blogradio.vn - Nếu được thảnh thơi đi khắp nơi trên thế giới này, chắc chắn sẽ gặp nhiều câu chuyện như vậy, hoặc những tình huống tương tự, vì cuộc sống và con người đều như vậy, tạo nên những dòng suối ân tình, luôn chảy mãi trong lòng mọi người.
Cứ mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy run rẩy và sợ hãi, không hiểu làm sao tôi lại có thể đưa ra một quyết định táo bạo và kỳ lạ như vậy. Ngay cả chồng tôi cũng vậy, ba mẹ tôi cũng vậy, tất cả muốn điều tốt đẹp nhất cho con cái, muốn con cái mình hạnh phúc và thành công nhất, nhưng từ ước mơ đó, chúng tôi suýt chút nữa đã mất con.
Vào năm đó, con gái tôi mới chớm bước vào lớp chín, tôi nghĩ con còn quá nhỏ để đi du học, nếu du học thì cũng nên đợi đến khi nào con vào đại học thì hay hơn, nhưng rồi chính chồng tôi đã đề xuất trước mặt tôi về vấn đề này. Anh ta nói anh đã tìm hiểu về các trường ở nước ngoài, và việc cho con đi bây giờ là quyết định đúng đắn nhất, không cần phải chờ đến khi con vào đại học, anh chỉ lo lắng rằng hai vợ chồng tôi và con sẽ nhớ nhau, và con cũng sẽ nhớ về gia đình.
Tôi nhớ rõ anh ta đã nói:
- Hãy để con đi em ạ, đó cũng là cách để con học cách sống độc lập sau này. Dù con mới chỉ là học sinh lớp chín, nhưng anh thấy con rất chín chắn. Ban đầu sẽ khó khăn vì con phải thích nghi với cuộc sống và môi trường mới, nhưng sau đó sẽ ổn thôi, anh tin vậy.
- Nhưng tại đây, con cũng đang học rất tốt, và con đã quen với sự có mặt của gia đình, đã quen với việc có ba mẹ ở bên cạnh. Nhưng bỗng dưng, con lại phải đối diện với việc chỉ còn một mình, em lo rằng con sẽ bị sốc.
- Anh đã nói không có gì phải lo lắng, anh biết nhiều người và nơi ở bên đó, anh sẽ nhờ một người bạn đi cùng con và hướng dẫn con trong mọi việc khi con sang.
Chị giật mình lên:
- Anh nghĩ sao vậy, anh nhờ người khác sao, em muốn anh hoặc em phải đi cùng con. Chuyện của con cái là rất quan trọng, sao anh lại nhờ người khác, chúng ta cần phải tự lo cho con.
- Anh không thể bỏ lại công việc để đi cùng con, còn sức khỏe của em không cho phép bay xa như vậy. Anh sẽ nhờ một người bạn thân trong công việc đi cùng con, em đừng lo lắng.
Hai vợ chồng đã tranh cãi về vấn đề này nhiều lần. Chị quyết định không để con đi một mình vì chị lo lắng, nhưng cuối cùng anh đã thuyết phục được chị. Chị đã gặp người bạn thân của anh và chị đã đồng ý.
Con gái của tôi cũng bất ngờ khi ba mẹ nói chuyện, nhưng bé vẫn vâng lời.
- Mẹ đừng lo vì có bác đi cùng con. Con đã lớn rồi, mấy năm mẹ cho con học thêm tiếng Anh mẹ quên sao. Con tự tin để giao tiếp và thấy vui hơn là lo lắng.
Mọi chuyện đã sắp xếp sẵn, chị cũng đã dặn dò cho bé nhiều khi sống xa nhà. Nhưng đến ngày đi, người bạn thân của chúng tôi phải nhập viện mổ ruột thừa. Chúng tôi lo lắng nhưng con gái tỏ ra bình tĩnh.
- Con sẽ đi một mình, giống như đi du lịch vậy. Khi đến nơi, con sẽ gọi về liền, ba mẹ đừng lo lắng.
Khi con gái bước lên máy bay, chúng tôi cảm thấy lo lắng. Đến khi nhận được điện thoại báo con bé đau bụng nặng, chúng tôi hoảng sợ. May mắn là máy bay đã hạ cánh để cấp cứu con ở bệnh viện gần đó.
Thông tin từ bệnh viện cho biết con gái của chúng tôi bị đau bụng và nôn mửa nhưng không nguy hiểm lắm. Tuy nhiên, vấn đề là xung quanh bé đều là người lạ và không cùng ngôn ngữ. Chắc chắn bé đã rất sợ, còn chúng tôi thì khóc nức nở.
Khi tôi đến đích, con đã an toàn, chỉ cần nằm hồi phục thôi, sau đó tôi ở bên con cho đến khi con vào học xong.
Bây giờ con gái tôi đã vào đại học, nhưng lại chọn học ở đây, trong quê hương của chúng ta. Mọi người đều kinh ngạc và cười, họ nói tại sao lại ngược lại như vậy, vì thường thì người ta học cấp 3 ở trong nước và đại học mới đi ra nước ngoài. Nhưng tôi cho rằng không cần thiết phải như vậy. Mấy năm tôi xa con là quá đủ rồi, tôi thấy có rất nhiều học sinh, sinh viên khác không du học nhưng vẫn học tốt và làm việc tốt sau này. Tôi không phản đối du học, nhưng tôi cũng không cần thiết phải du học, vì ở quê hương chúng ta có nhiều trường đào tạo tốt. Tôi cảm thấy an tâm về điều này.
Tôi nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra với con, tôi không thể sống nổi. Tôi cảm ơn những người đã giúp đỡ và cứu con tôi. Họ có thể làm vì trách nhiệm, nhưng với tôi, họ là những người tốt. Tình người và sự chia sẻ không biên giới đều có ở mọi nơi.
Dù chuyện đã qua mấy năm, nhưng tâm trạng của tôi vẫn không thay đổi. Mỗi khi nghĩ đến, tôi lại cảm ơn những người xa lạ ở những nơi xa lạ.