Dư thừa và thiếu thốn
1. Cuộc sống luôn mất cân đối: chúng ta luôn có quá nhiều điều này và quá ít điều kia. Lúc trẻ, có quá nhiều sự chăm sóc nhưng lại thiếu đi sự tự chủ (vì cha mẹ muốn tốt cho con nên không cho phép con tự do).
Còn trẻ thì có quá nhiều tự do để theo đuổi, nhưng lại không đủ điều kiện (không ai kiềm chế những thứ mình muốn, chỉ là không đủ khả năng để có được chúng). Lớn lên, có quá nhiều thời gian, tiền bạc và mối quan hệ, nhưng lại thiếu đi sự ham muốn.
Đủ, vừa, trung lập là một phong cách sống lý tưởng vì hiếm ai đạt được nó (mặc dù chúng ta thường ghen tị với những người 'thái quá': quá nhiều tài năng, quá nhiều hàng hiệu, quá ít mỡ, quá ít phiền muộn).
Một lẽ vì chúng ta không đo lường được những thứ không thể đếm: 3 bó rau này là đủ; 2 cái Iphone là đủ; nhưng tình yêu như thế này đã đủ chưa? Bởi vì không biết điều gì là đủ, nên bạn phải cố gắng, và sẽ mãi phải cố gắng.
2. Vì chưa đạt đủ nên vẫn còn tham lam, những kẻ tham lam chỉ là những người chưa đạt đủ. Bạn mong muốn quá nhiều vì bạn thiếu điều gì đó: phía sau sự tham lam là sự che giấu nỗi bất lực không biết mình muốn gì. (Sau khi chia tay, bạn gọi 5 hộp chân gà, bạn càng nhai, càng buồn, càng rơi nước mắt).
Nghiện là một điều không thể diễn tả hết bằng lời. Bạn nghiện mua sắm, nghiện hàng Apple, nghiện ăn, nghiện tình yêu... bởi bạn vẫn chưa thể tìm ra điều gì bạn cần ở chúng (nếu đã tìm được rồi thì bạn sẽ dừng tìm kiếm). Tớ nghiện cậu vì tớ không thể xác định được điều gì khiến cậu trở nên cuốn hút đến thế (tức giận).
Theo đuổi 'The One' là một cuộc hành trình tìm kiếm một người không tồn tại, nhưng bạn vẫn phải tin rằng họ vẫn ở đâu đó ngoài kia, để có thể đối diện với sự thật rằng họ không tồn tại.
Mục đích của viễn tưởng là để tạo ra một giao diện, một cầu thang để chúng ta dễ dàng chấp nhận hiện thực hơn. (Để chấp nhận việc mất mát của người khác, chúng ta cần tin rằng họ vẫn sống và sẽ luôn ở đó để chống đỡ sự thật rằng họ đã ra đi. Vì vậy, trong bộ phim Coco, người ta chỉ thực sự mất khi không còn ai nhớ về họ. Nếu họ vẫn tồn tại trong trí nhớ của cậu bé Miguel, điều đó chứng tỏ họ vẫn sống trong ảo tưởng (và đã ra đi trong thực tế).
3. Để tự tin nói rằng đã đủ, bạn thường phải trải qua những thời điểm 'quá đủ': đi quá nhiều, yêu quá nhiều, có quá nhiều tiền. Liệu có một chút thanh bình nào không?
Thời đại của chúng ta là nơi của sự thừa thãi: quá nhiều sắc đẹp, quá nhiều lựa chọn, quá nhiều ham muốn... Chúng phá vỡ những giới hạn của chúng ta về sự đủ đặn và mở rộng ranh giới của sự thiếu hụt.
Một mặt, những con người phóng túng giúp bạn nhận ra rằng cuộc sống vẫn có giới hạn trên và dưới (vì khi bạn thấy họ phá vỡ nó - ăn uống, mua sắm, tình dục, tin tưởng quá nhiều - bạn cảm thấy phẫn nộ). Nhưng mặt khác, họ khiến chúng ta lo lắng vì không biết khi nào là đủ, liệu đây đã đủ chưa? Ham muốn của bạn liên tục bị dịch chuyển bởi ham muốn của người khác.
Bạn khó có thể dừng lại, bạn chỉ có thể chuyển sang trò chơi mới (bởi vì bạn luôn muốn điều khác, bạn không thể dừng lại).
Minh Đào - Mytour