Đề bài: Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện Bếp lửa
1. Dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện Bếp lửa
I. Dàn ý Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện Bếp lửa (Chuẩn)
1. Khởi đầu
Giới thiệu về bản thân, nhân vật cháu trong bài thơ
2. Phần chính
* Sắc màu của bếp lửa làm bùng cháy hồi ức về người bà
- Bức tranh bếp lửa, biểu tượng quen thuộc trong mỗi gia đình Việt xưa
- Bàn tay khéo léo và trái tim nhân ái của người bà, tất cả hiện hữu trong ngọn lửa ấm áp.
* Hồi tưởng về những khoảnh khắc ấm áp tuổi thơ, nơi bếp lửa gắn bó với bà
- Tuổi thơ với những thách thức, khó khăn, nhưng cũng là giai đoạn tràn đầy ý nghĩa
- Đau đớn của năm 1945, cha mẹ bận rộn, và cháu sống với bà, được bà chăm sóc, dạy dỗ, học cách tự lập và đối mặt với trách nhiệm sớm
* Ngẫm nghĩ về tình thân và cuộc sống của người bà
- Tình yêu thương và sự đóng góp không ngừng của bà, hiện hữu trong mỗi buổi sáng
- Tinh thần hi sinh và sự chăm sóc toàn diện của bà cho gia đình
- Ngọn lửa bếp là biểu tượng của tình mẫu tử và hạnh phúc
* Cảm xúc khi trưởng thành và kỷ niệm về bà
- Bây giờ, cháu đã trưởng thành, bay cao, niềm vui rộng lớn trước mắt
- Không bao giờ quên ngọn lửa của bà, trái tim và tình yêu của bà, bà là người truyền đạt niềm sống - Ngọn lửa của sự sống, niềm tin cho thế hệ kế tiếp
3. Kết luận
Chia sẻ cảm nhận cá nhân về bà, về ngọn lửa bà nhóm lên
II. Mẫu văn bản Đóng vai người cháu kể lại câu chuyện Bếp lửa (Chuẩn)
Hôm nay, tôi bắt gặp hình ảnh bếp lửa và không thể diễn đạt được những cảm xúc và ý thức của mình lúc đó. Tôi chỉ nhớ đứng trước bếp lửa và hình ảnh người bà thân thương nhóm lửa cho tôi hiện về trong tâm hồn.
Bếp lửa đã xuất hiện từ bao giờ, tôi không biết rõ. Tôi chỉ biết từ khi sinh ra, tôi đã quen với hình ảnh nhóm bếp lửa của bà. Dù nắng hay mưa, không ngày nào bà không nhóm lửa. Khi mới bốn tuổi, mùi khói bếp đã trở nên quen thuộc, làm ám vào quần áo và tâm hồn. Khói bếp làm nhèm mắt tôi ngày xưa, nhưng giờ đây tôi lại khóc vì không ngửi được mùi khói ấy.
Tám năm trôi qua, tôi cùng bà nhóm lửa, ngồi bên bà, nghe bà kể về những ngày ở Huế. Tiếng tu hú dường như đã im lặng, nhưng kỷ niệm sống với bà là khoảnh khắc đẹp đẽ. Bà dạy tôi làm, dạy tôi học, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ. Những ký ức khó khăn về giặc đến đốt nhà, bà dặn tôi không được kể và giữ cho nhà bình yên. Bếp lửa của bà không chỉ là ngọn lửa cháy, mà còn là nguồn niềm tin, hy vọng về tương lai ấm no và hạnh phúc. Dù thời gian trôi qua, bà vẫn giữ thói quen dậy sớm nhóm lửa. Từ bếp lửa ấy, tôi hiểu về cuộc sống, về nỗi đau và niềm vui. Giờ đây, khi rời xa quê hương, tôi có những trải nghiệm mới, nhưng không thể quên bếp lửa và bà.
Khi tôi nhìn thấy hình ảnh bếp lửa, những cảm xúc khó diễn đạt tràn về. Tôi đứng trước bếp lửa, hồi tưởng về ngày xưa, và hình ảnh người bà thân thương nhóm lửa cho tôi hiện về trong tâm trí.
Người lớn rồi, ta lại khao khát trở về tuổi thơ, được quay về với những khoảnh khắc giản dị và ngây ngất. Tình yêu của tôi dành cho bà và quê hương Việt Nam không thể nào diễn đạt hết được.
Mỗi khi mùa đông về, ngồi gần lò sưởi, nhìn ngọn lửa, tôi lại nhớ về bếp lửa thân thuộc ở quê nhà. Bếp lửa ở Việt Nam, nơi bà hàng ngày nhóm lửa, không gì có thể sánh kịp về ấm áp và tình thương như ngọn lửa của bà.
Ở xa quê hương, tôi mới cảm nhận được nỗi nhớ quê, gia đình, và người bà kính yêu. Mọi người đều có quê hương và những kí ức với nơi mình sinh ra và lớn lên. Đối với tôi, điều tôi nhớ nhất là bếp lửa ấm áp, là nơi bà nhóm lửa, tạo nên mùi khói quen thuộc từ khi tôi chỉ mới bốn tuổi. Thời kỳ khó khăn năm 1945, với bố phải đi làm đánh xe khô rạc, và cái nghèo đói bám trụ bên bếp lửa của bà, làn khói làm mờ mắt, nhưng giờ đây, nó khiến tôi cảm thấy cay cay mũi khi nghĩ lại.
Trưởng thành, tôi muốn trở lại với những kí ức đơn giản và ngây ngất. Khao khát đối với tình yêu của tôi dành cho bà và quê hương Việt Nam không gì có thể so sánh được.
Trong suốt chín năm, tôi và bà hòa mình vào nhóm bếp lửa, thường thức ngồi bên kế bếp nghe tiếng tu hú kêu vọng vẻ, không biết liệu bà còn nhớ những ngày ở Huế hay không. Vì cha mẹ bận rộn, tôi đã trải qua những ngày tháng bên bà, nơi bà dạy tôi từng bước, từng điều, cả những sự hiểu biết sâu xa và cao quý. Năm đó, khi giặc đến đốt nhà, sự kiện nghiêm trọng đó chỉ có bà làm đối mặt, để tôi không lo lắng, bà bảo tôi viết thư cho bố, hãy bảo rằng mọi thứ ổn ở nhà. Tu hú ơi, nếu có tiếng kêu đó còn vọng lên không, hãy thay tôi đến sống cùng bà, chia sẻ những khó khăn, cùng nhau nấu nướng bên bếp lửa. Trong tâm hồn bà luôn tỏa sáng một ngọn lửa, là ngọn lửa của niềm tin và tình yêu, mang lại hương thơm của xôi gạo, hương vị ngọt bùi của khoai sắn. Chỉ cần bếp lửa bà bật lên, tâm tư nhỏ bé của tôi trong tuổi thơ lại hiện về. Tiếc thay, tôi không còn được ở gần bếp lửa kỳ lạ và trang nghiêm đó, khi tôi quyết định rời xa quê hương, xa cách bà. Tôi nuối tiếc về khoảnh khắc bà đã chăm sóc, nuông chiều, và cùng nhau nấu nướng.
Dù sống trong môi trường xa hoa nhưng tôi luôn mang theo niềm nhớ về bà, về tình yêu và sự hy sinh của cuộc đời bà. Một câu hỏi luôn nằm trong tâm trí tôi, mà tôi muốn hỏi bà: 'Sáng mai, bà có lên bếp không?'.
""""-HẾT"""""
Bài thơ Bếp lửa là một phần của chương trình Tự học có hướng dẫn. Để nắm vững kiến thức văn học trong tác phẩm này, bạn có thể tham khảo thêm các đề văn như: Cảm nhận về bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt, Phân tích hình ảnh bếp lửa trong bài thơ Bếp lửa, Phân tích khổ thứ 2 của bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt, Bình luận về bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt.