Từ Nay, Đây Là Cách Tôi Sống
Trước Khi Bạn Đọc Bài Viết Này, Tôi Có Một Bài Kiểm Tra Tâm Lý Dành Cho Bạn. Hãy Chú Ý Rằng Bạn Không Cần Phải Suy Nghĩ Quá Nhiều Về Câu Trả Lời Vì Kết Quả Sẽ Càng Chính Xác Khi Trả Lời Nhanh Chóng. Được Chưa? Bắt Đầu
3...
2..
1.
Bạn Đang Dẫn Đầu Một Người Bạn Đồng Hành Qua Khu Rừng. Bất Ngờ, Một Con Gấu Xám Xuất Hiện Từ Bụi Cây Gần Đó. Bạn Sẽ Xử Lý Tình Huống Như Thế Nào?
3...
2..
1.
Cách Bạn Đáp Ứng Câu Hỏi Tương Đương Với Cách Bạn Đối Phó Với Áp Lực Ngoài Cuộc Sống. Nếu Bạn Lựa Chọn Chạy Trốn Khỏi Con Gấu, Đó Cũng Chính Là Cách Bạn Thường Xuyên Tránh Tránh Áp Lực Trong Cuộc Sống. Nếu Bạn Chọn Hét Lên, Đó Là Cách Bạn Thường Đẩy Trách Nhiệm Cho Người Khác. Và Nếu Bạn Chọn Đối Mặt Với Con Gấu, Điều Đó Cũng Chính Là Sự Sẵn Sàng Đối Đầu Với Những Thách Thức. Đó Là Câu Chuyện Của Ngày Hôm Nay, Cách Mà Tôi Đối Đầu Với Nỗi Sợ Lớn Nhất Trong Cuộc Sống. Hãy Tự Mình Đứng Lên!
Cách vượt qua nỗi sợ sinh ra
Kể một chút về quá khứ, tôi được sinh ra trong một gia đình ấm áp. Ba mẹ luôn chăm sóc tận tụy cho tôi, và tôi thích ở nhà và gần gũi với gia đình. Chính vì vậy, tôi chưa thực sự hiểu rõ về bản thân và cuộc sống.
Tương tự như nhiều người khác, tôi cũng từng tự tin về bản thân mình. Vào năm 2022, sau khi hoàn thành năm học 11, tôi quyết định rời quê nhà để tìm kiếm định hướng cho tương lai. Mục tiêu của chuyến hành trình là tìm ra những điểm mạnh và yếu của bản thân, từ đó chọn lựa ngành nghề phù hợp với mình.
Sau khi đến Sài Gòn, tôi hiểu rõ hơn về vẻ đẹp của thành phố này. Những tòa nhà cao tầng, các con đường như một cuộc hội ngộ của ánh sáng và màu sắc. Đi đâu cũng có niềm vui, có sự sôi động. Sống ở đây, tôi cảm thấy thật tuyệt vời! Và tôi bắt đầu tìm kiếm nơi ở.
Tôi thuê một phòng trọ nhỏ nhưng vị trí rất thuận lợi. Phía sau là công viên, trước mặt là nhà thuốc, bên cạnh là siêu thị và chợ. Tất cả đều rất tiện lợi. Xung quanh còn có những gian hàng bán những mặt hàng đặc sản, khiến cho cuộc sống ở đây thêm phần đa dạng và thú vị hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, hạnh phúc ấy không kéo dài được lâu. Tôi là người khá nhút nhát và ít giao tiếp. Tại Sài Gòn, tôi gần như không kết bạn, thường xuyên tự kỷ trong căn phòng trọ. Cô đơn khiến tôi trở nên xa lạ hơn với thế giới xung quanh. Tôi chỉ biết ở trong phòng, cày game từ sáng đến tối. Không ai để trò chuyện cùng, và cũng chẳng có động lực để ra ngoài.
Và điều đó đã xảy ra!
Ở lâu trong khốn khổ, con người sẽ trở thành khốn khổ; ở lâu với cô đơn lại sinh ra cô đơn. Nhưng may mắn là một ngày nọ, có con mèo của anh chung nhà chạy qua phòng tôi, tôi mang trả lại cho anh và từ đó, một tình bạn mới được sinh ra.
Lâu rồi không giao tiếp với ai nên khi được nói chuyện, tôi rất vui, nói trò trăng trối. Anh đã đưa tôi đi khắp nơi, giới thiệu đây đó, mỗi khi buồn chán, có anh ở bên. Thực sự, nếu không có anh, tôi không biết sống sao ở đây.
Nhưng rồi ngày đó tới, anh nói 'anh phải về quê'. Nghe được tin đó, tôi như đổ sụp, trở về cuộc sống như cũ, trở về với ngục tù và đếm ngày để trở về quê hương.
Quá trình học ở năm 12
Thời gian này, tôi sợ phải lớn như sợ chết. Đúng hơn, tôi sợ phải rời Sài Gòn để tự lập. 'Những gì quan trọng nhất trong cuộc đời sẽ dừng lại ở năm 12 này thôi, mấy năm sau, đều sẽ qua đi!' - Tôi suy nghĩ.
Thời gian đó cực kỳ áp lực, mình nhớ từng khoảnh khắc nhỏ bé của năm cuối cấp, làm mọi điều điên rồ hết sức có thể. Rồi ngày thi đại học đến, và mình đã tốt nghiệp cấp 3. Đối với mọi người, bằng tốt nghiệp như một phần thưởng, một kết quả xứng đáng cho 12 năm học. Nhưng với mình, bằng tốt nghiệp đó cứ như một án tử. Ngày giáo viên lên bảng giảng, dạy những bài học cuối cùng gần như là tuyên án mình và cái kết là mình sẽ phải đối mặt với hình phạt án tử. Mình sợ Sài Gòn đến nỗi sợ chết!
Những tháng hè ấy, mình trân trọng từng khoảnh khắc ở quê, không muốn nghe ai nhắc đến 'đại học'. 'Ở đó khủng khiếp lắm' - Mình nói với gia đình.
Dường như mọi thứ sẽ tiếp tục như cũ cho đến khi một sự kiện đột ngột xảy ra, làm mình tỉnh giấc. Nó được gọi là 'tuổi 18'. Mình quyết định thay đổi, đứng lên, không còn là cậu bé 17 tuổi nữa, từ bây giờ 'Tôi sẽ chiến đấu với Sài Gòn'.
Sài Gòn
Mọi thứ sẽ đến mà thôi. Đêm mình nằm trên xe đang chờ đến Sài Gòn là đêm dài nhất trong cuộc đời. Những ánh đèn phố nhìn qua cửa sổ dần mờ như cách mình sẽ dần biến mất giữa phố xá Thành phố. Và rồi sáng ra, mình đến Sài Gòn. Lại đến cái phòng trọ cũ ấy. Nhưng lần này, cách tiếp cận sẽ khác.
Mình viết ra một danh sách các mục tiêu cần hoàn thành để phát triển bản thân.