Nếu vẫn nghĩ rằng kết hôn là trả nợ ân oán, liệu ai dám dấn thân vào hành trình này? Hãy tìm người để yêu thương và cùng nhau vượt qua thách thức cuộc sống.
Mỗi đôi vợ chồng đều có một duyên phận đặc biệt. Có người gặp nhau vì tình duyên từ kiếp trước, mang lại hạnh phúc, trong khi có người lại mang nặng oán hận.
Liệu kết hôn có phải là trả nợ ân oán?
90% hôn nhân là do duyên phận của kiếp này, ít hơn là do kiếp trước. Có những tình huống đặc biệt được coi là duyên kiếp trước.
1 - Khi hai người gặp nhau và cảm thấy không thể sống thiếu nhau, họ đã chọn đúng đối tác cho cuộc đời này. Họ cam kết trung thành và hạnh phúc trong hôn nhân, với ít mâu thuẫn và nhiều hạnh phúc.
2 - Đó là những mối oán hận. Tuy nhiên, tình huống này hiếm khi xảy ra. Trong 100 trường hợp, đôi khi không có một trường hợp nào. Dù họ yêu thương nhau khi gặp gỡ, nhưng sau một thời gian sống chung, họ trở thành kẻ thù của nhau, gây ra nhiều đau khổ. Điều này không phải là quan điểm của Phật giáo, mà là quan điểm dân gian.
Tuy nhiên, đừng để số phận làm bạn oán trách lẫn nhau. Ví dụ, một người phụ nữ từ khi lấy chồng sẽ dành tình yêu thương cho gia đình. Tuy nhiên, không phải ai cũng nhận được sự quan tâm từ chồng. Một số người thậm chí bị xem nhẹ và bỏ rơi. Điều này khiến họ cảm thấy bất mãn và than vãn về cuộc sống gia đình.
Tuy nhiên, con người có khả năng thay đổi để cải thiện tình hình. Vì vậy, Phật dạy con người phải sám hối và tu sửa bản thân. Nếu người vợ hạnh phúc từ bỏ sự tự ái và kiêu căng, và tôn trọng chồng mình, thì sự bất hòa sẽ giảm dần. Hãy học từ lời dạy của Phật về tình yêu thương để tìm kiếm hạnh phúc thực sự.
Nếu coi kết hôn là trả nợ ân oán, bạn sẽ không có động lực để giữ gìn hạnh phúc gia đình. Hãy cố gắng hoàn thành bổn phận của mình, hòa thuận với gia đình và học cách trở thành người tốt. Đừng so sánh và trách móc, hãy tập trung vào việc làm thế nào để trở thành người tốt hơn.
Đừng cố gắng tìm hiểu nguyên nhân trong kiếp trước, vì điều đó không có ích gì. Người kiên trì sẽ đạt được thành công. Nếu không, có thể họ chưa kiên nhẫn đủ.
Do đó, trong gia đình, hãy trân trọng lẫn nhau để giải quyết những vấn đề từ quá khứ. Hãy xem mọi người là bình đẳng và không để bất kỳ nghiệp cũ nào còn lại. Chồng và vợ không phải là tài sản riêng của nhau, mà chỉ là những người gặp gỡ và kết thúc một phần nhỏ trong cuộc sống của nhau.
Dù các kinh điển Phật giáo không nói gì về việc áp đặt chế độ một vợ một chồng hay đa phu đa thê, nhưng người Phật tử nên cân nhắc việc hạn chế sống theo chế độ một vợ một chồng. Đức Phật không đặt ra các quy định cụ thể về hôn nhân nhưng đã đưa ra các lời khuyên quan trọng để hướng dẫn Phật tử sống hạnh phúc trong cuộc sống hôn nhân.
Có nhiều lời khuyên quý báu trong những bài pháp của Đức Phật, khuyến khích việc sống trung thành với chế độ một vợ một chồng và không nên rơi vào sự dục vọng, cũng như không nên bỏ vợ mình để theo đuổi những người phụ nữ khác.
Đức Phật nhận ra rằng một trong những nguyên nhân chính gây ra nhiều vấn đề cho đàn ông là sự dính líu của họ với những người phụ nữ khác. (Kinh Parabhava)
Đức Phật nhận ra rằng một trong những nguyên nhân chính gây ra nhiều vấn đề cho đàn ông là sự dính líu của họ với những người phụ nữ khác. (Kinh Parabhava)
Một cuộc hôn nhân tốt đẹp phát triển dần dần dựa trên sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau, không phải dựa vào sự ép buộc hay ham muốn. Hôn nhân tạo ra một nền tảng vững chắc cho sự phát triển văn hóa, là nơi hai người hòa mình và thoát ra khỏi cảm giác cô đơn và sợ hãi. Mỗi bên trong hôn nhân đóng góp một phần, tạo ra sức mạnh và động lực cho đối phương, biểu hiện sự công bằng và đánh giá cao kỹ năng của đối phương. Không nên có sự phân biệt giới tính, mà mỗi bên cần hỗ trợ và tôn trọng lẫn nhau, tạo nên một mối quan hệ bền vững dựa trên sự bình đẳng và nhân từ.
Quan hệ tình dục trước hôn nhân
Trong thời đại của Đức Phật, không có quy định nào về việc có quan hệ tình dục trước hôn nhân, và không có luật nào cấm người tại gia thực hiện điều này. Ta có thể kết luận rằng nếu cả hai bên đều đã trưởng thành và đồng ý, họ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho hành động của mình, miễn là không gây tổn hại cho người khác. Tuy nhiên, nếu một trong hai bên còn dưới tuổi vị thành niên (dưới sự kiểm soát của cha mẹ), và nếu hành động này làm buồn phiền cha mẹ và gia đình của người trẻ, thì việc đó bị cấm.
Tình yêu hôn nhân giữa người chồng và người vợ là yếu tố quan trọng trong việc tạo dựng một gia đình và xã hội. Tuy nhiên, không nên quá phụ thuộc vào tình yêu và trở nên ích kỷ. Họ cũng nên biết đến tình yêu rộng lớn hơn, một tình yêu dành cho mọi người.
Hôn nhân là một thỏa thuận xã hội, tạo ra để đem lại hạnh phúc cho con người, phân biệt con người với động vật và duy trì sự hòa hợp trong việc sinh sản.
Ly hôn
Phật giáo không cấm ly dị như Thiên Chúa giáo. Hôn nhân trong Thiên Chúa giáo gọi là nhất hôn, tức chỉ được kết hôn một lần trong đời, việc ly dị tái hôn được xem là phạm giới. Đạo Phật cho phép tự do ly hôn, tái hôn vì khi hôn nhân không còn hợp pháp thì chúng ta không còn phải chung thuỷ. Đây là điểm khác biệt về quan niệm về hôn nhân.
Ly dị không bị cấm theo quan điểm Phật giáo, vì nam và nữ có quyền tự do chia tay nếu họ không hợp nhau. Chia tay là cách tốt nhất để tránh khổ đau trong hôn nhân. Đức Phật còn khuyên người già không nên lấy vợ trẻ vì sự bất hoà và suy vi.
Lời phật dạy về hạnh phúc vợ chồng: Hôn nhân không phải là trách nhiệm tôn giáo, mà là quyết định cá nhân. Sống độc thân là kiềm chế khoái lạc nhục dục, không phải là đi ngược lại thiên nhiên.
Phật giáo không phản đối tình dục, nhưng xuất gia được khuyến khích vì không đem lại sự an lạc tối cao và sự trong sạch của tâm. Người xuất gia tự nguyện từ bỏ cuộc sống thế tục để tìm kiếm sự phát triển tinh thần cao nhất.