Đoạn văn về nỗi nhớ cha mẹ của Thúy Kiều trong Kiều ở lầu Ngưng Bích gồm 2 mẫu ấn tượng, giúp các em cảm nhận được sâu sắc nỗi nhớ gia đình, lòng hiếu thảo của nàng Kiều.
Đoạn trích về Thúy Kiều ở lầu Ngưng Bích đã phản ánh rõ nhất tâm trạng của nhân vật, sự buồn bã khi bị giam cầm tại đây và mong muốn về đoàn tụ với gia đình. Đề nghị các em tải miễn phí để nắm bắt tốt hơn nội dung môn học Văn 9:
Đoạn văn phân tích tình cảm nhớ cha mẹ của Thúy Kiều - Mẫu 1
Đoạn trích từ 'Kiều ở lầu Ngưng Bích' đã thể hiện rõ tình trạng khó khăn, đau đớn của Thúy Kiều, qua đó phản ánh tâm trạng buồn thương, đau xót và sự quý trọng của Thúy Kiều. Dù bị đẩy vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng Thúy Kiều vẫn giữ cho mình những tình cảm ấm áp, chân thành nhất dành cho người thương yêu của mình, đặc biệt là nỗi nhớ về Kim Trọng, về cha mẹ. Ở nơi 'chân trời góc bể bơ vơ', nàng nhớ về gia đình, về cha mẹ. Việc sử dụng từ 'xót' kết hợp với câu hỏi tu từ 'Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?' đã thể hiện sự lo lắng, xót thương và tấm lòng hiếu thảo của Thúy Kiều. Nàng tự trách vì không thể ở bên cha mẹ khi thời tiết thay đổi, và lo lắng cho họ. Nghệ thuật miêu tả tâm trạng nhân vật kết hợp với bút pháp tả cảnh đã thể hiện được tấm lòng hiếu thảo của Thúy Kiều.
Đoạn văn phân tích nỗi nhớ cha mẹ của Thúy Kiều - Mẫu 2
Đoạn trích từ 'Kiều ở lầu Ngưng Bích' thuộc phần 2 Gia biến và lưu lạc đã rõ ràng về hoàn cảnh khó khăn và tâm trạng cô đơn, tuyệt vọng của Thúy Kiều khi bị Tú Bà 'giam lỏng' ở lầu Ngưng Bích. Trong không gian rộng lớn nhưng vắng vẻ, rợn ngợp của lầu Ngưng Bích, Thúy Kiều đã nhớ về Kim Trọng, về cha mẹ. Trong nỗi nhớ cha mẹ, nàng cảm thấy xót xa và tự trách vì không thể làm đủ tròn vai hiếu, không thể phụng dưỡng cha mẹ khi về già. Một từ duy nhất 'xót' đã diễn đạt đầy đủ tình cảm hiếu thảo của nàng dành cho đấng sinh thành. Thúy Kiều lo lắng, xót xa nghĩ đến cảnh cha mẹ già yếu, đang 'tựa cửa hôm mai' mong ngóng tin tức từ con. Nàng tự trách vì không ở bên canh, chăm sóc cha mẹ khi thời tiết thay đổi. Thông qua sử dụng điển hình về Sân Lai, gốc tử và các thành ngữ 'rày trông mai chờ', 'quạt nồng ấp lạnh', 'cách mấy nắng mưa', đại thi hào Nguyễn Du đã tái hiện sống động nỗi nhớ và tâm trạng phức tạp của Thúy Kiều đối với cha mẹ, thể hiện lo lắng và lòng hiếu thảo của một con người.