Đọc sách là một phép màu tuyệt diệu, và đọc văn học lại càng phức tạp hơn. Khi đọc, mọi giác quan của tôi đều được khơi dậy: mắt lướt theo từng dòng chữ nhanh như tốc độ chúng vào não, tai đạt tới trạng thái không nghe thấy gì, mũi hít hà mùi sách, da thì khô khốc không mồ hôi, còn lưỡi thì thấm nước để nuốt trọn từng chi tiết. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, các tác giả không ngừng thử thách trí tưởng tượng của tôi, thậm chí nhiều khi còn lừa phỉnh trí óc tôi. Vì thế tôi phải để hồn mình bay xa theo từng trang sách, đồng thời giữ lý trí tỉnh táo để không bị cuốn đi quá xa. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, tôi phải thú nhận. Tôi đành phải đọc ngược.
Italo Calvino, vâng, chính là ông ấy. Ông ấy dẫn tôi qua những mê cung của trí tưởng tượng chỉ để quay về điểm xuất phát. Từ lữ khách đêm đông đến thành phố vô hình, từ nam tước trên cây đến tử tước chẻ đôi, tất cả tạo nên một vòng lặp vô tận mà tôi vô tình mắc phải. Tôi cảm thấy mình như chiếc chong chóng, quay mãi mà không đi đến đâu. Thật không thể chịu nổi. Nhưng điều đó lại kích thích tôi, vì cậu bé nào chẳng mê mê cung và dấn thân vào nó. Tôi quyết định đi ngược lại mê cung của Calvino để phá huỷ nó. Nhưng không dễ dàng như tôi tưởng, không có sợi chỉ của công chúa, và tôi không phải Theseus. Cố gắng phá huỷ mê cung này chỉ tạo ra mê cung khác. Thất bại nối tiếp thất bại. Khi gần như bỏ cuộc, tôi nhận ra mình cũng tạo được mê cung và bất ngờ thấy mình từ trên cao nhìn xuống. Không gì sướng bằng.
xác lập được ý chí của riêng mình
Thành công ban đầu đã tiếp thêm sự tự tin cho tôi. Với ý chí của mình, tôi lang thang khắp các câu chuyện một cách thoải mái. Tôi tiếp thu tư duy của các tác giả dễ dàng hơn và có sự chọn lọc hơn. Việc đọc trở nên tự nhiên và dễ dàng lạ thường, tôi tưởng như mình sắp hoà làm một với các tác phẩm thì một sự cố xảy ra khiến tôi giật mình. Khi Milan Kundera nói rằng cuộc sống không ở đây, thì Romain Gary lại bảo cuộc sống ở trước mặt. Thật đáng ngạc nhiên là tôi... đồng ý với cả hai. Lại một lần nữa là cuộc chiến giữa niềm tin phi lý trí và suy nghĩ logic.
Tại sao họ cứ phải làm mọi thứ phức tạp như vậy?
Cuộc sống sao không thể chỉ là cuộc sống, dù ở đâu cũng thế?
CỦA TÔI
biến việc đọc của chúng ta thành câu chuyện của riêng mình
Làm thế nào để nói về những cuốn sách chưa đọcphản biện
Trong vô vàn điều không biên giới: không gian, thời gian, tình bạn, sự đồng cảm,... thì đọc nằm ở trung tâm của tất cả, nó bao trùm và nằm trong mọi thứ. Khi đọc, mọi người đều bình đẳng tuyệt đối trong việc bày tỏ quan điểm, như tôi đang làm đây. Nếu có điều gì giữ cho con người vẫn là con người trong tương lai xa, đó là việc đọc: trí tuệ nhân tạo không thể tái tạo được cảm giác này. Paul Valery không thể thuyết phục tôi, còn bạn, liệu tôi có thuyết phục được bạn không?
phải viết ra
Anna KareninaMọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại đau khổ theo cách riêng.
Ừ thì ông ấy nhấn mạnh nỗi bất hạnh, nhưng không thể nói hạnh phúc đều giống nhau được:
với kẻ xa quê, hạnh phúc là được trở về mảnh đất chôn rau cắt rốn;
với cô bé bán diêm, hạnh phúc là hơi ấm gia đình trong đêm Noel;
với bà lão nông dân đói khổ hơn ba tháng trời, hạnh phúc đơn giản chỉ là một bữa ăn no;
đối với tôi, hạnh phúc là mỗi ngày đều được cười. Tôi viết điều này ngay trên trang đầu của quyển sách và không quên nở một nụ cười tươi. Khi thảnh thơi, tôi lại mở sách ra đọc và cười. Tolstoy thật vĩ đại, nhưng hạnh phúc mới là điều quan trọng hơn.
Đọc ngược các tác giả luôn là một trải nghiệm thú vị, tôi cảm thấy như đang du hành bằng trí tưởng tượng. Hành trình của tôi kết thúc bằng một nụ cười, còn bạn thì sao? Còn chần chừ gì nữa?
Tác giả: Tama
Nếu bạn yêu thích bài viết này, hãy nhấn nút Like trên trang web và chia sẻ với cộng đồng nhé!