Rô-bin-xơn ra khỏi đảo hoang được trích từ chương 10 của tiểu thuyết Rô-bin-xơn Cru-xô của tác giả Đi-phô, một tác phẩm nổi tiếng của thế kỷ XVIII. Tác phẩm ban đầu được đặt tên dài là Cuộc đời và những chuyện phiêu lưu kỳ lạ của Rô-bin-xơn Cru-xô. Phiêu lưu và tự truyện là hai đặc điểm nổi bật của tác phẩm này. Đoạn văn về Rô-bin-xơn ra khỏi đảo hoang cũng như cả cuốn tiểu thuyết lồng ghép một cái nhìn nhân văn, đồng thời tỏ lòng thông cảm với những rủi ro, bất hạnh mà một con người phải trải qua, và ca ngợi sức sống mạnh mẽ, đầy nghị lực và sáng tạo của một thanh niên giữa một môi trường tự nhiên hoang dã, ngoài đảo hoang!
Nhiều năm trôi qua, Rô-bin-xơn sống một mình giữa hoang vắng. Trước mắt vẫn là những thách thức đầy gian nan. Anh đã nói: “Tôi sống yên bình trên đảo và chịu đựng số phận của mình hơn một năm nữa”. Ta như đang nghe tiếng anh thầm thì kể lại những trải nghiệm đắng cay ngọt bùi. Tiếng anh như lạc vào trong những sóng gió của đại dương vây quanh đảo hoang.
Anh đã chia sẻ với chúng ta về những gì mình đã làm và sống trong hơn ba thập kỷ. Cô đơn, gặp khó khăn, bị bệnh tật, trải qua nhiều thiếu thốn. Nhưng anh không từ bỏ! Anh biết cách sống và phải sống. Ban đầu là một thanh niên thích mạo hiểm và muốn giàu có, nhưng bây giờ, với hoàn cảnh khắc nghiệt, anh đã trở thành một con người “lành nghề trong nhiều ngành thủ công'. Anh làm việc không biết mệt mỏi để tránh “nghĩ suy vô ích”. Đó là một cách tư duy tích cực và đúng đắn. Nhờ đó, anh đã trở thành một thợ thủ công khéo léo, làm được nhiều thứ từ vật liệu thô, từ đũa, bình nước đến chén đĩa. Anh đã trồng thuốc lá để hút, giờ đây lại tự làm được một cái điếu “tuyệt mỹ” nữa, vì thế anh rất “thích thú”. Anh sử dụng cây liễu để đan đan. Đan giỏ để thu tiền săn, chứa hoa quả thu được. Đan giỏ để chứa thóc, cũng như làm được nhiều đồ dùng khác. Lao động không chỉ là sáng tạo, mà còn là cách phát triển năng khiếu thẩm mỹ của con người. Trong trường hợp của Rô-bin-xơn, điều này hoàn toàn đúng.
Trong cuộc sống, những người yếu đuối dễ bị khó khăn làm cho họ đổ gục. Nhưng với Rô-bin-xơn, anh đã trải qua hàng vạn ngày cô đơn trên hòn đảo hoang! Tuổi trẻ đã qua đi. Thân thể và tinh thần đều đã phai nhạt. Nhưng cuối cùng, như mọi khi, những thử thách đầy khó khăn, như được khuôn khổ một cách ghê rợm! “Thuốc đắng uống càng ngấy - Đường hẹp đoạn cuối càng khổ” (Hồ Chí Minh). Đó là một quy luật. Rô-bin-xơn cho biết hoàn cảnh của mình: “Thuốc súng ngày càng ít, thực phẩm cũng ngày càng khan”. Sang năm thứ 11 trên đảo, anh đã bắt đầu chăn nuôi, sau khi đã trồng lúa, mạch thành công. Anh đã dùng bẫy bắt dê rừng, làm chuồng và chăm sóc, nuôi dưỡng dê. Chỉ trong vòng hai năm, anh đã có một đàn dê lên đến 43 con để làm thịt dần dần. Với tinh thần dũng cảm, sự sáng tạo và kỹ năng thủ công khéo léo, anh đã biết làm sữa, bơ, pho mát, làm áo quần từ da dê, trồng cây hoa quả. Anh đã chia sẻ về cuộc sống vật chất của mình trên hòn đảo hoang sau những năm dài cố gắng, với niềm hạnh phúc tự hào đầy đặn:
“Hãy tưởng tượng, một mình trên hòn đảo hoang vắng, bữa sáng với sữa tươi, bữa ăn thường ngày với bánh mì, bánh gạo, thịt dê, trứng rùa, bơ và pho mát; và tráng miệng là các loại hoa quả, đặc biệt là nho tươi, nho khô, và các loại trái cây khác, thiết kế đều tương tự như ở các khách sạn thường tại các thành phố lớn”.
Rô-bin-xơn không bị thiên nhiên khuất phục. Ngược lại, anh sử dụng trí tuệ, đôi bàn tay và ý chí của mình - của con người - để thay đổi thiên nhiên, bắt thiên nhiên phục vụ cuộc sống của mình. Việc nuôi và chăm sóc dê rừng của Rô-bin-xơn là một thành tựu kỳ diệu. Sữa tươi, pho mát, bơ, và áo da anh làm ra đều là kết quả của lao động trong nỗ lực và cô đơn. Trong suốt hơn 300 năm, nhân loại vẫn kính trọng anh - một con người bất hạnh nhưng vĩ đại.
Phần sau của chương 10 kể về “Một số đặc điểm của ngài '‘ chúa đảo' khi khám phá vương quốc của mình'. Đây là một bức tranh tự họa hóm hỉnh và có giá trị nhân văn, điều thú vị là trong “vương quốc” hoang dã này, chỉ có một “chúa đảo” là Rô-bin-xơn, và chỉ có một dân chúng, đó cũng là Rô-bin-xơn. Anh miêu tả về trang phục và ngoại hình của mình. Bạn có thể theo dõi “chúa đảo” để chiêm ngưỡng. Bộ đồ của anh làm từ da rất kỳ lạ, có thể khiến ai đó “kinh sợ” hoặc “cười lớn” khi gặp lần đầu. Cái mũ làm từ da dê “cao quá cỡ”. Một chiếc áo dài cắt từ da dê “mang kiểu chấm ngang đầu gối”, rất phong trần; quần ngắn cũng may từ da dê, lông dê dài xuống tới mắt cá, tạo ra một chiếc quần dài không khác gì quần dài! Thắt lưng cũng làm từ da dê để giữ cưa và búa. Hai túi làm từ da dê “có hình dạng lạ lùng' để chứa đạn và thuốc súng, đeo qua cổ. Đây là những mô tả rất thực tế về cuộc sống của con người trên hòn đảo về trang phục, hình dạng đã trở nên “cổ quái”, kỳ lạ. Vì thế, Rô-bin-xơn ngày càng trở nên '‘ nâu sạm, đen bóng'. Râu của anh thỉnh thoảng được cạo, nhưng vẫn “mọc ra như chổi”. Trên mép là một cặp râu dày như người Thổ Nhĩ Kỳ “dài và rậm”, rất khác thường. Một con chó thông minh, Rô-bin-xơn có một con chó như một người bạn, một người bảo vệ trung thành, từng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với chủ, nhưng bây giờ, đôi khi nhìn vào “da dê và râu của Rô-bin-xơn”, nó “kinh ngạc và lo sợ”, “nghi ngờ và sợ hãi', không biết liệu “con quái vật kỳ lạ đó có phải là bạn hay là kẻ thù không”. Đó là sự hoang dã ám ảnh, sự hoang dã hóa con người. Để kiểm soát và hạn chế sức mạnh của thiên nhiên trên hòn đảo, cần có một sức mạnh lớn lắm.
Nhân vật '‘ tôi” tự kể về cuộc đời của mình. Một giọng văn nặng nề, đôi khi mang nét buồn, đôi khi lại hài hước. Một cuộc sống đầy gian nan, cay đắng nhưng cũng có những khoảnh khắc “phồn thịnh” xứng đáng. Rủi ro phải trả giá bằng cả một tuổi thanh xuân trong cô đơn và khó khăn. Rô-bin-xơn hiện lên với toàn bộ sức mạnh của con người. Anh đã khẳng định và dạy cho mọi người một bài học: Dám sống và biết cách sống; sống mạnh mẽ, dũng cảm và sáng tạo trong mọi tình huống.
Đã có người từng ca tụng, đoạn văn về Rô-bin-xơn ra khỏi đảo hoang là một bài ca lao động sáng tạo hùng vĩ của con người. Rô-bin-xơn đã phiêu lưu và mạo hiểm. Điều vĩ đại và đáng trân trọng nhất ở anh là anh đã sống một cuộc đời đúng nghĩa như một con người chân chính.
Trích từ: Mytour