Đứng dưới mái hiên, ba lô đeo sau lưng, San nhẹ nhàng vuốt những đường gấp của ô màu xanh nhạt. Bạn bè từ khắp nơi đi qua, mỗi người đều chào hỏi khi đi ngang qua San.
Khi có bạn vẫy tay, San gật đầu và cười trước khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống.
Kha xuất hiện khi hành lang trống lẻ. Cậu chạy tới, chiếc khăn màu mận phủ trên vai, bay nhẹ theo bước chân của Kha như cánh diều.
“Xin lỗi về việc phải làm bài kiểm tra cho thầy”, Kha nói, vuốt nhẹ mái tóc dày của mình khi đứng trước San.
“Không sao đâu”, San đáp, nhíu mắt. “Ngày mai mình sẽ đợi Kha, vậy là quân bình rồi”.
Kha tươi cười, cùng San xuống cầu thang. Hai bạn nhà gần nhau, gần trường, nên mỗi buổi sáng San luôn ghé qua nhà Kha để rủ cậu đến trường, và sau đó cùng nhau trở về sau giờ học. Mùa đông năm nay tới sớm hơn, thời tiết lạnh hơn bình thường.
Cả hai mặc áo bông ấm, quấn khăn len quanh cổ, chung một chiếc ô đi trên vỉa hè ướt đẫm nước. Mỗi khi có cơn gió, Kha phải nắm chặt chiếc ô.
San thấp hơn Kha một chút, bước sát vào lề đường, che miệng cười khi thấy Kha gặp khó khăn.
Kha nhìn xuống đường, nhìn mái tóc đen mượt của San, muốn giúp nhưng kiềm chế lại. Cậu hơi cảnh báo cô bạn thân:
“San cười gì vậy? Nếu giỏi thì giúp mình giữ ô này đi!”.
San nhếch môi:
“Đó là trách nhiệm của Kha. Chúng ta đã thỏa thuận từ trước đó rồi mà”.
Kha nhếch môi San một cách dài dòng, nhưng anh ấy chỉ đang giả vờ thôi, ai nhạy bén sẽ nhận ra rằng Kha luôn nghiêng chiếc ô về phía San nhiều hơn, lo sợ bạn của mình bị ướt.
Tuy vậy, có một ngày San không thể đi cùng Kha. Chờ mãi mà không thấy San, Kha buộc phải đeo cặp sách lên đầu và chạy về nhà. Gió lạnh và cơn mưa khiến Kha bị ốm, phải nghỉ học ba ngày liền. San nghe tin, mang sữa và hoa quả đến nhà Kha.
Nhìn thấy người bạn nằm trên giường, rên rỉ vì sốt, mặt ửng đỏ, San hối hận quá. Anh ta nắm lấy tay Kha dưới lớp chăn dày, bùi ngùi nói:
“Kha thật không suy nghĩ! Ai lại đi dầm mưa như thế? Sao không chờ đợi trời tạnh hoặc xin đi cùng ô của người khác?”.
Kha nhìn San, giọng khàn khàn đáp:
“Ở quê mình, mưa mùa đông không bao giờ ngừng, liên tục suốt ngày đêm. Chờ San mãi mà không thấy, khi biết bị bỏ rơi thì bạn bè đã về hết, không còn cách nào khác ngoài việc phải chạy bộ về nhà”.
San không dám nhìn Kha vào mắt, chỉ chuyển ánh mắt xuống những ô gạch lát sàn:
“Kha, hãy tha lỗi cho tôi nhé, tôi sẽ không mắc lỗi như vậy nữa. Hoặc từ bây giờ, Kha đừng đi cùng tôi nữa, hãy tự mình sắm một chiếc ô đi”.
“Không, tuyệt đối không”, Kha trả lời khiếp sợ trên giường như đang nằm trên một đống cỏ độc. “San có quên đã hứa sẽ đi cùng tôi đến hết mùa đông không?”.
“Thôi, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mùa đông này”, San nở nụ cười lanh lợi. “Nhưng khi xuân về, hai ta sẽ phải đi mỗi người một hướng”.
Kha không trả lời, anh ấy lấy chăn che kín đầu, không muốn nhìn thấy mặt San nữa. Biết rằng bạn đang giận dữ, San vỗ nhẹ lên đống chăn và nói nhẹ nhàng:
“Tôi chỉ đùa thôi Kha ạ. Hai chúng ta sẽ đi cùng nhau cho đến khi tốt nghiệp”.
Lúc đó Kha mới nhấc mặt lên từ tấm chăn. Nhìn thấy bạn thở khò khò vì ngộp, San đưa tay vỗ nhẹ lên tay Kha:
“Anh này! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà cư xử như đứa trẻ vậy”.
San nhớ về mấy năm trước, khi cùng gia đình chuyển từ quê lên phố, lần đầu tiên nhìn thấy Kha. Kha giúp San thích nghi với môi trường mới, giới thiệu cho San những người bạn tốt ở đây, cùng San khám phá những điểm vui chơi trong thành phố và tặng cho San một cuốn sách thiếu nhi như một món quà chào đón.
Tuy nhiên, sau thời gian chơi cùng Kha, San mới nhận ra bạn có thói quen dỗi hờn. San không muốn Kha buồn nên luôn cố gắng làm Kha vui. Nhưng đôi khi, San cũng nổi cáu và gây gổ với Kha, nhưng sau đó lại nhanh chóng làm hòa với bạn.
Kha bị ốm nên không thể đi học, San đã che ô đi một mình trên con đường quen thuộc. Mặc dù quãng đường ngắn nhưng thiếu vắng tiếng nói của Kha bên cạnh khiến mọi thứ trở nên trầm lắng.
San đếm nhịp bước chân, xoay chiếc ô màu xanh, mong rằng Kha sẽ mau khỏe lên.
Khi Kha đi học trở lại, San tiếp tục che ô cho bạn. San nhích nhẹ chân, giơ cao chiếc ô, bước đi như con vịt xiêm. Kha cảm thấy buồn cười, cậu nắm lấy tay San, mỉm cười và nói:
“Để tôi giữ đi. San cao hơn tôi, như vậy sẽ thuận tiện hơn”.
“Tôi cũng có thể làm được”, San nói nhẹ nhàng. “Kha mới ốm dậy, phải chăm sóc sức khỏe”.
Kha nhẹ nhàng lấy chiếc ô từ tay San và đặt lên đầu cô bạn:
“San vẫn còn lo lắng về việc làm mình ốm à? Không sao cả, còn đầy thời gian để chúng ta bù đắp”.
San cười nhẹ bên cạnh, biết Kha thường hay nghĩ ra những ý đồ tinh quái. Chắc chắn trong thời gian tới, cô sẽ phải đối mặt với những trò đùa của người bạn thân.
Tuy nhiên, San không cần phải lo xa vậy, đến hết mùa đông, khi mưa dần tạnh, tiết trời nhẹ nhàng chuyển sang xuân, mặt trời chiếu rọi, nhưng không thấy Kha bày trò gì để trêu chọc San.
Chiếc ô màu xanh đã được San cất vào ngăn tủ. Mỗi sáng, cả hai vẫn cùng nhau bước trên con đường quen thuộc, thích thú đạp chân lên những vạt nắng nhẹ nhàng, cảm nhận sự sống động của mùa xuân khi lá cây xanh mướt được làm bật bởi làn gió nhẹ nhàng.
Kha và San đã bước sang tuổi mới, nhưng cả hai vẫn cảm thấy mình còn nhỏ lắm. San ước mình không bao giờ lớn lên, để có thể ở bên ba mẹ mãi mãi, bên cạnh San và mỗi ngày mang sách đến trường. Kha nhẹ nhàng cười trước ước mơ ngây thơ của bạn.
“Năm sau là kỳ thi đại học rồi đấy San, cậu nghĩ gì về điều đó? Cậu muốn thi rớt để ở nhà với ba mẹ à?”.
“Ai bảo tôi muốn thi rớt chứ? San đừng có bắt nạt tôi nữa nhé”.
San quát lớn Kha, lấy cặp sách đập liên tiếp vào vai bạn. Kha hoảng sợ trước sự tấn công của San, cậu giơ tay nhăn nhó nói:
“Đừng đánh nữa, tôi xin lỗi. Cậu quá hung dữ, thật đáng sợ đấy, mà vẫn chưa có bạn gái à?”.
San phồng má, muốn nói rằng Kha cũng chưa có bạn gái, nhưng rồi lại im lặng. San ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mùa xuân xanh biếc, giọng nói bất giác buồn bã:
“Sắp tốt nghiệp phổ thông, sắp bước vào đại học rồi, hai đứa mình sẽ không còn cùng nhau đến trường nữa. Buồn phải không Kha?”.
Kha im lặng nhìn San, nhẹ nhàng nắm lấy tay bạn:
“Ừ, thật buồn đấy. Nhưng chúng ta phải lớn lên, không ai có thể là trẻ con mãi được. San đừng lo lắng nhiều, hãy cố gắng hết mình cho mục tiêu của mình. Tới lúc đó, tôi hứa sẽ luôn ở bên cạnh San”.
“Cảm ơn Kha nhiều lắm. Kha cũng phải cố gắng nhé, tôi rất vui vì có Kha làm bạn”.
Đôi bạn cùng mỉm cười và tiếp tục bước đi trên con đường. Khi đến trước cổng trường, họ chia tay và rẽ về hai hướng khác nhau, trong nháy mắt hòa mình vào dòng người áo trắng trong sân. Ánh nắng vàng rực rỡ lan tỏa trên mái ngói, trên hàng cây và những mái đầu xanh. Tiếng trống vang lên, kêu gọi và thúc đẩy tinh thần, khiến trái tim của mọi người trở nên sôi động hơn bao giờ hết.