Thúy Kiều là một cô gái tài năng, xinh đẹp, con gái của một gia đình trung lưu ở Bắc Kinh. Cuộc sống hạnh phúc bên cha mẹ và hai em trai của nàng tan biến khi gia đình Kiều bị oan uổng, tài sản mất trắng, cha và em bị đưa đi tra tấn. Mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, Kiều đã phải đối diện với quyết định đau lòng phải bán mình để chuộc sống cha và em. Cô buông bỏ tình yêu đầu đời với chàng công tử Kim Trọng.
Kiều đã đến gặp một người mối trong làng và nhờ mụ mối giúp mình tìm chồng càng sớm càng tốt. Sau khi thỏa thuận về số tiền thưởng, mụ mối đã đồng ý dẫn một người đàn ông tới để hỏi cưới Kiều. Gia đình Kiều đã sẵn sàng chờ đợi ở cửa và lịch sự hỏi người đến rằng:
- Thưa ngài, vị quý tôn đại danh là gì ạ?
Anh ta đáp đầy tự tin:
- Mã Giám Sinh.
Anh là người ở miền nào vậy ạ? Có gần đây không?
- Lâm Thanh, cũng gần đây mà.
Chà, cách trả lời ấy thật không thể kiêm chính phục! Anh tự xưng là Mã Giám Sinh nhưng lại trả lời cẩu thả như vậy. Nhìn anh ta qua là đã biết anh ta đã qua tuổi trung niên, tuổi đã không còn trẻ để cưới vợ. Nhưng trên khuôn mặt của anh ta không có một sợi râu nào. Mặt trẻ trung và mạnh mẽ. Hôm nay anh ta còn mặc một bộ quần áo giống như người chú rể. Áo đỏ tươi, quần cũng đỏ tươi, đầu đội mũ đen, tóc gọn gàng, và cầm quạt vẽ tranh sơn thủy để phép pháy. Thật là hài hước đến cùng! Đi theo anh ta là một đám nô tì không có sự tôn trọng và ngăn nắp. Anh ta nói một câu, họ lại nói hai câu và rối tung cả lên. Khi được mụ mối dẫn vào nhà, Mã Giám Sinh đã nhảy lên ghế ngồi trên. Đó là ghế dành cho người lớn, không phải cho con cái. Mã đến đây với tư cách con rể, nhưng lại ngồi lên như thế là không phù hợp, không lịch sự, không có giáo dục. Trong lúc anh ngồi đó, nhìn chằm chằm xung quanh, mụ mối đã vội vàng đưa Kiều ra chào khách. Kiều lúc này đang rơi vào tình trạng tuyệt vọng và đau khổ. Nàng phải đứng trước sự lựa chọn giữa tình yêu và hiếu. Đó là một quyết định khó khăn. Cuối cùng nàng đã chọn lẽ phải và bước ra ngoài. Mỗi bước chân của nàng là một dòng nước mắt. Kiều khóc mà vẫn rất duyên dáng. Đối với nàng, việc ra chào khách là một điều khiến nàng cảm thấy xấu hổ, bởi vì nàng là con gái khuê các, từng chưa bao giờ ra khỏi phòng để chào đón bất kỳ ai cả. Nhìn thấy nàng buồn bã và xấu hổ, mụ mối đã lo lắng, lo sợ rằng Mã Giám Sinh sẽ không thích. Trong nỗ lực cuối cùng, mụ mối vén tóc của Kiều, nắm tay nàng, và chỉ cho Mã Giám Sinh nhìn vào tóc và đôi mắt của nàng... mặc dù không nhận ra điều đó đã làm cho Kiều cảm thấy buồn rầu hơn. Từ một cô gái con nhà danh giá, Kiều bây giờ trở thành một món hàng để bán, không còn được coi là một con người nữa. Nhưng những kẻ tàn ác và vô nhân tính không quan tâm đến điều đó, họ chỉ quan tâm đến tiền. Mã Giám Sinh đã nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt vời của Kiều. Nhưng thực tế, anh ta chỉ là một kẻ buôn bán giả dối và tâm hồn bẩn thỉu. Anh ta đến đây để mua Kiều về làm một phần của lầu xanh của Tú Bà, và anh ta vẫn muốn kiểm tra xem Kiều có thật sự tài năng như mụ mối nói hay không. Anh ta bắt Kiều phải đánh đàn cho anh nghe, và Kiều đã đánh cho anh khúc Bạc mệnh của mình với tất cả sự đau khổ trong tâm trí. Âm nhạc du dương, cảm động làm rung động lòng người, nhưng Mã Giám Sinh vẫn không thực sự hài lòng. Anh ta yêu cầu Kiều phải viết thêm một bài thơ trên quạt giấy của mình. Kiều đã thực hiện đúng yêu cầu của anh ta, và Mã Giám Sinh đã hài lòng và đồng ý mua Kiều. Anh ta quay lại hỏi mụ mối:
- Lam Kiều, để mua ngọc cần chuẩn bị bao nhiêu?
Ôi chao! Lời nói mới thật là tinh tế, đối lập hoàn toàn với những gì anh ta đã nói trước đó. Nhưng tính cách buôn bán của anh ta vẫn rõ ràng khi mụ mối đưa ra giá:
- Đây là một người phụ nữ tuyệt vời, xứng đáng với nghìn vàng, chỉ vì hoàn cảnh gia đình nên buộc phải bán mình, xin ngài thông cảm.
Nhưng Mã Giám Sinh không chịu bỏ ra nhiều tiền, hắn còn thuyết phục mụ mối giảm giá thêm một chút. Cuối cùng, cả hai đồng ý với bốn trăm năm mươi lạng vàng. Một giá cực kỳ rẻ so với giá trị của một con người.
Và rồi Kiều đã bị bán đi, cuộc sống của nàng đã bước vào một trang mới. Nhiều thử thách, gian khổ và cạm bẫy đang đợi chờ nàng phía trước, ôi! Chỉ bớt những người vô nhân, coi tiền bạc quan trọng hơn tính mạng con người, thì sẽ không có những cảnh đau lòng như thế này, cuộc đời Kiều đã không đau khổ như vậy.
Nguồn: Mytour