi chẳng dám nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ ngồi cùng cậu.
Những ngày sau đó, tôi thậm chí còn ngượng ngùng đến mức không dám nhìn thẳng vào cậu. Nhưng cậu ấy cũng không hề để ý tới tôi. Cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng và hờ hững của mình.
Không bao giờ cậu ấy bắt đầu trò chuyện với tôi. Vì tôi không giỏi giao tiếp nên dù ngồi cùng nhau mấy tuần, mối quan hệ của chúng tôi vẫn không thay đổi nhiều so với trước.
Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Chỉ cần được ngồi gần cậu ấy như vậy thôi là tôi đã thấy mãn nguyện rồi.
Thời gian trôi qua như cơn gió, chớp mắt đã hết nửa năm, cũng là lúc kết thúc học kỳ 2.
Có thể nói đó là một thời kỳ đáng nhớ trong tuổi trẻ của tôi.
Vì tính cách nhút nhát và kỹ năng giao tiếp kém, tôi không có nhiều bạn ở trường cấp 2. Trong lớp, tôi chỉ có thể trò chuyện với một vài người trong tổ.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi từ lúc đó. Tôi đã tìm được một người bạn luôn lắng nghe mọi tâm tư của tôi và cảm thấy hòa nhập hơn với mọi người trong lớp. Mỗi ngày đi học trở nên đặc biệt hơn khi có cậu ấy ở đó.
Tôi không biết từ lúc nào mà tôi và cậu ấy trở nên thân thiết hơn. Mặc dù cậu ấy vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng chưa bao giờ cậu ấy phớt lờ tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất vui.
Tôi nhớ có một lần trong giờ kiểm tra toán. Trong khi tôi đang đau đầu với mấy câu cuối, Khôi đã xong bài của mình. Điều không ngờ đến là một người luôn từ chối chia sẻ bài giải lại chủ động giúp đỡ tôi. Khi Khôi giải cho tôi nghe, tôi nhìn cậu ấy với đôi mắt to tròn và thấy cậu ấy cũng nhìn lại tôi.
Khôi không để ý đến sự ngạc nhiên của tôi, cậu ấy làm ra vẻ hờ hững, tay chống cằm nhìn tôi và hỏi:
- Cậu không tin đáp án của tớ hả?
Tôi lập tức đáp:
- Tất nhiên là không rồi!! Chỉ là... tớ không nghĩ cậu sẽ giúp tớ... đang giờ kiểm tra đấy!
Khôi chỉ cười nhẹ và nói:
- Chúng ta là bạn cùng bàn mà.
Đó là lần đầu tiên Khôi cười với tôi.
Nụ cười ấy đã ấn đậm trong tâm trí tôi.
Sau đó, cậu luôn chủ động giúp đỡ tôi và nhắc nhở tôi trong các bài kiểm tra. Nhờ vậy, thành tích học tập của tôi đã tiến bộ lên từng ngày.
Có một lần tôi mang bánh quy tới trường. Mặc dù không được đẹp mắt lắm nhưng tôi vẫn nhắn tin hỏi mọi người có muốn ăn không. Ban đầu mọi người đều đồng ý, nhưng khi nhìn thấy thành phẩm, họ đều lảng tránh làm tôi cảm thấy vô cùng bất lực.