(Mytour) Trong quá trình tu khổ hạnh, Đức Phật đã gặp nhiều khó khăn và gian truân. Nhưng chính những gian khổ ấy đã giúp Ngài khám phá ra con đường riêng, một con đường mà người khác không thể nhìn thấy.
Chúng ta thường tưởng rằng Đức Phật là một hình mẫu hoàn hảo, nhưng nếu tìm hiểu về cuộc đời của Ngài, ta sẽ nhận thấy rằng Ngài cũng đã phạm phải không ít sai lầm. Và sai lầm lớn nhất mà Ngài gặp phải chính là dành 6 năm cho cuộc tu khổ hạnh đầy gian khổ, suýt chết trong cảnh nghèo đói.
Lý do Đức Phật lựa chọn con đường tu khổ hạnh

Câu chuyện về sự khổ hạnh trong tu hành và hành trình tìm kiếm sự giải thoát cuối cùng đã khiến Thái tử quyết định thử nghiệm, dù đã có một cuộc sống sung túc trước đây.
Tất Đạt Đa bắt đầu thực hành các phương pháp tu hành với những cảm giác đau đớn và khó khăn, nhưng không từ bỏ, và cuối cùng đã tìm ra con đường chấm dứt mọi khổ đau.
Giai đoạn tu khổ hạnh của Đức Phật không chỉ khiến Ngài mất đi vẻ đẹp ngoại hình mà còn mang lại những thử thách khó khăn về tinh thần.
Lý do Đức Phật quyết định từ bỏ con đường tu khổ hạnh

Người đã ngồi đây tu tập nhịn ăn trong nhiều năm, hiện thân mệt mỏi, dơ bẩn và suy yếu tới mức chỉ còn da bọc xương. Làm sao để thiền định sáng suốt, quan sát mọi vật khi thân mình dơ nhớp và quá đói khát.
Trong kinh Trung Bộ, Đức Phật ghi lại việc ăn quá ít mỗi ngày, khiến cơ thể trở nên gầy yếu, xương sống như chuỗi hạt, da đầu khô héo nhăn nheo như trái mướp đắng được cắt và phơi nắng. Da bụng và xương sống như muốn dính sát vào nhau. Sau 6 năm tu hành, Ngài nhận ra rằng lối tu khổ hạnh không mang lại lợi ích cụ thể.
Thấy rằng khổ hạnh chỉ làm giảm suy trí thức và mệt mỏi tinh thần, với tấm thân mòn mỏi không thể hoàn toàn tỉnh táo, một sức khoẻ thích nghi là cần thiết để tiến bộ tinh thần. Vì vậy, Ngài quyết định từ bỏ lối tu ấy. Không có dấu hiệu nào cho thấy khổ hạnh mang lại hạnh phúc hay sự giác ngộ. Thay vào đó, nhờ cháo cúng dường, cơ thể Bồ Tát nhanh chóng phục hồi và trở nên tươi sáng hơn.

Đức Phật sau 6 năm tu hành khổ hạnh có được kinh nghiệm gì?
Mọi người đều có thể mắc phải lỗi lầm, nhưng điều quan trọng là học được từ những sai lầm và sửa chữa. Suốt 6 năm khổ hạnh, tôi nhận thấy đó không phải là một sai lầm hoàn toàn và tôi đã học được bài học từ đó.
Vào cuối 6 năm, tôi tự hỏi tại sao tôi lại cố gắng tu hành theo con đường cực đoan, bởi vì cực khổ không mang lại cơ hội giải thoát. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng những người tu hành khổ hạnh trong quá khứ đã chịu đựng đau đớn như thế nào, thì tôi cũng đã trải qua điều tương tự.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa đạt được giác ngộ cao nhất về nội tâm con người. Liệu có con đường nào khác dẫn đến giác ngộ cao nhất không?
Một ngày nọ, khi tôi ngồi thiền bên bờ sông, tôi nghe thấy một thầy dạy học trò trên thuyền: 'Đàn phải được căng vừa phải, mới tạo ra âm thanh tốt. Nếu dây chùng quá, âm thanh sẽ không trong trẻo, và nếu dây căng quá, dễ bị đứt'. Tôi hiểu rằng không nên quá chìm đắm vào cuộc sống xa hoa như trong cung điện, nhưng cũng không nên tu hành quá khắc nghiệt. Tôi chọn con đường trung đạo, và đó đã trở thành một phần của giáo lý của tôi.
Mặc dù 6 năm đó có thể là một sai lầm, nhưng không phải là vô ích. Thời gian đó giúp tôi hiểu rõ hơn giá trị của Thiền và tìm ra con đường riêng để giúp đỡ người khác.