Tìm hướng đi cho cuộc đời mỗi người là một vấn đề đầy suy tư. Có người may mắn khi phát hiện ra đam mê và cam kết với nó. Có người khác lại vướng mắc trong cuộc sống hàng ngày và chỉ tập trung vào các nhu cầu cơ bản như ăn uống và sinh hoạt. Tuy nhiên, việc lựa chọn vẫn luôn là một phần quan trọng, dù có chọn hay không, sự so sánh vẫn luôn hiện diện.
Một thời gian dài, tôi không dám chia sẻ nhiều về cảm xúc cá nhân của mình vì sợ gây ra sự nhàm chán cho độc giả. Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy cần phải viết ra để sắp xếp suy nghĩ của mình và khuyến khích mọi người thảo luận về vấn đề này.
Trong những ngày thất nghiệp, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về tương lai của mình. Tôi thuộc thế hệ Gen Z, ai cũng muốn thành công nhưng không biết làm thế nào. Đây là thời kỳ mà chúng tôi đang gặp phải nhiều khó khăn trong việc quyết định hướng đi của bản thân.
Đúng là mỗi người có một cảm xúc riêng. Tôi là một người luôn tự tin và quyết đoán từ khi còn rất nhỏ. Tôi đã suy nghĩ về mục đích sống từ khi bắt đầu học. Đôi khi, tôi đã cảm thấy buồn khi nghĩ về việc một ngày nào đó cha mẹ sẽ ra đi và tôi sẽ phải đối diện với sự cô đơn. Những suy nghĩ đó đã đi cùng tôi suốt thời gian học đại học.
Tôi trưởng thành với niềm đam mê khám phá câu trả lời của riêng mình, không màng đến những kiến thức từ các thế hệ trước. Việc này khiến tôi trải qua những trải nghiệm đa dạng và tự tin hơn trong cuộc sống.
Sự độc lập giúp tôi tự tin vào bản thân và luôn giữ góc nhìn riêng cho mọi vấn đề. Dù đã mất nhiều thời gian, nhưng việc tự học đã giúp tôi trưởng thành và khám phá nhiều điều mới mẻ.
Tôi không hối tiếc về quá trình đi qua vì tôi biết mình đã theo đuổi niềm đam mê và tin vào lẽ phải. Dù có thất bại, nhưng đó vẫn là phần của cuộc sống mà tôi không hối tiếc.
Vì tôi ưu tiên hạnh phúc và niềm vui của bản thân.
- Trong khu rừng lạ, tôi sẽ tự mình khám phá đường đi thay vì dựa vào bản đồ sẵn có.
- Thế nghĩ đi theo cái đã được chứng minh thì chán lắm, không có gì mới mẻ cả!
- Được, đồng ý, nhưng nếu chỉ tự mò mà không thành công thì sao?
- Cuối cùng, ta vẫn phải thử. Nếu không thành công, ít ra ta cũng sẽ hạnh phúc vì đã trải nghiệm. Đi theo những gì đã có sẵn chỉ làm ta trở thành bản sao của người khác...
Thỉnh thoảng, may mắn thật sự là khi có một lối đi phía trước
Trong một cuộc tranh luận, tôi không nhớ rõ tình huống nhưng đại khái là mọi người đều bàn luận về việc giới trẻ ngày nay chỉ tập trung vào việc tích lũy nhiều trải nghiệm để ghi vào CV. Tôi đã nhảy vào bình luận và bị phản biện ngay lập tức.
Tôi tin rằng cuộc sống là để trải nghiệm, bởi chỉ có trải nghiệm mới mang lại cho chúng ta nhiều điều mới mẻ và niềm vui trong cuộc sống.
Phản biện: Trải nghiệm chỉ là những cảm xúc tạm thời, cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi ta theo đuổi một mục tiêu cố định, chỉ khi đó ta mới thực sự có ý nghĩa.
Từ sau cuộc tranh luận đó, tôi vẫn sống như thế cho đến khi nhận ra sự sai lầm của mình sau 5 năm. Lúc học cấp ba, tôi tự đặt câu hỏi liệu vòng lặp 22 năm ra trường, 30 năm kết hôn, có con, nuôi con, già và chết đi có ý nghĩa gì, liệu có con đường nào khác không. Tôi an ủi bản thân rằng đó không phải là tiêu cực mà là thực tế, nhưng tôi không nhận ra những suy luận ngắn hạn đó đã dẫn đến những hậu quả, khi mà tôi chỉ đoán trước mà không hành động. Tôi tiếp tục tự hỏi và sau đó quyết định chọn ngành Kinh tế, không quá cân nhắc nhưng cũng không quá vội vã.
Sau bốn năm Đại học, tôi trải nghiệm như cưỡi ngựa ngắm hoa, không dựa theo một chủ nghĩa nào cả, mà là trên con đường tự mày mò mà không có sự hướng dẫn từ bất kỳ ai. Không quá phấn khích nhưng cũng không quá lạnh lùng. Sau đó, sau một năm ra trường, tôi nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng kiểm soát, kế hoạch có thể bị thay đổi và ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố khác nhau, nhiệm vụ của tôi là thích nghi và linh hoạt. Tôi bắt đầu suy nghĩ ít hơn và chấp nhận những ngày tốt đẹp hơn, bắt đầu học tiếng Anh, Excel nhưng không quá nghiêm túc, chỉ để chuẩn bị cho tương lai mà không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.