Đã từng mong muốn trưởng thành nhanh chóng, nhưng giờ đây nhận ra rằng sự trưởng thành đến cùng cũng chỉ là sự cô độc. Thấy rằng một cái búp bê hỏng hoặc một cây bút chì mất vẫn tốt hơn là một trái tim tan vỡ và những người bạn đã xa rồi. Bây giờ, nhận ra rằng những lời khuyên từ ba mẹ và những lời chỉ trích từ thầy cô luôn làm ta hạnh phúc hơn những áp lực từ deadline của sếp.
Từng ao ước đi xa, khám phá thế giới, nhưng giờ đây nhận ra rằng thế giới không bao giờ yên bình. Chỉ muốn quay về nơi có người thân đang chờ đợi, được thưởng thức bữa cơm gia đình, và nhìn thấy bão dần tan đi sau cánh cửa.
“Thanh xuân là một cuốn sách vội vã”, tôi đọc và đọc lại điều này, không thể không nhận ra rằng khi đêm buông xuống, con người ta thường lộ ra bản chất thực sự của mình. Từ bỏ bề ngoài tự tin, lộ ra những nỗi lo âu và nước mắt. Nhìn vào gương, chỉ khi đêm về, tôi mới cảm thấy thực sự thoải mái và chấp nhận chính bản thân mình.
Nhìn vào gương, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Chỉ khi đêm buông xuống, tôi mới thấy mình thực sự là chính mình. Mỉm cười, nhìn vào hình ảnh của mình với sự yêu thương và âu yếm, như một người yêu thương chính bản thân mình.
Ai lại nghĩ rằng, người được nhắc đến ở đây chỉ là một cô gái trẻ tuổi. Những biến động của cuộc sống khiến trái tim tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, hồn nhiên với cuộc sống, khao khát được yêu thương… Giờ đây chỉ muốn tự thương lấy chính mình, không còn hy vọng vào tình yêu của người khác.
Hướng mắt lên bầu trời đêm qua cửa sổ, một cảm giác mới thân thuộc hiện ra. Luôn thấy hợp với không gian này, bầu trời đêm ấy. Nhìn vào những ngôi sao, cất tiếng: “Lâu rồi chúng ta mới lại nói chuyện nhỉ. Chỉ có các cậu mới luôn lắng nghe tôi. Cảm ơn các cậu!”.
Buổi tối Sài Gòn thật đẹp! Đẹp trong ánh mắt của người dân sống ở đô thị. Họ có thể không sinh ra ở đây nhưng đất đó không từ chối những người tìm kiếm cuộc sống mới. Sinh viên từ vùng quê lên học ở Sài Gòn để hướng tới tri thức.
Nhật Hạ là một sinh viên từ vùng quê miền Trung, quen với những mưa nắng gay gắt. Cô đang học tại thành phố Hồ Chí Minh. Ngày đi học, tối đi làm, gia đình khó khăn, Hạ mang theo ước mơ và làm việc hết mình.
Ngoài việc học hành, Hạ còn làm việc thêm. Hằng đêm, cô biến thành một nhân vật hề để bán bong bóng ở phố đi bộ. Đôi tay của Hạ tạo ra những hình thù đáng yêu từ bong bóng, làm cho trẻ em vui vẻ. Dù có người nhìn nhạo, Hạ vẫn vui vẻ làm việc để kiếm sống và học hành.
Cô sinh viên nghèo vẫn kiếm về hơn trăm rưỡi ngàn mỗi đêm. Mức sống ở đây cao, nhưng Hạ vẫn lạc quan, vui vẻ mỗi ngày. Dù khó khăn, cô vẫn cố gắng với nụ cười trên môi.
Trên cuộc đời, có người hài lòng với hiện tại, sống bình thản; còn có người muốn khám phá và trải nghiệm cuộc sống một cách mãnh liệt, vì họ tin rằng sống không điên dại là không đáng sống.
Tuy nhiên, cô lại sống trong một cuộc sống nửa vời. Cô muốn thay đổi nhưng cảm thấy mình bị mắc kẹt, nỗ lực mà không biết điều gì sẽ đến. Hằng đêm, sau khi mệt mỏi với công việc, cô nhìn bầu trời đầy sao và suy ngẫm về cuộc đời.
Cuộc đời như một trò đánh bạc. Đặt cược vào sự nghiệp, vào tương lai, vào việc làm ước mơ thành hiện thực, vào tình yêu, và vào khả năng quên đi những người đã từng yêu.