1. Trò tán tỉnh thường được coi là phần thú vị nhất của mối quan hệ tình cảm (tất cả các bước sau - yêu, sex, kết hôn - đều đã được xem xét). Giống như thách thức xem ai cần đi vệ sinh và nhịn nhiều hơn, quy tắc duy nhất của trò này là: Ai thú nhận trước sẽ thua cuộc.
Hai người có thể nói mọi thứ về từ khoá ('Tớ thích cậu'), ngoại trừ việc thú nhận tình cảm. Họ phải duy trì trò chơi bằng cách không nói trực tiếp cảm xúc của mình: Họ biết tình cảm của đối phương, nhưng không thể nói lên của mình. Nếu tiết lộ quá nhiều, làm quá nhiều dấu hiệu, không gây ra đủ hiểu lầm, người kia có thể chạy đi quá nhanh. Nhưng nếu giữ lại quá nhiều tự trọng, lo sợ làm phiền, nói quá an toàn, hai người có thể trở lại tình trạng bình thường mới.
Trò chơi sẽ kết thúc khi một người muốn chốt, một người không; một người kiên nhẫn, một người không; một người ham chơi, một người nhận ra ý nghĩa của trò chơi. Những người không mạnh mẽ, muốn sự chắc chắn, không thích sự đe dọa sẽ không thích phần này: vì vậy họ thường rút ra kết luận quá sớm, quên rằng việc tránh né tạo ra một phần quan trọng của tình yêu. (Vì thế họ thường tìm kiếm trải nghiệm 'tán tỉnh và được tán tỉnh' trong các mối quan hệ khác).
2. Việc tán tỉnh giúp mở rộng cơ hội lựa chọn trước khi bước vào cam kết. Điều này mở rộng ranh giới của mối quan hệ trước khi nó được định hình thành một cách cụ thể (NSA? FWB? BFF?...). Nó tạo ra không gian mơ mộng để mọi người có thể ước mơ về những điều có thể xảy ra giữa họ.
Nhờ có không gian này, sự mong đợi chuyển biến thành sự hồi hộp, sự không chắc chắn trở thành hy vọng. Mỗi khi đối phương làm cho ta bối rối, ta cảm thấy phấn khích khi được họ làm như vậy (Tiếp tục đi! Đừng dừng lại). Việc tán tỉnh giúp bạn rời khỏi con người hàng ngày của mình để nhận ra bạn có thể trở nên khác biệt như thế nào khi có người đang 'chơi' với bản thân bạn.
Tuy nhiên, việc tán tỉnh lại khá khó để duy trì lâu dài, một phần vì bí mật luôn phản bội người giữ nó; một phần vì đối phương bắt đầu nghiêm túc hóa trò chơi, thay vì thú vui; một phần vì nó đẩy khoái cảm của họ vượt quá giới hạn, khiến họ phải kiềm chế nó trong phạm vi của việc gọi tên (Hãy dừng lại với việc tán tỉnh! Hãy nói yêu đi, thở không khí không chịu nổi nữa, tôi không thể chịu đựng được.)
3. Trẻ em thích chơi để chơi, trong khi người lớn thích chơi vì một lý do khác. Tán tỉnh là một cơ hội hiếm hoi để con người chơi với một yếu tố vô hình như MQH, nơi hai người có thể thử nghiệm bản thân và đối phương mà không cần phải thuyết phục nhau về bất cứ điều gì và không bị ràng buộc bởi bất kỳ định nghĩa nào.
Đây là một không gian an toàn cho những ham muốn đã tồn tại nhưng không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đây là cơ hội để bạn tái tạo bản thân theo một kịch bản mới, mà có thể đối phương là người viết kịch bản. Nó tạo ra hy vọng mà không cần phải đưa ra bất kỳ lời hứa nào.
Theo cách hiểu này, mọi thứ đều có thể 'tán tỉnh' bạn, từ một bài thơ, một bản nhạc, một cuốn sách, đến thiên nhiên... khi chúng luôn cố gắng đưa bạn ra khỏi thế giới quen thuộc để bạn khám phá một thế giới mới.
Chúng biến những thứ gây nghi ngờ thành điều đáng kinh ngạc, biến những ý kiến cố định thành những ý tưởng mới mẻ, biến điều xa lạ thành điều hấp dẫn. Chúng mời gọi bạn và bạn cần phải chấp nhận 'bị tán tỉnh', bởi nếu thiếu khả năng chơi đùa, mạo hiểm, và sáng tạo, bạn sẽ không thể tạo ra cái mới trong chính mình.
Yêu hay không yêu, hãy dần dần nói ra điều đó.