Mặc dù nhiều hộ gia đình đã nỗ lực vươn lên thoát khỏi cảnh nghèo đói, nhưng theo thống kê, vẫn còn khoảng 1000 xã vẫn đang phải đối mặt với khó khăn đặc biệt và cần sự hỗ trợ từ phía chính phủ. Mỗi năm, chính phủ đã chi hàng chục nghìn tỷ đồng để hỗ trợ các xã nghèo, nhưng tình trạng nghèo vẫn tiếp tục kéo dài. Vấn đề này đã được tác giả Đặng Hoàng Giang đặt ra trong cuốn sách “Bức xúc không làm ta vô can” xuất bản năm 2015 với tiêu đề “Người nghèo không hề có lỗi”.
Với tư cách là một lời khẳng định mạnh mẽ “Người nghèo không hề có lỗi”, trong cuốn sách, tác giả đưa ra các dẫn chứng về cuộc sống của những người nghèo tại các xã nghèo, sau đó là bài viết “Sống nhờ người khác” của tác giả Hoàng Xuân, nhận được sự quan tâm của rất nhiều độc giả, tiếp theo là sự bất lực của chính quyền Đảng ủy Điện Biên và trích dẫn một câu nói của chính quyền, sử dụng từ ngữ “khá táo bạo” để miêu tả: “Nguyên nhân căn bản làm trở ngại cho mục tiêu giảm nghèo của địa phương là tư duy lười biếng phổ biến trong tâm trí của người nghèo... Dù có nỗ lực tuyên truyền và khuyến khích thì tất cả cũng trở nên vô ích”. Cuối cùng, tác giả đặt ra một luận điểm rằng Việt Nam - giống như London hai thế kỷ trước - và các quốc gia Châu Âu và Mỹ hiện nay - không hiểu hết những khó khăn hoặc căng thẳng tinh thần của người nghèo mà lại đổ lỗi cho họ lười biếng - dẫn đến quan điểm người nghèo có lỗi.
Khi đọc bài viết này, có vẻ như quan điểm của tác giả là muốn bênh vực và thể hiện sự thông cảm của mình đối với người nghèo. Tuy nhiên, theo quan điểm của tôi, có vẻ như đây chỉ là một cách để biện hộ cho việc không có sự nỗ lực thoát nghèo từ phía những người dân ở những nơi đó.
Trước hết, tôi muốn khẳng định rằng tôi đồng ý một phần với quan điểm của tác giả, rằng người nghèo phải chịu đựng mức độ căng thẳng cao hơn nhiều so với người bình thường, và họ phải nỗ lực nhiều lần để có thể thoát nghèo. Tuy nhiên, tôi không đồng ý với việc tác giả đưa ra người nghèo là “nạn nhân” của vấn đề này.
Nguồn ảnh: ClipartMax
Tác giả lập luận rằng quan điểm cộng đồng xã hội hiện nay đang 'nhìn nhầm vấn đề', cho rằng không phải lối sống dẫn đến nghèo đói mà chính nghèo đói đã tạo ra lối sống như thếTheo tác giả, việc cha mẹ truyền lại tình trạng nghèo cho con không dẫn đến thái độ sống buông thả, không có nghĩa là con người có thái độ sống lười biếng
Có phải tác giả đã xem xét kỹ lưỡng mọi khía cạnh trước khi đưa ra lập luận như vậy? Từ câu 'Tiên trách kỉ, hậu trách nhân', rõ ràng có lý do khiến họ nghèo. Tuy nhiên, không thể trách nhiệm cho người nghèo ngoài bản thân họTác giả cho rằng người nghèo thường gặp phải tình trạng căng thẳng cao và nhận thức kém, tuy nhiên, không thể khẳng định rằng họ không thể được yêu cầu phải có nghị lực và biết cách quản lý tài chính, lao động
Nguồn ảnh: Lấy từ Internet
Cuối cùng, điều mà tôi không đồng ý với tác giả là việc đổ lỗi cho dư luận khiến 'nạn nhân' trở thành người 'phải chịu trách nhiệm'. Người nghèo cũng có quyền phản đối khi họ là người góp phần tạo ra nguồn thuế cho nhà nước
Tác giả: PL
Nếu bạn thích bài viết này, hãy ấn nút Upvote và chia sẻ với cộng đồng nhé!