Có những đứa trẻ, thậm chí đến kẹo cũng không dám xin, sữa cũng không dám uống, vậy thì trong tuổi thơ đó chúng đã trải qua điều gì? ...
Tuổi thơ luôn là những kí ức trong sáng và đáng nhớ nhất trong tâm trí của chúng ta. Một số người nhớ về tuổi thơ như một kỉ niệm đẹp, ý nghĩa. Nhưng đối với một số người, tuổi thơ là nỗi ám ảnh, là những ngày đen tối họ muốn quên đi.
Có bao nhiêu người có một tuổi thơ hoàn hảo?
Thiếu tình thương, thiếu sự hiểu biết, thiếu điều kiện gia đình. Đây là một số trong nhiều lý do khiến nhiều người nghĩ về những đời trẻ thất bại từ khi còn bé. Sự che chở của cha mẹ dường như là điều hiển nhiên, nhưng đối với họ, đó là điều mà họ mong ước, một điều mà không có câu trả lời, không ai trả lời được.
Mình từng gặp nhiều đứa nhỏ nhỏ như em út mình đứng giữa nắng chói chang của Sài Gòn, chạy qua đường chỉ để bán vài vé số.
Hoặc những đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi, ngày nào cũng ngồi ở góc đèn đỏ trên đoạn đường đi học. Đèn xanh tắt, em lao ra giữa đám đông, miệng ngậm xăng và phun lửa lên cao. Không quan tâm xăng có nóng hay không, lửa có đốt cháy hay không, tất cả chỉ vì mưu sinh.
Hoặc thậm chí đau lòng và ám ảnh hơn là tuổi thơ của cô bé trong bức ảnh 'Napalm Girl', chụp vào năm 1972. Khi tìm hiểu sâu hơn, mình biết rằng Napalm là một loại bom độc ác, nổ ra sẽ bắn ra chất lỏng gel, bám chặt và đốt cháy mọi thứ nó chạm vào.
Mình đã đọc nhiều sách báo nói về chiến tranh, nói rằng chiến tranh gây ra nhiều tổn thất lớn cho người dân Việt Nam. Nhưng sự đau đớn đó, mất mát ra sao, có lẽ chỉ những người trải qua mới thực sự hiểu. Hậu quả của chiến tranh không thể phủ nhận, nỗi đau ấy vẫn tiếp tục qua từng thế hệ. Cũng phải thôi, đất nước mình mới thống nhất được gần 50 năm thôi mà.