Bạn đã từng tự đặt ra câu hỏi, tại sao con người lại tồn tại?
Con người sinh ra với mục đích gì và sau này, một ngày nào đó, họ cũng sẽ trở về với đất đỏ. Từ đất đỏ sinh ra, lại về với đất đỏ.
Tuổi thọ của con người, từ khi sinh ra đã được định trước, vậy làm sao hàng ngàn sinh linh có thể tự tay cướp đi cuộc sống của mình?
Xưa kia, có một gia đình làm nông, qua mấy mùa không thu được gì, người đàn ông trụ cột sau đó mất tinh thần và đắm chìm trong rượu chè và cờ bạc. Thắng là chơi tiếp, thua là phá lúa và đánh vợ con. Khi nợ nần chồng chất, ông bố ham rượu đã bán đi đứa con gái của mình. Cô gái còn trẻ, tương lai rộng mở nhưng lại bị bán như một món hàng. Điều khủng khiếp hơn, cô gái lại trở thành nô lệ tình dục cho một người đàn ông giàu có. Phụ nữ đó mới kết hôn không lâu và chênh lệch tuổi tác với ông ta như con với cha. Dù họ không quen biết nhau, họ cảm thấy một sự kết nối. Vài năm sau, phụ nữ ấy chết trong sự xa hoa nhưng đau đớn, và cô gái trở thành một nạn nhân của tình dục bạo lực. Cuối cùng, cô ta quyết định tự tử.
Đó là một câu chuyện từ hàng trăm năm trước, số phận của phụ nữ trong xã hội phong kiến như bong hoa giấy, mong manh và dễ bị xoay chuyển. Đàn ông phải kiên cường và dũng mãnh, phải làm binh sĩ, quan lại. Con trai rơi lệ chỉ bị vứt bỏ. Đó là những định kiến tồn tại trong xã hội này từ khi nào.
Số phận không dễ dàng thay đổi, nhưng tốt hơn là không cam chịu, đợi chờ số phận. Con người thường hy vọng vào một người nào đó sẽ thay đổi tất cả như Tần Thủy Hoàng xây dựng Trung Hoa, nhưng hy vọng đó chỉ là chờ đợi người khác làm việc mà chúng ta không làm được.
Ở thời hiện đại, một chàng trai học sinh cấp ba từ một gia đình giàu có có thành tích học tập xuất sắc. Mặc dù được mọi người ngưỡng mộ, nhưng cậu không được hỏi ý kiến về sở thích hoặc trường đại học mà cậu muốn. Bố mẹ cậu đưa cậu đến các lớp học thêm mà không hỏi ý kiến của cậu. Một ngày nọ, khi nhìn vào các bức tranh ở trung tâm vẽ, cậu nhận ra đam mê của mình. Mặc dù bị bố mẹ phản đối, nhưng cậu vẫn bí mật đăng ký lớp học vẽ và tự trả học phí từ tiền tiết kiệm của mình. Lúc đầu, cậu chỉ thích vẽ, nhưng sau này, cậu yêu thích nghệ thuật. Mặc dù vẫn giữ được thành tích học tập cao, nhưng bố mẹ cậu tức giận và cấm cậu theo đuổi niềm đam mê của mình.
Trong đêm mưa rào, cậu đứng trên tầng thượng, tự hỏi liệu nếu cậu có bạn bè và được vẽ, liệu cậu có ở đây không? Rồi cậu quyết định kết thúc sinh mạng của mình.
Một học sinh mới vào lớp bị bắt nạt, không có bạn bè, và cảm thấy cô đơn. Thế giới xung quanh cô cứ xập xệ. Mặc dù người khác coi chuyện này như chuyện nhỏ, nhưng với cô, đó là bạo lực học đường. Cô cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống và quyết định kết thúc nó.
Hai câu chuyện kia, nếu bạn và tôi, cả hai đều đang đối diện với cái chết, liệu chúng ta có thể gặp nhau, chia sẻ những gánh nặng sâu kín, và trở thành bạn của nhau, liệu tương lai có thay đổi không? Chẳng ai biết, con người không có khả năng quay ngược thời gian, và khi sinh mệnh kết thúc, chúng ta chỉ có thể tiến lên phía trước hoặc chìm đắm trong nuối tiếc và tự trách mình. Bản chất của con người là như vậy, thường không trân trọng người khác cho đến khi họ ra đi, rồi mới hiểu được giá trị của họ.
Cả ở hiện đại và quá khứ, con người luôn mong muốn quan tâm đến cuộc sống của người khác và gây ra áp lực không đáng có, dẫn đến những hậu quả tồi tệ nhất. Một xã hội hòa bình không chỉ là khi chiến tranh và xung đột vũ trang kết thúc; một xã hội thực sự hòa bình là khi con người có thể tự do theo đuổi sở thích của mình, nắm bắt số phận của mình, và tỏa sáng từ tận sâu trong trái tim mình. Nếu không, đó chỉ là một 'hòa bình tạm bợ'.
Quay lại với câu hỏi ban đầu, con người sinh ra để làm gì? Trong lòng mỗi người, chắc chắn sẽ có một câu trả lời riêng. Mùa xuân đến và đi, nhưng con người chỉ sống một lần, vì vậy hãy sống hết mình, nhưng như ngày mai không còn tồn tại, hãy làm những gì bạn thích, và đừng chấp nhận những sự kiện không hợp lý. Ít ai sống đến trăm tuổi, vì vậy đừng để mất đi cơ hội làm những điều bạn ao ước.
Tuy vậy, vẫn có những người tự tử, không phải vì họ yếu đuối, mà vì không ai cho họ cơ hội để tự do tự chủ, để tự do nhìn nhận thế giới xung quanh.
Con người không phải là những người dễ vỡ, nhưng các vấn đề như kinh tế, xã hội, ngoại giao,.. đôi khi vượt quá khả năng của họ. Nhưng Lâm Thanh Huyền đã viết: “Trong những đêm tối của cuộc sống, không có gì là không tốt, bởi khi bầu trời tối thì ánh trăng và vì sao sẽ càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Gửi đến những ai đang chìm đắm trong khó khăn, áp lực và sắp chìm sâu vào bước đường cùng, hãy nhớ rằng con người không phải là máy móc, khi mệt mỏi hãy dừng lại, khi cần khóc hãy khóc thật to, để giải tỏa mọi lo âu và gánh nặng trên vai. Trong truyện Nhà Giả Kim, có câu: 'Hãy nhớ nơi mà bạn khóc. Tôi sẽ đến và đó cũng là nơi bạn tìm thấy kho báu của mình.'
Tác giả: ehh