Xin chào bạn thân mến! Có lẽ những lời ngọt ngào nhất chỉ dành cho những lúc yêu đương đầu. Khi kết hôn, ngọt ngào dường như tan biến. Chúng ta không dám mong đợi nghe những lời ngọt ngào, chỉ cần sự quan tâm chân thành đã trở nên hiếm hoi. Thay vào đó, chúng ta thường nghe những lời cộc cằn, trách móc từ phía người bạn đời. Đôi khi, cuộc sống hôn nhân như là một chiếc lồng vàng, đẹp đẽ từ bên ngoài nhưng bên trong lại là cảm giác miệng cười nhưng nước mắt chảy ngược.
Trong chương trình Radio tình yêu của tuần này, mời bạn cùng lắng nghe bài viết được gửi từ JessyĐào.
Hôm nay là thứ 7, cô và anh dự tiệc cưới của người anh họ tại gia đình ngoại. Cô đã nghỉ làm và dậy sớm để mua óc heo, món anh thích.
- Anh về sớm hôm nay không? Em đi chợ mua óc heo nấu.
- Không, trưa nay tôi có cuộc họp với khách hàng.
Vậy thì bạn phải tự lo ăn, chờ anh về rồi mới ăn được.
Tôi phải dọn dẹp nhà cửa, ủi áo cho tối đi dự tiệc cưới, mất tới 3 giờ chiều.
Tôi chăm sóc da và trang điểm nhẹ để tươi tắn hơn, không cần ra tiệm trang điểm để tiết kiệm. Khi anh về vào lúc 5 giờ, anh nói ngay: 'Đánh son cho mặt đẹp lên chút đi'. Tôi cảm thấy buồn, đã mất 2 tiếng để chuẩn bị nhưng chẳng có gì đặc biệt, chỉ mong sao được tươi tắn một chút để tôn trọng chủ nhà mà không làm mất mặt cho anh, như mọi lần khi đi tiệc cùng bạn bè, anh chị, mọi người đều khen tôi xinh đẹp.
Tôi hâm nóng món óc heo cho anh ăn, sau đó đi tắm và thay đồ. Anh nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng:
- Đừng mặc bộ này khi đi đám cưới nhé.
Cô nói:
- Không, về nhà anh còn phải tắm gội, thay đồ và lấy thiệp cưới nữa, em mặc bộ này để tiện cho việc di chuyển.
Hôm nay cô mặc váy jean dài đi tiệc, vì luôn bận rộn, cô không có thời gian đi mua ở các cửa hàng đắt tiền, nên cô đã đặt hàng online giảm giá. Vì vậy, cái váy hơi chật và cô không có thời gian để đổi lại, vậy nên cô phải nhịn ăn trưa và chiều để váy không còn chật nữa. Khi về nhà anh, bụng cô lại đói, cô đùa đói trong khi than thở:
- Ai cũng biết đói quá.
Anh chỉ vào mặt cô và nói:
- Cô kêu đói lần thứ 3 rồi, thế là đói suốt.
Cô nói:
- Đúng là đói thôi, chẳng phải là no.
Bất ngờ, anh lên tiếng với ánh mắt sắc nhọn làm cô giật mình:
- Đói thì tự mình đi kiếm cái gì đó ăn chứ còn đứng đây nói năng làm gì?
Sau khi bình tĩnh trở lại, cô đưa áo cho anh rồi im lặng quay đi, không nói thêm điều gì. Đã nhiều lần rồi, cô thật sự bị ám ảnh bởi ánh mắt và thái độ ấy. Anh phê phán đồ cô mặc giữa đám đông: 'Mặc không ra gì cả'. Anh quát mắng cô trước mặt bạn bè. Dường như mỗi lần đều là vì tôn trọng anh, vì giữ thể diện cho anh mà cô vẫn chịu đựng, tươi cười để không làm mất không khí. Nhưng trong lòng, cô cảm thấy buồn, không tự tin. Khi ở bên anh, cô không tìm được sự tự tin nữa, không cảm thấy được bảo vệ. Phải chăng 6 năm quen nhau đã đủ để anh bỏ quên và xem thường cô như vậy.
Trên hành trình đó, cô không suy nghĩ cho bản thân, chịu đựng mọi thứ để lo cho anh. Sắp đi tiệc rồi, cô phải cười, để che đi sự đau lòng của mình. Phải vui để gặp họ hàng, để anh không bị đánh giá không tốt. Ngồi sau xe, cô chỉ im lặng, tay cố kẹp chặt yên xe để không bị ngã. Từng ngón tay run lên bần bật để nén giọt nước mắt, không để trôi đi lớp trang điểm. Cô không khóc vì thái độ hay chỉ một câu nói lần này của anh, mà khóc cho cả những lần trước đó. Cô tự hỏi tại sao mình có thể bỏ qua nhiều lần như vậy, tại sao có thể chấp nhận thái độ xem thường của anh đến như vậy…