Hôm ấy tôi viết lá thư tình đầu tiên và gửi đi. Sau đó mất hai ngày. Lá thư đến trước, sau đó là món quà hoa. Nàng nhận được và không nói gì. Tôi lo lắng nhắn tin hỏi. Nàng trả lời một vài câu rồi chặn tôi ngay lập tức.
Tôi thật sự sốc.
Lá thư ấy tôi làm khá kỹ lưỡng. Giấy trắng được ngâm trà, phơi khô tỉ mẩn. Tờ giấy đã phai vàng còn được đốt mép xém cạnh bằng lửa. Tôi viết kín bức thư bằng một đoạn tâm tình đã suy nghĩ kỹ từ đêm hôm trước rồi kí tên lên đó. Gấp gọn, xịt chút nước hoa rồi bỏ vào phong bì.
Hoàn thành những việc đó, tôi nghĩ trong lòng rồi cười mỉm gượng gạo: “Như thế này mà không thành công thì còn gì nữa”. Niềm vui của tôi không kéo dài được lâu. Tôi đánh mất cuộc tình ấy.
Giờ sau khi đã tỉnh lại, tôi nhận ra những gì làm lúc ấy hơi giống như 'tống tình'. Một cách ép buộc người khác phải thích mình bằng cách mình thích họ. Điều đó vô tình gây áp lực lên họ.
Sau khi nghĩ ra điều đó, tôi lại chuyển sang một trạng thái cực đoan khác. Tôi bắt đầu căm ghét văn chương, căm ghét sự sáng tác của bản thân mình. Cảm xúc căm ghét này kéo dài một thời gian, tôi nghĩ mình sẽ không viết thêm bất cứ điều gì nữa. Giống như những người chơi nhạc cụ để tán gái nhưng thất bại rồi quay lại 'đập vỡ nhạc cụ'. Thật vô nghĩa.
Quay lại trạng thái cân bằng hiện tại, tôi suy ngẫm lại và có cái nhìn công bằng hơn. Thực ra, văn chương hay nhạc cụ đều không có tội. Ngay cả tình yêu cũng không có tội. Văn chương và nhạc cụ đơn giản là công cụ để thể hiện tình cảm thôi.